Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghe nói Đại Tư Tế Cửu Nguyên đã hồi phục lại như cũ, có thể gặp người ngoài, quốc vương và vương hậu Âm Thành mời riêng đối phương tới gặp.”
Công chúa Lạp Mạc Na đêm đó không được gặp người, nhưng cô cũng không nhụt chí, ngày hôm sau lại tới gửi lời hỏi thăm sau đó quay lại tòa tháp của mình.
Mới vào chưa được bao lâu thì đã nghe người hầu bẩm báo, nói Đại Tư Tế Lam Âm chờ cô đã lâu.
Lạp Mạc Na lập tức xoay người đi ra sảnh tiếp khách.
“Đại nhân, buổi tối an lành, muộn như vậy mà ngài đến đây là vì có việc gấp gì sao?” Lạp Mạc Na hành lễ với Lam Âm đang đứng ở ban công.
Lam Âm xoay người: “Ta nghe nói cô đi tìm Mặc vu Cửu Nguyên, sao vậy?”
Lạp Mạc Na hơi khựng lại.
“Ta muốn nghe lời thật của cô.” Vẻ mặt của Lam Âm rất bình thường, nhưng giọng nói lại trầm thấp.
Lạp Mạc Na ngẩng đầu: “Ngài biết tôi muốn làm gì mà, nhưng Âm Thành không thể thỏa mãn nguyện vọng của tôi.”
“Cửu Nguyên thì có thể sao? Hay Mặc vu kia có thể?”
“…Là ngài nói vị Mặc vu kia rất có thể đang nắm giữ vũ khúc hiến tế đã thất truyền từ lâu, đó là vũ khúc hiến tế mà ngài nói chỉ có người được chúng thần thương yêu nhất và có thể trực tiếp câu thông với chúng thần.”
“Cho nên?”
Lạp Mạc Na cực kỳ bình tĩnh nói: “Thứ hai, ông ta cháy thành như vậy rồi mà vẫn không chết, Tri Mẫu đã kể cho tôi biết bộ dáng của ông ta. Thứ ba, ông ta còn là đệ tử Chú Vu, Chú Vu vì ông ta mà đại náo Thổ Thành, không tiếc mà kết thù với thần điện lẫn vương thất của Thổ Thành. Thứ tư, bộ lạc Cửu Nguyên rất thần bí. Cho nên tôi đoán trên người ông ta nhất định có nhiều bí mật mang giá trị cao hơn.”
Lam Âm hiểu rõ ý cô ta: “Có phải cô muốn làm đệ tử của ông ta?”
“Đúng là có ý định này, nhưng…”
“Nhưng cô còn muốn đến xem thêm một lần nữa, đúng không?”
“Nếu ông ta có thể dẫn vị thủ lĩnh Cửu Nguyên kia thong dong thoát khỏi tay người nọ, tôi sẽ đi cùng bọn họ.”
Lam Âm cười nhẹ: “Đại vương tử điện hạ cũng muốn rời đi, cô cũng muốn rời đi, ba người còn lại kia, ta không nghĩ bọn họ có thể kế thừa Âm Thành.”
“Vậy tôi ở lại sẽ kế thừa à? Dù tôi có thể kế thừa vương vị, thì thần điện sẽ nghe lời tôi ư?”
Lam Âm chậm rãi đi đến cạnh Lạp Mạc Na, trìu mến vuốt mái tóc cô ta: “Cô nói không sai, Âm Thành quá nhỏ với cô, lòng cô mang thiên hạ, muốn tiếp tục đi tới thì phải có nhiều nhân thủ, thế lực và năng lực hơn. Mặc vu Cửu Nguyên có lẽ là một lựa chọn tốt, nhưng ta kiến nghị cô nên chờ thêm một chút, xem xem ông ta có năng lực để làm người chỉ đạo cho đại công chúa Thượng Thành, nữ vương tương lai của đại lục hay không?”
Lạp Mạc Na vùi mặt vào lòng Lam Âm.
Lam Âm ôm hờ cô ta, thấp giọng nói bên tai cô ta: “Nhớ kỹ, điện hạ của ta, trước khi cô chưa đủ mạnh, đừng để bất luận kẻ nào biết năng lực huyết mạch của cô là gì.”
Sau đó y hơi dừng một chút: “Quốc vương Hỏa Thành đã nhiều lần cho người tới nói muốn cô gả cho con trai trưởng của ông ta, phụ vương và mẫu hậu cô đều rất khó xử, nếu cô không thể trở thành nữ vương Âm Thành, thì chỉ có thể gả ra ngoài, nhưng cô lại không chịu. Cô rời khỏi Âm Thành cũng tốt, nếu cô thật sự vừa ý Mặc vu Cửu Nguyên, mà bọn họ lại có thể sống sót dưới tay người kia, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp để cô ‘bị bắt’ và mất tích.”
“Cảm ơn ngài, tư tế đại nhân của tôi.” Lạp Mạc Na mang theo nước mắt mà cười.
Nghiêm Mặc đang trong quá trình khôi phục nên không thèm quan tâm tới lời yêu cầu được gặp hắn của vị công chúa kia, bây giờ hắn chỉ lo hấp thu đủ năng lượng để nhanh chóng khôi phục.
Có đủ nguyên tinh cấp chín, thân thể Nghiêm Mặc khôi phục rất nhanh, chưa tới hừng đông hắn đã có thể ngồi dậy.
Nguyên Chiến sau khi trở về liền nằm nhắm mắt dưỡng thần bên người Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc vừa cử động, hắn liền mở mắt.
“Em có thể ngồi dậy rồi? Thân mình còn đau không?”
Nghiêm Mặc cười lắc đầu, tay tạo ra một chiếc gai, sau đó gai rút vào trong cơ thể, năng lực huyết mạch của hắn không bị ảnh hưởng gì nữa rồi.
Vu Quả hình như vẫn còn đang khôi phục.
“Vậy mà lại cần nhiều năng lượng như vậy, một cục nguyên tinh to bằng quả bóng đá bị tôi xài hết một nửa rồi.” Nghiêm Mặc có chút đau lòng. Hắn muốn cất nguyên tinh nhưng Vu Quả không muốn.
“Nguyên tinh cấp chín sau này cứ phát hiện thì lấy thôi, em khôi phục nhanh như vậy mới là điều tốt nhất.” Nguyên Chiến ngồi dậy, vươn tay ôm người vào lòng, lúc trước hắn không dám dùng sức, giờ nghe Nghiêm Mặc nói không còn đau nữa hắn mới dám ôm chặt người vào lòng.
Nghiêm Mặc định né tránh nhưng rất nhanh sau đó hắn lại thả lỏng thân thể, đặt hết trọng lượng toàn thân lên người đối phương.
Nguyên Chiến nhìn tay hắn, nhìn chân hắn, bàn tay to thô ráp không ngừng sờ tới sờ lui trên người hắn. Thái độ đầy quý trọng và yêu thương không giống như đang sờ một người bình thường.
“Chớ có sờ, để tôi mặc đồ coi nào.” Nghiêm Mặc lười biếng nói.
Nguyên Chiến cắn nhẹ đầu vai hắn một cái, lại vươn lưỡi ra liếm liếm.
“Đừng nghịch, mai mốt có rất nhiều thời gian cho anh cắn liếm, đừng sốt ruột, bây giờ chúng ta phải tính đường thoát thân.”
Nguyên Chiến cười nhẹ, lại cắn hắn một cái: “Ông cụ già.”
“Mẹ! Già đó thì sao? Chê tôi già thì có ngon đừng cứng nữa!”
Nguyên Chiến cười không dừng được, đè lên người hắn: “Quất một lần đi.”
“Cút! Tình huống bây giờ không chờ anh đâu.”
“Tốc chiến tốc thắng, tôi đã sắp nghẹn chết rồi!” Hắn muốn dùng sự tiếp xúc trực tiếp nhất để xác định rằng người này thật sự còn sống và đang nằm ngay trong lòng mình.
Nghiêm Mặc cũng không biết xuất phát từ tâm lý kỳ lạ gì, lại thật sự ỡm ờ mà tốc chiến tốc thắng với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến vui muốn chết, hắn không ngờ Nghiêm Mặc lại thật sự đồng ý, vì hưng phấn quá độ mà từ tốc chiến tốc thắng thành giằng co suốt một tiếng đồng hồ.
Đáp Đáp ôm mèo con nằm dưới cái giường đá ngủ đến mức nước miếng giàn giụa, sau khi tìm được tư tế và thủ lĩnh, gã liền hoàn toàn thả lỏng, nên dù có nghe thấy tiếng động ưm a kỳ quái nào cũng chỉ hơi tỉnh lại, nhìn lướt qua hai người trên giường, rầm rì cái gì đó xong rồi xoay người ngủ tiếp. Trong mộng gã mơ thấy mình đè lên người Tiểu Đinh Phi hết làm như vầy rồi lại làm như vầy, Tiểu Đinh Phi tức giận đến mức không ngừng nhéo tai gã.
Xong việc, Nghiêm Mặc cảm thấy rất cạn lời, không phải vì năng lực quá mức của Nguyên Chiến, cũng không phải vì hắn quên mất bên cạnh giường còn có Đáp Đáp đang ngủ… được rồi, hắn thật sự quên mất Đáp Đáp, thực ra là vì hắn phát hiện sau cuộc làm tình này, độ linh hoạt và trạng thái thân thể hắn lại tốt hơn một tiếng trước.
Mà bộ dáng Nguyên Chiến cũng không giống như người mệt mỏi sau một đêm không ngủ và vừa mới ‘cày cấy’, tinh thần sáng lạn, đầy sức sống tới mức có lẽ lăn giường suốt hai ngày cũng không thành vấn đề.
Lúc trước hình như hắn có thể thông qua việc làm tình để giúp Nguyên Chiến kéo dài mối nguy hại của đá Thần Huyết thuộc tính hỏa trong người, mà thân thể hắn cũng không bị tổn thương gì, rất nhiều lần hắn bị Nguyên Chiến chơi hung hăng tới mức hắn tưởng bộ xương già của mình nhất định sẽ phế, nhưng kết quả lại là ngủ một giấc rồi hoàn toàn khôi phục ngay.
Nguyên nhân trong đó, Nghiêm Mặc không đuổi theo mãi, mà thời gian bây giờ cũng không cho phép.
Mắt thấy trời đã sáng, Nghiêm Mặc đẩy đẩy Nguyên Chiến bảo hắn lấy nước tắm tới cho mình.
Nguyên Chiến lắc lư bò dậy, đi ra ngoài không được bao lâu đã tự mình ôm một cái thùng gỗ lớn trở về, phía sau còn có hai nô lệ bưng nước nóng và nước lạnh theo.
Sau khi tắm rửa, Nghiêm Mặc thở dài một hơi, rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật khi mình sống lại.
Nguyên Chiến không chê hắn bẩn, dùng nước tắm mà hắn đã tắm qua để kỳ cọ mình một lần.
Lúc nô lệ bưng nước tắm xuống, Đáp Đáp vẫn còn ngủ khò khò.
Nghiêm Mặc mặc áo trong vào, ngồi trên giường nhìn cái mâm tròn và vành khuyên vừa mới lấy ra, thứ này nên dùng sao đây, hắn vẫn chưa mò ra được.
Nghiêm Mặc thả lỏng cơ bắp, kéo cốt thừa ôm chặt trên cánh tay xuống cổ tay, cốt thừa không hổ là bảo bối kế tục toàn bộ truyền thừa của tộc Luyện Cốt, bị sét đánh mà vẫn không có chút hư hao nào, có lẽ cốt thừa có thể cảm giác được chút sự sống bé nhỏ trong cơ thể hắn, nên cho tới bây giờ nó vẫn không rời khỏi thân thể hắn.
Có lẽ người Thổ Thành không để ý tới cốt thừa mà hắn giấu trong áo.
Nguyên Chiến sờ sờ cổ tay hắn.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Có nhớ cái này không?”
Nguyên Chiến gật đầu.
“Tôi định vào đó hỏi Tán Bố một chút, xem cái mâm tròn và vành khuyên có ích lợi gì, Vu Quả xem trọng chúng nó như vậy, chắc chắn không phải phàm vật.”
“Nguyên tinh đủ dùng không?”
“Trước mắt thì đủ.” Nghiêm Mặc nhắm mắt chìm vào biển tri thức trong cốt thừa.
Tán Bố nghe hắn gọi liền vui vẻ chạy tới: “Cách lần tiến vào trước, bên ngoài đã qua bao lâu rồi?”
Nghiêm Mặc bấm ngón tay tính toán, có chút ngây ra: “Vậy mà đã gần một năm rồi.”
“Chỗ ta không cảm giác được thời gian trôi qua, cậu bé, nói đi, cậu vào đây tìm ta có phải là gặp vấn đề khó giải nào không?”
Nghiêm Mặc hoàn hồn: “Là về một trong bốn cái cốt khí lần trước, rất có thể tôi đã tìm được một nửa bị thiếu rồi, nhưng tôi không biết khởi động chúng nó như thế nào.”
Tán Bố xem hình ảnh cái cốt khí mà Nghiêm Mặc đưa tới: “Ta đã nói với cậu, thứ này rất có thể được tạo ra sau khi ta chết một thời gian rất dài, có lẽ… khoan đã, ta nhớ ra rồi, ta đã từng thấy loại cốt khí giống vậy, nhưng thô hơn cái này nhiều, và chỉ mới là dự tính, chứ khi làm ra lại không có nhiều tác dụng lắm, để ta ngẫm lại xem cái đó là ai làm…”
Một tiếng rưỡi sau, sắc trời bên ngoài đã sáng hẳn.
Nghiêm Mặc nhìn bộ cốt khí đã được ghép lại hoàn chỉnh trong lòng bàn tay, đúng vậy, nó đã thu nhỏ lại. Hắn khẽ cười, bọn họ có cái này, xác suất tẩu thoát khỏi bán thú nhân kia sẽ lớn hơn. Có điều, trước đó hắn còn một vấn đề muốn giải quyết.
“Vu Quả, bây giờ mày cũng đã khôi phục được nhiều rồi đi? Nếu bây giờ chúng ta ra ngoài, bán thú nhân kia và tư tế Âm Thành có cảm nhận được sự tồn tại của mày không?”
Vu Quả im lặng một chốc mới trả lời: “Có khả năng. Tinh thần lực của bán thú nhân kia rất cường đại, lúc trước là do ta và ba đều đã sắp chết, nên ông ta mới không phát hiện ra ta, nhưng bây giờ chúng ta mà tới gần, rất có thể ông ta sẽ phát hiện ra sự khác thường ngay, mà Đại Tư Tế Âm Thành nói không chừng cũng có thể phát hiện.”
“Có phương pháp nào để che giấu không?”
Vu Quả hơi đắc ý: “Trước kia không có, nhưng lần này chúng ta thiếu chút nữa mất mạng, hình như ta đã biết nên làm sao để che giấu tinh thần lực của ta rồi.”
“Ồ? Làm thế nào?” Bây giờ Nghiêm Mặc rất lo lắng cho Vu Quả, không ngờ sau một lần chết mà ký ức truyền thừa của Vu Quả lại được mở ra một chút.
“Giả chết!”
“Khó không?”
“Không khó.”
Nghiêm Mặc: “Vây ba cũng có thể dùng phương pháp này để che giấu tinh thần lực không?”
Vu Quả tò mò: “Ba muốn làm cái gì?”
Nghiêm Mặc cười xảo quyệt: “Nếu mày có thể làm được, vậy tinh thần lực của ba cũng có thể, tốt nhất là khiến cho tất cả đều tưởng tinh thần lực của ba gần bằng không.”
Lúc Nguyên Chiến ra ngoài lấy bữa sáng, Lạp Mạc Linh liền nghe nói vị Mặc vu kia đã khôi phục trở lại, lập tức xin gặp đối phương.
Nghiêm Mặc gặp cậu.
Lạp Mạc Linh vốn đang rất tùy ý, nhưng khi thấy một ông lão tóc bạc quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt hiền lành nhìn mình, cậu ta là một tên biệt nữu, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Nghiêm Mặc cười ha ha: “Lại đây, để tôi kiểm tra thân thể cậu.”
Lạp Mạc Linh nể tình tuổi tác đối phương, nên ngoan ngoãn đi qua.
Bề ngoài của Nghiêm Mặc rất dễ lừa tình, hắn vươn tay cầm cổ tay Lạp Mạc Linh, Lạp Mạc Linh không hề tránh né.
“Không tồi, tâm tình cậu điều tiết rất khá, không tạo ra tâm bệnh nào tích tụ trong cơ thể, tuy có hay buồn bực nhưng cũng không phải tâm bệnh gì. Cậu rất chú trọng việc huấn luyện vũ lực đúng không? Bị chút nội thương này, nhưng điều dưỡng một tý là sẽ khôi phục ngay.”
“Ông, ông…” Làm sao ông biết?
Nghiêm Mặc cười tủm tỉm: “Đây là năng lực của tôi, chỉ cần sờ mạch, xem sắc mặt và quan sát tình trạng thân thể người khác là có thể đoán ra tình huống tổng thể của một người.”
Thấy Mặc vu cười, Lạp Mạc Linh cũng thả lỏng, nghiêng người ngồi xuống cạnh Mặc vu, hai mắt không thèm chớp mà nhìn chằm chằm hắn.
“Ông thoạt nhìn…”
“Không mạnh lắm?”
“Đúng vậy.”
“Ha hả, một người mạnh hay không không nằm ở sức mạnh hay năng lực của họ, mà nằm ở tâm hồn. Tỷ như cậu, nếu tâm hồn cậu không đủ mạnh, có lẽ cậu đã sớm chết trong bi phẫn, hoảng sợ, lo lắng, buồn bực, dù có tồn tại được thì suốt ngày cũng sẽ bất an, tính tình trở nên âm u vặn vẹo.”
Lạp Mạc Linh cảm thấy vị Mặc vu đại nhân này đã nói trúng đáy lòng mình, nhịn không được cầm lấy tay ông lão, kích động nói: “Mặc vu đại nhân, ông có biết tối hôm qua vì sao em gái tôi lại tới tìm ông không?”
Nghiêm Mặc: “…Vì sao?”
“Bởi vì cô ta muốn làm nữ vương, không chỉ là nữ vương Âm Thành, mà là nữ vương của mảnh đại lục này. Khi còn nhỏ cô ta từng trộm nói với tôi, cô ta muốn tìm một người có số mệnh cường đại để phụ tá cô ta, tôi không biết cái gì gọi là số mệnh, nhưng ông là người đầu tiên mà cô ta chủ động tìm tới cửa.”
Nguyên Chiến bưng thức ăn lên vừa nghe nói thế liền hừ bằng lỗ mũi, cười nhạo một phen, có người muốn cướp tư tế của hắn? Không cần biết là nam hay nữ, hắn sẽ đập chết kẻ đó!
Nghe nói Đại Tư Tế Cửu Nguyên đã hồi phục lại như cũ, có thể gặp người ngoài, quốc vương và vương hậu Âm Thành mời riêng đối phương tới gặp, không ngoài ý muốn, Lam Âm và hai Đại Tư Tế khác cũng tới.
Ngẫm lại, nhiều thần tích như vậy, một người đã cháy thành than mà vẫn có thể sống, chẳng những sống mà còn hồi phục lại như cũ.
Trước khi gặp vị Mặc vu này, rất nhiều người đều đoán có phải đối phương là tư tế hệ trị liệu không.
Cửa lớn ở đại sảnh của thành chủ mở ra, đại vương tử Lạp Mạc Linh đi đằng trước, phía sau là Nguyên Chiến với thân hình cao lớn cùng một ông lão tóc bạc trắng, nét mặt hòa ái đi vào.
Quốc vương và vương hậu Âm Thành ngồi trên chủ vị không tự chủ được mà cùng đứng lên, ba vị tư tế cũng không dám bất kính, khi đứng dậy vẻ mặt đều trở nên trịnh trọng.
Thủ lĩnh Cửu Nguyên Nguyên Chiến lần này không chỉ đơn giản quấn một chiếc váy da thú, mà nửa người dưới của hắn sửa thành một chiếc váy dài đến cẳng chân, bên hông tùy ý buộc một sợi đai lưng làm từ vải bố, phần đai lưng thừa ra rũ xuống giữa hai chân, chất vải chỉ nhìn thôi đã thấy vô cùng mềm mại, nó bao lấy đôi chân dài gần như hoàn mỹ, làm tôn lên cơ thịt thon gọn tràn ngập sức hấp dẫn ở nửa người dưới của hắn, đầy mê hoặc.
Người này vẫn đi chân trần, nhưng bên cổ chân trái lại xuất hiện một cái lắc chân làm từ xương, trên lắc chân xỏ một cái xương đầu, xương đầu và dây đeo được nạm những viên nguyên tinh nhỏ vụn sáng lấp lánh, đừng thấy những viên nguyên tinh ấy nhỏ vụn mà xem thường, năng lượng trong đó không thấp hơn cấp tám chút nào, mà tạo hình của lắc chân lại mang hơi hướm cổ điển ở kiếp trước của Nghiêm Mặc, trông qua vừa hào phóng vừa đẹp đẽ quý giá.
Mà nổi bật nhất là trang sức hắn đeo trước ngực, đó cũng là một cái vòng cổ làm bằng xương, chính giữa vòng cổ được khảm một viên nguyên tinh cấp chín to cỡ trứng gà rừng!
Trừ những thứ đó ra, trên đai lưng còn vắt một thanh cốt chủy, Mặc Sát thì đã đánh rơi trong lúc giao chiến với Đại Tư Tế Thổ Thành, Nguyên Chiến vẫn chưa tìm về.
Nhìn sang ông lão đi cạnh Nguyên Chiến, mọi người càng không thể không đánh giá lại trình độ cường đại và giàu có của Cửu Nguyên một lần nữa.
Trên người ông lão này mặc một bộ đồ khá rườm rà, hình thức rất khác biệt với y phục của Âm Thành, tay áo hẹp dài, vạt áo chồng nhiều lớp, chân đi giày cực kỳ tinh xảo, trước ngực đeo một chiếc vòng cổ bằng xương, bên hông buộc một cái bọc da thú nhỏ, kiểu dáng đơn giản nhưng rất mới lạ.
Trên người ông lão này không có trang sức đính nguyên tinh, nhưng không một ai dám bỏ qua cái vòng cổ bằng xương mà ông lão đeo trên cổ.
Vòng cổ thật ra có hai cái, một cái là một đoạn xương ngón tay, cái lớn hơn thì xỏ một cái mâm tròn và vành khuyên được ghép lại.
Vật phẩm trang sức và quần áo trên người ông lão này, cả những thứ trên người thủ lĩnh Nguyên Chiến nữa, tất cả từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ những thứ trân quý đó đều nằm trong cái gùi lúc trước? Vì sao trước kia không có ai phát hiện vậy? Hay là bọn họ có không gian tồn trữ vật phẩm vô cùng trân quý và hiếm thấy?
Gương mặt ông lão rất hòa ái, tóc trắng như tuyết, già đến mức khiến người ta phải giật mình.
Nhìn lão Đại Vu có độ tuổi như vậy, người trong sảnh không nhịn được mà cảnh giác, đây là đệ tử của Chú Vu, lại còn là người có thể thi triển linh hồn cụ hiện và vũ khúc hiến tế, thậm chí Lam Âm đại nhân còn hoài nghi sức mạnh linh hồn của đối phương đã vượt qua cấp chín.
Ba tư tế cơ hồ như ngay lập tức thăm dò sức mạnh linh hồn của ông lão.
Không có! Bọn họ lại không cảm nhận được một tý sức mạnh linh hồn nào của đối phương!
Sao có thể? Vu giả càng có sức mạnh linh hồn cường đại thì lại càng không thể mờ nhạt, vì sao bọn họ lại không cảm nhận được gì từ người ông lão này?
Đối phương không có sức mạnh linh hồn ư? Đối phương là người thường? Sao có thể!
Lam Âm và hai Đại Tư Tế cùng nghĩ tới một khả năng đáng sợ, ba người nhìn nhau một cái, tất cả đều thấy trong mắt nhau là sự kinh ngạc và một chút sợ hãi