Dị Thế Lưu Đày

chương 368: trở về khích lệ lòng người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Đại nhân, xin mở đuôi Cốt Điểu ra, tôi muốn bình loạn!”

Tất cả người trong đại sảnh đều xông ra ngoài.

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất bò lên tường thành, ngửa đầu nhìn về phía tây nam.

Cốt Điểu khổng lồ càng bay càng gần, đã có thể thấy được đôi cánh xương xẩu thật lớn của chúng nó.

Chúng nó? Hai con Cốt Điểu?

Đám người Tranh không kịp nghĩ nhiều, bọn họ đã xem Cốt Điểu là biểu tượng cho sự trở về của thủ lĩnh và tư tế, bọn họ căn bản không dám, và cũng không muốn nghĩ đến những khả năng khác.

Lúc này, Hoàng Tinh và Ma Nhĩ Càn đang ăn mừng vì đã đánh vào ngoại thành, ép cho người Cửu Nguyên chỉ có thể co đầu rụt cổ trong nội thành, bọn hắn cho rằng bọn hắn đã sắp chiếm được Cửu Nguyên rồi.

Nhưng bọn hắn không phát hiện, khi bọn hắn lấy sinh mạng của mấy ngàn chiến nô làm cái giá, rốt cuộc cũng công phá được ngoại thành, và nghĩ cách dùng gỗ làm cầu nối qua con sông duy nhất ở ngoại thành, nhưng nó đã bị người cá bao vây, có điều những người cá đó không lộ mặt, tất cả đều nấp dưới mặt nước.

Người cá trong nội sông đào cũng vậy, như đã biến mất.

Tranh đứng trên tường thành, trong lòng như được tiếp thêm vô số dũng khí, để quân địch đánh vào ngoại thành là kế sách sau khi các thủ lĩnh bọn anh thương lượng với người cá.

Ngoại thành quá lớn, dân cư bọn họ so với cả tòa thành vẫn là quá ít, mà quân địch thì càng ngày càng nhiều, bọn họ thủ được bên này nhưng không thủ được bên kia, còn không bằng thu nhỏ diện tích phòng thủ. Hơn nữa khi đó có phản đồ quấy rối, sau khi mấy người quản lý và Tranh thương lượng với nhau, liền đặt ra kế sách đập nồi dìm thuyền.

Các đoàn trưởng không được đọc binh thư, nhưng tư tế đại nhân đã giảng giải không ít trong các khóa học, bọn họ từng nghe rất nhiều chuyện xưa về đề tài chiến tranh, có vài người nghe xong liền quên, nhưng có vài người sau khi hiểu rõ ý nghĩa câu chuyện liền liên tưởng tới tình hình chiến đấu thực tế mà mình đã từng trải qua, rất hay tưởng tượng khi mình gặp phải tình huống đó thì phải làm thế nào.

Hiện giờ có thể nói là lần nguy cấp nhất từ trước tới nay của bộ lạc Cửu Nguyên, thủ lĩnh và tư tế đều không ở nhà, nhân số quân địch lại vừa nhiều vừa mạnh, nhưng bọn họ cũng không phải không còn đường sống, bọn họ có tộc Người Cá ngoại viện, Tranh nghĩ, chỉ cần bọn họ chịu động não, chỉ cần nhân tâm bình ổn, việc đánh đuổi quân địch cũng chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn.

Kế sách của Tranh là: Dụ quân địch vào thành, chặt đứt đường thoát của bọn chúng, để chiến sĩ trên tường thành kéo đi một phần lực chú ý của chúng, sau đó cho các chiến sĩ khác sử dụng địa đạo ở nội và ngoại thành để phối hợp với chiến sĩ tộc Người Cá, cùng đánh úp quân địch bị chặn ở ngoại thành.

Mà quân địch mới kéo tới ở ngoại sông đào thì sẽ do người cá phụ trách cản chân, tiêu diệt một phần quân địch ở trong lẫn ngoài, sau đó lại thả cho một mớ khác tiến vào, cứ thế mà diệt bọn chúng như tằm ăn rỗi!

Kế sách thì tốt đó, nhưng mọi việc lại loạn từ nội bộ, Cửu Nguyên bây giờ đã tự rối loạn trước, vốn dĩ có thể đánh thắng nhưng giờ đã không đánh nổi nữa. Dù kế sách có tốt, nhưng khi không có nhân thủ và kiên định chống đỡ, thì ngay cả rắm cũng không có mà dùng!

Nhưng vẫn còn may mắn lắm! Dù sao Tổ Thần cũng phù hộ cho bọn họ, vào thời khắc nguy nan nhất, thủ lĩnh và tư tế của bọn họ đã trở về!

Chỉ cần hai người ấy trở về, nhân tâm dù hỗn loạn thì vẫn có thể bình ổn lại, tất cả các chiến sĩ khi nhìn thấy bóng dáng Cốt Điểu, chiến ý vô tận liền tràn ra trong người!

Tư tế đại nhân không vứt bỏ bọn họ, ngài và thủ lĩnh đã trở lại!

Tin tức này càng truyền càng xa, càng lúc càng nhiều người chạy lên đầu tường mà ngóng.

Cốt Điểu trên trời làm nội thành Cửu Nguyên thay đổi, Hoàng Tinh và Ma Nhĩ Càn đương nhiên cũng phát hiện.

“Cốt Điểu?” Thủ lĩnh Ma Nhĩ Càn khẽ biến sắc: “Thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đã trở lại?”

“Sao lại là hai con Cốt Điểu? Không phải chỉ có một con thôi ư?” Thủ lĩnh Hoàng Tinh cũng cả kinh.

Ngay sau đó, thủ lĩnh Hoàng Tinh quay đầu phân phó thủ hạ: “Con Cốt Điểu này có thể phun cầu lửa, tụi bây cho tất cả chiến sĩ tản ra hết, đừng tụ lại với nhau, mau!”

“Vâng!” Chiến sĩ truyền lệnh nhanh chóng chạy đi.

“Đi gọi trưởng lão.” Thủ lĩnh Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh đồng thời nói.

Lại một chiến sĩ khác tuân lệnh chạy đi như bay.

Hai thủ lĩnh nhìn nhau, thủ lĩnh Ma Nhĩ Càn hỏi: “Có cần truyền tin cho sứ giả thành La Khước không?”

“Chờ một chút đi, lúc trước chúng ta đã ước định, nếu chúng ta mượn sức của thành La Khước, thì ích lợi lấy được từ Cửu Nguyên phải chia cho họ một phần lớn, hai bộ lạc chúng ta chỉ có thể lấy phần nhỏ, mày đừng quên, còn bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức phụ thuộc thành Lạch Trời nữa, ba bộ lạc cùng nhau phân chia, bản thân đã không lấy được bao nhiêu, nếu thành La Khước lại chiếm một mớ lớn, thì công sức chúng ta lần này uổng phí rồi.” Thủ lĩnh Hoàng Tinh trầm mặt nói.

“Nhưng tao nghe nói năng lực thần huyết của thủ lĩnh Cửu Nguyên đã tới cấp bảy, mà chiến sĩ cao nhất của chúng ta cũng chỉ mới cấp sáu.”

“Mày sợ?”

“Mày không sợ à?” Thủ lĩnh Ma Nhĩ Càn trả lời lại một cách mỉa mai.

“Chỉ mới nghe nói thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên lợi hại thế nào, chứ tao còn chưa thấy qua, lần này thăm dò trước, nếu bọn chúng thật sự lợi hại, khi ấy mời thành La Khước ra tay cũng không muộn.”

Trên bầu trời, Nghiêm Mặc từng đoán Cửu Nguyên rất có khả năng đã xảy ra vấn đề, nhưng hắn thật sự không ngờ Cửu Nguyên lại bị đánh thảm như vậy!

Ở bên ngoài ngoại sông đào, khắp nơi đều có vết cháy loang lổ, có lẽ có tộc Người Cá hỗ trợ nên khi đánh nhau không tạo ra thế lửa cháy lan trên đồng cỏ.

Nhìn mức độ hư hại của ngoại tường thành và kiến trúc ở ngoại thành có thể thấy được chúng bị chiến hỏa chà đạp thê thảm cỡ nào.

Mà quân địch đã đánh vào tới ngoại thành, bây giờ hình như đang ăn mừng?

Nhìn đống lửa trại kia, đống thịt nướng kia, chỉ thiếu nhảy nhót hoan ca nữa là đủ bộ rồi.

Mà quân địch có vẻ như cũng rất khôn khéo, hoặc là bọn chúng biết Cốt Điểu có thể phun quả cầu lửa, nên rải rác tứ tán. Nghiêm Mặc cảm thấy những người này nghĩ quá nhiều rồi, khi chưa rõ chuyện gì, hắn không nở dùng cầu lửa khạc cháy thành mình đâu, dù bọn họ có chiến sĩ khống chế đất, nhưng nhà cửa và đường phố lại không dễ xây tý nào.

Nghiêm Mặc còn đang quan sát tình huống bên dưới, thì Cửu Phong đại nhân đã giận tím mặt.

“Kiệt ——! Quái hai chân từ đâu ra? Dám tấn công địa bàn của Cửu Phong đại nhân ta! Ăn hiếp quái hai chân ta nuôi! Ta muốn giết chúng, giết sạch bọn chúng!”

“Cửu Phong, khoan đã!” Nghiêm Mặc vội vàng kéo lấy ngài chim Cửu Phong đang muốn lao ra.

Cửu Phong kêu khặc khặc, vô cùng phẫn nộ, bất luận là hung cầm mãnh thú nào cũng không thể chịu đựng được việc địa bàn của mình bị xâm chiếm, ngài chim đã sớm xem phạm vi hơn trăm vạn km vuông này là nhà mình, mà mọi giống loại sống trên mảnh đất này đều được nó thầm đánh dấu, nhất là nhân loại sống trong Cửu Nguyên, đó là con dân mà quái hai chân nhỏ của nó với nó cùng nuôi, dùng để giải buồn và triều bái nó, sao có thể để kẻ khác tới bắt nạt!

Nghiêm Mặc dùng hai tay ôm Cửu Phong, không cho nó bay đi.

Cửu Phong không nỡ làm hắn bị thương, chỉ dùng cái miệng cong cong mổ nhẹ lên ngón tay hắn, biểu đạt sự bất mãn của mình.

“Chút nữa sẽ cho mày đánh đủ, bây giờ chưa được, lỡ bọn chúng có mai phục thì làm sao bây giờ? Tao phải tìm hiểu tình hình một chút.” Nghiêm Mặc không thấy ở dưới có bao nhiêu người cá, làm hắn rất khó hiểu.

Chẳng lẽ đối phương mạnh đến mức đánh bại được cả người cá? Chuyện này là không thể, nếu thật sự mạnh như vậy, thì bọn Tranh đang đứng trên đầu tường đã sớm bị giết sạch rồi, làm sao chống đỡ được tới ngày hôm nay?

Nhưng nếu người cá chưa bị đánh bại, thì bọn họ đang ở nơi nào? Chẳng lẽ bọn họ liên thủ với quân địch? Này cũng không có khả năng, bọn Tranh vẫn còn đó, chứng tỏ người cá không vứt bỏ họ.

Vậy vì sao hắn lại không thấy một chiến sĩ tộc Người Cá nào?

Nghiêm Mặc ngửi ra mùi âm mưu ở đây, hắn không biết các chiến sĩ thủ lĩnh Cửu Nguyên và người cá đã lập mưu kế gì, tạm thời không muốn quấy rầy kế sách của bọn họ, hắn biết rõ mình không am hiểu việc chỉ huy tác chiến, sợ nhúng tay vào bậy bạ sẽ bị phản hiệu quả.

Cửu Phong không giãy giụa, đôi mắt khôn khéo lộ ra vẻ xấu xa: “Kiệt! Mặc, cho ta ra ngoài, ta đi xem xem quái hai chân chúng ta nuôi có chết hết không.”

Nghiêm Mặc buông tay, cười: “Đi đi, để bọn Tranh an tâm một chút.”

Cửu Phong giương cánh, bay ra khỏi Cốt Điểu, vừa bay ra, thân thể liền biến lớn: “Kiệt ——! Cửu Phong đại gia ta đã về!”

“Cửu Phong đại nhân! Là Cửu Phong đại nhân!”

“Thủ lĩnh và tư tế đại nhân quả nhiên đã trở lại!”

“Thật tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”

Trên đầu tường ở nội thành Cửu Nguyên vang lên tiếng hoan hô rầm rộ, vành mắt Ô Thần đỏ bừng.

Tranh thấy quân địch ở ngoại thành vì tránh cho bị Cốt Điểu tấn công mà phân tán, này cũng vừa lúc hợp với ý anh, lập tức gật đầu ra hiệu cho Hào, Mãnh và Thâm Cốc.

