Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Với thủ đoạn và năng lực của đại đồ đệ Ô Thần, tên ngu ngốc nào đó vừa nghiện làm tình vừa não rút có thể thoát khỏi lòng bàn tay nó mới là lạ!”
Có Nguyên Chiến, liền như có một cái máy đào siêu cấp, còn có công năng tìm hướng, lấp đất và thông khí tự động.
Tuy Vu Quả tạm thời mất đi năng lực tìm bảo, nhưng nó vẫn rất nhạy bén với năng lượng, bổ sung vào mớ ký ức thiếu hụt của Nghiêm Tiểu Nhạc. Hơn nữa, còn có Dobino rà quét, đoàn người hầu như đi thẳng một đường vào trung tâm lòng đất bên dưới Hỏa Thành.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều cho rằng đi xuống nữa sẽ phát hiện quặng nguyên tinh hoặc là cây tổ hỏa nguyên.
Về phần vì sao một cái cây có thể ngưng kết ra các loại nguyên tinh, Nghiêm Mặc đoán có lẽ đây là điểm đặc biệt của hành tinh này, năng lượng kết tinh của nơi này không chỉ là năng lượng, mà còn là sinh mệnh và sự sống, hơn nữa năng lượng dồi dào đến mức có thể trực tiếp ngưng kết ra thật thể, cho nên cứ cách một đoạn thời gian hành tinh này mới có thể sinh ra một quả Vu Vận chứa nhiều cội nguồn năng lượng sinh mệnh như thế.
Hành tinh dồi dào năng lượng như vậy, chẳng trách người đàn ông sừng rồng kia lại coi trọng như thế, thậm chí hắn nghĩ, nếu không có các vị cổ thần, có lẽ hành tinh này đã sớm có chủ nhân.
Đang nghĩ ngợi tới hai mảnh đại lục nam bắc và đại lục trung tâm của hành tinh này trông như thế nào, và có dạng văn minh nào đang phát triển, thì Nguyên Chiến bỗng dừng bước.
Tất cả mọi người cùng dừng theo.
“Phía trước có một chỗ trống rất lớn.” Nguyên Chiến nói ra nguyên nhân khiến mình dừng lại.
“Ồ? Phía trước là kho hàng bí mật hay gì gì đó của Hỏa Thành à?” Nghiêm Mặc nhìn mặt đất bịt phía trước, tò mò hỏi.
“Mọi người chờ ở đây một lát, tôi đi trước xem thử.” Nguyên Chiến nói xong, bóng dáng liền biến mất.
Nghiêm Mặc cũng có cách để thăm dò phía đối diện, nhưng không tiện được như Nguyên Chiến, nên bảo mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa lúc hắn cũng có chút chuyện muốn tìm hiểu một phen.
Nghiêm Mặc như vô tình mà đi đến bên cạnh Lạp Mạc Linh ngồi xuống, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Đám đệ tử muốn đi qua cho rằng hai người có chính sự cần bàn bạc, đều tự động tránh đi.
Nghiêm Mặc dùng dư quang khóe mắt lướt qua chỗ Ô Thần, tạo một vòng bảo hộ cách âm, hỏi Lạp Mạc Linh: “Hai tên kia xảy ra chuyện gì vậy biết không?”
Lạp Mạc Linh không cần nhìn, cười: “Cậu hỏi Ô Thần và Nhị Mãnh ấy hả?”
“Ừ. Có phải các cậu có chuyện gì gạt tôi không? Về hai người bọn họ?”
“Không phải là chuyện quan trọng gì…”
Nghiêm Mặc liếc xéo cậu ta: “Phàm là chuyện có liên quan đến đệ tử của tôi thì đều rất quan trọng. Ô Thần muốn nói cho tôi biết, nhưng Nhị Mãnh cản nó, sao vậy?”
Lạp Mạc Linh cười ra tiếng: “Tuy tôi cảm thấy chuyện này nên do chính đương sự nói thì tốt hơn, nhưng cũng nên nói trước với cậu thân là Đại Tư Tế.”
Lạp Mạc Linh đột nhiên nói một lèo nhanh như gió: “Ô Thần ngủ với Nhị Mãnh, nó muốn chịu trách nhiệm, lần trước là tính nói với cậu rằng nó muốn kết làm bạn đời với Nhị Mãnh, nhưng Nhị Mãnh không chịu.”
Gì?! Nghiêm Mặc dại ra. Hắn không thể nào ngờ tới hai người này sẽ đến với nhau, lại còn có là Ô Thần ngủ với Nhị Mãnh!
“Ô Thần thích Mãnh?” Sao hắn không nhận ra chứ?
Lạp Mạc Linh cười nhẹ: “Ai mà biết. Có điều Ô Thần muốn chịu trách nhiệm, tất cả mọi người đều biết, các nam nữ vốn có chút ái muội với Nhị Mãnh bây giờ đều cách xa cậu ta. Bởi vì Ô Thần đại nhân của chúng ta nói, nó tuyệt đối ủng hộ quy tắc chọn một bạn đời của Cửu Nguyên, chẳng những nó sẽ tuân thủ, mà còn sẽ bắt bạn đời của mình tuân thủ, nếu có người cố ý dụ dỗ hay quyến rũ bạn đời nó, nó sẽ xử lý nghiêm khắc dựa theo quy tắc Cửu Nguyên.”
Nghiêm Mặc: “…”
“Sốc hả? Không ngờ đại đệ tử của cậu âm hiểm như vậy hả?”
“Ô Thần âm hiểm chỗ nào?” Đồ đệ bị nói xấu, Nghiêm Mặc không vui.
“Phải, nó không âm hiểm, mà là ngoan độc một cách quang minh chính đại! Nó vừa công khai nói cái câu kia thì chả còn ai dám đến gần Nhị Mãnh. Lúc Nhị Mãnh đùa giỡn hay muốn quyến rũ người khác đều bị người ta khuyên can và cảnh cáo, bảo cậu ta thân làm lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên thì không được phá hỏng quy tắc cơ bản của Cửu Nguyên. Nhị Mãnh mấy ngày nay, chậc, sau khi cuộc chiến kết thúc cậu ta còn rầy rà không chịu trở về chính là vì không muốn gặp Ô Thần.”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Tính tình đó của Nhị Mãnh thì có thể chơi thân với bất kỳ ai, trước kia tôi còn tưởng anh ta, cậu và Nguyên Băng là…”
Nghiêm Mặc vừa thấy Lạp Mạc Linh bày ra vẻ mặt ghét bỏ thì lập tức sửa miệng: “Coi như tôi chưa nói gì! Có điều Ô Thần là người rất ổn trọng, nếu nó thật sự thích Nhị Mãnh, thì sao trước khi kết làm bạn đời với Mãnh mà đã phát sinh quan hệ rồi, còn khiến tất cả mọi người đều biết?”
Lạp Mạc Linh không trả lời, mà thần thần bí bí tháo một cái túi nước đeo trên hông xuống đưa cho Nghiêm Mặc.
“Đây là cái gì?” Nghiêm Mặc mở túi nước ra, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi: “Rượu!”
“Phải, chính là vì thứ chất lỏng thần kỳ này. Lúc trước cậu nói có vài loại trái cây sau khi lên men một thời gian dài sẽ biến thành loại chất lỏng có mùi nồng như thế này, còn bảo chúng tôi nếu không hiểu thì có thể đi xem đám khỉ làm ra. Mới đầu chúng tôi không rõ, sau lại, đám Tiểu Hắc chơi thân với đám khỉ trong rừng vượn đỏ, phát hiện chúng nó hái trái cây và lưu trữ trong một cái hang, mà cái hang kia có mùi thơm lạ lùng. Lão đại của tụi khỉ rất thích Tiểu Hắc, nên cho nó uổng thử chút nước mà cậu nói là rượu Con Khỉ, Tiểu Hắc say hai ngày mới trở về. Sau đó bọn Ô Thần nổi hứng thú bắt đầu suy nghĩ cách ủ rượu trái cây theo phương pháp đại khái mà cậu để lại, cái lấy ra trong yến hội lần trước đã là đợt thành phẩm thứ ba.”
Nghiêm Mặc nghe đến đó thì đã hiểu đại khái: “Cho nên Ô Thần phát sinh quan hệ với Nhị Mãnh là do say rượu?”
Lạp Mạc Linh nhịn cười gật đầu: “Kỳ thật Tiểu Hắc không thích mùi rượu, nhưng nó cố ý diễn tả hương vị của rượu trái cây ngon như thế nào, kết quả đợt thành phẩm đầu tiên được ủ ra, mọi người mặc kệ nó uống ngon hay uống dở, tất cả đều uống hết. Có người say rất nhanh, mọi người xem náo nhiệt xem đến vui vẻ, mà Ô Thần ngày thường quá nghiêm túc quá ổn trọng, nên mọi người muốn xem thử bộ dáng lúc Ô Thần say rượu sẽ như thế nào, người lớn lẫn con nít đều bắt tay nhau mà rót rượu cho nó, Nhị Mãnh là rót hăng nhất.”
“Sau đó thì sao?” Nghiêm Mặc tưởng tượng lại cảnh tượng khi đó cũng thấy tức cười.
“Sau đó Ô Thần ngủ mất. Lúc ấy mọi người rất thất vọng, nhưng Ô Thần ngủ rồi cũng hết cách, có gọi thế nào cũng không tỉnh, sau đó tất cả mọi người đều uống say, người thì khóc, người thì cười, người thì nhảy múa ca hát lung tung, quậy đủ rồi, không ít người nằm liệt trên mặt đất mà ngủ luôn, Nhị Mãnh cũng là một trong số đó, khi đó cậu ta vừa hay ngủ bên cạnh Ô Thần…”
“Lẽ nào là?”
Lạp Mạc Linh đau xót gật đầu, nhưng khóe miệng lại muốn nhếch lên đến tận mang tai: “Nhưng không ai nghĩ tới Ô Thần ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên tỉnh lại, xoay người cưỡi lên thân Nhị Mãnh, lột quần cậu ta ra, trực tiếp đè Nhị Mãnh làm một trận, Nhị Mãnh lúc ấy rên thật đáng thương! Nhưng khi đó tất cả mọi người đều uống say, cho dù có người còn tỉnh, thấy Ô Thần cưỡi trên người Nhị Mãnh đẩy đẩy, lại nghe Nhị Mãnh rên hừ hừ, mọi người còn tưởng rằng bọn họ đang giỡn với nhau, sau lại Nhị Mãnh khóc hô bảo Ô Thần tha cậu ta đi, mọi người mới phát hiện ra sự tình bất thường, nhưng Ô Thần khi đó giống như mất lý trí vậy, ai dám ngăn nó nó liền tấn công người đó, mọi người sợ bị thương nên cũng không dám ra tay, chủ yếu là lúc ấy tất cả mọi người đều say, khả năng suy nghĩ giảm mạnh, chờ khi Ô Thần làm xong, thì Nhị Mãnh phải nằm trên giường hai ngày.”
“…Cậu đang cười.”
“Tôi không có cười.” Lạp Mạc Linh ra sức mím môi, lại bỏ thêm một câu: “Tôi rất đồng cảm với Nhị Mãnh, thật sự!”
Nghiêm Mặc: “…” Quả thật không biết nên diễn đạt vẻ mặt của mình như thế nào.
“Nếu lúc ấy người ngủ bên cạnh Ô Thần không phải Nhị Mãnh, mà là người khác thì sao?”
Lạp Mạc Linh nói: “Bọn tôi đã hỏi Ô Thần câu đó, Ô Thần không chịu trả lời, chỉ nói về sau ai lại bắt nó uống rượu như vậy thì tự gánh lấy hậu quả. Theo như tôi được biết, từ sau hôm đó, Ô Thần không dính tới một giọt rượu nào nữa. Hơn nữa, khi xong việc, Ô Thần vẫn luôn chăm sóc cho Nhị Mãnh, cũng chủ động đưa ra ý muốn nhận thẩm phán và trừng phạt, nhưng Nhị Mãnh thân là khổ chủ lại không kiện cáo gì mà cho qua, nên mọi người mới không thật sự thẩm phán nó, cũng chính lúc ấy Ô Thần nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Nhị Mãnh, và công khai nói ra mấy lời kia.”
Nghiêm Mặc im lặng nhìn về phía Ô Thần, Nhị Mãnh đứng cách nó rất xa, nhưng Ô Thần lại thường xuyên quay đầu nhìn Nhị Mãnh, mà tên Nhị Mãnh ngu xuẩn thích nói thích cười lại đang cúi đầu nói chuyện với Tiểu Hắc.
Nghiêm Mặc thở dài: “Rượu có chỗ lợi mà cũng có chỗ hại, có vài người ngày thường thoạt nhìn rất tốt, nhưng vừa uống say liền không giống người nữa, có lẽ vì ngày thường Ô Thần quá chính trực và đứng đắn, khi uống say mới lộ ra bản tính bá đạo ngang ngược của mình. Có điều nói Ô Thần uống say sẽ tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác, tôi không tin lắm đâu.”
“Tư tế đại nhân cảm thấy đại đệ tử của ngài vốn đã có ý với Nhị Mãnh?”
“Đâu chỉ thế. Các cậu không cảm thấy thái độ của Nhị Mãnh đối với việc Ô Thần cưỡng bức mình cũng có chút bất thường à? Nếu đổi lại cậu là Nhị Mãnh, liệu cậu có dễ dàng tha thứ cho Ô Thần không?”
Lạp Mạc Linh nhíu mày: “Tính cách khác nhau, suy nghĩ cũng sẽ khác nhau. Ngày thường Ô Thần không tồi, phát sinh chuyện này chỉ là vì say rượu, có lẽ tôi sẽ hung hăng đánh nó một trận, nhưng cũng chỉ như vậy, còn đổi lại là Nguyên Băng, chắc sẽ trực tiếp giết luôn Ô Thần.”
“Không, Nguyên Băng cũng sẽ không giết Ô Thần, bởi vì anh ta biết Ô Thần hữu dụng với Cửu Nguyên, cũng không phải cố ý làm vậy, mà anh ta sẽ làm lơ Ô Thần, cả đời không qua lại với Ô Thần. Nếu Ô Thần nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta, thì anh ta mới có thể giết nó. Mà Nhị Mãnh… cậu đừng thấy anh ta ngu ngốc, gặp ai cũng cười hì hì, nhưng nếu là người khác ngủ với anh ta rồi nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta thử xem, anh ta không thọc cho người kia bảy tám nhát dao thì tôi cùng họ với cậu!”
“Ý ngài là Nhị Mãnh và Ô Thần… đều có ý với nhau?” Lạp Mạc Linh kinh ngạc.
“Dựa theo tính cách của hai người đó thì không còn khả năng khác, vậy chỉ có thể là khả năng này.” Nghiêm Mặc giơ tay, ngoắc Ô Thần lại đây.
Nhị Mãnh rõ ràng bị dọa cho nhảy dựng, muốn đi qua theo nhưng lại ép mình phải ngồi xuống.
Lúc Ô Thần đi qua người Nhị Mãnh hình như có nói cái gì đó, làm Tiểu Hắc phát ra tiếng cười, còn Nhị Mãnh thì… đỏ mặt.
Lạp Mạc Linh thấy Ô Thần đi qua thì không muốn rời đi, nhưng bị Nghiêm Mặc trừng mắt, mới cười ha hả mà nhường lại không gian riêng.
Lạp Mạc Linh vừa rời đi liền bị mấy đứa nhỏ vây quanh, hiển nhiên là hỏi Lạp Mạc Linh, Nghiêm Mặc đã nói gì với cậu ta.
Ô Thần khoanh chân ngồi đối diện Nghiêm Mặc, gọi: “Sư phụ.”
Nghiêm Mặc cẩn thận nhìn đại đồ đệ bây giờ đã cao hơn hắn, cảm thán: “Nhóc trưởng thành rồi, thoạt nhìn cũng cường tráng hơn trước kia nhiều.”
Ô Thần có chút ngượng ngùng: “Sư phụ, con đã hai mươi.” Nếu là khi trước, cái tuổi này của nó chắc đã làm cha của vài đứa nhỏ rồi.
Nghiêm Mặc bừng tỉnh: “Đúng nhỉ, nhóc cũng đã hai mươi.” Tuổi này có người yêu cũng là hết sức bình thường.
“Nhóc thích Nguyên Mãnh?” Nghiêm Mặc hỏi thẳng.
Ô Thần chậm rãi gật đầu.
Nghiêm Mặc nhíu mày: “Thích chính là thích, không thích chính là không thích, do dự cái gì?”
Trong mắt Ô Thần hiện lên một tia hoang mang, nó nhìn sang bên kia.
Nghiêm Mặc nói: “Bọn họ sẽ không nghe thấy chúng ta nói gì.”
Ô Thần yên tâm, xoay đầu, thấp giọng hỏi: “Sư phụ, con cũng không biết có phải mình thích A Mãnh không, nhưng con đã vài lần mơ thấy anh ấy, con…”
Hai gò má Ô Thần chậm rãi hồng lên: “Con mơ thấy con làm chuyện đó với anh ấy, mỗi lần đều rất thoải mái. Ngày đó con uống rượu xong tỉnh lại, thấy anh ấy ngủ bên cạnh con, con tưởng rằng đó cũng là mộng, khi con cởi đồ anh ấy ra anh ấy cũng không hề cự tuyệt, còn gọi tên con, nên con…”
Ô Thần hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt sư phụ mình: “Tới lúc con vào rồi mới biết mình không phải mơ, nhưng lúc ấy con không biết mình bị gì nữa, không muốn dừng lại, dù sau đó A Mãnh cự tuyệt con cũng không dừng, con…”
Nghiêm Mặc lại lần nữa sinh ra cảm xúc không biết nên nói cái gì mới tốt. Được rồi, hắn là bác sĩ, lại là sư phụ, ngày thường dạy các đồ đệ học hành làm việc, nhưng lại quên giải thích cho tụi nó biết một ít thường thức về tâm sinh lý, về sau hắn phải thêm vào chương trình học của học viện mấy thường thức này mới được.
“Sư phụ, con không biết con có thích A Mãnh không, nhưng con muốn sống cùng anh ấy cả đời.” Ô Thần ngẩng đầu, ưỡn ngực, rất nghiêm túc nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì làm chuyện đó với anh ấy rất thoải mái, con muốn làm thường xuyên với anh ấy, nhưng con không muốn anh ấy làm chuyện đó với người khác.” Ô Thần rất thành thật và cũng rất thẳng thắng.
Nghiêm Mặc: “…”
“Sư phụ, con hy vọng có thể nhận được sự đồng ý của ngài. Nếu ngài cảm thấy việc con làm không đúng, vậy trừng phạt con thế nào cũng được, nhưng xin ngài nhất định giúp con giữ lấy A Mãnh, con sợ anh ấy sẽ vì cự tuyệt con mà tìm bừa một người phụ nữ nào đó làm bạn đời. Sư phụ, con sẽ đối xử thật tốt với anh ấy, con dùng chiến hồn thề cả đời này con chỉ có một mình anh ấy!” Ô Thần thật sự rất nghiêm túc mà khẩn cầu.
Lúc này Nghiêm Mặc mới nhớ tới việc Nhị Mãnh cũng là một trong số các đồ đệ của hắn, cho nên Ô Thần mới muốn được hắn đồng ý và thông cảm.
Nghiêm Mặc ôm trán: “Nhóc gọi Mãnh tới đây.”
“Sư phụ?”
“Say rượu không phải là cái cớ để nhóc làm sai và có thể tha thứ. Nếu Mãnh không đồng ý ở cùng nhóc, sư phụ cũng không ép anh ta được, và nhóc cũng không thể.”
“Con biết, con sẽ không ép anh ấy, con chỉ biết quấn lấy anh ấy. A Mãnh thích hoan ái, anh ấy không có lòng trung trinh đối với bạn đời, với ai cũng có thể làm tình cả, trước kia nếu anh ấy không trêu con, thì con cũng sẽ không mơ thấy những giấc mơ đó, có điều nếu anh ấy đã trêu con bảo con ngủ với anh ấy, vậy thì về sau anh ấy đừng hòng đi trêu chọc người khác nữa, con sẽ làm anh ấy đủ sướng, đủ thoải mái, nhưng bây giờ anh ấy lại nói ngủ với con vài lần cũng được, nhưng lại không chịu làm bạn đời duy nhất của nhau. Sư phụ, anh ấy lớn hơn con, lại cố ý dụ dỗ con, vậy cũng phải là anh ấy chịu trách nhiệm với con chứ, ngài thấy con nói có đúng không?”
Nghiêm Mặc: “…Nhóc có nghĩ tới hay không, Nhị Mãnh trêu nhóc chỉ là do thói quen? Anh ta vốn là kiểu người dâm dê bỉ ổi, nên chưa chắc đã thật sự muốn phát sinh quan hệ với nhóc, hơn nữa sư phụ nghĩ dù anh ta có ý với nhóc, chỉ sợ cũng không phải muốn nhóc ngủ với anh ta.”
“Con biết.” Ô Thần cười: “Nhưng thế thì sao? Sự thật là anh ấy khơi mào dục vọng của con trước, mà ai ở trên ai ở dưới vậy thì phải so thực lực. Tuy A Mãnh chạy nhanh đó, nhưng chỉ cần để con bắt được, thì anh ấy không phải đối thủ của con đâu.”
Nhìn nụ cười đắc ý có chút xa lạ của đồ đệ, Nghiêm Mặc thật muốn che mặt. Có phải hắn đã quá vô tâm và giáo dục sơ sài các đồ đệ rồi không? Sao cả đám đều chạy như điên trên con đường lưu manh không lối về thế này?
Ô Thần trở về, Mãnh cố ý va mạnh vào vai nó một cái rồi mới lững thững đi qua.
Nghiêm Mặc không nói gì mà chỉ chỉ mặt đất, ý bảo cậu ta ngồi xuống trước rồi nói.
“Nói đi, lần này sao anh nhất quyết đòi đi theo?”
“Hả?” Mãnh đặt mông ngồi xuống.
“Hả cái gì mà hả? Anh với Ô Thần là sao?”
Mới đầu Mãnh không muốn nói, chờ khi biết những người khác không nghe được những gì mình nói thì lập tức thay đổi vẻ mặt, bắt đầu kêu khóc với Nghiêm Mặc.
“Mặc à, tôi ức quá đi!”
“Sao, ức cái gì?”
“Tên nhóc thúi Ô Thần đó, cho nó ngủ một lần, nó liền nghiện, ba ngày hai lần tới quấn tôi, còn tuyên dương với toàn bộ lạc là tôi và nó là một đôi, làm bây giờ tất cả mọi người đều không để ý tới tôi.”
Khóe miệng Nghiêm Mặc run rẩy: “Cho nên anh giận không phải vì nó cưỡng bức anh, mà là vì nó muốn quản thúc anh?”
Mãnh điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy đó! Mặc à, tư tế đại nhân à, cậu nói cái chuyện này là chuyện anh tình tôi nguyện mà không phải sao? Chỉ cần không tìm bạn đời, tôi làm như vậy cũng không tính là trái với quy tắc bộ lạc mà đúng không?”
Nghiêm Mặc: “Ừ.”
“Tôi chưa muốn có bạn đời bây giờ đâu, thằng nhóc thúi Ô Thần kia không ép tôi, nhưng lại đi nói việc này cho cậu biết, cậu nói xem nó có đáng ghét không chứ?”
Đại Tư Tế Mặc vốn dĩ có chút đồng cảm với cảnh ngộ của Nhị Mãnh lúc này: Ha hả!
Nhị Mãnh không hề phát giác, còn lớn tiếng oán giận: “Là tôi cho nó làm, chứ đâu phải tôi làm nó, tôi bị nó chơi đến nổi mông đổ máu nằm trên giường hai ngày, tôi nói nó một câu bộ không được sao? Hơn nữa xong việc rồi tôi còn không đánh nó, cũng không kiện cáo nó, việc này cười ha ha một tràng là qua rồi chẳng phải sao? Nhưng nó lại quấn lấy tôi như vậy!”
Tâm đồng cảm của Nghiêm Mặc đã biến thành số âm: “Nếu anh không muốn ở bên Ô Thần, vậy vì sao lần này nhất quyết đòi theo?”
Mãnh nghẹn họng, một lát sau mới hự hự rặn ra được một câu: “Đều là tên Lạp Mạc Linh miệng quạ đen kia, cậu ta nói lần này nếu tôi không đi theo thì Ô Thần sẽ xảy ra chuyện.”
“Sau đó anh chết sống náo loạn đòi đi theo?”
Mãnh còn chưa kịp phản ứng lại, đúng lý hợp tình mà nói: “Đúng vậy, nếu tôi không đi theo, lỡ cái miệng quạ đen kia của Lạp Mạc Linh nói đúng thì làm sao bây giờ?”
Nghiêm Mặc quyết định, từ nay về sau không thèm quản chuyện của hai tên này nữa, tự mà lăn lộn đi. Với thủ đoạn và năng lực của đại đồ đệ Ô Thần, tên ngu ngốc nào đó vừa nghiện làm tình vừa não rút có thể thoát khỏi lòng bàn tay nó mới là lạ!