Dị Thế Lưu Đày

chương 31: rốt cục cũng thông suốt…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Ai nói trí tưởng tượng của người nguyên thủy không phong phú?”

Nguyên Chiến siết chặt tay, Nghiêm Mặc lập tức kêu to: “Từ từ! Sao lại muốn giết tôi? Lúc trước tôi nói hướng nam mà mấy anh có ai tin đâu, còn số ngày đường cụ thể …… tôi chưa từng đi, làm sao biết được?”

“Hoặc là mày biết nhưng không muốn nói, hoặc là mày đang gạt người.” Băng cười lạnh. Tuy rằng thằng nhóc này cứu mình, nhưng không có nghĩa là nó không có mục đích khác. Một kẻ ngoại tộc, làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng?

“Ý anh là sao? Tôi lừa các anh chỗ nào? Tôi và các anh cùng nhau đi, nếu có nguy hiểm, thì tôi không gặp xui xẻo chắc?” Nghiêm Mặc đau đầu, hắn đúng là đang gạt người, nhưng lúc này ai mà thừa nhận thì đó là đồ ngu.

Băng lắc đầu, vẻ mặt đầy ý mỉa mai: “Mày nói cuối đại lục ở phía nam? Cuối đại lục có biển mà mày nói có thể tạo ra muối?”

Nghiêm Mặc chỉ có thể bịa cho trót, cắn răng nói: “Không sai.”

Băng lập tức nói: “Vậy người tộc Cao Sơn cũng đang tìm kiếm một thứ, hơn nữa gã cũng nói phải tới cuối đại lục mới có thể tìm được.”

Băng vừa thốt ra lời kia, Nghiêm Mặc tức khắc hận không thể tát cho mình một cái, hắn hiểu ra ý tên đó rồi, cũng hiểu vì sao Liệp và Nguyên Chiến biến sắc.

“Mấy anh hoài nghi vị chiến sĩ tộc Cao Sơn kia cũng đang tìm mỏ muối mới à?” Nghiêm Mặc nhìn về phía Liệp và những người khác.

Băng không trả lời, nhưng vẻ mặt của Liệp và Chiến bên cạnh đã tỏ rõ đáp án.

Đại Sơn và Điêu phản ứng chậm hơn, đến lúc này mới hiểu ra vì sao Liệp lại trở mặt với Diêm Mặc, biểu tình cả đám lập tức khó coi.

Mãnh là đần nhất, cậu ta nhìn anh mình, rồi lại nhìn Băng, cuối cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc, ngây ngốc hỏi: “Thì sao? Có phải các anh lo người tộc Cao Sơn và tộc Bái Nhật phát hiện mỏ muối mới, đến chiếm lĩnh trước chúng ta?”

Nguyên Chiến siết chặt cổ Nghiêm Mặc, buộc hắn nhìn về phía mình, hung ác lạnh lùng hỏi: “Mỏ muối mới rốt cuộc ở phía nào? Phía đông, hay phía nam? Nói!”

“Phía nam.” Nghiêm Mặc siết chặt hai nắm đấm, hắn đã đặt tay lên kim châm giấu bên hông, lúc này hắn mà sửa lời, thì chứng tỏ hắn chột dạ.

“Cậu vẫn khăng khăng phía nam?” Liệp tựa hồ có chút kinh ngạc: “Địa bàn tộc Bái Nhật ở thảo nguyên phía đông, mà gã tộc Cao Sơn định đến cuối đại lục tìm kiếm thứ gì đó mà ở bãi đá cuội không có ai tìm được, lại đi gặp tộc Bái Nhật, gã còn biết cưỡi ngựa, hiển nhiên gã đã sớm có chuẩn bị. Vậy chứng tỏ cuối đại lục kỳ thật nằm ở phía ở đông à, thế chẳng phải biển mà cậu nói cũng ở phía đông sao?”

Mãnh rốt cuộc cũng hiểu ra: “A” một tiếng, chỉ tay vào mũi Nghiêm Mặc hô to: “Thì ra cậu gạt người! Nhắc nhờ của tư tế đại nhân trước khi đi quả nhiên không sai mà, lão đã nói rõ cho chúng ta biết phía đông mới là con đường chính xác nhất!”

Hắn vẫn thua dưới tay cái lão tư tế kia! Fck!

Thứ tín nhiệm này ăn sâu bén rễ quá mức đáng sợ rồi. Mẹ nó, fck!

“Cậu còn một cơ hội cuối cùng, Diêm Mặc.” Liệp ôn tồn nói.

“Lúc trước cậu cứu Đại Hà, còn nói cho mọi người biết tác dụng của cây đại kế và cách chữa gãy xương, cho nên cho dù cậu là đệ tử tư tế tộc khác, bọn tôi cũng sẽ tin tưởng cậu, không nói chuyện của cậu cho tư tế đại nhân biết.”

Liệp nói như vậy làm Băng cau mày, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền khống chế được biểu tình của mình.

“Bây giờ cậu lại cứu Băng và bọn Thảo Đinh, còn làm ra ba lô và chiến giáp da, nếu không cần thiết, bọn tôi cũng không muốn hại cậu. Nhưng cũng không có nghĩa là bọn tôi có thể tùy ý để cậu lừa gạt, cậu hẳn là biết rõ hậu quả khi lừa gạt bọn tôi.” Giọng nói của Liệp rất ôn hòa, nhưng sát ý trên mặt lại rất rõ ràng.

“Tôi không có lừa các anh. Vì sao tôi phải lừa các anh?” Nghiêm Mặc tức quá hóa cười.

Chiến hừ lạnh một tiếng, siết chặt cổ hắn: “Có lẽ mày vì để tộc nhân của mày đến mỏ muối mới trước bọn tao một bước, sau đó mới dẫn bọn tao qua, đến lúc đó tộc nhân của mày có thể đã chiếm địa bàn rồi nghĩ cách cứu mày ra, sau đó giết chết bọn tao.”

Nghe đi! Ai nói trí tưởng tượng của người nguyên thủy không phong phú đâu? Thậm chí ngay cả hắn là người bị chất vấn đây nghe xong cũng cảm thấy thật có lý.

Nghiêm Mặc bất đắc dĩ mà biện giải: “Các anh sao mà ngu quá vậy? Bộ lúc các anh phát hiện nơi đó bị người khác chiếm lĩnh, sẽ đứng đó cho mặc người ta giết sao? Chẳng lẽ tôi không sợ các anh giết tôi trước? Mà còn cái vị tộc Cao Sơn kia nữa, gã chỉ nói đang tìm kiếm một thứ, chứ có gã nói tìm muối đâu. Các anh lấy cái gì có thể khẳng định gã đang đi tìm muối?” Mẹ nó, hắn muốn chơi trò thần bí chút xíu mà sao khó vậy?

“Bọn tôi không khẳng định là như vậy.” Liệp rất thẳng thắn nói: “Nhưng cậu nói biển ở cuối đại lục, mà gã người Cao Sơn cũng nói muốn đến cuối đại lục tìm đồ, nếu là cậu, cậu không nghi ngờ gã đó cũng đang tìm muối sao?”

Nghiêm Mặc rất muốn vỗ tay tán thưởng sức liên tưởng của đám người nguyên thủy này. Chẳng phải các anh là người nguyên thủy hả? Ăn gì mà đầu óc thông minh vậy? Các anh phải ngu như lợn, nói bậy nói bạ một chút liền tôn sùng tôi như một vị thần mới đúng!

Đương nhiên hắn cũng biết một bộ lạc đã bắt đầu nuôi dưỡng nô lệ, cho dù năng suất thấp kém lạc hậu, ngay cả kim chỉ và quần áo cùng những vật phẩm cơ bản cũng không có, nhưng hoàn toàn không có nghĩa đầu óc bọn họ nằm ở giai đoạn vỡ lòng như người tối cổ.

Bọn họ không thể phát triển, nguyên nhân chủ yếu là vì thiếu thốn của cải vật chất, mặt khác, còn vì tư tế bộ lạc muốn bảo vệ địa vị thần bí và quyền lực tối cao của mình, hoặc cố ý hoặc vô tình áp chế việc sáng tạo phát minh và phát hiện cái mới. Mà hai điểm này, ở thế giới cũ cũng đã được chứng minh nó là nguyên nhân lớn nhất trong số các nguyên nhân gây trở ngại cho nền văn mình nhân loại phát triển.

Tóm lại, lạc hậu có lẽ là ngu muội, nhưng không có nghĩa là ngu xuẩn.

“Cuối đại lục cũng không chỉ nằm ở phía nam.” Nghiêm Mặc lùi một bước mà nói: “Có lẽ ở phía đông, thậm chí các phương hướng khác cũng sẽ có điểm cuối.”

Liệp nhíu mày: “Không được. Bây giờ chúng ta không chỉ phải định ra phương hướng, mà còn phải biết cụ thể nên đi như thế nào. Tư tế của cậu không thể nào chỉ nói cho cậu mỗi một chuyện đi về phía nam mà không nhắc nhở cậu thêm cái gì khác. Bây giờ cậu nói cậu không gạt bọn tôi, vậy chứng minh đi!”

Tôi có cái gì để mà chứng minh đây? Kêu các anh đi theo con sông hả? Vậy phải đến năm nào tháng nào?

Tôi chỉ là thầy thuốc, ok? Không phải nhà thám hiểm, ok?! Nhưng thật ra nếu anh có thể cho tôi một tấm bản đồ thế giới, tôi sẽ lập tức nói cho anh biết cụ thể nên đi như thế nào! Nhưng anh có bản đồ à?!

Nói đến bản đồ, lúc này Nghiêm Mặc mới cảm giác được tầm quan trọng của việc giảm bớt điểm cặn bã, nếu hắn giảm được một ngàn điểm cặn bã, chẳng phải bây giờ hắn có thể sử dụng điều thứ ba của sách hướng dẫn rồi hay sao? Chẳng phải sẽ biết được địa lý và mạng lưới sông ngòi nơi này hay sao? Đến lúc đó đừng nói tìm mỏ muối, hắn đi tìm quặng khoáng sản còn được ấy chứ!

“Diêm Mặc?” Liệp lại lần nữa hối thúc hắn.

Mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, nhưng ánh mắt bọn họ không phải tin tưởng hay dựa dẫm, mà là hoài nghi và sốt ruột. Bao gồm cả Thảo Đinh ngày thường thân với hắn nhất, cũng tin tưởng hắn nhất, có điều trong mắt Thảo Đinh vẫn có chút lo lắng.

Từ từ…… Tìm muối? Tìm quặng? Bản đồ? Đệt mẹ ông trời! Chuyện nằm ngay trước mặt hắn mà hắn cũng quên!!!!

Nghiêm Mặc hận không thể lại tát mình một bạt tai, lúc trước hắn chỉ nghĩ sách hướng dẫn sẽ trừng phạt hắn, ép hắn không thể không cứu người, làm hắn nghẹn khuất muốn chết, lại quên mất sách hướng dẫn còn có mấy cái công năng rất thực dụng, mà hắn chỉ cần giảm được số điểm tương ứng là có thể sử dụng.

Một khi hắn đạt đủ điều kiện sử dụng, xài được điều thứ ba của sách hướng dẫn, hắn còn sầu gì vì chuyện mỏ muối? Còn sầu gì tìm không thấy nơi thích hợp để xây dựng gia viên thuộc về mình?

Hơn nữa, một khi đã có bản đồ, cơ hội sinh tồn trong xã hội nguyên thuỷ lập tức được nâng cao hơn phân nửa, ít nhất thì không cần lo lắng đi bậy đi bạ liền lạc vào đầm lầy hay cát lún, không đến mức ‘bắn tên vô đích’, tránh được việc lãng phí thời gian, công sức và sinh mệnh.

Suy nghĩ vừa xoay chuyển, Nghiêm Mặc tức khắc có một loại cảm giác được khai thông. Vì sao lúc trước hắn không để ý đến điểm này? Vì sao lúc trước hắn không để ý tới việc cái sách hướng dẫn cải tạo không phải chỉ có bịp bợm, mà nó còn rất hữu dụng nữa?

—— Bởi vì hai mắt và trí não hắn đều bị phẫn nộ và hận thù che khuất. Thật đúng là ngu muốn chết!

Nhưng hắn phải làm sao mới có thể nhanh chóng giảm bớt một số điểm lớn đây? Nghiêm Mặc không có thời gian xem số liệu kỹ càng, chỉ có thể tính toán đại khái.

Nếu cứu mạng một người có thể giảm một trăm điểm, vậy lúc trước hắn cứu Dương Vĩ hai lần, Băng một lần, Thảo Đinh một lần, hẳn là có thể giảm bốn trăm điểm, như vậy nói cách khác hắn chỉ cần cứu người sáu lần nữa là đủ tiêu chuẩn để sử dụng điều thứ ba của sách hướng dẫn rồi.

Sáu trăm điểm, nói nhiều cũng không nhiều, mà ít cũng không ít, một khi có cơ hội, nói không chừng sẽ giảm rất nhanh.

Lần đầu tiên, Nghiêm Mặc cảm thấy hưng phấn và chờ mong đối với chuyến đi này. Cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào mới lợi dụng triệt để sách hướng dẫn, lợi dụng sở trường và tri thức của hắn để sống tốt trong cái thế giới này, cũng thuận tiện giảm giá trị cặn bã.

Kỳ thật từ trước đến nay, tâm tính hắn là ‘gặp sao hay vậy’, dù đã từng tiêu cực mà mắng chửi ông trời, nhưng trên cơ bản thì chỉ cần sự việc không bày ra trước mắt thì hắn sẽ không thèm quan tâm. Giống như lúc hắn trăm phương nghìn kế nghiên cứu tìm tòi lỗ hổng của sách hướng dẫn, mà không suy xét xem tương lai nên làm như thế nào.

Tuy rằng hắn rất muốn một phát giảm sạch giá trị cặn bã, để con trai bảo bối trở lại bên mình, nhưng đó chỉ là ý nghĩ chứ không phải hành động.

Hiện tại, hắn đã tỉnh ngộ rồi, cũng thay đổi suy nghĩ rồi.

Không thể không nói suy nghĩ của người thay đổi trong chớp mắt, có đôi khi chỉ cần một chút xúc động sẽ khiến người ta tỉnh ngộ. Có điều, tỉnh ngộ cũng phải tùy người, bản thân Nghiêm Mặc không phải thằng ngu, lúc trước hắn đã từng suy nghĩ một lần, chẳng qua là nghĩ sai hướng mà thôi, lần này mới coi như nhìn đúng vấn đề.

Vừa tỉnh ngộ ra, nhìn lại kế hoạch của mình, Nghiêm Mặc chợt cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Suy nghĩ của hắn thật ngây thơ và hồ đồ, với hiện thực và điều kiện trước mắt, ở xã hội nguyên thuỷ, nơi mà khủng long và người cùng tồn tại, ngay cả nền móng cơ sở còn không có, mới lừa được chút ít người như vậy, mang theo chút ít đồ vật như vậy, mà đòi băng qua cả một đại lục đi tìm biển? Giỡn chơi chắc!

Suy nghĩ của Nghiêm Mặc càng ngày càng rõ ràng, hắn vốn dĩ muốn lừa đám dân bản xứ này đi theo con sông chảy xuôi về phía nam. Tuy rằng đi theo đường sông chảy rất có thể gặp phải khúc sông bị chia ra nhiều nhánh, mà đi theo con sông cũng không nhất định có thể tìm được biển, nhiều khi còn vì địa hình mà phải đi đường vòng, nhưng đây đã là phương pháp tìm biển tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Bây giờ ngẫm lại, có đi tìm chết cũng không ai đi như vậy.

Có điều hiện tại phải nói thế nào mới hợp lý để bọn Liệp không hoài nghi mà thay đổi mục đích đây? Cũng có thể tạm thời tìm một nơi an toàn có nguồn thức ăn đầy đủ để dừng chân, sau đó tìm điều kiện để hắn giảm một đống điểm cặn bã?

Suy nghĩ của Nghiêm Mặc biến hóa nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, thời gian còn chưa được một phút đồng hồ.

Nhưng đám người Nguyên Chiến đã chờ hết nổi, Nghiêm Mặc còn đang suy tính trong lòng chợt thấy cổ tê rần, thằng chủ nhân lòng dạ độc ác lại nhéo hắn.

“Tôi, tôi sợ ……” Vẻ sợ hãi của Nghiêm Mặc không cần phải giả bộ. Hắn nâng tay lên, mấy ngon tay dơ dơ bẩn bẩn sắp chạm tới cánh tay Nguyên Chiến. Khi những kẻ khác đều cho rằng hắn muốn đả thương người, thì ai ngờ ngón tay hắn lại nhẹ nhàng sờ sờ mớ cơ bắp gồ lên trên cánh tay Nguyên Chiến.

Biểu tình của Nguyên Chiến lập tức trở nên vi diệu, tiểu nô lệ nhà hắn đang làm cái gì đấy? Đây là cầu xin hắn tha thứ cho sao?

Tuy rằng trong lòng đang cười nhạo tên nô lệ ‘yếu đuối’ nhà mình, nhưng cơ mặt đang cương cứng đầy hung tợn của hắn lại giản ra, tay hơi thả lỏng, ừm, thực tế là thả lỏng rất nhiều.

Cảm giác được Nguyên Chiến buông lỏng, Nghiêm Mặc cũng bình tĩnh hơn, chỉ cần đám người dã man này không muốn giết hắn thật là tốt rồi. Hắn bày ra vẻ mặt thích hợp với lời nói vừa rồi, sau đó suy nghĩ và những lời giải thích cũng dần dần hình thành trong đầu.

“Tư tế tộc tôi đúng là có nhắc nhở một số thứ về biển. Vừa nãy tôi không nói là bởi vì tôi sợ khi tôi nói ra các anh sẽ không tin, nói không chừng còn nổi giận mà giết tôi.” Biểu tình của cậu thiếu niên như sợ muốn khóc, nhưng lại kiên cường mà nén sợ.

“Cậu không nói, bọn tôi mới giết cậu đấy.” Thần sắc của Liệp cũng ôn hòa hơn. Anh thật không muốn ép bức đứa nhỏ này, nhưng là người lớn tuổi nhất và cũng là người dẫn đầu cả đội, anh phải suy xét vì tính mạng của mọi người.

“Được rồi, thật ra…… tư tế đại nhân của tôi nói, biển cách chúng ta rất xa, trên đường đi tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, trước khi đi, phải chuẩn bị cho tốt.”

Đây mới giống lời thật rồi đó. Liệp, Nguyên Chiến và đám chiến sĩ cùng nghĩ như vậy.

Không đợi bọn Liệp đặt câu hỏi, Nghiêm Mặc đã nói tiếp: “Nếu các anh còn nhớ rõ những gì tôi đã nói, tôi đâu phải ép hay nằng nặc đòi các anh đi tìm biển đâu, là các anh hỏi tôi chỗ nào có muối, tôi mới nói là biển, bởi vì tư tế tộc tôi có nói với tôi nơi đó là muối nhiều nhất, hơn nữa tôi còn nói cho các anh biết, biển ở cuối đại lục. Nếu tôi muốn gạt các anh, căn bản sẽ không đề cập đến biển.”

Thấy vẻ mặt của mọi người đã dễ nhìn hơn, Nghiêm Mặc biết bọn họ nghe lọt tai rồi, xem ra những gì hắn làm trong khoảng thời gian này cũng không phải công cốc, tuy rằng hoàn toàn không đủ để đối kháng với lực ảnh hưởng của tư tế đại nhân bọn họ, nhưng đã đắp nặn được một hình tượng không tồi trong lòng những chiến sĩ này, vậy cũng rất hữu dụng rồi.

Vì thế hắn rèn sắt khi còn nóng, nói: “Nếu các anh không muốn đi tìm biển, vậy tôi có thể dẫn các anh đi tìm mỏ muối khác mà, số lượng có lẽ không nhiều như biển, nhưng hẳn là cũng đủ để bộ lạc Nguyên Tế dùng trong mấy năm.”

“Mày nói như vậy, tức là mày không chỉ biết một mỏ muối.” Băng hoài nghi nói.

Nghiêm Mặc bình tĩnh nói láo: “Đúng vậy, tôi là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn, về việc nơi nào có muối chắc chắn hiểu biết nhiều hơn những tộc nhân bình thường rồi.”

Đám người Liệp nhìn nhau.

Chiến đẩy Nghiêm Mặc đến bên cạnh Thảo Đinh, để cô trông hắn, người khác đều cho rằng tên nô lệ nhỏ bé nhà hắn bị gãy chân không thể đi đứng, chỉ có hắn là biết chân tên nô lệ nhỏ nhà mình đã lành lặn rồi.

Các chiến sĩ tụ lại mở một cuộc thảo luận nhanh chóng.

“Đi tìm mỏ muối trước đi, ai mà biết biển ở nơi nào.” Điêu nói.

“Nhưng Tiểu Mặc nói biển có nguồn muối vô tận, còn có rất nhiều thức ăn nữa?” Mãnh luyến tiếc nói.

“Tôi cảm thấy người tộc Diêm Sơn nếu biết chuyện về biển, vậy tất nhiên là đi về phía nam tìm biển rồi.” Khuyết Nha đoán.

“Có thể lắm.” Liệp gật đầu: “Nếu biển thật sự ở cuối đại lục, mà cậu nhóc không nói dối, thì dọc theo đường đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, chúng ta chỉ có mười hai người, gã chiến sĩ cấp bốn tộc Cao Sơn mang theo bốn người đi mà đến nơi này lại chết hết chỉ còn lại một mình gã, cũng không biết gã và tộc Bái Nhật có tìm được cuối đại lục hay không. Mùa đông đã sắp đến, bộ lạc lại cần muối gấp, chúng ta tìm được mỏ muối gần đây là tốt nhất.”

Các chiến sĩ trở lại bên cạnh Nghiêm Mặc, mọi người cùng ngồi xổm đối mặt nhau.

Nguyên Chiến chọt chọt má tiểu nô lệ nhà mình: “Nói đi, ngoại trừ biển gì đó, còn chỗ nào có thể tìm được muối?”

Nghiêm Mặc không đáp mà hỏi lại: “Nơi nào có nhiều động vật ăn cỏ nhất? Tỷ như trâu bò, dê cừu gì đó.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio