Dị Thế Lưu Đày

chương 420: ha ha ha! chơi chết tụi bây!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Ai kêu bọn chúng bắt nạt em!”

“Vèo!”

Khuê Chính đang gào hét ra lệnh cho tất cả chiến sĩ Thổ Thành tấn công Cửu Nguyên cúi đầu nhìn, liền thấy một mũi kiếm đâm thủng ngực mình.

Hắn tựa như không thể tin được, lại tựa như vô cùng khó hiểu mà quay đầu lại, thấy là Vệ Bát, thân tín của Xà Đảm.

Vệ Bát không cho gã có cơ hội phản kích, rút mạnh cốt kiếm ra, rồi nhanh chóng lui về sau.

Khuê Chính dùng chút năng lực cuối cùng tấn công Vệ Bát.

Vệ Bát rên một tiếng, không kịp trốn, cánh tay phải bị sức ép cực nặng ép thành thịt nát.

Xà Đảm chậm rãi đứng lên.

Khuê Chính chỉ kịp nói một chữ ‘mi’ cuối cùng rồi tắt thở, thân thể không còn sức chống cự, ngã oạch xuống đất.

Biến cố này khiến hơn phân nửa người Thổ Thành sợ đến ngây ra như phỗng, đồng thời còn làm không ít lãnh đạo cấp cao của các thế lực khác nhướng mày.

“Dừng tay hết cho tôi!”

Kỳ thật không cần Xà Đảm gọi, các chiến sĩ Thổ Thành đã sớm bị lời nói của Nghiêm Mặc mê hoặc mà dừng tấn công, sau lại thấy Đại Tư Tế Khuê Chính chết, càng không biết nên làm gì.

Xà Đảm chậm rãi đi từ tầng thứ hai lên tầng thứ nhất của khán đài Thổ Thành, bước đến chiếc ghế của thành chủ và vương hậu, hơi mỉm cười với Nguyên Chiến: “Thủ lĩnh Chiến, xin cho tôi thay đại vương tử Thổ Thành cảm tạ ngài đã trợ giúp Thổ Thành diệt trừ mối tai họa làm trái thần dụ, tiếc là đại vương tử đã bị Khuê Chính và thành chủ dưới sự mê hoặc bởi vu thuật của Khuê Chính mà cùng nhau giết hại, không cách nào gặp mặt nói lời cảm tạ, nhưng vương hậu Thúy Vũ còn để lại tiểu vương tử, tiểu vương tử tuy nhỏ tuổi, nhưng cậu ấy đã thức tỉnh huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, hoàn toàn có thể kế thừa ngôi vị thành chủ.”

Tân vương hậu và con cái cô ta nghe thế thì cùng biến sắc, con trai của cô ta muốn kêu to, nhưng bị tân vương hậu nhanh chóng bịt miệng.

Tân vương hậu là một người thông minh, chỗ dựa của bọn họ đã chết, lúc này mà đắc tội Xà Đảm thì Thổ Thành sẽ lại có thêm vài tội nhân mang danh ‘mưu sát đại vương tử’.

Nguyên Chiến: “Ồ?”

Xà Đảm không nhìn ra được Nguyên Chiến đang nghĩ gì, liền vờ như đang giải thích, lại như đang hồi tưởng, còn mang theo ba phần bi thương mà nói: “Khuê Chính là tư tế của thần điện Thổ Thành, nhưng gã đã sớm không xem Đại Địa Chi Thần là chủ, gã phản bội Đại Địa Chi Thần, còn muốn làm huyết mạch Đại Địa Chi Thần ô nhiễm. Lúc trước gã và vương hậu Thúy Vũ nói tam tư tế Mộc Thành Tùng Sinh nhìn trúng đại công chúa nên muốn đưa cô ta về làm đệ tử, nhưng sự thật lại là gã từng bất kính với Đại Tư Tế Triều Ca, chỉ có thể đưa đại công chúa cho đại vương tử Mộc Thành để giải trừ thù hận, cũng ngay trong đêm đó mà tiễn đại công chúa đi, khiến vương hậu Thúy Vũ ngay cả lần gặp mặt cuối cùng với con gái mình cũng không có.”

