Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lợi dụng quả Vu Vận để diệt bớt quân lực của các chủng tộc trí tuệ, đồng thời ly gián bọn họ, khiến bọn họ mãi mãi không thể đoàn kết.”
Diệu Hương đột nhiên ngẩng đầu, cô ta vừa nghe thấy gì?
Giọng nói trong đầu cô ta cũng phát ra tiếng hô kinh sợ đầy vẻ khó tin: “Đứa con Sinh Mệnh?”
Giọng nói nọ trong giây lát tràn đầy sự hối hận đến cực điểm: “Không ngờ quả Vu Vận từng nằm ngay trước mắt, ta thật đúng là… Haizz! Nhưng sao tên tư tế này lại có thể thai nghén ra đứa con Sinh Mệnh, còn là hai đứa? Ông lão kia có nhìn lầm hay không vậy?”
Giọng của Đại Tư Tế Phong Ngữ không cao cũng không thấp, đủ để đám người Lạp Mạc Linh ở khán đài tầng dưới có thể nghe được, còn nơi xa, chỉ cần người thính tai và đang để ý đến nhất cử nhất động của Cửu Nguyên mới nghe được.
Nghiêm Mặc rất muốn phủ nhận, nhưng ông lão Phong Ngữ và những người khác lại không cho hắn cơ hội này.
Đám người Khuê Mạt, Ám Bặc, Lưu Diễm lập tức đứng bật dậy: “Quả nhiên quả Vu Vận nằm trên người hắn!”
“Ta còn tưởng mi thật sự giao quả Vu Vận cho Vu Tượng đại nhân, rồi y mới có thể tỉnh lại chứ, hừ!”
“Vu Tượng đại nhân thật đúng che chở cho người Cửu Nguyên mà, quả Vu Vận rõ ràng còn nằm trên người tư tế kia, ngài lại nói hắn đã giao quả Vu Vận cho mình.”
Vu Tượng híp mắt, tựa như không nghe thấy tiếng chỉ trích mình, y cũng không ngờ lão tư tế khùng khùng điên điên của Phong Thành lại nói toẹt ra chuyện Nghiêm Mặc mang quả Vu Vận trên người, về phần làm sao ông ta có thể nhận ra…
Lưu Diễm: “Phong Ngữ đại nhân, ngài nói đứa con Sinh Mệnh có hai đứa là thế nào? Chẳng lẽ quả Vu Vận có tới hai cái? Còn nữa, vì sao ngài có thể xác định quả Vu Vận nằm trên người cậu tư tế kia?”
Câu này nghe thì như đang bênh vực cho Nghiêm Mặc, nhưng kỳ thật không phải, Lưu Diễm chỉ muốn hỏi cho kỹ chuyện này mà thôi.
Nghiêm Mặc cũng rất tò mò cái vế sau, Phong Ngữ nói y ngửi được mùi quả Vu Vận, vậy làm sao y biết Vu Quả có mùi gì?
Phong Ngữ chậm rãi buông hai tay đang ôm đầu ra, vẻ mặt ông vẫn hoang mang như cũ, nhưng lại không còn bộ dáng đau đầu đến cực điểm như vừa rồi: “Hai đứa thì hai đứa, dù sao cũng không phải là ta thai nghén tụi nó.”
Nguyên Chiến nhíu mày, lời ông lão cứ như đang nói ‘dù sao kẻ chết không phải ta’, chẳng lẽ thai nghén đứa con Sinh Mệnh, Mặc phải trả cái giá cực lớn nào đó?
“Phong Ngữ đại nhân!” Vài người ở đây kêu to, đều đang hy vọng ông lão đưa ra câu trả lời khẳng định.
Phong Ngữ cười quái dị: “Ta đã tới lãnh địa của tộc Côn Bằng mặt người, gặp cái xác ngoài mà đứa con Sinh Mệnh trước kia khi ra đời để lại, mùi hương đó rất đặc biệt, có điều cũng chỉ có con dân phụng dưỡng Phong Thần mới có thể ngửi được, đó là năng lực mà Phong Thần ban cho bọn ta.”
Thì ra là thế!
“Vậy ý ngài khi nói quả Vu Vận có hai cái…”
“Ta không nói quả Vu Vận có hai cái, ta nói đứa con Sinh Mệnh có hai đứa.”
Khuê Mạt: “Vậy thì khác gì nhau?”
Ông lão Phong Ngữ đột nhiên cười to, đứng dậy: “Khác nhau chính là, ta không cần biết quả Vu Vận nằm trong tay ai, cũng không hiếm lạ gì! Nhưng đứa con Sinh Mệnh thì khác, tổ tiên của tộc Phong ta chính là đứa con Sinh Mệnh. Mỗi người, mỗi một thế hệ trong Phong Thành ta đều sẽ bảo vệ đứa con Sinh Mệnh, đây là sứ mệnh tối cao của người Phong Thành, cũng là sứ mệnh mà mỗi một thế hệ tư tế Phong Thành suốt đời theo đuổi! Không ngờ, chờ đợi mấy ngàn năm, ta đã chờ được đứa con Sinh Mệnh thứ hai, không, là hai đứa, là hai đứa con Sinh Mệnh, ha ha ha!”
Không nói tới việc người toàn trường đều biến sắc, ít nhất thì đám người có ý đồ với quả Vu Vận đều thay đổi sắc mặt.
Phong Thành đang tỏ vẻ mình hoàn toàn đứng về phe Cửu Nguyên?
“Thành chủ Phong Thành, anh thấy thế nào?” Thành chủ Âm Thành ngồi kế bên Phong Thành hỏi.
Phong Nghiêu khổ trong lòng, tư tế đại nhân của mình lại không thương lượng gì với mình mà đã tuyên bố trước rồi, ít nhất thì cũng báo trước một tiếng chứ, nhưng y vẫn làm bộ thật bất đắc dĩ mà nói: “Phong Thần tại thượng, Phong Ngữ đại nhân là Đại Tư Tế của bọn ta, ý chỉ của ông chính là ý chỉ của Phong Thần, ông nói như thế nào, thì Phong Thành bọn ta liền như thế ấy.”
Đám người Khuê Mạt không thể tin được mà nhìn về phía Phong Nghiêu, Đại Tư Tế các người nổi điên, các người cũng để mặc ông ta nói xằng nói bậy? Chẳng lẽ các người thật sự vì Cửu Nguyên mà đối địch với các tòa Thượng Thành khác?
Nguyên Chiến cúi đầu, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Nghiêm Mặc: “Con của chúng ta hình như vừa có thêm một tòa thành bảo hộ, muốn không?”
Ông lão Phong Ngữ đột nhiên quay đầu lại: “Không cần phải thử! Từ giờ trở đi, tận đến khi đứa con Sinh Mệnh ra đời mới thôi, ta sẽ không rời khỏi cậu. Nhóc con kia, cậu nói cậu thiếu chiến sĩ cấp cao phải không? Cậu muốn bao nhiêu?”
Nghiêm Mặc vui vẻ cười.
Đám người Khuê Mạt nhìn nhau, chuyện trên người tư tế Cửu Nguyên có quả Vu Vận bị phanh phui là tốt, nhưng cục diện hiện giờ lại là điều mà bọn họ không hề ngờ đến! Đừng thấy Phong Thành xếp thứ hạng thấp trong Cửu Đại Thượng Thành, mỗi lần đều đổi tới đổi lui với Âm Thành ở hai hạng chót mà lầm, đó không phải vì vũ lực người ta yếu, mà là bị vu dược, vu thuật và chế tạo vũ khí kéo chân sau, còn so với vũ lực thì, Phong Thành đứng top ba hoàn toàn không thành vấn đề.
Đúng lúc này, thành chủ Không Thành vẫn luôn đứng ngoài cuộc, từ đầu tới đuôi đều không phát biểu ý kiến nay lại mở miệng: “Ta biết cái gì là quả Vu Vận, nhưng đứa con Sinh Mệnh là cái gì? Có ai có thể giải thích không?”
Nghiêm Mặc thấy vị này mở miệng, liền dời ánh mắt lên người đối phương.
Thành chủ Không Thành và Ám Thành ăn mặc có điểm tương tự, bao từ đầu đến chân, mặt giấu dưới mũ áo choàng, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm trắng bệch.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão Phong Ngữ, nhưng Phong Ngữ sau khi quát Nguyên Chiến xong thì khom người ngồi xuống bên chân bọn họ.
Nguyên Chiến suy xét đến thân phận đối phương và cảm tình của người Phong Thành, nên trực tiếp nâng đất dưới chân Phong Ngữ lên, biến thành một chiếc ghế bành có tay vịn, nhưng vị trí nằm phía trước bọn họ, ở giữa khán đài từng thứ nhất và tầng thứ hai.
Phong Ngữ sờ sờ tay vịn ghế, tựa hồ như rất vừa lòng với chiếc ghế này, liền co chân để lên ghế, cả người rúc vào trong ghế.
Người không biết về đứa con Sinh Mệnh ở đây có không ít, Vu Tượng thấy Phong Ngữ lên cơn xong liền mặc kệ, thầm chửi nhỏ: “Cái tên điên này, thật đúng là gây phiền toái cho mình mà.”
Cuối cùng vẫn là Vu Tượng đại nhân tốt bụng, chầm chậm giải thích cho mọi người: “Các người đều đã nghe về quả Vu Vận, mà quả Vu Vận mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, nhưng thế lực có được nó liệu sẽ trở nên cường đại sao?”
“Đương nhiên! Cửu Đại Thượng Thành chúng ta và tộc Bạch Hi, có bao nhiêu người lúc trước đều nhờ có được quả Vu Vận mới mạnh lên?” Lưu Diễm nói như đang cười.
“Nhưng các người đã mất đi bao nhiêu? Những năm trước giữa các chủng tộc xảy ra đại chiến, có lần nào mà không phải vì quả Vu Vận? Ta nhớ rõ thần điện Vu Thành có ghi chép rõ ràng, lần đại chiến cuối cùng giữa các chủng tộc đều còn bán thần, nhưng bây giờ thì sao?”
Giọng nói của Vu Tượng trở nên thật nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại không chút khách khí: “Mấy ngàn năm sau, tuy không còn đại chiến, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, bao gồm cả quả Vu Vận trong đó, chiến tranh đã xảy ra bao nhiêu lần? Hiện giờ, phiến đại lục này còn vị bán thần nào không? Trong các thế lực có được bao nhiêu chiến sĩ cấp mười?”
“Không nói tới chiến sĩ, trước hết nói tới cốt khí cấp chín còn lưu lại đi, các vị còn được bao nhiêu?”
Vu Tượng thở hổn hển một lát, bắt y một hơi nói nhiều như vậy vẫn là quá mệt mỏi.
“Các người, và những người từng có đều dùng quả Vu Vận sai cách rồi, các người cho rằng mình đang lợi dụng quả trái cây kia, nhưng lại không biết quả trái cây kia đã khống chế các người. Khống chế ham muốn của các người!”
“Theo như những gì mà thần điện Vu Thành ghi lại, sau tộc Luyện Cốt là tộc Người Khổng Lồ đứng trên tầng cao nhất của mảnh đất này, nhưng vì quả Vu Vận mà bọn họ giết hại lẫn nhau, cuối cùng tộc Người Khổng Lồ giảm hụt mạnh, tộc Hữu Sí, tộc Trùng Nhân và nhân loại quật khởi, sau khi tộc Hữu Sí có được quả Vu Vận, vẫn là chiến tranh xảy ra, nếu không phải tộc Côn Bằng mặt người can dự vào cuộc chiến của tộc Hữu Sí, đem quả trái cây kia đi nuôi dưỡng, thì tộc Hữu Sí chắc cũng đã biến mất.”
Vẻ mặt của bốn chủng tộc trí tuệ ngồi ở hai bên Vu Thành không có gì thay đổi, bọn họ cũng là những thế lực bình tĩnh nhất khi nghe đến quả Vu Vận.
Lúc trước Nghiêm Mặc đã từng nghe lão Tát Mã tộc Phong nhắc tới đứa con Sinh Mệnh, nhưng lai lịch sau nó thì đây là lần đầu tiên nghe nói.
“Không ai biết tộc Côn Bằng mặt người làm sao mà biết phương pháp chính xác để nuôi dưỡng quả Vu Vận, nhưng chủng tộc của bọn họ là chủng tộc duy nhất có ghi chép lại phương pháp nuôi dưỡng để tạo ra quả Vu Vận chân chính, mà tộc Côn Bằng đích thật đã tạo ra được đứa con Sinh Mệnh!”
Vu Tượng cười với người Phong Thành: “Tục truyền tộc Phong chính là huyết mạch thế hệ sau của đứa con Sinh Mệnh đời thứ nhất và tộc Côn Bằng.”
Cái này có thể xem như bí sử nhỉ? Nghiêm Mặc nghĩ: Chẳng trách người Phong Thành lại có qua lại với tộc Côn Bằng mặt người, thì ra người ta có quan hệ huyết thống. Được rồi, làm một bác sĩ, hắn lại lần nữa xem nhẹ vấn đề cách ly sinh sản, có lẽ cấu trúc gien của thế giới này không có cách ly sinh sản, hoặc là nói, ít nhất thì bây giờ chưa có.
“Nguồn gốc ta đã biết, nhưng đứa con Sinh Mệnh thì có gì đặc biệt?” Thành chủ Không Thành hỏi.
Vu Tượng nghỉ tạm một chốc rồi mới trả lời: “Chuyện kỹ càng hơn ta cũng không biết, ta chỉ biết đứa con Sinh Mệnh sẽ mang đến sinh mệnh và hy vọng, còn có, các chủng tộc trí tuệ đều hoan nghênh việc đứa con Sinh Mệnh chào đời. Tục truyền, thời kỳ sau khi đứa con Sinh Mệnh đời thứ nhất ra đời, lục địa, đại dương, bầu trời, các sinh vật có trí tuệ đều sống chung hoà thuận với nhau, cũng là khi đó mà nhân loại được các chủng tộc có trí tuệ giúp đỡ để phát triển.”
Vu Tượng nhắm mắt lại: “Có lẽ cũng bởi vì vậy mà tộc Côn Bằng đã nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh được công nhận là chủng tộc cường đại nhất, chuyện sử dụng uy lực của quả Vu Vận mới bị lan truyền đến ngày nay, nhưng càng truyền thì càng trở nên tà ma quỷ quái, thậm chí còn khiến rất nhiều chủng tộc trí tuệ bao gồm cả nhân loại chúng ta, đều cho rằng kẻ có được quả Vu Vận sẽ trở thành thế lực cường đại nhất.”
Đúng vậy, đây là hiệu ứng quảng cáo, thứ vốn dĩ rất bình thường một khi bị thổi phồng lên liền biến thành thần khí, nếu bản thân có một chút hiệu dụng, vậy tốt, đó chắc chắn sẽ là cái cớ tốt nhất để phát động chiến tranh.
Vu Quả căm giận: “Ta vốn đã rất cường đại! Không phải là thổi phồng!”
“Im miệng!”
Phong Ngữ như cảm giác được cái gì, quay đầu lại.
Nghiêm Mặc cười cười với ông.
Điều buồn cười là quả Vu Vận đã sớm xuất hiện, nhưng tộc Luyện Cốt người ta căn bản không để quả trái cây kia vào mắt! Mà tộc Côn Bằng mặt người vốn cũng đã cực kỳ cường đại, đâu phải nhờ có được quả Vu Vận mới mạnh lên đâu.
Này không phải là âm mưu của tộc Luyện Cốt đấy chứ? Nghiêm Mặc nhướng mày.
Lợi dụng quả Vu Vận để diệt bớt quân lực của các chủng tộc trí tuệ, đồng thời ly gián bọn họ, khiến bọn họ mãi mãi không thể đoàn kết, cho nên lúc đứa con Sinh Mệnh xuất hiện, công hiệu của quả Vu Vận mới bị truyền bay đầy trời như vậy, sau đó thì sao? Chẳng phải là các chủng tộc trí tuệ tan rã, hoặc là yếu đi, hoặc là ở ẩn à?
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, công hiệu của Vu Quả bị thổi phồng đến mức này chắc chắn là do có người có ý lăng xê, mà tộc Luyện Cốt đã từng sáng tạo một nền văn minh thịnh thế dàn xếp chuyện này sau khi bị đuổi khỏi lục địa như vậy tuyệt đối không có gì kỳ quái.
Vu Tượng còn đang kể mối nguy hại mà quả Vu Vận mang đến.
“Tộc Trùng Nhân bởi vì quả Vu Vận mà chia đàn xẻ nghé, một phần vượt biển, phần còn lại cũng chia làm vài tộc, tộc Người Rắn của thành Bạch Hi cũng là một chi tách ra từ tộc Trùng Nhân. Hai thành họ đến bây giờ vẫn không chịu nói chuyện với nhau, càng đừng nói chi là qua lại với nhau.”
Thành Bạch Hi và tộc Trùng Nhân nhìn nhau một cái rồi lại lập tức quay đi, trên mặt cả hai đều có chút xấu hổ.
“Năm đó tổ tiên của Hỏa Thành các người cũng có được quả Vu Vận, sau đó thì sao? Các người vì để quả Vu Vận trưởng thành, vì để có được thật nhiều lợi ích mà không tiếc lấy cả máu thịt của chiến cấp mười sĩ để nuôi nấng nó, nhưng cuối cùng thì các người có được cái gì? Thậm chí còn bởi vì tư tế các người tham lam, mưu toan dùng quả Vu Vận đi cắn nuốt chiến sĩ bán thần của tộc khác, kết quả là làm dấy lên cuộc đại chiến đầu tiên giữa nhân loại!”
Thành chủ Hỏa Thành nhìn về phía Đại Tư Tế Lưu Diễm, ông ta chưa từng nghe Hỏa Thành còn có một đoạn lịch sử như vậy.
Lưu Diễm mặt mày u ám.
“Mộc Thành là người có được quả Vu Vận sớm nhất, nhưng phương pháp nuôi dưỡng của các người ngay từ khi bắt đầu vốn đã sai rồi, thậm chí còn dung túng cho quả Vu Vận cắn nuốt tộc cây Trường Sinh, lúc đó Tát Mã tộc cây Trường Sinh bảo các người giao quả Vu Vận cho tộc Côn Bằng, các người lại không muốn, chọc cho tộc cây Trường Sinh thất vọng với các người, rồi cắt đứt quan hệ với các người, sau lại hoàn toàn không còn hảo cảm gì với nhân loại.”
Thành chủ Mộc Thành hổ thẹn cười, Triều Ca và Tùng Sinh thì thở dài, người Mộc Thành lại kinh ngạc, hóa ra đây mới là nguyên nhân thật sự mà tộc Tùng của tộc cây Trường Sinh không muốn qua lại với bọn họ?
“Mà dù là tộc Trùng Nhân, Hỏa Thành hay là Mộc Thành, cái cuối cùng có được cũng chỉ là một con quái vật muốn cắn nuốt hết thảy, khiến mọi người không thể không hợp tác mà cùng ra tay tiêu diệt nó! Mấy tộc các người còn đỡ, từng có bao nhiêu chủng tộc, bao nhiêu bộ lạc vì có được quả Vu Vận mà tuyệt chủng?”
Vu Tượng mệt mỏi nói một lời cuối cùng: “Tuy những ghi chép này đã chậm rãi bị lịch sử cuốn trôi, nhưng Vu Thành vẫn còn giữ lại, Hỏa Thành, Mộc Thành đã từng là đương sự dù truyền miệng thì cũng nên có chuyện từ ngày xưa truyền tới nay. Mộc Thành hiện giờ không cướp quả Vu Vận đã là biết rút kinh nghiệm từ tiền bối đi trước, nhưng Lưu Diễm, truyền thừa của tư tế Hỏa Thành các người đã đứt gãy đến mức này à? Ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không truyền xuống?”
Nghiêm Mặc dựa theo cách nói của Vu Tượng mà sắp xếp lại thời gian lịch sử đã diễn ra:
Xem ra nhân loại đều có ghi lại hết, trước khi nhân loại xưng bá trên mảnh đất này thì các chủng tộc trí tuệ như tộc Luyện Cốt, bọn họ đã tạo một nền văn minh thịnh thế, và cũng sáng tạo ra nền khoa học kỹ thuật độc nhất — luyện cốt. Các loại cốt khí có uy lực lớn được lưu truyền đến nay đều là nhờ khai quật từ di tích của người tộc Luyện Cốt, theo như sư phụ hắn từng nói thì, đại pháo và các loại vũ khí cường đại của các thế lực hiện giờ là cải tạo lại từ cốt khí của tộc Luyện Cốt.
Sau đó, chắc là tộc Luyện Cốt vì dùng quá nhiều hài cốt mà khiến cho thiên hạ căm ghét, bị các chủng tộc trí tuệ khác hợp sức tấn công, rồi suy tàn, phải đào tẩu sang đại lục bên kia đại dương.
Rồi truyền thuyết về quả Vu Vận truyền ra, đại chiến giữa các chủng tộc xảy đến. Nhân loại bắt đầu ngoi đầu dậy.
Mà sau khi tộc Hữu Sí có được quả Vu Vận, tộc Côn Bằng mặt người vẫn luôn đứng ngoài lại can dự vào, cướp quả Vu Vận, để tộc Hữu Sí tránh khỏi nguy cơ diệt tộc, đồng thời nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh thế hệ đầu tiên.
Lại sau đó, là thời kỳ mà các chủng tộc chung sống hoà bình vui vẻ, vào lúc này nhân loại cũng bắt đầu phát triển mạnh.
Sau đó, truyền thuyết về quả Vu Vận lại lần nữa làm náo động thiên hạ, các chủng tộc trí tuệ và nhân loại vì quả Vu Vận mà nhiều lần đại chiến?
Nhưng nghĩ đến đây, Nghiêm Mặc nảy sinh một nghi vấn, đó chính là: Tộc Côn Bằng mặt người rõ ràng có phương pháp chính xác để nuôi dưỡng Vu Quả, vậy vì sao không chịu truyền ra ngoài, hoặc là, một lần nữa lấy Vu Quả đi nuôi dưỡng?
Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiêm Mặc nghĩ đến ba khả năng khiến tộc Côn Bằng mặt người không ra tay.
Thứ nhất, việc nuôi dưỡng Vu Quả rất khó khăn, rất nguy hiểm, tộc Côn Bằng nuôi một đứa đã là không dễ dàng gì, muốn nuôi một đứa nữa rất có thể là lực bất tòng tâm.
Thứ hai, tộc Côn Bằng không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thứ ba, tộc Côn Bằng không truyền phương pháp ra ngoài, ngoại trừ vì phương pháp rất có thể dính dáng đến ích lợi của tộc Côn Bằng hoặc đó là tuyệt mật, hoặc cũng có thể là bị uy hiếp?
Nhưng Nghiêm Mặc không cảm thấy có ai uy hiếp được tộc Côn Bằng cường đại, dù truyền thuyết về Vu Quả thật sự là âm mưu của tộc Luyện Cốt, nhưng chắc bọn họ cũng không muốn kéo tới một kẻ địch cường đại như vậy.
Vậy phương pháp nuôi dưỡng Vu Quả có thể liên quan đến lợi ích của tộc Côn Bằng và là bí mật của họ.
Nghiêm Mặc đau đầu, hắn còn muốn tới thăm tộc Côn Bằng để hỏi xem làm sao cho Vu Quả ra đời đó.
Đúng rồi!
“Phong Ngữ đại nhân.” Nghiêm Mặc nhẹ giọng gọi.
Phong Ngữ lập tức quay đầu lại.
“Ngài nói Phong Thần nói cho ngài biết, tôi thai nghén đứa con Sinh Mệnh?” Khi nói đến hai chữ thai nghén, cơ mặt Nghiêm Mặc hơi co giật: “Vậy ngài có biết làm sao để đứa con Sinh Mệnh chào đời không?”
“Cậu không biết?”
“A.”
“Vậy sao cậu nuôi ra được hai linh hồn hoàn chỉnh? Quả Vu Vận là thứ không có linh hồn hoàn chỉnh, nó chỉ có ham muốn và tham lam, chỉ có phương pháp chính xác để nuôi dưỡng nó mới có thể khiến nó có linh hồn hoàn chỉnh, và trở thành đứa con Sinh Mệnh rồi giáng sinh!”
Nghiêm Mặc: “…” Hắn thật sự không biết làm sao mà Vu Quả lại biến thành như bây giờ.
Phong Ngữ nhìn lên không trung, vươn tay như đang vuốt ve gió: “Đừng sợ, nhóc con, gió sẽ nói cho cậu biết phải làm sao để đứa con Sinh Mệnh chào đời.”
Nghiêm Mặc đen mặt: Ngài có thể bịp bợm hơn một chút nữa không?
Nghiêm Mặc bên này thì đang đau đầu, Lưu Diễm bên kia lại mang vẻ mặt khó coi, trong mắt là lửa giận ứa ra. Gã thân là Đại Tư Tế Hỏa Thành, lại bị Vu Tượng răn dạy như thủ hạ trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm sao gã có thể chịu được!
Lúc này thành chủ Hỏa Thành còn hỏi gã: “Lưu Diễm đại nhân, những gì mà Vu Tượng đại nhân nói có phải sự thật không? Hỏa Thành chúng ta…”
“Ta nói quả Vu Vận hữu dụng với Hỏa Thành chúng ta, ông tin ta, hay là tin tên mập… Vu Tượng.”
Thành chủ Hỏa Thành cười ha hả, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: “Đương nhiên là tin ngài. Hóa ra quả Vu Vận chỉ có một thì không dễ chia, nhưng hiện giờ lại có hai, còn đã được Cửu Nguyên nuôi dưỡng thành đứa con Sinh Mệnh, Hỏa Thành chúng ta lấy một đứa chắc cũng không sao đi? Không bằng chút nữa nghe theo đề nghị của Vu Thành và các tòa Thượng Thành khác, dựa vào xếp hạng của cuộc tỷ thí lần này để phân chia, lấy đứa con Sinh Mệnh ra làm phần thưởng, không cần biết là nam hay nữ, Hỏa Thành bọn ta thiếu gì chứ công chúa và vương tử lại không thiếu.”
Đương nhiên, tốt nhất là là giao cho chính ông ta hưởng dụng đi! Chẳng phải đứa con Sinh Mệnh mang đến sinh mệnh và hy vọng sao, nói không chừng kết hợp với đối phương, ông ta sẽ trường sinh bất lão đó!
Người có suy nghĩ giống thành chủ Hỏa Thành có không ít, một quả Vu Vận rất khó chia, nhưng hai đứa con Sinh Mệnh thì… ha hả, quá tốt!
Hơn nữa Vu Tượng đại nhân đã nói, quả Vu Vận không tốt, nhưng cũng may người Cửu Nguyên cần cù thiện lương đã giúp mọi người nuôi dưỡng quả Vu Vận thành đứa con Sinh Mệnh rồi, đứa con Sinh Mệnh tốt như vậy, hẳn phải chia ra cho mọi người!
Thành chủ Ám Thành lại cười nói: “Thành chủ Phong Thành, nếu đứa con Sinh Mệnh từng là tổ tiên của tộc Phong, vậy muốn bảo vệ tốt bọn nó, chẳng phải các người nên đón đứa con Sinh Mệnh về Phong Thành sao?”
Phong Nghiêu còn chưa nói thì đã nghe thành chủ Thổ Thành cao giọng: “Vừa lúc có hai đứa con Sinh Mệnh, một đứa để lại Vu Thành, còn một đứa, ai mạnh nhất thì giao cho người đó, các người thấy thế nào?”
“Ầm!”
“A!”
Đột nhiên có tiếng tấn công và tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm tất cả mọi người đều cả kinh.
Chờ khi mọi người nhìn về phía truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mới phát hiện ra thành chủ Thổ Thành vừa nói chuyện đã bị một cái dùi đất nhọn to bằng cánh tay người đâm xuyên qua ngực, trực tiếp đóng đinh trên lưng ghế!