Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thứ kêu gọi tôi nằm trong thân thể ông ta, tôi muốn có được nó.”
Chuyện liên quan đến tương lai của Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc không thể tùy tiện nói bừa, mà lúc này hắn cũng không dám tùy tiện thò đầu ra, chỉ sợ bị đối phương phát hiện. Cũng may Nguyên Chiến bị thương mặt tinh thần, chứ trí tuệ không có biến mất, dù hắn không lên tiếng, đối phương cũng có thể tự suy đoán.
Chiến suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Các chiến sĩ khống chế đất trước đó đâu?”
Bán thú nhân ngầm hiểu, cười ha hả: “Bọn họ không qua được cửa kiểm tra, đương nhiên không thể làm đệ tử của ta.”
“Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Rời đi rồi.”
“Bọn họ không gặp ông?”
“Không.” Bán thú nhân nhướng mày, không biết nên khóc hay nên cười: “Người muốn làm đệ tử của ta trên thế gian này có không biết bao nhiêu kẻ, nếu không phải bây giờ ta sắp không duy trì được nữa, dù huyết mạch của mi có đậm thế nào, thì muốn làm ta đệ tử cũng phải qua được khảo nghiệm quan trọng. Hiện giờ ta chủ động hỏi mi, mi lại làm giá.”
Nói tới đây, bán thú nhân có chút mất hứng, cố sức phất tay một cái nói: “Nếu mi không muốn thì thôi, đi đi.”
Chiến nghe vậy, liền ôm cái xác cháy xoay người bỏ đi.
Bán thú nhân: “…”
“Này! Mi đứng lại đó cho ta!” Bán thú nhân tức giận, ngực phập phồng kịch liệt: “Nói cho ta biết, vì sao mi không muốn?”
Chiến nhìn ánh trăng bên ngoài, trực tiếp nói: “Bởi vì ta không thích tư tế của thần điện Thổ Thành.”
Bán thú nhân đột nhiên cười to, cười đến mức thân thể bắt đầu co giật.
Chiến lại dời tầm mắt lên người ông ta, thấy ông ta co giật mà cũng không lại gần dỗ hay trấn an.
Bán thú nhân vất vả lắm mới ngừng co giật được, ngẩng đầu thở hổn hển: “Ta cũng không thích tư tế của thần điện Thổ Thành và vương thất Thổ Thành, ta hận không thể giết sạch bọn chúng! Mi biết vì sao ta lại biến thành như thế này không?”
Không đợi Chiến hỏi, bán thú nhân đã tự nói: “Bởi vì ngoại trừ ta, không có chiến sĩ khống chế đất nào vượt lên trên cấp mười, bọn chúng muốn biết bí mật đột phá cấp của ta, thậm chí còn không kịp chờ ta chủ động truyền thừa, ta nói cho chúng biết phương pháp thăng lên cấp mười, nhưng bọn chúng không có mấy ai thành công, dù có thành công thì cũng không thể sống lâu, chúng bắt đầu hoài nghi ta có bí mật, hoài nghi ta lừa chúng, còn dám, còn dám…!”
Hai hốc mắt tốc đen trống hoác của bán thú nhân bắn ra nỗi hận thù mãnh liệt: “Chúng dám liên thủ lại mưu hại ta, cầm tù ta, uống máu ta, ăn thịt ta, cướp năng lượng của ta, còn dụng hình tra hỏi! Ta muốn nhận đệ tử cũng là vì báo thù cho ta, nhưng nếu là người quá yếu thì căn bản không thể đối địch với Thổ Thành, huyết mạch không đủ đậm thì sẽ không cách nào đột phá cấp mười, ta đợi nhiều năm như vậy mới chờ được một mình mi, có vẻ như mi cũng có thù oán với Thổ Thành, ta nghĩ đây là lòng thương hại mà Đại Địa Chi Thần dành cho ta, để ta cuối cùng cũng không tới nỗi chết không nhắm mắt, nhưng linh hồn của mi lại bị hao tổn, ngay cả những suy đoán bình thường cũng không thể làm được… Ha ha, ha ha ha!”
Thân thể bán thú nhân không ngừng co giật, nhìn có vẻ vô cùng khổ sở.
“Ông bị Thổ Thành cầm tù, vậy sao lại xuất hiện ở Âm Thành?” Chiến đơn thuần tò mò hỏi.
“…Ta trốn thoát, Âm Thành nợ ta một phần tĩnh nghĩa.” Cảm xúc của bán thú nhân dần bình phục lại: “Mi không muốn làm đệ tử của ta thì tùy mi, có điều, nếu sau này mi đối đầu với Thổ Thành, với năng lực cấp tám hiện giờ của mi thì chỉ có nước bị bắt đi làm chiến nô. Đúng rồi, ta còn có điều muốn hỏi mi, nhìn hình xăm trên mặt và trang phục của mi, mi là người đến từ bộ lạc đúng không?”
“Ờ.” Chiến cũng không lấy làm lạ khi đối phương có thể ‘nhìn’ thấy hắn.
“Vậy sao mi có thể lên được cấp tám? Truyền thừa của mi từ đâu ra?”
Tinh thần của Nguyên Chiến hơi hoảng hốt, Nghiêm Mặc cảm giác có gì đó bất thường, vội vàng ổn định lại tinh thần của hắn, nhưng tinh thần lực của bán thú nhân kia quá mạnh, hắn chỉ giúp Nguyên Chiến không hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi là đã hết sức rồi.
“Truyền thừa…” Trong đầu Nguyên Chiến hiện lên những hình ảnh chợt lóe, hắn khó chịu ôm trán: “Tư tế.”
Hai hốc mắt đen ngòm của bán thú nhân nhìn hắn chằm chằm: “Nói cho rõ ràng, tư tế gì?”
“Cửu Nguyên… tư tế…”
“Mi nói mi có thể thăng lên cấp tám là nhờ một tư tế Cửu Nguyên cho mi truyền thừa?”
Nguyên Chiến có hơi mơ màng, không đúng, tư tế của hắn rõ ràng tên Mặc, nhưng khi hắn muốn sửa đúng thì đầu óc hắn chợt lạnh đi, cảm giác mát lạnh này trước đó từng xuất hiện rồi, hắn ngậm miệng, gật gật đầu.
“Bộ lạc của mi tên gì? Ở đâu?” Bán thú nhân dẫn dắt.
Trong đầu Chiến trồi lên mấy chữ, nói rất tự nhiên: “Đỉnh Việt, hạ du sông lớn.”
“Sông lớn nào?”
Chiến buồn rầu: “Không nhớ.”
Bán thú nhân hít một hơi, bất đắc dĩ: “Năm đó ta bị thần điện và vương thất Thổ Thành phản bội, còn có một ít tư tế và chiến sĩ trung thành với ta bị liên lụy, chắc là có vài người cũng đã thoát ra ngoài giống ta, ta đoán tư tế Cửu Nguyên dạy truyền thừa cho mi rất có thể là một trong số những người đó.”
“À.”
“Hắn có dạy phương pháp từ cấp tám đột phá lên cấp chín cho mi không?”
“Hình như không.”
Bán thú nhân trầm mặc một lát: “Bây giờ mi thấy thế nào? Có muốn làm đệ tử của ta hay không?”
Có lẽ là không muốn nghe Nguyên Chiến cứng đầu cự tuyệt, bán thú nhân nở một nụ cười thê lương: “Không phải ta nhất quyết muốn thu mi làm đệ tử, mi không muốn thì ta cũng không cần! Chỉ là ta không cam lòng cứ thế mà chết, cũng không muốn người có huyết mạch đậm như mi sau này chết trên tay người Thổ Thành, mi qua đây, ta đưa phương pháp thăng lên cấp chín cho mi.”
Chiến không nhúc nhích.
Bán thú nhân tức giận đến mức đấm giường. Rốt cuộc linh hồn của tên này bị thương tới mức độ nào? Vì sao càng lúc càng không bị sức mạnh linh hồn của mình ảnh hưởng? Rõ ràng linh hồn bị thương càng nghiêm trọng thì càng dễ bị sức mạnh linh hồn của người khác ảnh hưởng, cớ gì tên này lại không như vậy?
“Lại đây! Mi sợ ta ăn mi à?” Bán thú nhân nổi điên.
Chiến sờ sờ ấn đường của mình, chầm chậm nói: “Thăng cấp cần có năng lượng.”
Bán thú nhân nhíu mày: “Thì sao?”
“Tôi là nô lệ, không có nguyên tinh để thăng cấp.”
Bán thú nhân: “… Một chiến sĩ khống chế đất cấp tám như mi mà lại là nô lệ của người khác?!”
“Không nhớ rõ, hình như lúc bị thương bị người ta đem đi bán.”
Bán thú nhân cạn lời. Ông ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của chiến sĩ khống chế đất, nhưng cũng không thể ‘nhìn’ thấy cuộc sống thường ngày của hắn, cũng không biết hắn làm sao mà tiến vào thần điện Âm Thành được. Tuy ông ta sử dụng sức mạnh linh hồn để ‘nhìn’, nhưng mỗi lần sử dụng sức mạnh linh hồn trên phạm vi lớn đều sẽ kinh động đến Lam Âm, mà việc sử dụng sức mạnh linh hồn quan sát người khác sẽ khiến các tư tế của thần điện phản cảm và bài xích, ông ta lại không phải vu giả chuyên sử dụng sức mạnh linh hồn, việc thao túng sức mạnh linh hồn hiển nhiên không được tinh vi, nên không thể quan sát một người ở cự ly xa mà không làm những người khác phát giác, ông ta chỉ có thể sử dụng vào những lúc cần thiết, dù sao bây giờ ông ta đang ở nhờ thần điện Âm Thành, không thể khiến người ta phản cảm.
“Huyết mạch nồng đậm của Đại Địa Chi Thần sao có thể làm nô lệ cho người khác, mi lại đây, ta giúp mi xóa ấn ký nô lệ.”
Chiến vẫn không nhúc nhích.
Bán thú nhân thở dài: “Tuy linh hồn mi bị tổn thương, nhưng tâm đề phòng lại rất nặng, vậy cũng tốt. Đây là thẻ bài thân phận của ta dùng để ra vào ở Âm Thành, mi cầm đi đi, ta cũng không cần đến nó. Có cái này, chỉ cần chủ nhân mi không phải tên ngốc thì sẽ lập tức hủy bỏ ấn ký nô lệ của mi. Ta cũng sẽ nói chuyện của mi cho Lam Âm biết, để mi có thể tự do hoạt động ở Âm Thành, về sau nếu mi muốn tới tìm ta sẽ không cần đi qua lối đi thang đá nữa, Lam Âm sẽ nói cho mi biết ta ở đâu.”
Bán thú nhân cầm một cái thẻ bài dưới tấm da thú lên ném ra.
Chiến một tay chụp được. Thẻ bài màu đen, cả hai mặt đều được khắc những hoa văn không biết có ý nghĩa gì.
“Ta bây giờ cũng không có bao nhiêu nguyên tinh để cho mi, nhưng Âm Thành hẳn là có không ít việc cần chiến sĩ khống chế đất hỗ trợ, ta sẽ nói với Lam Âm, để hắn dùng nguyên tinh cấp cao trả thù lao cho mi. Mặt khác, ta nghĩ mi hẳn là có thể cảm nhận được, ở bên cạnh ta mi sẽ hấp thu năng lượng nhanh hơn, ta sẽ bảo Lam Âm sắp xếp một căn phòng cho mi ở bên cạnh, khi mi cảm thấy sắp đột phá hay có việc gì khó xử lý thì tới tìm ta. Được rồi, mi đi đi.”
Lần này Nguyên Chiến đi thật, căn phòng không có cửa, hắn tùy tiện tìm một chỗ, đặt tay lên vách tường, cảm thấy phía sau có lối đi, liền mở vách tường ra.
Bên ngoài vách tường có hai người đang đứng, một người trẻ tuổi mặc trang phục màu lam của tư tế, và một chiến sĩ anh tuấn có vóc dáng thon dài, mặc chiến giáp làm từ da thú.
Tư tế có diện mạo trẻ tuổi tuấn tú, trên mắt phải có một cái bớt màu đỏ, mái tóc dài phía sau được tùy ý buộc lên, vẻ mặt ung dung bình tĩnh. Khi y thấy vách tường mở ra, Nguyên Chiến bước tới, liền kinh ngạc ngẩng đầu.
Nguyên Chiến cũng dừng bước, bởi vì tư tế trẻ tuổi kia và chiến sĩ của y vừa hay chặn mất lối ra.
Mắt tư tế trẻ tuổi đảo qua ấn ký nô lệ trên trán Nguyên Chiến, vẻ mặt tựa hồ như rất kinh ngạc, y lại nhìn cái xác cháy trong lòng hắn, vẻ mặt không nhịn được trở nên cổ quái, cuối cùng lại nhìn về phía thẻ bài màu đen trong tay đối phương.
“Cậu…” Tư tế trẻ tuổi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nhất thời không biết phải hỏi từ đâu.
Nguyên Chiến mặt không cảm xúc nói: “Nhường đường một chút.”
Tư tế trẻ tuổi đang định nói chuyện thì lại nhìn vào trong phòng ngủ, bán thú nhân tựa hồ như đang dùng sức mạnh linh hồn nói cái gì đó với y.
Nghe xong, tư tế trẻ tuổi hơi nhíu mày, nhưng một lát sau y lại thả lỏng, vươn tay quơ nhẹ lên ấn đường Nguyên Chiến: “Thì ra là tư tế luyện thuốc Tri Mẫu. Ta có một số việc muốn hỏi anh, chút nữa ta sẽ tới tìm. Ta nhớ Tri Mẫu chỉ mới là tư tế cấp thấp, Lam Diên, anh dẫn anh ta lên tầng thứ tư trước đi.”
Lam Diên gật đầu, ra hiệu bảo Nguyên Chiến đi theo.
Tư tế trẻ tuổi tiến vào gian phòng ngủ, vách tường bị mở ra nhanh chóng khép lại.
Có vẻ như Lam Diên đã từng thấy rất nhiều lần, vẻ bình thản nói với Nguyên Chiến: “Đi theo tôi, ấn ký trên trán cậu chỉ có thể để cậu tiến vào tầng thứ tư trở xuống mà thôi, còn các tầng khác thì bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ bị tấn công.”
Nguyên Chiến không nói gì cả, yên lặng đi theo.
Lam Diên là một người trầm mặc, ngoại trừ nói một câu mở đầu thì khoảng thời gian sau đó không hề nói gì nữa, thẳng đến khi hắn đi qua ao sóng âm, đưa người tới chỗ của Tri Mẫu ở tầng thứ tư.
Tri Mẫu nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi mở, vừa mở ra liền thấy nô lệ không biết nghe lời nhà mình chạy ra ngoài lúc nửa đêm, đang định mắng to thì lại thấy vị chiến sĩ đi theo sau hắn.
“Lam, lam, Lam Diên đại nhân!” Tri Mẫu nói lắp, không biết nghĩ tới cái gì, ông nhảy dựng lên rống to với Nguyên Chiến đang ôm cái xác cháy: “Anh làm cái gì vậy hả? Sao lại bị Lam Diên đại nhân bắt được? Chẳng phải đã nói anh đừng có đi mấy tầng khác hay sao hả? Anh muốn chết thì cũng đừng có đi chết như vậy!”
Sau đó ông lại áy náy và xin lỗi Lam Diên: “Lam Diên đại nhân, đây là nô lệ ta mới thu, hắn không phải nhân loại thuần chủng, đầu óc có hơi bất thường, nửa đêm cứ thích ra ngoài đi dạo lung tung, ta đã nói với hắn rất nhiều lần, về sau ta nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ và quản lý, không để hắn chạy loạn nữa. Hắn, có phải đêm nay hắn đụng trúng đại nhân không?”
Lam Diên há mồm: “Đợi chút nữa Đại Tư Tế sẽ qua đây, trước tiên ông cứ…”
“Rầm!” Lam Diên còn chưa nói hết thì Tri Mẫu đã sợ tới mức trực tiếp té xỉu.
Chiến ôm cái xác cháy đi ngang qua Tri Mẫu, tiến vào trong.
Lam Diên hơi dừng một chút, rồi cũng mặc kệ Tri Mẫu té xỉu, đi ngang qua người ông.
Mí mắt Tri Mẫu rung rung, ông tỉnh lại ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mặt đất một lát, đột nhiên giơ tay cho mình một cái bạt tai, nóng rát và đau đớn làm ông tạm thời tỉnh táo lại.
Đứng lên, đóng cửa, Tri Mẫu nhận định vừa rồi mình đã nằm mơ, nhưng mới quay người lại thấy Lam Diên ngồi bên bàn ăn: “…”
“Đừng vội té xỉu, kể cho tôi nghe chuyện về nô lệ này xem.” Lam Diên gõ gõ mặt bàn.
Chiến đã trở lại căn phòng nhỏ của mình, đóng cửa.
Thẳng đến lúc này Nghiêm Mặc mới thở lại được: “Tôi muốn nghỉ mấy ngày, tinh thần lực của bán thú nhân kia quá mạnh. Này, anh thấy sao, có muốn làm đệ tử của ông ta không?”
“Ông ta rất quái lạ.” Nguyên Chiến nói ra trực giác của mình.
“Anh không tin ông ta?”
Chiến lắc đầu.
“Tôi cũng không tin, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.” Nghiêm Mặc cười lạnh, sau đó nói: “Có điều tôi cảm thấy ông ta rất mạnh, nếu ông ta thật sự muốn dạy cho anh thứ gì đó, anh cũng có thể học. Dù sao cái chúng ta biết chỉ là công pháp, kinh nghiệm sử dụng năng lực như thế nào vẫn còn thiếu thốn nhiều lắm, năng lực mà lúc trước anh sử dụng đều khá thô, nhưng người nọ lại rất tinh tế, chẳng hạn như khảo nghiệm bậc thang của ông ta.”
Chiến nhìn thẻ bài trên tay.
Nghiêm Mặc: “Nếu thứ này là thật, có nó vẫn tốt hơn mang thân phận nô lệ, chúng ta có thể mượn nó làm nhiều việc, không cần lo lắng đến vấn đề bại lộ thực lực mà phải chịu bó tay bó chân.”
Nguyên Chiến thả thẻ bài xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cái xác cháy: “Thứ kêu gọi tôi không phải ông ta.”
“Hửm?”
“Thứ kêu gọi tôi nằm trong thân thể ông ta, tôi muốn có được nó.”