Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc chỉ cảm thấy não mình chắc phải chập mạch dữ lắm mới đi thích cái tên gia súc này!”
Vũ khúc hiến tế tạm thời để sang một bên, Ngu Vu thuật lại một vài vấn đề mà y thấy ở cửa khẩu sông lớn.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng kể lại những gì mình biết được sau hành trình lần này.
Ngu Vu cảm thấy rất có hứng thú, đã lâu lắm rồi y chưa rời khỏi hồ Thanh Uyên, tuy nói hồ Thanh Uyên rộng như nội hải, nhưng đối với y mà nói cũng chỉ là khoảng cách có thể bơi hết trong một ngày.
“Năng lượng trong cơ thể cậu thay đổi, ta cảm nhận được thuộc tính thủy tăng cao, có phải cậu đã tìm được nguyên tinh thủy cấp cao rồi không, hay là…”
Nguyên Chiến cắt ngang lời y: “Muốn biết? Nói cho tôi biết nơi xuất hiện đá Thần Huyết thuộc tính thổ, tôi liền nói cho anh biết năng lượng trong thân thể là sao.”
Nghiêm Mặc cũng lười biếng nói: “Tôi nhớ rõ lúc trước anh từng đáp ứng với tôi, nếu tôi chịu đưa anh một cái cốt bảo, anh sẽ nói cho tôi biết nơi xuất hiện đá Thần Huyết và phương pháp sử dụng chính xác, cái xương cá kia tôi đã tặng cho anh, chuyện mang thai cũng giúp anh, anh cũng nên thực hiện lời hứa rồi, có đúng không?”
Ngu Vu dĩ nhiên không cự tuyệt, y chỉ trầm ngâm một lát: “Ta có thể nói cho các cậu biết, nhưng ta còn một điều kiện.”
“Điều kiện của ngài thật nhiều.” Nghiêm Mặc cười nhạo.
“Điều kiện của ta đối với các cậu, đối với Chiến thủ lĩnh không có bất cứ thiệt thòi nào, mà ngược lại còn có lợi.”
“Nói thử xem.”
Ngu Vu quét mắt nhìn Nguyên Chiến: “Ta có thể cảm nhận được, lần này thủ lĩnh Chiến ra ngoài một chuyến có một thu hoạch lớn, thậm chí còn chó ngáp phải ruồi mà hấp thu được hết năng lượng của đá Thần Huyết thuộc tính hỏa. Về phần năng lượng thủy đột nhiên xuất hiện trong người thủ lĩnh Chiến bây giờ, còn có thể đấu đá với đá Thần Huyết thuộc tính hỏa mà không bị nó áp chế, chín phần mưới hẳn là một viên đá Thần Huyết thuộc tính thủy.”
Ánh mắt của Chú Vu khi nhìn Ngu Vu sáng lấp lánh như thể nhìn thấy mối tình đầu, cái mặt già còn hơi đỏ lên, không thể nghi ngờ, trước mặt ông là một lão quái vật cực kỳ mạnh. Ông chỉ như vậy khi nhìn thấy những phi nhân loại và lão quái vật nào không đối phó được.
Đồ đệ hư giấu ông quá nhiều, không nói con Cốt Điểu kia, cũng không nói đến bộ lạc chẳng giống như bần cùng chút nào, mà y như Cửu Đại Thượng Thành vậy, chỉ nói hàng xóm, thế mà lại là tộc Người Cá chỉ sống trong biển? Hơn nữa tộc Người Cá này còn có quan hệ cực kỳ hữu hảo với Cửu Nguyên, sẵn sàng ra tay giúp đỡ khi Cửu Nguyên gặp phải kẻ địch.
À, đúng rồi, bọn họ còn quen cả người lùn, nghe nói bộ lạc người lùn cũng giúp họ chặn được một phần quân địch đến từ bộ lạc khác!
Vốn dĩ những điều này đã đủ để làm ông khiếp sợ, ngay cả ông từng trải việc đời, mà để duy trì dáng vẻ không chút kinh ngạc này cũng phải tốn rất nhiều tinh lực, nhưng bây giờ, lão quái vật đẹp đến không giống người kia vừa nói cái gì? Trong cơ thể thằng nhóc Chiến có tới hai viên đá Thần Huyết?!
Chẳng trách ông cứ thấy năng lượng trong cơ thể thằng nhóc Chiến kỳ cục quá, thì ra là vì đá Thần Huyết, có điều, rốt cuộc làm sao nó có thể cho hai viên đá Thần Huyết đó vào người mà còn có thể sống đến tận bây giờ, lại còn tung tăng nhảy nhót được vậy?
Chú Vu vuốt chòm râu, không cẩn thận kéo hơi mạnh, đau tới mức hít hà một hơi.
Ngu Vu đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà! Viên đá Thần Huyết thuộc tính thủy này không giống đá Thần Huyết thuộc tính hỏa, phương pháp hấp thu của thủ lĩnh Chiến căn bản không đúng, bây giờ vẫn chưa phát tác, năng lượng của đá Thần Huyết thuộc tính hỏa ban đầu đang áp chế nó, nhưng năng lượng của đá Thần Huyết thuộc tính hỏa đã bị cậu hấp thu, mà lại không cách nào phát huy hoàn toàn, còn thiếu một thứ rất quan trọng trong đó, không bao lâu sau, viên đá Thần Huyết thuộc tính thủy trong cơ thể cậu sẽ mang đến cho cậu thống khổ vô tận, trước khi phá hủy cậu, nó sẽ phá hủy thần trí cậu trước, khiến cậu trở nên không còn là cậu.”
Vẻ mặt Nguyên Chiến không có chút dao động nào, Nghiêm Mặc thì lại ngồi thẳng dậy: “Thứ quan trọng kia là gì? Có phải trong mỗi viên đá Thần Huyết đều có nó không?”
Ngu Vu khen: “Cậu thật thông minh, sở dĩ đá Thần Huyết được gọi là thần huyết vì trong nó không chỉ chứa năng lượng của thần, mà còn mang theo một tia thần lực, cậu có thể hiểu tia thần lực này là suy nghĩ hoặc sức mạnh linh hồn còn dư lại của thần trong đó.”
“Theo như lời anh thì phương pháp sử dụng đá Thần Huyết chính xác là loại bỏ tia thần lực kia rồi mới hấp thu năng lượng trong đó?”
“Gần như là vậy.”
“Và điều kiện của anh là đưa cho anh tia thần lực này?”
“Đúng thế.”
Nghiêm Mặc nghe thấy một điều kiện tốt như vậy nhưng cũng không mắc câu ngay, hắn không chút che giấu hoài nghi của mình hỏi: “Nếu tia thần lực này là chướng ngại để mọi người hấp thu đá Thần Huyết, vậy anh lấy nó thì có ích lợi gì?”
Ngu Vu tựa hồ như đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, không nhanh không chậm trả lời: “Cậu là tư tế, cậu hẳn là hiểu rõ, có đôi khi thuốc độc cũng sẽ biến thành thuốc tốt, chỉ xem xem cậu dùng nó như thế nào, dùng với mục đích nào. Trùng hợp thủ lĩnh Chiến vừa có được đá Thần Huyết thuộc tính thủy, mà ta cần đá Thần Huyết thuộc tính thủy đã lâu, vốn giữ viên thuộc tính hỏa kia cũng là để trao đổi. Nhưng cậu yên tâm, cái ta cần chủ yếu là tia thần lực, chứ số năng lượng trong đá Thần Huyết ấy còn chẳng đáng để ta xuống tay, càng không đáng cho ta dùng việc sinh sản thế hệ sau của tộc Người Cá để trao đổi.”
Nghiêm Mặc cầm lấy cổ tay Nguyên Chiến, cẩn thận bắt mạch cho hắn, cuối cùng quan sát ngũ quan Nguyên Chiến, da dẻ và móng tay.
Nguyên Chiến gật gật đầu với hắn, tỏ vẻ tình huống của mình cũng giống như Ngu Vu nói.
Nghiêm Mặc nhìn Ngu Vu: “Khi nào thì trao đổi?”
“Rút thần lực ra không phải việc dễ, ta cần chuẩn bị kỹ lưỡng, để tới khi trận chiến này hoàn toàn kết thúc, Cửu Nguyên yên ổn đã.”
Xong việc, Nguyên Chiến tiếp tục xử lý công việc trong thành, Nghiêm Mặc thì trở về nghỉ ngơi.
Lúc đến rừng cây nhỏ, chuyện đầu tiên hắn làm là chạy đi xem đàn ong vệ của hắn.
Theo lý, trong thời tiết này đàn ong vệ hẳn đã sớm ra ngoài hoạt động, nhưng hắn về lâu như vậy mà không thấy một con ong vệ nào, không khỏi lấy làm lạ.
Tổ ong lúc trước bây giờ đã phát triển thành một căn phòng nhỏ, khi Nghiêm Mặc đưa tinh thần lực của mình vào tổ ong quan sát, liền ngây ra.
Lúc hắn định rút tinh thần lực ra, liền có một sợi tinh thần lực không quá mạnh nhưng lại rất thân mật, truyền đạt ý nghĩ của mình cho hắn.
“Ngô vương, xin đợi đã, bọn ta sẽ càng trở nên mạnh hơn.”
Suy nghĩ không quá rõ ràng, nhưng Nghiêm Mặc có thể hiểu được. Đàn ong vệ của hắn từ bỏ việc sinh sản theo số lượng, đổi sang con đường tiến hóa khác. Ong chúa đầu tiên lúc trước tấn công và giết chết ong chúa của hai tổ ong khác, thống nhất ba tổ ong lại, hợp ba thành một. Từ đó, ong chúa của hắn khống chế số lượng trứng mà mình đẻ, và ra lệnh cho tất cả ong đực cùng ong thợ phải bước vào kỳ ngủ đông để tiến hóa, nếu không thể tiến hóa, thì sẽ bị tự nhiên đào thải.
Làm số lượng ong vệ của hắn tuy giảm bớt, nhưng chất lượng lại tăng cao, hơn nữa, vòng đời của mỗi con ong cũng được kéo dài, không phải cứ một hai năm là đã già đi rồi chết.
Bởi vì đây là lần đầu tiên ngủ đông để tiến hóa, nên cần thời gian hơi dài, tổn thất lại không nhỏ, đây cũng là lý do vì sao Nghiêm Mặc trở về mà không thấy con ong vệ nào.
Nghiêm Mặc không phản đối kế hoạch của ong chúa và ong vệ, nhưng cảm giác được trong tổ ong có không ít sinh mệnh đang bị xói mòn, hắn không nỡ lòng nào nhìn đàn ong tuyệt đối trung thành với mình chết nhiều như vậy, Nghiêm Mặc cắt đầu ngón tay, nhỏ hơn mười giọt máu vào tổ ong.
“Ngô vương! Ngô vương!” Có một tia tinh thần lực mỏng nhưng đầy vui sướng lao tới chỗ hắn quấn quýt, Nghiêm Mặc lại nhỏ thêm máu vào tổ.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc thả Cốt Điểu ra, Chú Vu điều khiển một con, đưa chiến đội của Hào và Thâm Cốc tới cửa khẩu sông lớn chi viện.
Hắc Thủy Doanh Thạch thì dẫn quân đến hồ nước mặn giết địch cứu người. Trước khi đi, Nghiêm Mặc vốn định dặn y nhất định phải cứu Văn Sinh và Đại Sơn ra, nhưng lại sợ y bị mệnh lệnh của mình làm bó tay bó chân, nên cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bảo y cẩn thận.
Nguyên Chiến tự mình mang theo hai trăm người đi tiêu diệt bộ lạc Đóa Phỉ, Nghiêm Mặc không yên tâm về thân thể Nguyên Chiến, nên cũng lấy danh nghĩa phi công lái Cốt Điểu để đi theo.
Mãnh phụ trách liên lạc, Tranh và Bộ Nga phụ trách thủ ở Cửu Nguyên.
Trong khoang trước, Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc tựa đầu nhắm mắt dưỡng thần nên không quấy rầy hắn, chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhưng Nghiêm Mặc lại mở mắt ra, trên mặt hiện lên một nụ cười phức tạp.
“Làm sao?” Nguyên Chiến choàng tay qua vai hắn.
Nghiêm Mặc quay đầu, cúi đầu cọ cọ cổ hắn: “Tôi có một năng lực kỳ quái, có thể nhìn thấy ai đang thành kính tín ngưỡng tôi.”
“Tín ngưỡng?” Tim Nguyên Chiến mềm thành một bãi nước, ông cụ nhỏ nhà hắn bữa nay đang làm nũng với hắn sao?
“Có nghĩa là càng tôn kính hơn cả tôn kính, xem tôi như thần vậy.”
Ánh mắt của Nguyên Chiến đột nhiên tối xuống, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi: “Năng lực này không tồi, về sau em có thể biết được ai thật sự trung thành với em.”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, lắc lắc: “Lòng người dễ đổi, hôm nay tín ngưỡng, ngày mai cũng có thể biến thành thù hận. Chứng cứ là qua vũ khúc hiến tế ngày hôm đó, ngay cả trong quân địch cũng có không ít người sinh ra tín ngưỡng với tôi.”
Nguyên Chiến cười, nhưng là cười dữ tợn: “Vậy vừa hay, lựa những người này ra, kẻ khác thì giết hết.”
“Đừng!” Nghiêm Mặc rất mâu thuẫn, tuy hắn đã sống nhiều năm ở thế giới này, cũng đã có trong tay quyền thế một phương, nhưng giáo dục trước kia đã khắc sâu trong lòng hắn, dù hắn biết rõ có đôi khi giết người là cần thiết, nhưng cùng lắm hắn chỉ muốn giết vài kẻ thù, chứ giết chết tù binh trên quy mô lớn như vậy, dù là tù binh đã tấn công Cửu Nguyên, hắn cũng không nhẫn tâm được.
“Bọn chúng là kẻ địch.”
“Tôi biết.”
“Vậy em định làm gì?”
Nghiêm Mặc cảm thấy trong giọng nói Nguyên Chiến có chút bất mãn, liền nắm lấy cằm hắn, quay mặt hắn qua phía mình: “Trao đổi tài sản với bộ lạc bọn họ, bán đi, hoặc giữ lại làm cu li, luôn có biện pháp xử lí.”
Nguyên Chiến rầm rì: “Đưa bọn chúng về chính là tạo điều kiện cho kẻ địch của chúng ta lớn mạnh, chờ khi chúng bù lại được tổn thất lần này, thì sẽ tiếp tục đến cắn chúng ta.”
“Vậy thì bán đi, trao đổi với nô lệ của bộ lạc khác.”
“Ma Nhĩ Càn đã là bộ lạc gần nhất, nếu muốn trao đổi nhiều người như vậy, chúng ta cần phải đi xa hơn, nhưng một khi đổi chúng ra ngoài, chúng tất sẽ tiết lộ tin tức của Cửu Nguyên chúng ta, tộc Người Cá chắc cũng không hy vọng người khác biết đến nơi sinh sống của bọn họ.”
“Cãi chày cãi cối! Không có những người đó, chuyện của chúng ta cũng sẽ bị Ma Nhĩ Càn, Hoàng Tinh, hay thậm chí là người rắn truyền đi.”
Nguyên Chiến tỏ vẻ tôi cứ cãi chày cãi cối đó, em làm gì được tôi?
Nghiêm Mặc tức giận nhéo tai hắn: “Vậy giữ người lại làm cu li!”
“Quản lý phiền muốn chết, chúng ta nào có nhiều nhân thủ như vậy để quản lý chúng.”
Nghiêm Mặc trừng hắn.
Nguyên Chiến không hề dao động: “Giết chết là tốt nhất, vừa có thể đe dọa kẻ địch, vừa có thể giảm bớt uy hiếp trong tương lai, còn giảm bớt thức ăn tiêu tốn cho tù binh, máu thịt của chúng có thể làm phân bón cho đất và thức ăn cho dã thú trong lãnh địa chúng ta.”
“…Không thể giết. Tổ Thần đang nhìn tôi chằm chằm, giết nhiều người như vậy ông ta sẽ trừng phạt chết tôi mất.” Mà loại chuyện này hắn cũng không thể làm bộ như không biết, chuyện lớn thế này Nguyên Chiến chắc chắn sẽ giao một phần cho hắn xử lý, hơn nữa giết một lượng lớn tù binh rồi nói không chừng hắn còn phải cầu nguyện với thiên địa để bình ổn oán khí của số tù binh đó.
Nguyên Chiến giận: “Tổ Thần không biết lí lẽ à? Là bọn chúng tấn công chúng ta, chứ không phải chúng ta tấn công bọn chúng!”
“Giết địch trên chiến trường và giết tù binh là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, giết tù binh có một tác hại rất lớn, không chỉ thanh danh của anh biến thành kẻ tàn ác, mà về sau nếu lại gặp phải kẻ địch, bọn họ biết bị bắt rồi cũng sẽ sống không được, thì nổi điên hoặc liều mạng chống cự, đến lúc đó dù chúng ta có thắng, tử thương cũng sẽ rất lớn.” Nghiêm Mặc cảm thấy hắn cần dỗ A Chiến của mình một chút, nhưng lúc thấy hình ảnh một lão già phản chiếu lại trong mắt đối phương, cánh tay đang vươn ra của hắn hơi tạm dừng một chút.
Nguyên Chiến tinh mắt, bắt được cánh tay đang duỗi tới, nhét vào trong váy da của mình, vô cùng không biết xấu hổ nói: “Muốn tôi không giết tù binh cũng được, em thuyết phục tôi đi.”
Nghiêm Mặc thấp giọng cười, còn nghiêm túc hỏi: “Thuyết phục như thế nào?”
Nguyên Chiến sờ sờ môi hắn, trong mắt có một ngọn lửa bùng lên.
Nghiêm Mặc mở miệng ra, vừa hàm hồ vừa chậm rãi nói: “À, anh muốn tôi thuyết phục anh như vầy?”
“Không chỉ thế, muốn thuyết phục nhiều hơn nữa, một cái miệng thôi không đủ…” Hơi thở của Nguyên Chiến bắt đầu nặng nề, nhịn không được nói một câu cực kỳ hạ lưu vô sỉ.
Nghiêm Mặc trợn mắt, tiến lại gần cắn một cái lên miệng hắn.
Nguyên Chiến nào chịu được khiêu khích trắng trợn như vậy, lập tức đè người xuống, hôn lung tung lên mặt Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ôm lấy mặt hắn, vươn lưỡi liếm môi hắn một cái: “Đừng lộn xộn, để tôi hôn anh coi nào.”
Nguyên Chiến bị tình dục làm lu mờ lý trí, vươn tay vuốt ve tư tế của mình không ngừng, miệng thì hứa hẹn lung tung: “Đúng, em phải thuyết phục tôi như vậy, về sau em chỉ cần thuyết phục tôi thế này thì em nói gì tôi cũng nghe.”
Thằng đểu, đúng là y như hôn quân! Nghiêm Mặc… cắn hắn một cái mạnh.
Môi Nguyên Chiến bị cắn đau, nhịn không được cắn trả thù, cắn lưỡi người ta không chịu thả. Dã nhân làm gì biết hôn môi, nếu không có Nghiêm Mặc dạy, chắc hắn sẽ không bao giờ biết được thì ra còn có phương thức thân thiết với người yêu như vậy, thậm chí có khi hắn cảm thấy hôn môi thế này còn thân mật hơn cả làm tình.
Các chiến sĩ ngồi trong bụng Cốt Điều đều vô cùng hưng phấn, có vài người là lần đầu tiên được cưỡi Cốt Điểu, mà người trước kia được cưỡi lúc này nhịn không được khoe khoang kể lể.
Rất nhiều người đều nhỏ giọng bàn về vũ khúc hiến tế của tư tế đại nhân ngày hôm qua, người nào người nấy đều mang vẻ mặt vô cùng khát khao và sùng kính.
Ngày hôm qua có không ít chiến sĩ sợ hãi và lo lắng, rất ít người bàn luận về việc này, vì tội nhiễu loạn quân tâm sẽ bị quất roi. Nhưng bây giờ bọn họ không sợ cái gì cả!
Lam Điệp và Chu Năng phụ trách dẫn đội, thấy mọi người tụ lại nhỏ giọng nói chuyện cũng không ngăn cản, đừng nói những người khác, ngay cả những thủ lĩnh bọn họ, hưng phấn ngày hôm qua vẫn còn kéo dài tới tận lúc này, đến bây giờ còn chưa có dấu hiệu giảm xuống.
Trong khoang đầu, tư tế đại nhân vĩ đại đang dùng cả hai tay siết chặt tấm da thú lót dưới thân, mỗi một va chạm phía sau đều làm hắn rên rỉ không ngừng.
Mà thủ lĩnh đại nhân đã bị tư tế đại nhân quyến rũ cho mù đầu đang sợ thân thể của ông cụ nhỏ nhà mình không chịu được mà đổi tư thế, ôm cả người hắn từ tấm da thú lên…
Hệ thống truyền tin thời này cực kỳ chậm, Nghiêm Mặc rất hận điểm này, nhưng có khi nó lại là may mắn cho hắn.
Tỷ như bây giờ, bộ lạc Đóa Phỉ hoàn toàn không biết bọn họ đã đánh đuổi được hai bộ lạc kia, còn dẫn người tới tiêu diệt mình.
Mà công chúa Đóa Phỉ lúc này… không, phải nói thủ lĩnh Đóa Phỉ lúc này, mang theo vẻ thỏa thuê đắc ý đi tới cổng thành được xây dựa theo thành Cửu Nguyên.
Bộ lạc Đóa Phỉ không lớn, một nửa tòa thành còn đang trong quá trình thi công, nổi bật nhất là tòa lâu đài được xây ở gần một nguồn nước, tòa lâu đài này vẫn chưa hoàn công.
Phỉ Lực thấy Đóa Phỉ đi tới, liền hành lễ với cô ta.
Phía sau Đóa Phỉ là bốn thị nữ và mười hai hộ vệ, còn có vài người ăn mặc giống Phỉ Lực, trông như quý tộc.
Phỉ Lực biết những người này, những người này là cận thần của công chúa đã không quản ngàn dặm xa xôi, mạo hiểm đi một chuyến từ thành Lạch Trời đến đây, họ cũng là nhóm thuộc hạ trung thành nhất của cô ta.
Nhưng thủ lĩnh Đóa Phỉ không biết, người mà cô ta cho là trung thành nhất kỳ thật đa phần là rác rưởi hoặc bọn hiếu chiến mà tướng quân Triết Phi chướng mắt nhưng lại không dễ giết, đã tùy tiện tìm chút lý do đẩy bọn họ qua cho công chúa.
Những người này đã chết hết một phần ba khi băng qua núi Phụ Thần, chờ lúc tới dãy Cách Lan Mã nối tiếp với vùng hoang dã, rồi đánh nhau với bộ lạc người lùn đang xây thành, lại lần nữa chết gần một phần ba, hiện giờ người có thể đứng cạnh thủ lĩnh Đóa Phỉ cũng chỉ còn chưa đến một phần ba.
Mà đám người có thể ở lại tới giờ đa phần đều có năng lực, cũng muốn thành Đóa Phỉ công chiếm được Cửu Nguyên, tiếc là trước khi bọn họ liên thủ với hai bộ lạc khác để tấn công vào Cửu Nguyên, thì đám người lùn chi viện cho Cửu Nguyên đã tìm tới cửa.
Mới đầu, đối phó với đám người lùn này rất dễ, tùy tiện phái ra vài tên chiến sĩ người chim và một chiến sĩ thần huyết cấp sáu, đám người lùn liền bị dọa cho ngu người.
Nhưng sau khi chiến sĩ của chúng bị thương, chúng liền thông minh lên, không đi đường bộ trên mặt đất, mà đổi thành đi dưới lòng đất.
Từ khi chúng thay đổi chiến lược, bộ lạc Đóa Phỉ liền đau đầu.
Các người lùn như nhận được tin mà Cửu Nguyên truyền tới, không có ai muốn chạy đi chi viện cho Cửu Nguyên nữa, mà bắt đầu đánh du kích ở phụ cận bộ lạc Đóa Phỉ.
Bọn họ biết không thể đối chiến trực diện, nên thường xuyên đánh úp bất ngờ vào nửa đêm.
Dù là chiến sĩ cường đại đến mức nào đi chăng nữa thì cũng phải có lúc buồn ngủ đúng không? Nhưng nếu ngủ đến nửa đêm, vào thời điểm ngủ ngon nhất, dưới giường lại đột nhiên xuất hiện một cái hang lớn, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị thọc cho mấy đao… được rồi, dù chiến sĩ thần huyết rất lợi hại, phản ứng rất nhanh, nhưng nếu mỗi đêm đều như thế thì ai mà chịu nổi?
Chưa hết, đến nay đã có không ít chiến sĩ cấp cao tới từ thành Lạch Trời bị lũ lùn đê tiện đó xử lý! Mà các chiến sĩ bình thường khác lại càng không cần phải nói.
Ngoại trừ đánh lén lúc nửa đêm, đám lùn giảo hoạt đó còn phóng hỏa trong thành, đáng giận nhất là bọn chúng tìm ra kho lương và vũ khí, dọn sạch hết cả!
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, bộ lạc Đóa Phỉ có hai vị khách tới.
Hai vị khách này đều là chiến sĩ thần huyết cấp bảy, đến từ thành La Khước cũng là Hạ Thành giống thành Lạch Trời, điều làm Đóa Phỉ hài lòng là năng lực của hai người này, một người có thể biến thành bùn, giết thế nào cũng không chết, một người có thể phát hiện những chấn động nhỏ trong một phạm vi nhất định.
Có hai người này, nhất là người thứ hai, Đóa Phỉ không cần phải lo bị bọn lùn dưới lòng đất giở trò quỷ, thế là cũng nhân lúc nửa đêm mà đánh bất ngờ, tối hôm qua bọn họ đã bắt sống được một bọn nhãi nhép.
Những người lùn rất đoàn kết, tộc nhân bị bắt, các người lùn khác chắc chắn sẽ đến cứu, bọn họ chỉ cần chờ là được.
Thủ lĩnh Đóa Phỉ lúc này rất vui mừng, tuy phải chia một phần ích lợi cho thành La Khước, nhưng thành La Khước cách nơi này rất xa, bọn họ có muốn phái người đến chiếm cũng không được, vậy người thống trị nơi này vẫn chỉ có mình cô. Về phần Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh… chỉ cần cô ta lung lạc được thành La Khước, còn cần lo tới hai bộ lạc kia sao?
Thậm chí cô ta còn có thể lợi dụng muối đỏ, nô lệ người cá và người lùn để thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Thành, hay thậm chí là Thượng Thành, rồi giao dịch thêm nhiều nô lệ để bảo đảm lực lượng của mình, khiến bộ lạc Đóa Phỉ nhanh chóng phát triển, có lẽ rất nhanh thôi, bộ lạc Đóa Phỉ sẽ biến thành thành Đóa Phỉ.
Lúc này, Đóa Phỉ có đủ loại tưởng tượng tốt đẹp về tương lai, vì thế mà nụ cười trên mặt cô ta cũng trở nên diễm lệ.
Một người đàn ông quý tộc đứng cạnh cô ta si mê nhìn, chỉ cảm thấy những thứ tốt đẹp nhất trên đời đều có thể so với công chúa điện hạ của hắn, nhất là đôi chân cùng đường cong hoàn mỹ kia.
Đột nhiên, người đàn ông thấy công chúa biến sắc, không chỉ như thế, công chúa còn không chút tao nhã mà xông ra ngoài, vọt tới cạnh hàng rào bảo vệ, ngửa đầu nhìn chằm chằm không trung phương xa.
Phỉ Lực đã sớm phát hiện ra dị vật trên trời, liền gọi vài tên thuộc hạ người chim, cùng bay về phía đó.
Trên Cốt Điểu, Nghiêm Mặc vừa xoa cái eo già của mình vừa nhìn xuống dưới: “Kia là bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức? Nhỏ ghê.”
Nguyên Chiến chưa thỏa mãn lắm mà ôm lấy hắn từ phía sau, cũng vừa giúp hắn xoa eo, vừa nhìn bên dưới nói: “Không nhỏ, bộ lạc Nguyên Tế cũ còn chưa to bằng một nửa của cái bộ lạc này, ả công chúa điện hạ đó dã tâm không nhỏ nhỉ?”
Nghiêm Mặc phát hiện ra khác thường phía sau, nhịn không được quay đầu mắng: “Gia súc!”
Nguyên Chiến vừa cười vừa đỉnh đỉnh chỗ nào đó lại cứng vào mông hắn: “Hết cách, ăn nhiều đá Thần Huyết quá, năng lượng cũng không có chỗ phát tiết. Hơn nữa, tư tế đại nhân của tôi, em vô dụng quá đó, mới có một lát mà đã khóc lóc kêu chịu không nổi, lúc thì hô đau eo, lúc thì hô đau mông, làm tôi không nỡ ra sức.”
“…Mấy ngày không ăn kim nên ngứa da đúng không?”
Nguyên Chiến không sợ uy hiếp của hắn, cúi đầu liếm vành tai hắn: “Tư tế đại nhân của tôi, muốn tôi nghe lời hửm? Vậy em phải thỏa mãn tôi, cứ dùng kim đâm tôi mãi sẽ không được đâu. Về sau mỗi ngày cho tôi làm ba lần, thì em nói gì tôi cũng nghe em.”
“…” Nghiêm Mặc chỉ cảm thấy não mình chắc phải chập mạch dữ lắm mới đi thích cái tên gia súc này!
“Mặc, đừng thầm mắng tôi gia súc nữa, có khách tới kìa.” Cuối cùng Nguyên Chiến còn nút mạnh vành tai hắn một cái.
Zombie: Chú Mặc bắt đầu chiều chồng, thời đại của gia súc đã tới =))) Mà công nhận hình bữa nay hợp =))))