Nguyên Chiến nghe xong thì không nói gì, Mộc Thành bên kia lại có không ít người nhíu mày.

Xà Đảm nói thế, cứ như là Mộc Thành bọn họ ép Thổ Thành đưa công chúa tới cho vương tử của mình vậy, chẳng lẽ bọn họ hiếm lạ lắm à? Rõ ràng là đám người đó chủ động đưa tới!

Nhưng điều kỳ quái là đại công chúa Thổ Thành hẳn nên kích động lúc này lại cúi đầu, không có chút phản ứng nào.

Mộc Huy vươn bàn tay to, cầm lấy tay vợ.

Công chúa Mộc Thành nắm lấy thật chặt, tựa như đang giữ cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Gả cho Mộc Huy là do cô ta nguyện ý, cô ta cho rằng mình hy sinh vì Thổ Thành, thì cha và các tư tế sẽ đối xử tốt với mẹ và anh em của mình hơn, thậm chí cô ta còn chủ động giấu diếm mẹ bởi vì cô ta biết nếu để mẹ cô ta hay mình muốn gả cho một vương tử tàn phế không thể kế thừa vương vị, thì chắc chắn sẽ không đồng ý và đại náo một trận.

Trước kia, lúc cô ta gả đi, cô ta tự cảm thấy mình hy sinh rất lớn, dù sao thì do tâm lý khó chịu, nên ngay cả ngủ chung giường với chồng cũng không muốn, nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện, lúc trước cô ta nực cười tới cỡ nào, cô ta không có năng lực gì cả, ngoại trừ cái thân phận này, cô ta chỉ là một người bình thường. Dù là Thổ Thành hay Mộc Thành, người thật sự quan tâm tới cô ta cũng chỉ có chồng cô ta!

Ngay cả mẹ cô ta cũng không bằng, vì bà ta tuy thường nói hy vọng cô ta sẽ sống tốt, không bằng nói là hy vọng cô ta được gả đến nơi nào có thể mang lại mặt mũi cho bà ta, để bà ta có thể ngồi vững trên cái ghế vương hậu.

Cô ta lạnh nhạt với Mộc Huy, thỉnh thoảng còn nói ra những lời rất tàn nhẫn, nhưng có lẽ đối phương áy náy với cô ta? Mấy năm nay vẫn luôn nhường nhịn, bảo vệ cô ta.

Anh ta quả thật đã tàn phế, nhưng nếu anh ta không phải tàn phế, vậy với thân phận đại vương tử Mộc Thành và là chiến sĩ thần huyết của anh ta, thì sao có thể cưới cô ta? Sao có thể mang lòng áy náy với cô ta?

Rốt cuộc cô ta cũng tỉnh ngộ, tuy rằng muộn mất mấy năm, nhưng ít ra vẫn còn cơ hội cứu vãn. Suốt ngày hối hận, không bằng nỗ lực khiến mình tốt hơn, cô ta rời khỏi Mộc Huy có chắc là sẽ hạnh phúc không? Nếu không tìm thấy phương hướng trong tương lai, vậy tại sao không thử xem Mộc Huy là phương hướng của mình? Ít nhất thì người này vẫn đối xử tốt với cô ta, mà bầu không khí bình thản ở Mộc Thành, con người khoan dung độ lượng của Mộc Thành cũng làm cô ta an tâm.

Cho nên, đại công chúa Thổ Thành ngẩng đầu lên, há miệng nói thật rõ ràng: “Ngài sai rồi, tôi không bị ai bức ép cả, lúc trước gả cho Mộc Huy là do tâm nguyện của tôi, là tôi cầu xin cha gả tôi cho Mộc Huy, mà cha và mẹ tôi đều biết chuyện này. Chân Mộc Huy không thể đi, nhưng dù không thể đi thì anh ấy cũng tốt hơn so với anh, so với đại đa số người rất nhiều.”

Mộc Huy cầm chặt tay cô ta, nhìn sườn mặt của cô ta, ý cười vui sướng không chút che giấu mà lộ ra.

Mộc Kiêu chu mỏ, nhưng ai biểu anh trai cậu ta thích cô ta chứ, nếu sau này cô ta thật sự nguyện cùng anh cậu sống yên ổn, vậy cậu cũng có thể chấp nhận cô ta.