Ba vị thủ lĩnh liền dẫn người chạy xuống tường thành, định dùng địa đạo chạy ra ngoại thành đánh úp quân địch. Tất cả các chiến sĩ lần này đều không có chút dao động nào, một đám đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết sạch toàn bộ quân địch bên ngoài!

Tranh ở lại trên tường thành để thu hút lực chú ý của quân địch.

Bộ Nga bị trọng thương, trước mắt quân đoàn ba của anh sẽ do phó đoàn trưởng dẫn dắt, chi viện cho đội duy trì trật tự trông coi kho lương và giải quyết nội loạn trong thành.

Cốt Điểu bay trên vùng trời ở nội thành Cửu Nguyên.

“Đây là Cửu Nguyên? Xây không tồi, có điều quân địch của các anh hơi bị đông rồi đó, phải không?” Giọng điệu Lạp Mạc Linh đầy vẻ trêu chọc.

Đám người Đinh Ninh đã sớm thay đổi sắc mặt, tất cả đều nôn nóng nhìn Nghiêm Mặc, muốn lập tức đánh đuổi quân địch, cứu viện thân nhân của mình.

Hắc Thủy Doanh Thạch và tộc trưởng Đa Nạp đã sớm thấy rõ địa hình cùng thành trì nguy nga bên dưới, lòng thầm nghĩ: Bọn họ không quyết định sai!

Về phần Cửu Nguyên đang bị vây công, còn có vẻ như rất nguy hiểm?

Không sao cả! Có bộ lạc cường đại nào mà không bị người ta tấn công chứ?

Trong mắt bọn họ, địa bàn tốt như vậy mà không bị kẻ khác thèm nhỏ dãi hay tấn công thì mới là kỳ quái. Quân địch đến, đánh cho cút về là được, còn có thể kiếm thêm một ít nô lệ và phụ nữ cho bộ lạc, thuận tiện cướp luôn chút thức ăn và địa bàn, các bộ lạc cường đại đều mở rộng từng bước như thế này mà không phải sao? Đương nhiên, đánh không lại thì bọn họ cũng có thể trốn, chờ sau khi mạnh lên rồi lại trở về trả thù.

Hắc Thủy Doanh Thạch và tộc trưởng Đa Nạp đều không phải kẻ ngốc, đây là cơ hội tốt để bọn họ dung nhập vào Cửu Nguyên, lập tức chủ động xin gia nhập quân chiến. Có Chú Vu, Mặc vu, Cửu Phong và Nguyên Chiến với thực lực còn mạnh hơn bọn họ nhiều, nhìn kiểu gì cũng thấy không thể đánh thua.

“Mấy thằng nhãi hoang này từ đâu ra mà thừa dịp chủ nhân không ở nhà liền chạy tới giương oai. Lũ nhãi bên dưới giao cho bọn tôi đi, đảm bảo chúng có đi mà không có về!” Hắc Thủy Doanh Thạch vỗ ngực nói.

Tộc trưởng Đa Nạp cũng cười quái dị: “Thổ Thành cũng làm được chuyện tốt, bọn chúng áp tôi và trưởng lão tộc vu tới Thổ Thành, chiến sĩ tộc tôi không yên tâm, phái ra năm trăm chiến sĩ có thể hợp thể đi theo, hiện giờ tất cả đều là chiến lực. Mặc vu đại nhân, ngài hạ lệnh đi, tộc Đa Nạp chúng tôi không có chiến sĩ nào sợ chết!”

Đáp Đáp cũng gào ngao ngao đòi chiến đấu, gã là phần tử hiếu chiến nhất cả bọn!

Lạp Mạc Linh nhìn quân địch đang đóng ở ngoại thành Cửu Nguyên bên dưới, cảm thán, bắt đầu giở chiêu miệng quạ đen: “Các người sao có thể thắng được? Các người nhất định sẽ thua, ở lại làm nô lệ cho Cửu Nguyên đi.”

Băng thị lực tốt, nhìn qua vài lần liền thu được tình cảnh náo loạn trong nội thành, vừa thấy đám quần chúng tụ tập nhao nhao ở cửa kho lương và cửa địa đạo liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, hắn cười lạnh ba tiếng, trở tay cầm cung tên, trực tiếp nói với Nghiêm Mặc: “Đại nhân, xin mở đuôi Cốt Điểu ra, tôi muốn bình loạn!”

“Vèo vèo vèo!”

Ba mũi tên lập tức bắn thủng vai của ba người, lực rất mạnh, ghim cả người lên vách tường.

Đám người đang nhao nhao ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại.

“Cốt Điểu! Mau nhìn! Thật sự là Cốt Điểu! Thủ lĩnh và tư tế đại nhân đã về rồi!” Có người chỉ lên không trung hô lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Có người trong đám người đã sớm nhận được tin, cũng có người tận mắt nhìn thấy Cốt Điểu bay từ xa đến, nhưng bọn họ khác những người kia, lúc nhìn thấy Cốt Điểu không phải là an tâm, mà ngược lại là càng thêm hoảng loạn.

Bọn họ không có cống hiến gì khi Cửu Nguyên gặp nạn, ngược lại còn tạo thêm phiền toái cho Cửu Nguyên, chờ thủ lĩnh và tư tế trở về, bọn họ tất sẽ bị trừng phạt, lúc này không trốn thì còn chờ tới khi nào?

Một số người trước đó làm loạn hăng nhất bây giờ bất chấp tất cả mà cướp lương thực, rồi như nổi điên mà tấn công các chiến sĩ canh ở cửa địa đạo, muốn trốn vào trong.

Mà ba tên bị ghim trên vách tường chính là ba kẻ kêu gào hung hăng nhất, và ra tay tấn công chiến sĩ canh cửa ác nhất.

Hiện giờ ba tên đó bị ghim trên vách tường, đám người đang ầm ĩ lập tức trợn tròn mắt, thừa dịp họ sững sờ, đội duy trì trật tự và quân đoàn ba lao vào bắt hết toàn bộ.

Nơi loạn nhất đã yên ổn trở lại, các nơi khác dưới những mũi tên âm thầm của người nào đó cũng dần dần khôi phục trật tự.

Băng thấy phản loạn trong nội thành đã bắt đầu yên ắng lại, lúc này mới dừng bắn tên, nhưng hắn không cất cung tên đi, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm bên dưới.

Nghiêm Mặc thấy hắn như vậy liền mỉm cười, đi đến cạnh hắn nói: “Mấy ngày nay lúc nghỉ ngơi anh hay cưỡi Anh Chiêu, hiện giờ cảm thấy thế nào, cưỡi quen chưa?”

Băng nghe Nghiêm Mặc nói liền hiểu ý hắn, lòng thầm nóng lên: “Quen rồi!”

Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai hắn, lấy một mũi tên ra đưa cho hắn: “Vậy đi đi.”

Vẻ mặt Băng vẫn lạnh băng, nhưng ánh mắt thì hưng phấn, nhận lấy mũi tên rồi cắm vào bao đựng tên, sau đó cho hai ngón tay vào miệng huýt một tiếng.

Trong đàn Anh Chiêu đi theo Cốt Điểu có một con Anh Chiêu mặt người thân ngựa, vằn hổ cánh chim, tư thái có chút kiêu ngạo bay ra.

Băng nhảy khỏi khoang đuôi Cốt Điểu, con Anh Chiêu kia lập tức cúi người bay tới, đón được Băng một cách chính xác, sau đó giương cánh bay ra ngoại thành Cửu Nguyên.

Đáp Đáp nhìn mà mê tít cả mắt, nhưng Anh Chiêu không thích gã, gã tức giận đánh một trận với mấy con Anh Chiêu, kết quả làm đám Anh Chiêu vừa thấy gã liền đá hất chân sau.

Nghiêm Mặc nhìn thấy vẻ mặt gã như vậy liền an ủi: “Anh là động vật lưỡng cư, có thể hoạt động trên cạn lẫn dưới nước. Nếu anh chướng mắt Băng, có thể kéo anh ta xuống nước đánh nha.”

Đáp Đáp cười há há, quyết định mai mốt sẽ dạy dỗ Băng và Anh Chiêu của hắn như thế.

Cốt Điểu của Chú Vu tới gần Nghiêm Mặc, dùng tinh thần lực nói chuyện với Nghiêm Mặc: “Đồ đệ, sao bây giống sư phụ thế, khắp nơi toàn là kẻ thù? Hiện giờ còn bị người ta kéo tới cửa mà đánh!”

Nghiêm Mặc tức tới phì cười, tinh thần lực của hắn không mạnh bằng Chú Vu, không thể truyền lời ở khoảng cách xa như vậy mà còn có thể truyền thật chính xác vào người cần nghe, nhưng mà hắn có đồ chơi giúp tinh thần lực tăng lên, thứ này hắn lấy được từ tay bọn người thằn lằn ở mỏ than khi trước, nó là một cái cốt khí giống như ốc biển.

Có thứ đồ chơi này, hắn mới có thể truyền lời cho Chú Vu ở Cốt Điểu bên kia.

“Không phải kẻ thù đâu, chỉ là một đám sài lang mà thôi, chắc lúc con đi qua vài bộ lạc, có mấy thứ bọn chúng thòm thèm đó.” Nghiêm Mặc nhìn năng lực thần huyết của kẻ địch liền biết một bộ phận trong đó là người Ma Nhĩ Càn, mặt khác còn có một nhóm người với năng lực lạ, không biết từ đâu tới.

Nghiêm Mặc không thấy lạ khi Ma Nhĩ Càn đánh tới cửa, dù sao hai bên kết thù không nhỏ, Ma Nhĩ Càn không có cơ hội thì thôi, nhưng vừa có cơ hội thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.

Đúng lúc này, Cửu Phong bay trở về Cốt Điểu, đem tin của đám người Tranh báo lại cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nghe kế hoạch của Tranh xong, lòng thầm biết nên làm gì, quay đầu cười hỏi Hắc Thủy Doanh Thạch và tộc trưởng Đa Nạp: “Hai vị, có muốn chơi chút không?”

Tộc trưởng Đa Nạp dùng sức vỗ gấu bự của mình, lớn tiếng nói: “Đương nhiên, ngồi ba ngày trên Cốt Điểu, mông ê lắm rồi, vừa lúc để tôi với anh em tôi duỗi tay duỗi chân một chút.”

Hắc Thủy Doanh Thạch nói: “Người của bộ lạc tôi hơi yếu, để bọn họ phối hợp với chiến sĩ Cửu Nguyên của ông đi, tôi thì đối phó với thủ lĩnh bọn chúng.”

“Được!” Nghiêm Mặc cao giọng cười, vung tay lên, truyền âm cho Chú Vu: “Chúng ta đáp xuống!”

Bởi vì quân địch cũng có cung tên và giáo, vì tránh những tổn thất không cần thiết, hai con Cốt Điểu không đáp xuống tường thành mà sau khi tiến vào nội thành mới đáp xuống ở bãi đất trống.

Tranh và Ô Thần chạy xuống đón.

Nghiêm Mặc bước ra, không có khách sáo cũng không có giới thiệu, nói thẳng: “Tộc Đa Nạp, dũng sĩ cận chiến, mặt trận nào cần xông pha thì tìm họ. Bộ lạc Hắc Thủy, tù trưởng Doanh Thạch phụ trách giải quyết thủ lĩnh quân địch, các tộc nhân còn lại sẽ phối hợp với các anh giải quyết kẻ địch. Tranh, lấy hết tất cả khiên chắn trong kho ra, đưa cho hai tộc. Trận chiến sau đó do anh chỉ huy!”

Tranh đấm ngực: “Giao cho tôi!”

Nghiêm Mặc lại nói với Hắc Thủy Doanh Thạch và tộc trưởng Đa Nạp: “Đây là Tranh, chiến sĩ thủ lĩnh của bộ lạc tôi, anh ta phụ trách chỉ huy cuộc chiến lần này, các anh không có vấn đề gì chứ?”

“Không có!” Bọn họ tin tưởng Nghiêm Mặc và tộc nhân của ông, hẳn sẽ không vừa lên chiến trường đã xem bọn họ như chiến nô mà sai sử.

Tín nhiệm đã thành lập, bây giờ là thời điểm mà hai bên cần thấy rõ nhân phẩm và sức chiến đấu của đối phương, Tranh không nhiều lời, chỉ trịnh trọng nói với hai người: “Xin hãy tin tưởng tôi!”

Hai người cùng dùng nắm đấm đập lên ngực.

Tranh cũng đáp lại

Chiến trận giao cho người có thể chiến đấu, Nghiêm Mặc dưới sự hộ vệ của đám người Đại Hà và Đinh Ninh chạy lên đầu tường, hắn muốn thử thực hiện mớ vũ khúc hiến tế sơ sài vừa học được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio