Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Kiến lửa chúa muốn chiếm lợi bị người ta chiếm ngược trở lại, đã tức điên rồi.”
Kiến biết nói ư?
Chúng nó biết, chỉ là phương thức giao lưu khác với nhân loại mà thôi.
Vì thế trong đoàn người chỉ có Nghiêm Mặc là có thể nói chuyện với kiến.
Kiến binh khá là tôn kính với Nghiêm Mặc, nói chuyện rất có nề nếp: “Khách của vương, xin đi theo chúng tôi. Nhớ kỹ, trên đường đừng đi loạn, nếu vì vậy mà xảy ra bất cứ sự cố gì, chúng tôi không phụ trách an toàn của các anh.”
Giọng nói kia còn đang giải thích cho Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc không nói hắn có thể hiểu kiến binh nói gì, mà yên lặng gật đầu với đám người Nguyên Chiến, ý bảo mọi người đi theo hắn.
Bọn kiến binh chia làm hai tiểu đội, một đội đi phía trước dẫn đường, một đội đi phía sau, như thể rất sợ bọn họ sẽ chạy loạn.
Bọn họ bước vào vương quốc kiến, lúc trước bọn họ không gặp phải sinh vật nào, nhưng khi đi theo đám kiến binh này, bọn họ nhanh chóng gặp được những con kiến khác.
Kiến ở nơi này đều có thân đỏ, hình thể có lớn có bé, con nhỏ nhỏ hơn kiến đen thường thấy một nửa, con lớn có thể vượt qua năm centimet.
“Thật nhiều kiến.” Lạp Mạc Linh nói thầm, xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà.
Bọn họ không phải con gái mảnh mai yếu ớt, rất nhiều người đã thường xuyên hành tẩu ở nơi hoang dã, nhưng khi nhìn thấy nhiều kiến như vậy bò quanh người, thì vẫn cảm thấy có chút không khoẻ.
Nghiêm Mặc cảnh cáo bọn họ: “Đừng động đến chúng, kiến nơi này hẳn là giống như tộc Trùng Nhân, đều là chủng tộc có trí tuệ.”
Giọng nói kia lại vang lên: “Không phải tất cả đều có trí tuệ, chỉ có chiến sĩ mới thế, còn phần lớn chỉ là kiến lửa bình thường. Có điều, không trêu chọc chúng nó là đúng, tính tấn công của tộc kiến lửa bọn ta rất mạnh, nếu có bất cứ sinh vật dám làm hại bất kỳ một con kiến lửa nào, thì kẻ đó sẽ bị bao vây và tấn công.”
“Ông là vương và là giống đực? Tôi tưởng vương của kiến đều là giống cái.” Nghiêm Mặc bỗng nói.
“Đó là tộc kiến bình thường. Nếu cậu đồng ý làm vương hậu của ta, thì toàn bộ bí mật tộc kiến lửa sẽ rộng mở với cậu, đến đây đi, cậu nhóc.”
“Làm vương hậu của ông thì có ích lợi gì? Ở lại đẻ kiến con à?”
“Ha ha ha!”
Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, dùng vẻ mặt không quá vui gì mà nhìn hắn.
Nghiêm Mặc xoa xoa tay hắn: “Chờ khi gặp kiến lửa chúa rồi lại nói.”
Hắn có một dự cảm kỳ lạ, Đô Đô có an toàn sinh ra hay không, có liên quan rất lớn tới kiến lửa chúa chỉ mới nghe tiếng chứ chưa thấy bóng dáng này.
Được kiến binh dẫn dắt, bọn họ tựa tiến vào một tòa thành hình trụ phía trước, rất nhiều kiến ở nơi này, chúng có vẻ như rất bận rộn.
Nghiêm Mặc nghe thấy chúng nó đang nói chuyện với nhau, chúng rất tò mò với bọn họ.
“Sư phụ, chúng nó đang xây nhà ạ?” Tiểu Hắc không mắc hội chứng sợ mật độ cao nên nhìn chằm chằm đám kiến đang bận rộn đến không chớp mắt.
“Ba…” Nghiêm Mặc nghe thấy Đô Đô gọi, nên không để ý đến câu hỏi của đồ đệ.
Ý thức của Đô Đô có chút mơ hồ, nó không cách nào biểu đạt rõ ý nghĩ của mình, nên chỉ biết kêu tên Vu Quả.
“Ê a!” Vu Quả vẫn luôn nằm trong sọt bỗng nhiên phát ra âm thanh.
Nghiêm Mặc bế nhóc con ra khỏi sọt.
Vu Quả đã chảy nước miếng tràn lan, quay đầu nhìn chằm chằm đám kiến lửa, trong mắt là tham lam và ao ước. Năng lượng kìa, thật nhiều năng lượng!
Sau đó lại giơ tay sờ sờ túi dưỡng thai trước ngực Nghiêm Mặc, em trai!
Đô Đô phát ra tiếng nỉ non vui sướng, túi dưỡng thai bị đỉnh mở, chồi non mềm mềm vươn ra từ bên trong, cuốn lấy cái tay nhỏ của Vu Quả.
Vu Quả cười khúc khích, giơ tay nhét cái tay nhỏ bị cuốn lấy của mình vào miệng.
Nghiêm Mặc không rõ hai nhóc con này đang làm gì, nên có chút ghen tỵ vì bị gạt ra ngoài, nhịn không được mà vỗ nhẹ mông Vu Quả.
Đô Đô như đang cố gắng truyền đạt cái gì đó tới hắn, lại có một nhánh cây mềm mềm vươn ra, cuốn lấy cổ tay hắn rồi lại duỗi về phía Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến vươn tay vuốt ve nhánh cây, Đô Đô cười khúc khích. Nhánh cây mềm cuốn chặt tay hai người cha.
“Con muốn cả ba người sao?” Nghiêm Mặc đoán.
Sự vui sướng của Đô Đô truyền đến trong biển hồn là câu trả lời khẳng định.
“Con còn cần cái gì?” Nghiêm Mặc lại hỏi.
Lần này Đô Đô vẫn không cách nào biểu đạt rõ, nhưng Vu Quả lại biết nó muốn cái gì, ra sức kêu a a.
Nghiêm Mặc nhìn về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc đáp hai chữ: “Năng lượng!”
Đô Đô sốt ruột, cái nó muốn không phải năng lượng, nó chỉ cần…
Vu Quả kêu to hơn nữa, cắt ngang mỗi liên hệ giữa Đô Đô và Nghiêm Mặc.
Trong lòng Nghiêm Mặc có chút nôn nóng, tuy người đàn ông sừng rồng kia đồng ý cho Đô Đô sinh ra sớm hơn, nhưng anh ta không nói việc Đô Đô sinh ra sớm hơn sẽ cần chuẩn bị những điều kiện tất yếu nào. Lúc trước, khi Vu Quả sinh ra đã nuốt hết khóa tinh liên, no căng bụng. Vậy Đô Đô thì sao? Trên đời này không có cái khóa tinh liên thứ hai đâu.
Nghiêm Mặc do quá quan tâm nên bị loạn, bởi vì tâm lý áy náy quá lớn, nên hắn hận không thể lấy hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời đưa đến trước mặt Đô Đô, thế nên bỏ mất tin tức quan trọng mà Đô Đô cố gắng truyền đạt cho hắn, đương nhiên, phần lớn chuyện này cũng là do Vu Quả quấy rối.
Nguyên Chiến vươn tay ôm lấy Nghiêm Mặc, siết chặt một chút.
Nghiêm Mặc ngẩn ra, sau đó cười khẽ.
Nguyên Chiến nhìn nụ cười trên mặt hắn, cúi đầu, vươn lưỡi liếm liếm môi hắn.
Mấy tên đang nhìn lén, cậu chọt tớ, tớ chọt cậu, cười hắc hắc.
Nghiêm Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm đám kiến lửa mà có chút hoang mang: “Cách cách.” Chính là đám kiến này, không sai, mình đã ăn chúng nó.
Dobino thầm rà quét đám kiến lửa, bây giờ nó không thiếu năng lượng để dùng, nên thường xuyên rà quét để thu thập dữ liệu.
Dobino kinh ngạc bật thốt, vòng qua bên tai Nghiêm Mặc, lặng lẽ truyền lời cho hắn.
“Ba, bên dưới.” Cùng lúc đó, Đô Đô cũng nói với hắn một câu rõ ràng.
Bên dưới có cái gì? Vì sao Đô Đô muốn đi xuống dưới? Trong lòng Nghiêm Mặc có quá nhiều nghi vấn, theo như Nghiêm Tiểu Nhạc và Dobino nói, đám kiến lửa này đều là những thể năng lượng tinh khiết nhất, Vu Quả nhìn đám kiến lửa đó như nhìn đồ ăn vậy.
Nhưng hắn lại có thể cảm nhận rõ đám kiến lửa này đều là sinh vật sống, hắn có thể nghe thấy chúng nó nói chuyện, có thể nhìn thấy chúng nó làm việc và sinh hoạt. Mà dù nội dung chúng nó nói chuyện là gì, hay vương quốc ngầm rộng lớn này, đều chứng minh đám kiến lửa đó không chỉ là sinh vật sống, mà chúng nó còn có trí tuệ không thua gì văn minh nhân loại.
Đám kiến binh dẫn đường phía trước đã dừng lại trên một nơi cao rộng, nói: “Xin chờ.”
Đoàn người Nghiêm Mặc cùng dừng lại, từ chỗ cao nhìn xuống, vẫn không nhìn thấy đáy của vương quốc, nhưng tầm nhìn đã trống hơn rất nhiều, có thể thấy được nhiều cảnh tượng hơn.
Khi không thấy rõ biên giới, không thấy rõ đỉnh và đáy, mà chỉ có vô số cầu vượt, lối đi và những tòa kiến trúc hình trụ thật lớn của vương quốc ngầm, còn một vài con kiến với hình thể thật lớn bay lượn trên không.
Nghiêm Mặc cho rằng con kiến lớn nhất ở đây chỉ có năm centimet, nhưng những con bay trên ở không trung đều to gần một thước, cánh của chúng nó rất đẹp, cũng rất lớn, nửa trong suốt, mang ánh sáng đỏ nhạt, khi bay, hắn có thể nghe loáng thoáng tiếng gió khi chúng vỗ cánh.
Nghiêm Mặc để ý đến đám kiến binh dẫn đường đang rung rung râu truyền tin, như đang kêu gọi những con kiến bay.
Một con kiến bay đáp xuống, kiến binh dẫn đường nghiêng người: “Quý khách, mời lên kiến bay. Chúng ta phải đi tới nơi khá xa.”
Cho nên mấy con kiến bay này là xe buýt trên không? Hứng thú của Nghiêm Mặc dâng cao, dựa theo hướng dẫn của kiến binh, hắn đi đến bên lưng kiến bay, leo lên và ngồi ở vị trí eo của nó, hai chân đặt sang hai bên sườn nó, tư thế rất vững vàng và thoải mái.
Kiến binh cũng bò lên, bò lên vai kiến bay.
Kiến bay bay lên, lại một con kiến bay đáp xuống.
Nghiêm Mặc ôm Vu Quả giương giọng với đám người Nguyên Chiến: “Lên lưng mấy con kiến bay đó đi, mỗi người một con, ngồi ấy, chứ đừng đứng.”
Nguyên Chiến là người thứ hai cưỡi lên kiến bay, Tiểu Hắc là đứa thứ ba.
Chờ khi tất cả mọi người đã cưỡi lên kiến bay, con của Nghiêm Mặc không bay quanh nữa, mà dẫn đầu bay về một hướng nào đó.
Đoàn người, ngoại trừ Nguyên Chiến đều khó nén khỏi hưng phấn, Tiểu Hắc phát ra tiếng kêu quai quái khi ngồi trên lưng kiến, những người còn lại thì vừa căng thẳng vừa cảm thấy mới mẻ. Mấy đứa Diệp Tinh, Tô Môn đều mở to hai mắt, không muốn bỏ qua bất cứ cảnh tượng gì.
“Nhìn kìa! Trên lưng mấy con kiến bay khác cũng có người, không đúng, là kiến! Thật nhiều kiến!”
“Oa! Mấy con kiến đó nhìn chúng ta kìa!”
“Đó là con mồi sao? Trời ạ, sư phụ mau nhìn!”
Một con lợn rừng không dưới năm trăm ký đang được vận chuyển vào trên cái cầu cao không vách ngăn, bên dưới nó là vô số kiến lửa đang nâng đỡ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Mặc quả thực không cách nào tưởng tượng được đám kiến đó có thể nâng một con lợn rừng to như vậy. Hắn nghe nói khi kiến ăn thịt một sinh vật nào đó, sinh vật đó sẽ bị gặm thành xương trắng, nhưng kiến nâng một con lợn rừng lớn thế này về nhà, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
“Sư phụ, đây rốt cuộc là đâu?”
Nghiêm Mặc cũng không biết.
Bọn Tiểu Hắc hỏi cái vấn đề này cũng không phải vì muốn có một đáp án, bọn nó chỉ vì quá ngạc nhiên mà đặt câu hỏi thôi.
Đây là một vương quốc sáng ngời, bạn không thấy đèn đâu, nhưng bất cứ chỗ nào trong đây đều có ánh sáng phát ra.
Đây cũng là một vương quốc náo nhiệt, bạn nghe không thấy âm thanh, nhưng bạn có thể cảm giác được sự náo nhiệt và ồn ào của nó.
Kiến bay bắt đầu bay xuống.
Nghiêm Mặc tính nhẩm thời gian, tốc độ của kiến bay không chậm, bay hơn một tiếng nhưng vẫn không nhìn thấy đáy của vương quốc ngầm này.
Đương nhiên, đây cũng là do tầm mắt không tốt, càng xuống dưới, kiến trúc và cầu bên dưới càng nhiều, còn xuất hiện sương mù đỏ.
Cuối cùng kiến bay cũng bắt đầu đáp xuống, bọn họ thấy được một cây cột to gấp mấy lần các kiến trúc hình trụ khác, nếu không phải trước đó để ý, thì không ai sẽ nghĩ đó là một cây cột, còn tưởng rằng là một tòa núi cao chiếm diện tích không nhỏ.
Bọn họ trực tiếp bay vào trong núi.
Lại bay xuống dưới nữa, trong núi trống rỗng, kiến bay lượn một vòng, sương mù đỏ bên dưới đã dày đến mức sắp biến thành chất lỏng.
Tầm mắt của Nghiêm Mặc hoàn toàn bị cản trở.
Tất cả mọi người đều cảnh giác.
Tiểu Hắc hay ầm ĩ nhất cũng không phát ra âm thanh.
Thân thể đột nhiên trầm xuống, kiến bay chở bọn họ như phá tan tầng chướng ngại nào đó, sương mù đỏ biến mất, cảnh tượng hiện ra trước mắt, rộng mở và sáng lạn.
Kiến bay đáp xuống, kiến binh bò xuống trước: “Khách quý, tới rồi, mời xuống khỏi kiến bay.”
Nghiêm Mặc yên lặng leo xuống khỏi lưng kiến bay, chân đứng trên đất bằng.
Những người khác cũng dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập đến cạnh Nghiêm Mặc.
Cảm giác được cánh tay Nguyên Chiến chạm vào mình, Nghiêm Mặc mỉm cười, lập tức an tâm.
Kiến binh thấy mọi người đã xuống, không nói gì mà lại lần nữa bò lên lưng kiến bay, kiến bay bay lên, tất cả kiến lửa dẫn đường đều rời đi.
Trong không gian to như vậy mà chỉ còn lại đoàn người Nghiêm Mặc.
“Sư phụ, chúng ta rơi vào bẫy rồi sao?” Diệp Tinh đi qua hỏi.
Cũng khó trách Diệp Tinh sẽ hỏi như vậy, không gian này, vừa rộng vừa an tĩnh, ở một mức nào đó có thể nói là cảnh sắc mỹ lệ, nhưng độ an toàn thật sự rất khó nói.
Nơi bọn họ đứng là khu đất bằng duy nhất trong không gian này, diện tích không lớn, chưa đến một trăm mét vuông. Bốn phía đều là thứ chất lỏng đỏ như lửa, chúng trông giống dung nham, nhưng bọn họ lại không cảm giác được chút nhiệt độ nào.
Nguyên Chiến đi đến bên rìa, dùng chân trần hơi chạm vào chất lỏng: “Không phải dung nham, lạnh.”
Nghiêm Mặc trừng hắn, không được dùng thân thể thử nghiệm!
Vu Quả bắt đầu giãy giụa, tựa hồ như muốn giãy khỏi tay Nghiêm Mặc.
“Vu Quả, làm gì vậy?”
“Nha!” Buông ta ra, cho ta xuống!
“Ba, xuống đó.”
“Hả? Xuống đâu?” Nghiêm Mặc bị hành động của hai đứa con trai làm cho hồ đồ.
“Nước…” Rốt cuộc Đô Đô cũng biểu đạt được ý nó muốn biểu đạt nhất, nó cần nước, thật nhiều nước.
Nước? Đám chất lỏng màu đỏ này là nước à? Nghiêm Mặc nghi hoặc mà đi đến bên rìa.
Quả oa oa dùng sức đỉnh đỉnh túi dưỡng thai, tự mình nhảy ra!
“Đô Đô!”
“Tùm!”
Quả oa oa nhảy vào trong hồ nước có chất lỏng đỏ đặc sệt như dung nham.
Vu Quả kích động, giãy giụa mạnh hơn: “Nha nha!” Ta cũng phải đi!
Nghiêm Mặc thấy Đô Đô rớt vào hồ dung nham, hắn nào có thể đứng bên trên mà nhìn, hầu như cùng lúc đó, hắn cũng nhảy vào hồ chất lỏng theo.
“Không, ba, đừng xuống dưới…” Đô Đô không kịp truyền đạt những lời này.
Mà Nghiêm Mặc đã nhảy xuống, Nguyên Chiến còn có thể đứng trên bờ nhìn sao?
Một người nhảy, Nguyên Chiến cũng nhảy theo.
Vu Quả bị Nghiêm Mặc nhảy xuống trước mà bỏ trên đất bằng: “Oa oa!” Sao lại bỏ ta một mình.
Vu Quả cố gắng xoay người, không thầy dạy cũng học được cách bò, lúc đang nhanh chóng bò về phía hồ… thì một bàn tay túm được chân nó.
“Nhóc đừng quấy rối! Ngoan ngoãn chút.” Lạp Mạc Linh bế nó lên, giao cho Ô Thần, không cho mấy đứa cũng đang nôn nóng khác chạy tới bên hồ.
“Sư phụ và thủ lĩnh…”
“Không sao đâu, chờ đi, đừng lộn xộn!”
Vu Quả gấp muốn chết, ta muốn xuống a a a!
Khi quả oa oa, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến lần lượt nhảy vào hồ, chủ nhân nơi này có lẽ bị hành động của bọn họ làm cho kinh ngạc đến ngây người, cũng nhất thời không kịp ngăn.
Chờ khi đối phương phát hiện bất thường, muốn vớt bọn họ ra cũng không kịp nữa.
Một thân hình đỏ như lửa và cực kỳ khổng lồ trồi lên từ hồ nước, bị ép cho phải dùng tốc độ nhanh nhất bay lên giữa không trung, sau đó, tiếng rống giận đáng sợ bỗng nhiên truyền ra khắp vương quốc ngầm: “Tại sao lại như vậy! Các người rốt cuộc là ai!”
Kiến lửa chúa muốn chiếm lợi bị người ta chiếm ngược trở lại, đã tức điên rồi