Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hắn rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ rành rành ngoại hình của nó, nhưng giờ phút này, hắn thà rằng mình không thấy còn hơn.”
Nguyên Chiến sau khi kiệt sức thì chạy chậm lại.
Trên bầu trời, bóng dáng con chim lớn bắt tiểu nô lệ của hắn đi mất chỉ còn lại một chấm đen nhỏ.
Nô lệ nhỏ của hắn không còn nữa……
Nguyên Chiến quỳ phịch xuống, tay nắm chặt thành quyền đè mạnh ở ngực trái.
Thật kỳ lạ, hắn lại lần nữa nảy lên một loại cảm giác không cách nào có thể hình dung, là loại mà khi còn nhỏ hắn nghe tin cha mình không thể trở về được nữa.
Ở vị trí trái tim rõ ràng không bị thương, nhưng nơi đó lại đau đớn giống như bị người ta móc ra thứ gì từ bên trong. Còn có sợ hãi và tuyệt vọng như lạc trong sa mạc, làm cách nào cũng không tìm thấy nước.
Kỳ lạ quá, vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi? Bởi vì hắn phải đổi một người khác sao? Rõ ràng thằng nhóc đó chỉ là một tên nô lệ, mất đi vẫn có thể nuôi một đứa khác.
Chẳng lẽ bởi vì đây là tên nô lệ đầu tiên mà hắn có sao? Hay vì đây là lần đầu tiên hắn lâm vào hoàn hoàn thứ thuộc về mình bị cướp mất?
Một lát sau, Nguyên Chiến đứng lên, biểu tình trên mặt nhìn như đã khôi phục vẻ hung ác lạnh lẽo bình thường, nhưng hình xăm và vết sẹo âm u trên mặt hắn làm hắn thoạt nhìn tựa như tùy thời tùy chỗ đều có thể nổi điên mà đả thương người khác.
Thanh giáo hắn rớt đâu đó rồi, hắn phải đi tìm.
Còn có, hắn phải tìm được đàn dê kia trước……
Nguyên Chiến trừng mắt nhìn mấy con dê cách đó chừng vài cái giáo bay, hít sâu một hơi.
Vừa rồi hắn nổi điên đuổi theo, hình như hắn đã chạy rất xa, cảnh vật nơi này cũng không quá xa lạ, đàn dê ngoại trừ thích ăn lá cây nước thần thì còn thích chạy ra bên ngoài, có vài nơi mà bọn chúng thích đi, chỗ này là một trong số đó.
Tiểu nô lệ nói phải đi theo đàn dê, sau đó thì sao?
Nguyên Chiến khom lưng lén lút đến gần lũ dê. Hôm nay hắn không bắt chúng nó, hắn chỉ nhìn xem những con dê đó đang làm cái gì.
Lại nói tới Nghiêm Mặc bên này, lúc con chim bay hắn vì thiếu dưỡng khí một quảng thời gian ngắn mà hôn mê.
Cho nên hắn hoàn toàn không biết con chim này mang mình bay xa hay bay gần, cũng không biết nó mang mình bay đến chỗ nào, cho tới khi……
“Phịch!”
Con chim thả lỏng móng vuốt, Nghiêm Mặc đang hôn mê với hai bên vai thủng mấy lỗ bị ném vào trong một tổ chim thật lớn.
Mấy cái lỗ đang chảy máu ồ ạt chậm rãi ngừng lại, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khép lại từng chút một cho đến khi khỏi hẳn.
Nếu có người ở đây nhất định sẽ kinh ngạc vì tốc độ lành vết thương này, nhưng trong cái tổ chim thật lớn ở đây chỉ có một con chim vừa hung dữ vừa quái dị mà thôi.
Lúc Nghiêm Mặc bị thả xuống liền tỉnh lại, hắn tỉnh, nhưng không nhúc nhích, giả chết nằm rạp trên đất lén lút quan sát con chim to cách đó không xa.
Vừa nhìn nó, hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Con chim bắt hắn với tốc độ quá nhanh, hắn chưa kịp thấy rõ bản mặt nó trông như thế nào thì đã bị quắp lên không trung, mà lúc này hắn rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ rành rành ngoại hình của nó, nhưng giờ phút này, hắn thà rằng mình không thấy còn hơn.
Con chim đó…… lại có một khuôn mặt người!
Nếu không phải miệng nó bén nhọn, còn hơi cong cong, thì khuôn mặt này nhìn cũng không khó coi đâu, nhưng phối với cái miệng như vậy, và cái thân thể kia, còn có đôi mắt phượng cực kỳ tinh khôn, khiến người ta phải sởn tóc gáy vì quỷ dị không sao tả nổi.
Hơn nữa bên tai và đỉnh đầu con chim này còn có một nhúm lông dài, mấy cọng lông trên đỉnh đầu dựng cao cao, cái đuôi thật dài rủ ở phía sau trông rất tự nhiên. Thật xứng với khuôn mặt người kia của nó, vừa đẹp đẽ quý giá, vừa kiêu căng ngạo mạn.
Ngoại trừ ba nhúm lông vàng kim trên đỉnh đầu, toàn thân con chim mặt người đều phủ lông đen, lông chim đen mướt bóng lưỡng, ở bụng màu nhạt hơn một chút, cánh là đậm nhất.
Thân thể nó khổng lồ, xếp hai cánh lại ngồi xổm ở một chỗ, chỉ ngồi thôi mà cũng đã cao hai mét rồi.
Không biết đôi cánh kia hoàn toàn mở ra thì lớn tới cỡ nào, đáng tiếc lúc nãy hắn sợ quá, lại còn bận thương cảm cho số phận, nên không chú ý tới.
Lại xem cặp chân có thể nhẹ nhàng quắp cả một người trưởng thành, chẳng những cơ thịt mạnh mẽ, mà móng vuốt hình móc câu còn vô cùng sắc bén. Hai chân thô to hơn cả loại chim bình thường.
Con chim này chắc chắn là ăn thịt người đúng không? Nghiêm Mặc khẽ run, đau. Vai hắn đau quá, nếu là người bình thường thì hai bả vai trăm phần trăm phế là cái chắc, hắn thì khác…… nhưng nếu đã cho hắn năng lực tự lành rồi sao không sẵn tiện giảm đau luôn cho hắn vậy?
Hắn cảm thấy đau đớn mà mình phải chịu so với người bình thường nhiều hơn gấp mấy lần, không biết có phải ảo giác hay không nữa. Có điều với cái tính dở hơi của ông trời, đúng là không phải không có khả năng.
Con chim mặt người đột nhiên xoay đầu, đôi mắt phượng tinh ranh tức thì chiếu tướng hắn, Nghiêm Mặc có muốn nhắm mắt cũng không kịp.
Tổ chim rất lớn, đủ để hình thể khổng lồ của chim mặt người đi dạo vài bước bên trong cũng không thành vấn đề.
Nhìn thấy con mồi còn sống, chim mặt người đứng lên, bước một bước về phía trước.
Nghiêm Mặc trừng to mắt, nhìn cái móc câu to đùng đang tới gần hắn từng chút một.
Củng.
….Hả? Nghiêm Mặc đơ người, hình như hắn vừa bị cái miệng chim củng một cái?
Chim mặt người nghiêng đầu, máu của con mồi lần này chẳng những thơm ngọt đầy cám dỗ hơn mấy con mồi trước kia, mà còn không giống lũ quái hai chân khi vừa thấy nó đã sợ tới mức hét chói tai, hoặc là bò dậy dập đầu với nó, hoặc là trực tiếp công kích nó, con quái hai chân nhỏ này chỉ nằm ở đó ngơ ngác nhìn nó.
Nó cúi người, dùng miệng củng đầu con mồi một cái.
Kỳ thật Nghiêm Mặc rất sợ, dù là ai thì lần đầu tiên bị một cái miệng chim thật lớn màu vàng kim, vừa cứng vừa lạnh, cọ cọ mặt, chỉ sợ sẽ không có cảm giác gì ngoài hoảng sợ đi?
Thật ra không phải hắn không muốn công kích, mà tay hắn đau muốn chết, thương thế vẫn ảnh hưởng tới hắn, hắn muốn giơ tay cũng thật khó.
Còn về phần vì sao hắn không kêu to hay dùng chân đá cái mặt người kia, bởi vì hắn biết khi đối mặt với bất luận động vật gì, đặc biệt là loài chim, tuyệt đối không thể quá khích hoặc lộ ra sát ý, thậm chí một vài động tác làm đối phương hiểu lầm cũng không nên có. Đương nhiên nếu trước khi hắn bị bắt đang ở một khoảng cách khá xa, có thể dùng động tác kịch liệt để dọa nó bay đi.
Tuy rằng có lẽ làm như vậy vẫn không thoát được kết cục bị ăn, nhưng ít ra sẽ không lập tức khiến con chim mặt người này nổi giận đối với sự phản kích của hắn.
Hắn cũng không trốn tránh, bởi vì sau lưng hắn là thành tổ chim, hắn có muốn lùi ra sau cũng khó, cho nên hắn cứ bất động.
Thậm chí lúc miệng chim mổ mổ hắn, hắn còn lưu manh nghĩ: Cùng lắm thì cho nó mổ vài phát, dù sao một chốc ông mày cũng không chết được, chờ hai tay tao có sức lực lại, cho dù không biết huyệt vị của chim ở đâu, tao cũng có thể tìm được cơ hội đâm mày tàn phế! Chỉ cần tao còn sống, chúng ta cứ chờ xem!
Mà hiện tại…… hắn phát hiện mình làm đúng rồi.
Hắn bất động khiến con chim kia không tấn công hắn, đối phương tựa hồ cũng không có ý định mổ bụng hắn.
Bởi vì con chim đó lại dùng đầu cọ cọ hắn, lần này không phải dùng miệng, mà là dùng phần đầu chếch bên sườn, chỗ mềm mềm gần nhúm lông chim trên đỉnh đầu.
Sau đó, con chim mặt người lông lá óng ánh ngồi xổm xuống bên người Nghiêm Mặc, dựa sát vào thân thể hắn.
Nghiêm Mặc: “……” Cái này là tạm thời không định ăn hắn phải không?
Mười phút, hai mươi phút…… Nghiêm Mặc ngủ gật.
Lúc nào cũng mở to mắt mà đề phòng kẻ địch thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa tư thế nằm bò của hắn cũng không thích hợp để phản kích, mà trong tổ còn được lót cỏ khô và lông chim, không biết mềm mại gấp bao nhiêu lần so với đoạn thời gian phải ngủ trực tiếp trên mặt đất chỉ trải có một tấm da thú.
Mà thân chim dựa sát bên người lại quá ấm áp, thành tổ cao cao bốn phía có thể chắn gió lạnh bên ngoài, mặt trời đã nghiêng sang một bên, ánh nắng nhẹ đắp lên người hắn……
Với điều kiện như thế, hắn lại mất máu quá nhiều, dù bụng đã đói kêu rột rột, hắn vẫn không chùn bước mà rơi vào vòng tay thần ngủ.
Không lâu sau khi Nghiêm Mặc ngủ, chim mặt người đứng lên, cúi đầu nhìn nhìn hắn, thấy này con quái hai chân nhỏ này nằm một chỗ ngủ đến mức chảy cả nước miếng, nó ngẩng đầu, phát ra âm thanh tựa như thật vui vẻ.
Chim mặt người bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, giương cánh bay ra khỏi tổ chim.
Ráng mây đỏ ở chân trời dần dần biến mất, tấm màn đêm vừa nguy hiểm vừa an bình trùm lên cả không trung.
Chim mặt người ăn một bữa chán chê ở bên ngoài, trước khi trời tối đen thì ngậm một nhánh cây đầy trái màu vàng bay về sào huyệt, thấy quái hai chân nhỏ vẫn còn ngủ, liền để nhánh trái cây sang một bên, sáp lại gần quái hai chân nhỏ ngồi xổm xuống, đầu hơi co, nhắm mắt lại, cũng ngủ.
Ngày đêm đổi chỗ cho nhau, sương sớm buông xuống, khi ánh nắng từ từ chiếu vào tổ, Nghiêm Mặc nhúc nhích.
Một hồi lâu, hắn không biết mình đang ở chỗ nào.
Giấc ngủ hôm nay thật đã!
“Ặc……” Cổ đau quá! Bởi vì vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò mà ngủ, hậu quả là bây giờ cổ hắn đau nhức, bả vai và lưng như muốn rã ra.
Đúng rồi! Chim mặt người!
Nghiêm Mặc đang muốn vươn vai liền cứng người lại.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, con chim kia không ở trong tổ.
Quá tốt! Cơ hội tới rồi!
Nghiêm Mặc không màng đau đớn trên thân thể, vội vã bò dậy.
Vách tổ tuy hơi cao, nhưng bởi vì có kết cấu hình chén, muốn leo lên cũng không phải không có cách.
Nghiêm Mặc không rảnh mà cẩn thận quan sát cả sào huyệt, vừa túm vừa kéo, nỗ lực bò rồi bò, vất vả lắm bò lên tới trên vách tổ, thò đầu ra……
Cánh thảo nguyên mênh mông vô tận nhìn không thấy đầu và cuối, bởi vì thời tiết hôm nay không tốt lắm, dãy núi ở phía xa bị sương bao phủ.
Con sông bên dưới thoạt nhìn giống như một con rồng xám dài ngoằn, nhìn không tới đầu đuôi, bởi vì mặt trời hôm nay bị che khuất, nên mặt nước không có phản quang, nhìn từ xa tựa như nó không chảy.
Trong thảo nguyên có một đàn động vật, hình như là đàn ngựa hoang? Nhưng những con ngựa hoang đó cách hắn rất xa, nếu không phải thị lực của hắn mạnh lên, thì hắn còn chẳng thể phân biệt được mớ hạt đậu đen đen đó là ngựa. Mà nói xa không phải xa về khoảng cách bình thường, mà là khoảng cách góc vuông.
Với độ cao này, chắc chắn không ít hơn hai ngàn mét.
Trách không được con chim kia dám để hắn một mình ở đây mà không sợ hắn chạy trốn.
Tổ chim được xây trên đỉnh một cái cây thật lớn như cái cột đá!
Mà cái cột đá này cheo leo ở bên cạnh vách núi, cột đá ở phía nam, cũng chính là vị trí góc vuông mà hắn nhìn xuống dưới ngọn núi, nếu hắn nhảy từ trên đây xuống, chắc cũng không khác gì mớ thịt làm vằn thắn đâu, không biết hắn nát bấy như vậy có còn sống được không nữa.
Từ phạm vi hắn có thể nhìn đến, hắn phát hiện bên ngoài tổ chim hình chén chẳng có cái gì hết, ‘cái giá đỡ tổ chim’ trụi lủi, nói cách khác cho dù hắn có trèo ra ngoài thì cũng không có chỗ để đặt chân.
Nghiêm Mặc chưa từ bỏ ý định, đi sang phía đối diện thò đầu ra quan sát.
Từ tổ chim nhìn xuống thì nơi này vuông góc với mặt đất.
…Azz, thật ra muốn ra khỏi tổ chim đơn giản lắm, chỉ cần mày không sợ độ cao từ đây tới mặt đất, trực tiếp nhảy xuống, mày sẽ tự do.
Có lẽ hắn có thể thuần phục con chim mặt người kia, bảo nó mang mình bay ra ngoài?
Đối với tinh thần ham sống trong tuyệt cảnh của mình, từ tuyệt vọng nhảy lên cảnh giới thần kỳ, Nghiêm Mặc tỏ vẻ thoải mái mà ngâm nga bài hát của ca sĩ mà hắn thích nhất trước khi chết, mang theo chút vô tư ngắm cảnh như hồi còn trong nhà tù mỗi khi được thả ra sân hóng gió, giương mắt nhìn về phương xa.
Ước chừng ba phút sau, chim mặt người ra ngoài vồ mồi bay về, từ xa đã thấy quái hai chân nhỏ của nó đầu tóc bù xù, trên mặt dính máu lẫn đất, hai tay vịn chặt thành tổ, vẻ mặt dại ra mà nhìn ra ngoài tổ chim, xem ra con quái hai chân này không được bao nhiêu tuổi.
Tác giả có lời muốn nói:Tui sắp không chờ nổi nữa rồi, rất muốn để Nghiêm Mặc hội ngộnhững chuyện kỳ lạ vi diệu, nhân tiện, giới thiệu cho mọi người biết con chim kia là bạn đồng hành thân mật nhất của Nghiêm Mặc đó ^^
Zombie: Con chim mặt người này lâu lâu tếu lắm mấy cô ạ, toàn xem bạn Mặc là con pet nuôi trong nhà:”>