Dị Thế Lưu Đày

chương 337: kết thúc…. nói giỡn thôi!!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Kẻ tổn thương đến em đều ở đây, tôi sẽ không bỏ qua cho chúng.”

Tuyết rơi.

Bông tuyết từ bầu trời u đỏ rơi xuống, bay lả tả.

Nguyên Chiến hạ thấp thân mình, nhìn chằm chằm phía trước, phòng đất sập, có thứ gì đó đen như mực nằm bò trước đống đất.

Đó là cái gì? Tầm mắt Nguyên Chiến đã vài lần xẹt qua thi thể cháy đen kia, thị lực của hắn tốt, dù cách xa như vậy nhưng hắn vẫn nhận ra đó là một thi thể bị đốt cháy. Tựa như động vật bị thiêu sống không kịp chạy thoát khi thảo nguyên bắt lửa lớn.

Mặc đâu? Mặc ở đâu? Bị bắt rồi sao? Hay đã trốn vào thần điện Tổ Thần?

Nguyên Chiến lại nhìn khối thi thể cháy đen kia, không, đó không phải Mặc, nói không chừng là động vật nào đó, cái thứ không thể nhìn ra hình người ấy sao có thể là Mặc được?

Nhưng tầm mắt Nguyên Chiến vẫn không cách nào rời khỏi cái xác cháy nọ.

Thứ mùi tản trong không khí rất bất thường, cứ như có cái gì đó đang chờ hắn ở phía trước. Nguyên Chiến nhìn cái xác cháy, suy nghĩ diễn ra trong đầu rất chậm, tay hắn vô ý thức siết một nắm tuyết, rồi nhét nắm tuyết vào miệng, cái lạnh của tuyết làm đầu óc hắn tỉnh táo lại đôi chút.

Thân thể Nguyên Chiến biến mất tại chỗ, nhưng hắn không đi xa lắm, khi lại chui ra khỏi mặt đất, hắn không hạ thấp thân mình nữa, mà cứ đứng đó, sống lưng thẳng tắp.

Dưới mặt đất có một tên chiến sĩ khống chế đất khác, hắn không biết vì cớ gì mình lại biết, chỉ đơn giản là biết mà thôi.

Có lẽ còn có những mai phục khác, muốn đối phó với một chiến sĩ khống chế đất mà chỉ phái một người cũng là chiến sĩ khống chế đất thì sao mà đủ? Nhưng Nguyên Chiến không để tâm, hắn nhìn chằm chằm cái xác cháy phía trước, bước chân bắt đầu vội vã.

Theo bóng dáng càng lúc càng gần của Nguyên Chiến, bầu không khí cũng càng lúc càng trở nên khẩn trương.

Nguyên Chiến lại như không phát giác ra, khi cách cái xác cháy nọ mười bước hắn mới đi chậm lại.

“Mặc!” Hắn hô to, hy vọng tư tế đại nhân của mình có thể nghe thấy tiếng hắn mà đáp lại hay làm ám chỉ nào đó.

Tiếng gọi của hắn truyền ra xa xa, tản đi trong đất trời.

“Mặc?” Lần này Nguyên Chiến nhẹ nhàng gọi cái xác cháy kia.

Cái xác cháy không có chút phản ứng, cuối cùng Nguyên Chiến đi đến trước mặt nó, quỳ xuống, vươn tay bế lên.

Kỳ thật, khi vừa nhìn thấy thứ này hắn đã biết đây là ai, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

Thi thể khi được hắn lật qua còn có thể nhìn rõ đầu và tứ chi.

Nguyên Chiến cúi đầu, hôn lên trán thi thể cháy đen đang tỏa ra thứ mùi lạ. Một miếng thịt đen như than ở nơi tay hắn chạm vào rớt ra rồi rơi xuống.

Nguyên Chiến cầm miếng thịt than kia lên nhét vào miệng.

Thì ra thịt em nướng là cái vị này, Nguyên Chiến nở nụ cười với cái xác cháy, hình xăm bộ lạc đã được che giấu trên mặt hiện lên mờ mờ.

“Đã chết rồi ư? Em sẽ không chết đúng không?” Nguyên Chiến áp mặt vào cái xác cháy, nhỏ giọng hỏi.

“Con trai, các con ở đâu?”

Vu Quả không có chút phản ứng nào. Cội nguồn của nó nằm trong thân thể Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc trọng thương, nó cũng không chạy đi đâu được, chỉ có thể dùng toàn bộ năng lượng còn lại che giấu tinh thần lực của nó và Đô Đô, trừ phi Nghiêm Mặc khôi phục hoặc nó hoàn toàn rời khỏi Nghiêm Mặc, đi tìm nguồn năng lượng mới để nuôi dưỡng mình, nếu không, nó cũng chỉ có thể rơi vào trạng thái chết giả.

Nguyên Chiến không biết những điều này, hắn thấy Vu Quả cũng không có phản ứng, mày nhíu chặt, rồi bỗng nhiên bật cười, chỉ là, nụ cười của hắn lại vô cùng dữ tợn và vặn vẹo: “Tôi không tin em và các con lại chết, tôi còn chưa chết thì làm sao em và các con chết được?”

Đau khổ ư? Không, bây giờ hắn chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ!

Hắn không khổ sở khống chế cơn giận của mình nữa, mà để mặc cho nó lan ra khắp toàn thân.

“Aaaaaaaaaa ——!” Hắn ngửa mặt lên trời rống dài.

Toàn bộ hình xăm trên mặt đều hiện lên, hình tam giác đại diện cho cấp bậc chiến sĩ sau khi xuất hiện cái thứ bảy thì không hề dừng lại, mà tiếp tục hiện lên một dấu vết nhàn nhạt.

Tiếng rống của Nguyên Chiến như một thứ tín hiệu nào đó.

Những cành cây xanh biếc dưới mặt tuyết nhanh chóng lan tràn rồi bện thành một cái lưới lớn.

Một sợi xích được làm từ xương đột nhiên bắn ra từ giữa không trung, yên hơi lặng tiếng bay về phía thân thể Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến như mọc một đôi mắt ở sau đầu, ôm lấy thi thể Nghiêm Mặc chìm xuống đất.

“Đừng cho hắn chạy thoát!” Giọng nói già nua nôn nóng hô to.

Sợi xích không quấn được Nguyên Chiến nhưng cũng không trở về, mà trườn đi trên mặt đất giống như rắn.

Mặt đất rung lên, có người đang đánh nhau bên dưới.

Sợi xích như cảm giác được cái gì đó, chui một đầu vào trong đất.

Nguyên Chiến đã bị lửa giận làm nóng đầu, chính thức phát điên, bây giờ mọi hành động của hắn đều làm theo bản năng.

Có người tấn công hắn, hắn sợ làm tổn thương đến thi thể trong lòng, liền theo bản năng mà ôm Nghiêm Mặc thoát khỏi lòng đất, nhưng vừa mới trồi lên, hắn liền đụng phải một chiếc võng xanh biếc được bện từ cây.

Thân thể hắn nhanh chóng hóa thành cát.

Không đúng, Mặc của hắn còn ở trong võng! Còn có Mặc Sát mà Mặc cho hắn.

Nguyên Chiến lại quay về, lấy cái áo khoác vừa mới ném xuống bao cái xác cháy lại rồi cột lên lưng, Mặc Sát không có chỗ đeo, hắn liền dứt khoát rút ra chém đám thực vật đó, hắn còn sử dụng năng lực điều khiển thực vật cấp hai của mình khiến bọn chúng tự động tránh đi.

Nhưng vô dụng! Chúng đã bị khống chế, hơn nữa kẻ khống chế còn có năng lực mạnh hơn nhiều, hắn căn bản không có cách nào khiến chúng nghe lời.

Đúng rồi, Mặc không thích hắn để thân trần, Nguyên Chiến ngừng chém, nhặt quần lót với quần dài mặc vào.

Người thanh niên lúc này chỉ để trần thân trên vươn tay ra sau vỗ vỗ cái bao lớn đeo trên lưng: “Đó, mặc xong rồi.”

Võng cây co lại, Nguyên Chiến giận dữ, múa may Mặc Sát tiếp tục chém.

Mặc Sát rất lợi hại, đám thực vật đó bị Mặc Sát chém đứt hết.

Nhưng năng lực phục hồi của chúng rất lợi hại, vừa bị chém ra làm mấy đoạn mà chúng đã có thể nhanh chóng mọc dài ra.

Nguyên Chiến thấy Mặc Sát hữu dụng, lập tức nhắm vào một chỗ mà ra sức chém, chờ khi chúng gãy sạch nhưng vẫn chưa kịp phục hồi lại như cũ hắn liền nhanh chóng cõng Nghiêm Mặc chui ra ngoài theo cái lỗ hổng mà mình vừa chém ra.

Mặt đất không còn nghe lời hắn như trước kia, đường hắn đi như đi trong đầm lầy, mỗi một động tác đều vô cùng khó khăn, kẻ có thể làm được điều này chỉ có chiến sĩ khống chế đất mạnh hơn hắn.

Điều khiển cây, khống chế đất, còn có chiến sĩ thần hệ ‘hỏa’ biến Nghiêm Mặc thành than, Thổ Thành thật đúng là bạo tay, chịu phái ra nhiều chiến sĩ thần cấp cao đủ mọi năng lực như vậy tới bắt hắn, Nguyên Chiến cười lạnh.

Sợi xích chui vào trong đất đột nhiên đâm vào bụng hắn.

Nguyên Chiến xoay người, tránh được lần đánh lén này, nhưng hắn vốn có thể hoạt động tự nhiên trong đất, mặt đất còn có thể bảo hộ hắn giờ lại biến thành nhà giam vây khốn hắn, hành động của hắn trong lòng đất trở nên chậm chạp hơn, mắt thấy sợi xích và võng cây lại đánh về phía mình, bất đắc dĩ, hắn đành phải trở lại mặt đất một lần nữa.

Nếu hắn muốn rời đi, biến thành hạt cát và đất đá thì chẳng ai ngăn được hắn cả, nhưng Mặc của hắn phải làm sao bây giờ?

Hắn sao có thể để thân thể Mặc lại cho bọn người Thổ Thành!

Không phải hắn không biết mình có thể đào tẩu trước, chờ sau khi mạnh lên, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi lại tìm người Thổ Thành báo thù và tìm thân thể Mặc về.

Nhưng biết rõ là một chuyện, mà bảo hắn bỏ Nghiêm Mặc lại là một chuyện khác. Vào giây phút hắn ôm lấy cái xác cháy kia, hắn liền không muốn để Mặc rời khỏi vòng tay mình nữa, dù là ai cũng không thể khiến Mặc rời khỏi hắn.

Vừa thấy Nguyên Chiến chui ra khỏi mặt đất, kẻ ẩn thân mừng rỡ.

Vừa rồi thổ truyền tin ra, nói Nguyên Chiến có thể biến thành cát, lão ta còn đang lo đối phương cứ thế mà đào tẩu, nhưng không ngờ lão vu kia lại quan trọng với hắn như vậy, ngay cả khi chỉ còn là thi thể mà hắn vẫn không nỡ bỏ lại.

Cấp bảy là có thể khiến toàn thân hóa thành cát! Kẻ ẩn thân vừa nghe thấy cái tin này liền kích động đến mức thiếu chút nữa không khống chế được sợi xích. Ở Thổ Thành, chiến sĩ khống chế đất có huyết mạch đậm nhất cũng phải đến cấp chín mới có thể hóa cát toàn thân. Hóa cát toàn thân và hóa đá toàn thân không giống nhau, thân thể khi hóa đá vẫn sẽ bị đánh nát, người cũng sẽ chết, nhưng thân thể hóa cát thì có thể tụ lại một lần nữa.

Lão nhất định phải có được người này, nhất định!

Chờ một chút, mặt chiến sĩ kia… cấp tám? Hắn vậy mà đột phá vào lúc này?

Nguyên Chiến đã không khống chế được năng lượng trong thân thể mình nữa, hắn có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể đang bùng nổ, thân thể hắn bắt đầu đau đớn kịch liệt, hắn cần phát tiết, hắn cần giải tỏa nguồn năng lượng này, nhưng hắn không tìm thấy kẻ địch!

“Ra đây!” Nguyên Chiến điên cuồng rít gào, múa may Mặc Sát tựa như một kẻ điên.

Mặt đất rung lên, vô số hòn đất biến thành mũi tên nhọn bay về phía không trung.

“Giết! Giết sạch chúng mày!” Người đàn ông nọ đang nổi điên, hắn không chút keo kiệt mà sử dụng năng lượng của mình, mũi tên đất bay vùn vụt trên không trung như mưa.

“Phập ——!” Một tiếng kêu kỳ quái vang lên, có máu nhỏ xuống từ không trung.

“Hự!” Kẻ ẩn thân đã bị thương.

Nguyên Chiến vừa thấy vết máu, lập tức tập trung mũi tên đất tấn công sang phía đó.

“Lôi Minh!” Đại Tư Tế Thổ Thành cưỡi ở trên Anh Chiêu không thể ẩn thân được nữa, thu hồi sợi xích lại, vừa đỡ mũi tên đất, vừa gọi chiến sĩ bảo hộ của mình.

“Ầm!” Một tia sét chém thẳng vào người Nguyên Chiến.

Trước mặt Nguyên Chiến bỗng xuất hiện một tấm khiên đất kiên cố.

“Là mày!” Người đàn ông đang phát điên tìm được hung thủ biến Mặc của hắn thành như vậy, lập tức phất tay khiến một tảng đất lớn bay lên, lao về phía tia sét vừa xuất hiện trên không.

Đòn tấn công đầu tiên thất bại, hắn không nghe thấy tên chiến sĩ lôi điện kia kêu thảm. Điều này làm Nguyên Chiến không thể nhịn được nữa!

Làm sao có thể! Hắn làm sao có thể buông tha cho kẻ đã thương tổn đến Mặc!

“Đi chết đi!” Có cái gì đó nổ tung ở ấn đường.

Những mũi tên đất bay lên không trung không rơi xuống nữa, một lần thất bại thì lại thêm lần nữa, một hướng không trúng thì chia ra thật nhiều hướng!

“Người này rốt cuộc là chiến sĩ bao nhiêu hệ? Bao nhiêu cấp?!” Tên chiến sĩ Lôi Minh không tin đối phương chỉ là một chiến sĩ khống chế đất cấp tám, bởi vì hắn là chiến sĩ lôi điện cấp chín!

Nhưng tên chiến sĩ khống chế đất cấp tám này đứng trên mặt đất lại có thể đánh cho chiến sĩ cấp chín bay trên trời lại còn ẩn thân là hắn đây muốn tránh cũng tránh không được!

Lôi Minh né tránh vài lần, không thể không dùng lôi điện bắn nát mũi tên đất, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bại lộ vị trí, dù hắn ta vẫn còn ẩn thân nhưng cũng không thể thoát khỏi sự đuổi giết của Nguyên Chiến.

“Sao có thể?!” Đại Tư Tế Thổ Thành cũng không tin vào mắt mình mà hô to: “Sao hắn ta có thể thao túng đất cách không?”

Ai cũng biết, chiến sĩ khống chế đất cấp cao chỉ cần có một phần thân thể tiếp xúc với mặt đất, bọn họ sẽ có thể sử dụng mặt đất, cũng có thể khiến mặt đất biến thành vũ khí tấn công kẻ địch, nhưng những vũ khí đó chỉ có thể sử dụng một lần, vì một khi đất hóa thành vũ khí rời khỏi mặt đất, chiến sĩ khống chế đất dù có lợi hại cách mấy thì cũng không thể thao túng được đất đá đã bay vào giữa không trung.

Nhưng hành động của Nguyên Chiến đã đánh vỡ nhận thức này!

“Chiến sĩ thần! Đây mới là chiến sĩ thần thật sự! Sức mạnh linh hồn của hắn nhất định cũng vô cùng cường đại như năng lực huyết mạch của hắn!” Đại Tư Tế Thổ Thành sắp phát điên: “Bắt lấy hắn! Nhất định phải bắt lấy hắn!”

Đại Tư Tế Thổ Thành không biết, Nguyên Chiến có thể làm được như vậy cũng chỉ trong ngày hôm nay, trước kia hắn cũng không thể cách không mà thao túng đất đá khi chúng đã bay lên không trung. Hôm nay hắn đột phá cấp bậc, tinh thần lực cũng không tránh khỏi việc có một bước nhảy vọt.

“Thổ , hấp dẫn đòn tấn công của hắn! Lôi Minh, cậu phối hợp với thổ !”

Thổ nghe lệnh liền dùng đất bao vây Nguyên Chiến, ý đồ vây khốn hắn.

Nguyên Chiến lại mặc kệ gã, chỉ lo nhằm vào kẻ trên không.

“Mộc Sâm đại nhân, trói lấy hắn!” Đại Tư Tế Thổ Thành lại quăng sợi xích ra. Sợi xích của lão ta không phải xích bình thường, mà là cốt khí được thần điện lưu truyền lại từ thời xưa, chuyên dùng để đối phó với chiến sĩ khống chế đất.

Chỉ cần sợi xích này chui vào thân thể của chiến sĩ khống chế đất, nó sẽ khóa được năng lực khống chế đất của người nọ, người dưới cấp mười hai không thể địch lại. Chỉ là, dựa vào cấp bậc của chiến sĩ bị khóa, thời gian khóa cũng sẽ dài ngắn khác nhau, một chiến sĩ cấp tám như Nguyên Chiến, ước chừng chỉ có thể khóa được nửa ngày.

Thổ thấy mình không thể kéo được lực tấn công của Nguyên Chiến, liền chui ra khỏi mặt đất, giơ tay tóm lấy Nguyên Chiến từ phía sau hòng kiềm chế hắn.

Dám động vào Mặc của hắn? Nguyên Chiến giận không thể át, nhảy lên sút thẳng vào đầu thổ .

Thổ biến đầu mình thành cát.

Lôi Minh trên không trung cảm nhận được đòn tấn công của Nguyên Chiến hơi dừng lại, vội vàng nhân cơ hội bắn xuống năm tia sét.

“Không được giết hắn!” Đại Tư Tế Thổ Thành nôn nóng hô to.

“Biết rồi!” Lôi Minh đáp, sau đó quát lớn ra lệnh cho Anh Chiêu không ngừng thay đổi phương hướng, rồi dùng sét kéo lực chú ý của Nguyên Chiến.

Mộc Sâm cũng ra tay lần nữa, những nhánh cây màu xám xanh trói lấy hơn phân nửa thân thể Nguyên Chiến, điều giảo hoạt nhất chính là, Mộc Sâm cũng nhận ra tầm quan trọng của cái xác cháy kia đối với Nguyên Chiến, không vây được Nguyên Chiến thì quay sang tập kích cái bao sau lưng hắn.

Nguyên Chiến cảm nhận được cái võng cây đã bao vây lưng mình, quả nhiên không trốn nữa, để mặc đám cây xám xanh ấy trói lấy hơn phân nửa thân thể mình. Bây giờ hắn chỉ muốn tóm tên chiến sĩ lôi điện trên không kia xuống, giết chết nó!

Nguyên Chiến mắc mưu, đám cây đó có độc, lúc trói hắn cũng đồng thời rót nọc độc qua gai vào trong thân thể hắn. Nhưng Nguyên Chiến không để tâm, bây giờ năng lực tự hỏi của hắn đã gần như không còn nữa.

Lôi Minh kéo đi toàn bộ cừu hận, tạo cơ hội cho những người khác ra tay.

Nguyên Chiến đồng thời lọt vào ba mặt công kích, hắn vừa phải bảo vệ Mặc sau lưng để không bị thổ cướp đi, vừa phải đối phó với Lôi Minh trên trời, hiện giờ hắn còn phải nghĩ biện pháp xử lý đám thực vật đang cuốn lấy hắn.

“Đại Tư Tế đại nhân, mau ra tay, nếu hắn biến thành cát, ta sẽ không vây hắn được lâu.” Mộc Sâm đang ẩn thân lớn tiếng nhắc.

Đại Tư Tế Thổ Thành đã sớm chờ cái cơ hội này: “Lôi Minh!”

Lôi Minh nghiến răng, mặc kệ mưa tên đang bay về phía mình từ mặt đất, tay cầm nguyên tinh bổ sung năng lượng, lại lần nữa bắn vài tia sét về phía Nguyên Chiến.

“Hự!” Lôi Minh bị thương, nhưng sét của hắn cũng khiến Nguyên Chiến không phòng bị được những đòn tấn công khác.

Sợi xích nhân cơ hội này mà ra trận, cực kỳ xảo quyệt đánh về phía lưng Nguyên Chiến, xuyên qua thân thể Nghiêm Mặc, chui vào trong người Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến bỗng cứng người lại, khiên đất trước người chỉ trong nháy mắt rã ra rồi rơi xuống.

“Thành công!” Đại Tư Tế Thổ Thành mừng như điên kêu to: “Mộc Sâm đại nhân, mau!”

Võng cây nhanh chóng tăng dầy và nhanh chóng lan tràn ra, trong nháy mắt đã bao lấy toàn thân Nguyên Chiến cùng cái bao sau lưng hắn.

Đại Tư Tế Thổ Thành gọi Lôi Minh, hai người không ẩn thân nữa, mà cưỡi hai con Anh Chiêu đáp xuống từ không trung.

Võng cây biến thành một chiếc túi, kéo dài hai cái cành thô to về phía Đại Tư Tế Thổ Thành và Lôi Minh.

Hai người mỗi người cầm một cành, buộc lên người Anh Chiêu rồi ra lệnh cho nó bay lên.

Nhưng sự tình có biến!

Túi cây vô cùng nặng, Anh Chiêu kêu vài tiếng, cố gắng đập cánh, nhưng làm thế nào cũng không bay lên được.

“Mộc Sâm đại nhân?” Đại Tư Tế Thổ Thành không biết tại sao.

Mộc Sâm không ẩn thân nữa, bước ra từ một bụi cây. Ông ta đi đến trước túi cây, trước tiên kiểm tra bên dưới: “Đại Tư Tế đại nhân, ngài có chắc là năng lực của tên chiến sĩ này bị khóa rồi không?”

“Đương nhiên.” Đại Tư Tế rất tin tưởng sợi xích: “Thổ , xem xem đã xảy ra chuyện gì.”

Thổ chui ra khỏi đất, cùng Mộc Sâm kiểm tra.

Mộc Sâm kinh dị kêu một tiếng: “Người này cũng là chiến sĩ hệ mộc?”

Thổ một năm một mười báo cáo lại: “Đại nhân, bàn chân người này mọc ra cái gì đó rất giống như rễ cây, rễ ăn rất sâu vào lòng đất.”

“Cắt đứt nó!” Đại Tư Tế không chút do dự nói.

Trong túi, Nguyên Chiến vươn tay sờ sờ cái bao sau lưng, tơ máu trong mắt hơi lui đi một chút.

Hắn thanh tỉnh hơn so với vừa rồi, nhưng hắn cũng biết giây phút cuối cùng đã tới.

“Quả nhiên tôi sẽ chết sớm hơn em.” Nguyên Chiến thấp giọng cười nhẹ, dấu hiệu chiến sĩ trên mặt lần nữa tăng thêm một cái, hắn đã là chiến sĩ khống chế đất cấp chín.

Không chỉ như thế, dấu hiệu chiến sĩ của hắn tựa như bị rối loạn, bắt đầu trở nên mờ ảo không rõ.

“Kẻ tổn thương đến em đều ở đây, tôi sẽ không bỏ qua cho chúng.” Nguyên Chiến lại sờ sờ cái bao sau lưng: “Em phải cố gắng lên, được không?”

Không có ai trả lời hắn, Nguyên Chiến muốn tháo cái bao xuống, nhưng sợi xích lại nối dính hai người bọn họ lại với nhau.

Hắn vươn tay nắm lấy cái đuôi còn thò ra ngoài một khúc của sợi xích, giật mạnh.

Cơn đau như rút gân rút cốt ập đến làm hắn phải run rẩy, nhưng tay hắn không chút chần chừ. Thậm chí hắn còn nghĩ: Có khi nào Mặc cũng thấy đau không?

Đại Tư Tế Thổ Thành ở bên ngoài không ngờ rằng có người còn sức và can đảm để rút sợi xích ra, nhưng điều này cũng không thể trách lão ta chủ quan, vì những người mà lão khóa năng lực trước kia đều là chiến sĩ khống chế đất, chứ chưa bao giờ khóa chiến sĩ hai hệ, mà Nguyên Chiến đâu chỉ có hai hệ!

Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, bây giờ hoặc là bị nọc độc của lồng cây làm cho không thể nhúc nhích, hoặc là bị sợi xích khóa cho thân thể xụi lơ, nhưng Nguyên Chiến hắn ngoại trừ năng lực khống chế đất, hắn còn có năng lượng sinh mệnh mà tộc Phong chia sẻ cùng một viên đá Thần Huyết thuộc tính hỏa.

Sợi xích bị rút ra. Đại Tư Tế Thổ Thành ở bên ngoài vừa có chút cảm giác, nhưng khi lão ta còn đang hoài nghi, muốn thao túng sợi xích để nó chui sâu vào người Nguyên Chiến.

“Có gì đó không đúng!” Mộc Sâm đột nhiên biến sắc.

Lồng cây độc bị một đôi tay phủ lửa xé ra, ngọn lửa nóng hừng hực cháy phừng đốt cái lồng cây độc, chỉ trong nháy mắt đã đốt trụi.

Mộc Sâm vừa thấy ngọn lửa kia liền hét lên một tiếng, nhấc chân bỏ chạy.

Nguyên Chiến cúi đầu, cẩn thận dùng chân nhẹ nhàng chà chà mặt đất dưới cái bao, sau đó lại dùng chân vạch một đường, rồi đặt cái bao vào giữa đường vạch, sau đó đưa ra xa tới một khoảng cách an toàn.

Lôi Minh là người thứ hai cảm thấy bất thường: “Ngọn lửa này…! Đại nhân, lên Anh Chiêu, mau rời đi!”

Toàn thân Nguyên Chiến được phủ bởi một ngọn lửa, hắn ngẩng đầu cười dữ tợn với bốn người: “Muốn chạy à? Muộn rồi.”

Một ngọn lửa uốn lượn phóng ra, đuổi theo Mộc Sâm đã chạy xa.

“A ——!” Trước khi chết Mộc Sâm còn kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân đều bị đốt cháy.

Đại Tư Tế Thổ Thành không thể tin được mà liên tục lắc đầu: “Sao có thể? Sao có thể? Rốt cuộc hắn có huyết mạch gì?”

“Đại nhân! Đi mau!” Lôi Minh kéo Đại Tư Tế bò lên người Anh Chiêu, hắn cảm giác được có một nguồn sức mạnh làm hắn sợ hãi đến mức phải run rẩy, loại năng lượng này không phải người có thể có được.

Hai người vừa mới bò lên Anh Chiêu, thổ vẫn chưa nhận được mệnh lệnh còn đang đứng yên.

“Ầm ——!” Một tiếng nổ vang thật lớn.

Lửa cháy phóng lên cao, tuyết phất phơ rơi xuống nhanh chóng bốc hơi hết, bầu trời tuyết trắng bị ngọn lửa chiếu rọi, đỏ rực như máu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio