Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Người đàn ông cao lớn đứng trên bầu trời tựa như chiến thần.”
Nghiêm Mặc vứt thằng bé duy nhất không có vũ lực gì cho chiến sĩ Bạch Giác phía sau: “Bảo vệ nó cho tốt! Tránh xa một chút!”
Chiến sĩ và thần thị Bạch Giác còn ước gì không phải tham chiến, đón lấy thằng bé kia rồi nhanh chóng thối lui ra xa.
Mà bên phủ thành chủ vừa đếm đến ba, Nghiêm Mặc cũng đồng thời quát khẽ một tiếng: “Bay!”
Nghiêm Mặc kéo Nguyên Chiến cùng bay lên không, bản thân Cửu Phong có cánh, nó đã sớm bay lên.
“Ầm!” Quả cầu lửa đỏ bắn ra từ ống pháo!
Dù sao cũng là trung tâm thành, mới đầu phủ thành chủ không dám chơi lớn quá, chỉ bắn một quả đạn pháo.
Nếu là người chưa bao giờ thấy qua cốt pháo, bị tạc bất thình lình như vậy nhất định sẽ mất mạng ở chỗ này, nhưng Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều đã thấy cốt pháo, Nghiêm Mặc còn biết rõ uy lực của đầu đạn pháo.
Mắt thấy quả cầu lửa đã đánh úp về phía mình, Nghiêm Mặc dẫn Nguyên Chiến nhẹ nhàng bay lên tránh được quả cầu.
Đạn pháo rơi xuống đất không phải vật thật, mà là viên cầu năng lượng, vừa rơi xuống đất liền nổ tung, ầm một tiếng, mặt đất bị tạc ra một cái hố không lớn không nhỏ.
“A Chiến, anh có thể tự nhiên né tránh công kích trên không, tôi sẽ giúp anh bay trên không ít nhất nửa giờ, anh không cần lo lắng đòn tấn công của đối phương!” Nghiêm Mặc buông tay Nguyên Chiến ra.
“Xem ra hai Vô Giác Nhân này đã từng gặp cốt pháo! Bắn tiếp!” Phủ thành chủ không tin tà, quả đạn pháo thứ nhất chỉ để thăm dò mà thôi, hiện giờ biết đối phương không xa lạ gì với pháo năng lượng, bọn họ đương nhiên phải thay đổi kế hoạch.
Trên đầu tường của phủ thành chủ xuất hiện rất nhiều cốt pháo loại nhỏ, ống pháo chỉa lên không trung.
“Bắn!”
Mười khẩu pháo năng lượng đồng thời khai hỏa.
Nguyên Chiến chân đạp không khí, mới đầu còn có hơi không quen, chờ khi hắn phát hiện có chạy nhảy thế nào thì cũng sẽ không ngã xuống, lá gan liền phình to, động tác né tránh đạn pháo càng lúc càng tự nhiên.
“Kiệt? Đại Chiến có thể bay?” Cửu Phong thấy Nguyên Chiến đi trên không trung như trên đất bằng, đột nhiên có cảm giác nguy cơ.
Nguyên Chiến cười âm hiểm với thằng nhỏ.
Cửu Phong ‘sợ tới mức’ phốc phốc phốc phun liền một đống dao gió xuống bên dưới.
Người trên đầu tường phủ thành chủ kêu thảm, có người còn trực tiếp rớt xuống khỏi tường.
“A Chiến, Cửu Phong, hai người đừng cách tôi quá trăm mét!” Nghiêm Mặc vì để tiết kiệm năng lượng mà thu hồi vòng bảo hộ diện rộng, chỉ tập trung vào toàn thân hai người một chim.
“Đã biết.”
“Kiệt ——!”
“Mặc, có thể phá hủy phủ thành chủ bên dưới không?”
“Tùy anh, chờ khi cứu được người rồi thì anh muốn chơi kiểu gì cũng được, tốc chiến tốc thắng! Từ từ! Cho tôi hai phút, để xem uy lực và khoảng cách của đầu đạn pháo đã.” Bọn họ vẫn có quá ít người, trước khi đại quân Hữu Giác Nhân tiến đến bọn họ phải mau chóng cứu người ra và rời khỏi, nhưng khó có khi có cơ hội thăm dò thực lực hỏa đạn của đối phương, hắn không muốn bỏ.
Mắt thấy mấy khẩu pháo năng lượng không đánh được hai Vô Giác Nhân kia, người trong phủ thành chủ nóng nảy: “Nã pháo! Chỉ bắn có mấy cái làm sao đủ? Tạc chúng rớt xuống cho ta!”
“Quản lý, nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh của ta.” Giọng của thành chủ Trát Khắc đột nhiên vang lên.
Người của phủ thành chủ không còn cố kỵ nữa, mấy chục cốt pháo loại nhỏ chỉa lên không trung: “Bắn!”
“Ầm ầm ầm!” Một lượng lớn đạn lửa đánh úp lại.
Ba người Nghiêm Mặc nhanh chóng nhảy lên cao. Ba người còn khá là thiện tâm, khi né tránh không có lủi vào chỗ nhiều người, mà tận lực tìm nơi trống trải.
Nhưng bọn họ dù có mắt thì đầu đạn lại không có mắt, đầu đạn năng lượng nện xuống không thể tránh khỏi kiến trúc và đường xá gần đó
Tiếng nổ mạnh vang lên ầm ầm, lửa và tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng mắng chửi trộn lẫn vào nhau.
“Chậc!” Nguyên Chiến kiềm chế để không lập tức phản kích.
Nghiêm Mặc ra hiệu cho Cửu Phong, bảo nó thu nhỏ lại rồi bay xuống tìm người.
Cửu Phong lập tức dùng cánh nổi gió lốc, Nguyên Chiến phối hợp theo mà tụ tập đất cát lại.
Đạn lửa và đất cát nhất thời hòa vào nhau, tầm nhìn trên không giảm đi rất nhiều. Bóng dáng Cửu Phong chợt lóe, biến mất. Nhưng người chú ý tới Cửu Phong biến mất lại rất ít.
Trên nóc nhà ở phía xa xa, Nguyên Châu vừa mới chạy tới hóng chuyện đang ngồi chồm hổm trên nóc nhà nhòn nhọn mà cười.
“Ầm ầm ầm!” Thành Huyền Vũ trang nghiêm mỹ lệ biến thành chiến trường, tuy phạm vi chiến trường chỉ nằm quanh phủ thành chủ, nhưng người không biết còn tưởng kẻ địch đã tấn công vào thành Huyền Vũ.
Dân chúng trong thành nghe thấy tiếng pháo đều rối loạn, nhất là Vô Giác Nhân, người người vừa thét chói tai vừa trốn tránh. Có lẽ toàn dân Hữu Giác Nhân đều có đặc tính bưu hãn di truyền, nghe thấy tiếng pháo nhưng việc đầu tiên không phải là hét chói tai hay chạy trốn, mà là cầm lấy bất cứ vật gì có thể dùng làm vũ khí trong tay.
Người của thành vệ sở vội chạy tới, lớn tiếng kêu to bảo mọi người đừng rối loạn, đạn pháo đó là do phủ thành chủ trừng trị kẻ xúc phạm. Dân chúng và du khách nghe thấy thế thì có người bắt đầu di chuyển tới nơi mà mình tự nhận là an toàn hơn, tỷ như hai tòa thành khác, còn có người ỷ vào cốt khí hoặc năng lực bản thân mà chạy qua phủ thành chủ hóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà dù bây giờ hay là sau đó, không ai dám tin vào mắt mình, bọn họ thấy phủ thành chủ lôi ra một đống cốt pháo, nhưng bọn họ đều cho rằng thành chủ cùng lắm chỉ bắn vài phát để uy hiếp một chút, chứ không ngờ thành chủ Trát Khắc thật sự dám không kiêng nể gì như vậy, chỉ vì đối phó với hai tên Vô Giác Nhân cùng một người chim nhỏ mà khai hết hỏa lực ngay trong thành!
Người kéo đến sau một hồi kinh ngạc thì ồn ào bàn tán.
Đám người công tước Mạc Đốn và Ni Nhĩ vương nghe nói thành chủ Trát Khắc oanh tạc bốn phía trong thành, còn dùng đến pháo năng lượng chỉ được phép sử dụng khi bị công thành hoặc dùng như phương pháp tự bảo vệ cuối cùng, cả đám đều tức đến xanh mặt.
Ni Nhĩ vương rống giận: “Gã Trát Khắc này thật sự điên rồi! Pháo năng lượng không cần cốt tệ à? Sửa thành không cần cốt tệ à? Những người bị ngộ thương phải làm sao đây? Gã là thành chủ thì có thể xằng bậy như vậy hả?! Đi tìm người cảnh cáo gã cho ta! Nếu còn dám nã pháo trong thành thì ngay cả gã ta cũng bắt!”
Công tước Mạc Đốn cũng phân phó cấp dưới: “Trước tiên bảo vệ vương thành và cửa thành cho tốt, không để ai nhân cơ hội gây rối!”
Bố Hoa vội hỏi: “Chúng ta không ngăn cản gã sao?”
Công tước Mạc Đốn cười lạnh: “Ngăn cản? Vì sao? Gã muốn điên thì để cho gã điên đủ! Vừa lúc cho mọi người xem thử gã tộc trưởng tộc Hắc Giác của mình bây giờ là cái dạng gì!”
Bố Hoa muốn hỏi những dân chúng bị ngộ thương thì phải làm sao, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Có lẽ cha hắn còn ước gì Trát Khắc quậy phá hơn nữa, kiến trúc bị tổn hại trong thành không là gì, nhưng nếu làm người của ba tộc ngộ thương hoặc chết dưới đạn pháo, vậy tội lỗi của Trát Khắc mới không thể giấu! Đến lúc đó không cần cha hắn đối phó với Trát Khắc, chỉ với sự phẫn nộ của tộc nhân, các trưởng lão, và Ni Nhĩ vương cũng đủ để kéo Trát Khắc xuống khỏi vị trí thành chủ và tộc trưởng!
Nếu Trát Khắc làm quá phận hơn, thì chỉ cần cha đứng phía sau hơi thúc đẩy một chút, đừng nói đến vị trí tộc trưởng, mà ngay cả danh vị đại quý tộc của gã ta cũng chưa chắc có thể giữ được.
Bố Hoa hiểu suy nghĩ và cách làm của cha mình, nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn có một cảm xúc khác thường. Hắn chỉ có thể tận lực phái nhân thủ đi cứu trợ những người bị đạn pháo ngộ thương để giảm bớt sự áy náy của lương tâm. Về phần Nghiêm Mặc từng tặng phương thuốc trị dịch bệnh cho hắn, đứng trước đại nghĩa, hắn không cách nào bận tâm tới cậu ta được.
Cốt pháo một khi khai hỏa, người của thành vệ sở trở thành nhóm người bận rộn nhất.
Mặt ngoài thành vệ sở bị thành chủ quản thúc, nhưng khi thành chủ phạm vào điều sai, bọn họ cũng có quyền ngăn cản, chẳng qua bọn họ cần được hội trưởng lão cho phép. Trước khi các trưởng lão đưa ra ý kiến xử phạt thành chủ Trát Khắc, thì người của thành vệ sở đã phải nhận lệnh mà tập trung ở phủ thành chủ, trợ giúp phủ thành chủ bắt kẻ xúc phạm trước, đồng thời di tản dân cư ở quanh phủ thành chủ.
Dù là người tin tức linh thông hay không linh thông đều thấy một lượng lớn chiến sĩ tập trung ở phủ thành chủ, rất nhiều người nhìn thấy hai người một chim đang né tránh pháo năng lượng trên bầu trời, bọn họ đều nghĩ: Sắp kết thúc rồi.
Có không ít Hữu Giác Nhân còn thầm than tiếc trong lòng: Hiếm khi nhìn thấy chiến sĩ ma và ma vu Vô Giác nào dũng cảm như vậy, dám khiêu chiến cả phủ thành chủ, còn có một đứa trẻ ma chưa bao giờ gặp qua, đáng tiếc, sau ngày hôm nay, hai lớn một nhỏ này dù không chết thì cũng trở thành vật sưu tầm của các quý tộc.
Mà rất nhiều nhóm Vô Giác Nhân trong thành sau khi hoảng loạn, thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt hâm mộ và đố kỵ mà lặng lẽ nhìn lên không trung. Chiến sĩ ma biết bay, ngay cả pháo năng lượng lợi hại như thế cũng không tạc nỗi bọn họ, nếu mình cũng lợi hại như vậy thì tốt rồi. Nhưng nếu mình lợi hại như vậy, tuyệt đối sẽ không ngu như hai người này mà đi khiêu khích các quý tộc Hữu Giác, cho dù không thể làm chiến sĩ cho các quý tộc thì làm du chiến sĩ cũng có thể nuôi sống cả nhà mình, cũng sẽ sống một cuộc sống không tồi.
Đương nhiên cũng có số ít Vô Giác Nhân thầm cổ vũ cho hai người Nghiêm Mặc: Giết chết lũ Hữu Giác Nhân đó đi! Giết chết chúng! Cho chúng thấy Vô Giác Nhân chúng ta cũng có thể phản kháng!
Nhưng những người này dù trong lòng có kêu gào kịch liệt thế nào thì trên mặt vẫn mang vẻ thành thật như cũ.
Chiến sĩ và thần thị Bạch Giác đã lui xa nhìn nhau: Làm sao bây giờ, đạn pháo càng lúc càng dày đặc, hai người một chim kia thật sự có thể trốn hết sao? Có cần cứu bọn họ ra không?
Có người không muốn ra tay, có người thì lo lắng Đại Vu Tô Môn sẽ trách cứ. Nhưng thằng bé Vô Giác lại rất nghĩa khí, nó siết chặt nắm tay cổ vũ cho Nguyên Chiến, nhưng đạn lửa bắn ra càng lúc càng nhiều, nó đã sắp không nhìn thấy bóng dáng Nguyên Chiến đâu.
Ngay cả nhóm người vây xem và lãnh đạo cấp cao của ba tộc cũng cho rằng hai Vô Giác Nhân kia hẳn phải chết, thì Nguyên Chiến nổi bão.
“Mặc, thăm dò uy lực mấy khẩu cốt pháo đó xong chưa?”
“Rồi.”
“Vậy tôi ra tay đây.” Từ trước đến nay Nguyên Chiến không phải kiểu người bị đánh mà không đánh lại, hắn có thể nhịn lâu như vậy đã rất khó rồi.
Nghiêm Mặc lo cho Cửu Phong và ba người Kỳ Hồng Chí, liền bảo Nguyên Chiến khi tấn công cố gắng tránh khỏi kiến trúc của phủ thành chủ.
Nguyên Chiến sờ túi dưỡng thai trước ngực, bảo hai quả oa oa đang xem náo nhiệt trốn cho kỹ.
Hai quả oa oa nhúc nhích bốn chiếc lá trên cái chồi non, hưng phấn muốn chết.
“Cha Chiến! Đánh chúng! Nghiền chúng ra bã đi!”
“Ba ba Chiến, cố lên cố lên!”
Nghe thấy Đô Đô gọi mình là ba ba Chiến, Nguyên Chiến liền mỉm cười: “Được, xem cha con đánh chúng đây!”
Nguyên Chiến móc cái loa lúc trước Nghiêm Mặc cho hắn ra, vẫy vẫy, đột nhiên vung tay, từ miệng loa lập tức có một con rồng lửa lao ra, lao thẳng tới đầu tường phủ thành chủ!
“A a a ——!”
“Bọn chúng có cốt khí lợi hại, cẩn thận! Cốt thuẫn thủ tiến lên!”
Nguyên Chiến chìa tay ra với Nghiêm Mặc: “Cốt khí ít quá.”
Nghiêm Mặc cười, rất hào phóng mà lấy ra một cái vòng cốt to từ trong lòng, đưa cho hắn.
“Có ích lợi gì?”
“À, làm trang sức?”
Nguyên Chiến ghét bỏ mà vẫy vẫy cái vòng cốt, tay phải nhanh chóng ngưng tụ ra một quả cầu đất to bằng quả bóng đá, chờ khi quả cầu đất thành hình, hắn tùy tay vứt ra, đồng thời không quên nhắm cái loa trên tay trái vào quả cầu đất, tăng thêm cho nó một ngọn lửa.
“Bọn chúng có cốt pháo, tôi cũng có, xem xem ai lợi hại hơn. Mặc, chuyện tiếp theo em phải bảo vệ tôi cho tốt đó.”
Nghiêm Mặc cong môi: “Giao anh cho tôi đi, tôi có chết cũng sẽ không để anh mất mạng.”
Nguyên Chiến không cẩn thận bị câu nói đó kích động, mà đàn ông bình thường rất ít kích động nhưng một khi đã kích động lên thì tiêu rồi. Chẳng qua người tiêu tùng là người khác, mà xui xẻo cũng là người khác thôi.
Quả cầu lửa thứ nhất chỉ là để thử nghiệm, Nguyên Chiến sau khi liên tiếp bắn ra ba cái thì đã thuần thục, tốc độ cũng nhanh hơn một chút.
“Mặc, cho em xem tuyệt chiêu tôi mới nghĩ ra này, chính là Lưu Tinh Hỏa Vũ mà lần trước em kể cho tôi nghe, em xem xem có giống không?” Người nào đó vì khoe khoang trước mặt người yêu mà mới ra tay đã tung đại chiêu vẫn chưa thuần thục lắm.
Vì thế, dù là người xem náo nhiệt, hay là phủ thành chủ, hay người còn đang trên đường chạy tới hóng chuyện, trong ba phút sau, đều thấy một cảnh tượng đối với bọn họ mà nói là không thể tưởng tượng được.
Mới đầu, tất cả mọi người chỉ thấy hai Vô Giác Nhân kia trốn trốn tránh tránh, ngay cả một đòn tấn công cũng không có, còn cho rằng hai Vô Giác Nhân này sắp không duy trì được nữa, thì người ta lại đột nhiên phản kích.
Đầu tiên là một con rồng lửa bỗng ập xuống, khi nhóm chiến sĩ Hữu Giác còn đang vội vàng chuẩn bị đối kháng với con rồng lửa thì trên bầu trời đột nhiên xuật hiện một đống quả cầu lửa!
Một cái, lại một cái, cầu lửa dày đặc xuất hiện trên bầu trời, ngọn lửa hừng hực như đốt cháy cả nửa khoảng trời.
Những quả cầu lửa đó từ đâu ra vậy? Sao lại lơ lửng mà không rơi xuống? Số lượng của chúng nó còn gia tăng với một tốc độ cực kỳ đáng sợ, một tầng rồi một tầng, lúc này đã sắp bịt kín nửa khoảng trời.
Nguyên Châu nhíu mày, y đứng dậy, y đã nghĩ xem có nên ngăn tên chiến sĩ thần huyết cấp mười kia ra đại chiêu ở nơi có nhiều vật sống hay không, nhưng phủ thành chủ lại sử dụng cốt pháo trước, còn dùng một lúc mấy chục khẩu, Nguyên Chiến đánh trả như vậy cũng không trái với quy tắc của cường giả. Hơn nữa, y không muốn nhúng tay vào tranh đấu giữa Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân nhanh như vậy, cho dù bạn đời y có là một Hữu Giác Nhân đi nữa.
Chờ một chút xem sao, dù gì thì người ngăn cản hai bên cũng sắp tới rồi.
Nghiêm Mặc lấy kèn thổi lên, bảo Cửu Phong ra khỏi phủ thành chủ.
“Kiệt ——!” Cửu Phong truyền ra tiếng đáp: “Vẫn chưa tìm được bọn Kỳ Hồng Chí, nhưng nơi này có rất nhiều người nho nhỏ! Mặc, ta muốn mang bọn nó ra!”
Nghiêm Mặc nhíu mày, lập tức thay đổi mệnh lệnh: “A Chiến, tấn công đám cốt pháo!”
Ngoại trừ số ít trường hợp, tỷ như khi trên giường, Nguyên Chiến cơ hồ là tư tế đại nhân của hắn nói gì hắn liền nghe nấy, kêu tấn công cốt pháo, hắn tuyệt đối sẽ không tấn công kiến trúc, có điều những ngộ thương ngẫu nhiên vẫn khó tránh khỏi.
Chiến sĩ tộc Bạch Giác thấy quả cầu lửa xuất hiện dày đặc trên không trung thì biến sắc, hai người này nào có cần bọn họ bảo hộ, chẳng trách Đại Vu đời sau của bọn họ lại coi trọng hai người này như thế, mắt nhìn người của bọn họ và Đại Vu quả nhiên kém xa!
“Tránh ra!” Chiến sĩ Bạch Giác dẫn theo thằng bé cùng những người khác lui ra chỗ xa hơn.
Thằng bé nhìn quả cầu lửa dày đặc trên trời, nó đã sùng bái Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc muốn chết rồi!
“Tiêu rồi!” Chiến sĩ tộc Bạch Giác có thể nhìn ra được, những chiến sĩ khác có kiến thức cũng có thể nhìn ra. Không đợi thành chủ hạ lệnh, rất nhiều chiến sĩ Hữu Giác đã đồng thời hô to: “Kích hoạt cốt giáp! Cẩn thận né tránh!”
Không kịp nữa!
Người đàn ông cao lớn đứng trên bầu trời tựa như chiến thần, hai tay khẽ vung xuống, chỉ nói một chữ: “Đi.”
Những quả cầu lửa nghìn nghịt trên trời lập tức giáng xuống!
“Ầm ——!”
“Ầm ầm ầm——!”
Đừng nói là cốt pháo, ngay cả tường thành của phủ thành chủ chỉ sau mười giây đã không còn tồn tại nữa. Chiến sĩ Hữu Giác vốn đứng trên đầu tường điều khiển cốt pháo, nếu may thì còn có thể lăn xuống, không may thì bị tạc cho nát bét như những khẩu cốt pháo kia.
“Dừng tay! Bạn tụi mày đang ở trên tay ta! Dừng tay!”
Nguyên Chiến lại giơ tay, một phần cầu lửa chưa đập xuống mặt đất cứ như vậy dừng lại giữa không trung.
Nghiêm Mặc cũng nhìn về phía giọng nói truyền đến, nơi đó là cửa phủ thành chủ, hắn nhớ rõ nơi đó vốn có một đám chiến sĩ bao vây, bây giờ ở trên tay bọn chúng đang tóm…?
Đồng thời khi những người này hô to, tiếng gầm rú cũng truyền đến từ ba con đường khác: “Dừng tay! Tất cả dừng tay! Ni Nhĩ vương bệ hạ có lệnh, nếu ai dám ra tay trong thành, giết không tha ——!”
“Đại Vu Trát Đạt có lệnh, tất cả dừng tay!”
“Công tước Mạc Đốn có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được phép nã pháo trong thành khi đang ở thời điểm phi chiến tranh!”
Nghiêm Mặc không ngờ người hắn muốn tìm lại nằm ngay dưới mí mắt mình!
Nghiêm Mặc vừa nhìn cũng không thể nhận ra ba người ngay, bởi vì ba người đều gục đầu, toàn thân trần trụi, nhưng hắn có thể nhìn ra ba người đó đều là Vô Giác Nhân.
Mà tên chiến sĩ Hữu Giác đứng cạnh ba cây cột như thể sợ bọn họ không thấy rõ, còn túm tóc ba người Kỳ Hồng Chí, kéo đầu bọn họ ngẩng lên cho hai người Nghiêm Mặc nhìn.
Lần này, Nghiêm Mặc cuối cùng cũng đã thấy rõ, ba người kia đúng là Kỳ Hồng Chí, Hậu Sư và Tịch Dương mà hắn tìm kiếm!
Nhìn đồng bạn bị tra tấn đến mức không biết sống chết… Đúng vậy, sau một đoạn thời gian ở chung, hắn đã xem ba người Kỳ Hồng Chí như người Cửu Nguyên, ba người Kỳ Hồng Chí trung thành và tận tâm với hắn, vậy hắn cũng sẽ dùng tình cảm chân thành nhất để đối đãi với bọn họ.
Đám người Kỳ Hồng Chí đối với Nghiêm Mặc mà nói không giống những Vô Giác Nhân trong vực sâu Ác Ma hay trên tây đại lục!
Lửa giận bắt đầu lan ra toàn thân.
Nghiêm Mặc đã lâu lắm rồi chưa giận dữ như vậy.
Có lẽ nghe thấy mệnh lệnh từ ba con đường lớn truyền đến, có lẽ bởi vì cốt pháo bị phá hủy, gã thành chủ Trát Khắc điên cuồng bước ra khỏi cửa phủ thành chủ dưới sự vây quanh của rất nhiều chiến sĩ thần giáp.
Nói đến cũng buồn cười, bởi vì đòn tấn công vừa rồi của Nguyên Chiến, tường vây bốn phía phủ thành chủ đã sụp xuống gần hết, hiện giờ chỉ có cánh cửa lớn này là còn hoàn chỉnh.
Nguyên Chiến cũng nghĩ lại mà sợ trong lòng, nếu không phải những Hữu Giác Nhân đó hô nhanh, nói không chừng hắn đã làm ba người Kỳ Hồng Chí ngộ thương.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đáp xuống mặt đất.
“Ma vu kia đáp xuống rồi! Giết hắn!” Trát Khắc vậy mà vẫn còn muốn ra tay.
Nguyên Chiến không cần suy nghĩ, điều khiển toàn bộ quả cầu lửa còn dư lại lao về phía thành chủ Trát Khắc.
“Bảo vệ thành chủ!”
“Dừng tay!”
Tiếng hét lớn đồng thời vang lên, thủ hạ của Ni Nhĩ vương và Đại Vu Trát Đạt cũng phát động tấn công với Nguyên Chiến từ xa.
“A Chiến! Tôi yểm hộ anh, cướp ba người Kỳ Hồng Chí lại, chuyện khác tạm thời mặc kệ! Mau!” Nghiêm Mặc giơ tay.
Nguyên Chiến đồng thời hành động!