Thành chủ Mộc Thành và vương hậu Mộc Thành nhìn nhau, cả hai cùng thở phào nhẹ nhàng, tâm ý của con trai lớn cuối cùng cũng được hồi đáp, vị công chúa Thổ Thành kia không bị cha mẹ cô ta ảnh hưởng quá nhiều.

Xà Đảm không ngờ đại công chúa kia lại phá đám mình vào lúc này, đang định nói cái gì đó để cứu vãn thì Nghiêm Mặc đã giành trước, hắn cất giọng: “Yên tâm, vị điện hạ này, chồng cô không thể đi đứng chỉ là tạm thời thôi, chờ khi nào trừng phạt của thần dành cho tôi kết thúc, tôi sẽ trị liệu cho anh ta, rồi cô sẽ nhanh chóng thấy một người chồng khỏe mạnh, kiện toàn.”

“Thật sao?” Cô ta vui sướng hỏi, vẻ mặt không chút giả tạo.

Cậu tư tế thiếu niên rất tự tin nói: “Chờ ngày mai rồi cô sẽ biết.”

Cô ta cầm tay chồng, vui tới òa khóc, rồi lại nhịn không được mà giải thích với chồng: “Không phải là em ghét bỏ anh không thể đi đứng, trước kia là thế, nhưng bây giờ… em vui thật sự, em chỉ hy vọng anh có thể tốt lên, em, em…”

“Anh biết.” Mộc Huy ôm vợ vào trong lòng: “Về sau, chúng ta sẽ tốt hơn.”

“Được! Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” Cô ta từ thấp giọng khóc biến thành gào khóc.

Bên Mộc Thành đang hạnh phúc trào dâng, người Thổ Thành thì tuyệt vọng tới cực điểm.

Nguyên Chiến bất mãn mà bóp bóp đùi tư tế nhà mình, đánh được một nửa rồi không cho đánh, này quả thực khổ y như đang làm tình được một nửa thì bị Mặc đá xuống giường vậy!

Nghiêm Mặc khá là cảnh giác với Xà Đảm, tên này có khuôn mặt hệt như hắn kiếp trước, dù là tâm kế hay lòng dạ đều u tối hơn hắn nhiều.

Đúng, là u tối, không phải sáng suốt thông minh. Nghiêm Mặc sẽ không thừa nhận tên Xà Đảm này thông minh hơn hắn.

La Tuyệt cầm loa, quay mặt gỗ về phía Phi Sơn và Vu Tượng hỏi: “Cuộc tỷ thí có tiếp tục không?”

Phi Sơn mỉm cười, Vu Tượng cười đến mức thịt mỡ trên người rung rung.

“Anh xem rồi làm đi, hay là hôm nay tới đây thôi?” Phi Sơn không chịu trách nhiệm nói.

La Tuyệt đột nhiên xoay người, giơ loa lên: “Nếu Thổ Thành không muốn đánh vậy thì ngồi lại đi! Cuộc tỷ thí tiếp tục!”

Nếu không phải hai tay Nghiêm Mặc không thể cử động, thì hắn nhất định sẽ thưởng cho La Tuyệt một tràng pháo tay. Xem đi! Giải quyết rất nhanh chóng và dứt khoát.

“Chư vị, tôi có một đề nghị.” Nguyên Chiến đột nhiên mở miệng.

Nghiêm Mặc kinh ngạc quay đầu, anh muốn làm gì?

Nguyên Chiến nắm cằm hắn, quay đầu hắn trở lại, rồi mới nói với mọi người: “So vậy thật không biết phải so tới khi nào, tôi thấy không bằng như vầy đi, hỗn chiến một trận! Các thế lực phái ra một chiến sĩ và một tư tế, tư tế phụ tá, chiến sĩ chủ chiến, trong khi chiến đấu, ai ra khỏi vòng chiến hoặc ngã xuống trước là thua, ai trụ vững tới cuối cùng mà còn có thể đứng là thắng. Bất luận sống chết!”

“Như vậy không ổn.” Khuê Mạt là người đầu tiên phản đối, tuy rằng gã không biết thâm ý trong đề nghị của Nguyên Chiến, nhưng gã theo bản năng mà phản đối mọi ý kiến của Cửu Nguyên.

“Sao lại không ổn?” Nguyên Chiến mất kiên nhẫn.

“Hỗn chiến như vậy thì làm sao nhìn ra được thực lực của mọi người, nhất là vu dược và chế tạo vũ khí…”

“Anh bị ngu à?” Nghiêm Mặc không chút khách khí mà ngắt lời Khuê Mạt: “Chiến sĩ trong lúc chiến đấu không cần đến vũ khí hả? Thời điểm này mà bọn họ còn muốn giấu vũ khí tốt nhất không chịu lấy ra? Bị thương không cần trị liệu à?”

Bị một tên thiếu niên chửi thẳng là ngu xuẩn, Khuê Mạt lại lần nữa tức đến đau gan! Không phải gã không biết những cái này, gã chỉ là… muốn phản đối mà thôi, được rồi, quả thật gã đã hành xử ngu ngốc.

Khuê Mạt cảm thấy mình đã bị Cửu Nguyên nắm mũi dắt đi nên lập tức câm miệng, thề chút nữa dù xảy ra cái gì gã cũng sẽ không mở miệng!

“Ta cũng cảm thấy không ổn.” Đại Tư Tế Triều Ca mang chút phiền muộn nói: “Nếu các thế lực trong lúc hỗn chiến liên thủ lại cùng đối phó một thế lực…”

Nguyên Chiến kiêu ngạo nói: “Vậy thì thế nào? Nếu một chiến sĩ sợ bị người ta liên thủ vây công, vậy thì sao có thể gọi là mạnh nhất?”

Cái đệt! Anh nói thật à? Nghiêm Mặc quay đầu lại dùng mắt trừng hắn.

Đại Tư Tế Triều Ca: “…” Lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú, nếu không phải Mộc Thành có chuyện cần nhờ Cửu Nguyên, cô cũng thật muốn với liên thủ người khác cùng đập tên này một trận!

Chiến ý dâng đầy trong mắt Nguyên Chiến, hắn đã sắp chán muốn chết rồi, cứ lâu lâu đánh một chút một chút như vậy rất là khó chịu biết không? Hơn nữa hắn càng khó chịu khi có chuyện gì Nghiêm Mặc cũng xông pha đằng trước, làm chiến sĩ bảo hộ là hắn đây không có chút tác dụng nào!

Xà Đảm hoàn toàn bị bỏ lơ: …Tôi còn rất nhiều lời chưa nói đó có được không, vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

Nguyên Chiến bày ra cặp mắt cá chết: “Sao? Tôi cho các người một cơ hội để vây công Cửu Nguyên đó, các người không muốn? Vậy thôi…”

“Khoan đã!” Lưu Diễm đứng lên: “Nếu thủ lĩnh Cửu Nguyên đã nói như vậy, thì chúng ta cần gì phải che che giấu giấu? Cứ hỗn chiến đi!”

La Tuyệt chen vào: “Đại Tư Tế nào không đồng ý cho các thế lực hỗn chiến mời đứng lên.”

Mọi người nhìn một vòng, tất cả những người đang đứng đều ngồi xuống.

Xà Đảm tiếp tục bị bỏ lơ: Hỳ thật hắn không muốn ngồi xuống chút nào, nhưng vẫn không thể không ngồi xuống! Thật đúng là nghẹn khuất! Tại sao lại thành ra như vậy chứ?

Ba Hách nhịn không được nói một câu: “Vậy vị trí đệ nhất tư tế của Vu Thành quyết định như thế nào? Chiến sĩ mạnh, không có nghĩa là tư tế của hắn cũng mạnh.”

“Chẳng lẽ vu thuật của Vu Tượng đại nhân rất cường đại à? Nếu không phải có Phi Sơn, y chỉ với năng lực tiên đoán là có thể ngồi ổn trên chiếc ghế đệ nhất tư tế sao?” Nguyên Chiến nói trắng ra làm mọi người phải ghé mắt.

Ừ, có thực lực, sẽ được quyền không nói lí như thế đó!

Vu Tượng thì thào: “Đột nhiên thật muốn đánh cậu ta.”

Phi Sơn cười: “Bởi vì đối phương nói thật hửm?”

Người Vu Tượng muốn đánh liền biến thành Phi Sơn.

Ba Hách nghẹn họng, các tư tế khác đều tập thể cạn lời, nói rất đúng, rất có đạo lý, bọn họ không cách nào phản bác!

Nguyên Chiến đứng dậy, một tay nâng tư tế đại nhân của mình như nâng trẻ nhỏ: “Vậy cứ quyết định thế đi.”

La Tuyệt: Đừng cướp việc của tôi có được không?

Khuê Mạt nghĩ đến một chuyện, dẹp bỏ lời phủ định của mình lúc nãy, bỗng nhiên đứng lên nói: “Khoan đã! Nếu không muốn lãng phí thời gian, vậy trận hỗn chiến kia diễn ra vào hôm nay luôn đi.”

Đám người Lưu Diễm kịp phản ứng lại, đúng vậy, tên tư tế kia hiện giờ còn đang bị thần phạt, lúc này không đánh thì còn chờ tới khi nào?

“Đúng vậy, muốn so thì so trong hôm nay! Đừng kéo dài nữa.”

“Vậy hôm nay đi.”

Cũng có người tỏ vẻ phản đối: “Hỗn chiến vốn đã không công bằng, tư tế Cửu Nguyên còn đang bị thần phạt, không bằng chờ đến khi cậu ấy khôi phục…”

Nguyên Chiến như đã sớm đoán được chuyện này, bước chân liền dừng lại, âm trầm hỏi: “Các người thật sự muốn đấu trong hôm nay?”

Đám người Khuê Mạt nhìn nhau, cùng kêu lên: “Phải!”

“Rất tốt!” Nguyên Chiến xoay người nhìn về phía Vu Tượng và Phi Sơn: “Các anh cũng nghe thấy rồi chứ, là bọn họ bức ép tôi, không phải do tôi chủ động khiêu chiến, chút nữa có tổn thất gì thì tìm bọn họ, chứ đừng có tìm tôi.”

Có ý gì? Đám người Phi Sơn và Vu Tượng còn chưa kịp phản ứng lại thì khán đài trên sân tỷ thí đột nhiên sụp xuống!

Phi Sơn ôm Vu Tượng nhảy lên không trung, Chú Vu chửi một tiếng rồi cũng nhảy cao ba thước, sau đó nhanh chóng lao ra xa.

Khán đài ở Vu Thành còn đỡ, khi sụp xuống còn cho bọn họ có chút thời gian phản ứng, nhưng những thế lực khác như Thổ Thành, Hỏa Thành, Ám Thành thì thảm rồi, sự tình xảy ra quá đột ngột, hơn nữa ghế dựa và mặt đất dưới chân người của ba thành này như có lực hút, hút bọn họ cùng vùi vào trong đất.

Có kẻ phản ứng nhanh, chiến sĩ cấp cao nhảy lên thoát được, nhưng vụ sụp đất và lực hút chỉ là đòn đầu tiên. Những chiến sĩ kịp nhảy lên còn chưa cách mặt đất ba thước thì đã bị một đám dây leo bắn ra từ trong đất cuốn lấy, kéo xuống, mà khi rơi xuống, mặt đất trong nháy mắt lại hóa thành đầm lầy, vừa xuống liền không một ai ngoi đầu lên nổi.

Nhưng cũng có chiến sĩ và tư tế lợi hại hơn, chỉ là, đạo cao một thước ma cao một trượng, Nguyên Chiến còn có đòn thứ ba chờ bọn họ, có đầm lầy biến thành ao lửa, thiêu cho ngay cả chiến sĩ và tư tế không sợ lửa cũng phải kêu oa oa thảm thiết.

Lúc thi triển đòn cuối cùng, cái đài đất hình tròn ở giữa khu đất trống của Cửu Nguyên và Vu Thành lúc Tùng Châm thăng cấp nằm trên đó, ầm ầm đổ xuống!

Lúc nó đổ xuống, cái trụ vốn chỉ có mấy mét càng lúc càng bành trướng! Từ trên trời giáng xuống!

“Nguy hiểm! Mau tránh ra!” Người trên khán đài của các thế lực đều vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Tiếng kêu sợ hãi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía.

Nguyên Chiến bị mọi người chửi đến máu chó đầy đầu.

“Ầm!” Bụi đất bay tán loạn, mặt đất chấn động, cả quảng trường đều bị một ngọn núi cát chiếm lĩnh.

Đáng gờm hơn là, ngọn núi cát này vừa rơi xuống đất liền rụng rời tứ tán, cát bụi bay mịt mù, so với bão cát còn muốn bão cát hơn!

Dù là người đã tránh thoát hay là không tránh thoát thì đều mặt xám mày tro, đầy đầu, đầy người, đầy trong lỗ mũi đều là cát và cát, còn không thể mắng chửi, vì vừa mở miệng liền ăn phải một họng cát!

“Tên khốn kia!” Người tốt tính như Phi Sơn cũng nhịn không được mà chửi ầm lên, anh là nhất thời tò mò chưa kịp chạy xa, kết quả bị cát ập đầy mặt!

Vu Tượng thì thảm hơn, biến thành một người cát khổng lồ!

Người có thể chửi ra tiếng kỳ thật đã là không tồi rồi, kẻ thảm hại hơn còn đang bị chôn dưới lòng đất, không biết khi nào mới bò ra được.

Chờ khi có người vất vả lắm mới bò ra khỏi lòng đất được hoặc vừa tránh được bốn đòn tấn công, muốn trả thù Cửu Nguyên thì lại thấy mấy băng ghế chỗ Cửu Nguyên ngay cả một cọng lông người cũng không có —— tên thủ lĩnh Cửu Nguyên kia không biết từ khi nào đã lặng lẽ dẫn người đi mất!

Mà đầu sỏ gây tội đương nhiên cũng đã sớm chạy.

Nguyên Chiến dọc đường đi vừa cười ha ha vừa ôm Nghiêm Mặc nghênh ngang trở về thần điện chủ của Vu Thành.

Hộ vệ của thần điện nhìn thấy hai người, bởi vì đã được Vu Tượng và Phi Sơn dặn dò nên cũng không ngăn cản, còn hành lễ với hai người.

Nguyên Chiến đáp lễ.

Trong thần điện, đám người Lạp Mạc Linh còn có chút khó hiểu, sao bọn họ lại đột nhiên trở về thần điện rồi?

Nhị Mãnh là người ở cùng hai người lâu nhất, nên biết đã xảy ra chuyện gì, thấy hai người xuất hiện, lập tức chạy qua hỏi: “Sao rồi? Hai người làm cái gì vậy?”

Nguyên Chiến nhe răng cười: “Chờ ngày mai bị đánh hội đồng đi.”

“Ngao!” Nhị Mãnh kêu lên quái dị: “Đó toàn là chiến sĩ cấp cao, mày tự mà đánh!”

Nguyên Chiến đá một cước: “Cần tới mày chắc!”

Nghiêm Mặc chọc chọc tên gia súc nào đó: “Vừa rồi anh…”

“Ai kêu bọn chúng bắt nạt em!”

“Bắt nạt tôi?” Có hả?

Nguyên Chiến nghiêm túc gật đầu: “Bọn chúng bắt nạt em không thể cử động, chúng ta không chơi với bọn chúng.”

“… Làm tốt lắm!” Dù hắn rất lợi hại, thì tứ chi không thể cử động, lại dưới tình huống không có trợ thủ đắc lực, trong cuộc tỷ thí hắn quả thật sẽ rơi vào thế bất lợi.

Nguyên Chiến há mồm gặm tư tế đại nhân nhà mình một cái, rốt cuộc cũng được chơi bọn linh cẩu tham lam đó một trận, hiện giờ tâm tình hắn rất tốt.

Nghiêm Mặc nhịn: “Tranh thủ kéo dài chút thời gian nữa đi, có lẽ tới giữa trưa ngày mai tôi sẽ cử động lại được, chút nữa có người tới gây sự thì anh cứ như vừa rồi, đánh cho cút về hết, à, nếu đối phương không hạ độc thủ, tốt nhất anh cũng đừng giết người, đám cao thủ đó về sau còn hữu dụng.”

Hữu dụng như thế nào? Nguyên Chiến không hỏi, bởi vì tối hôm qua Nghiêm Mặc đã nói, ngày mai sẽ kể cho hắn biết hết thảy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio