Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“…Có lẽ hắn biết con dao hai lưỡi của phép huấn luyện mà sách hướng dẫn nói là gì rồi.”
Ba người Lạp Mông không sợ lửa giống Lạp Nhược, bọn họ từng vô tình thấy cây trong rừng bị sét đánh trúng rồi bốc cháy, trong tộc cũng có ghi chép về lửa, cho nên tuy rất hiếu kì với việc nhân loại nhóm lửa, nhưng cũng biết đây là một chuyện bình thường.
Nồi thịt dê mới đầu bọn họ ăn không quen lắm, bởi vì bọn họ chưa bao giờ ăn thứ nào có vị nặng như vậy, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên bọn họ ăn thịt dê.
Nghiêm Mặc thấy bọn họ không quen ăn thịt dê, liền đổi sang nướng cá.
Quả nhiên, vừa đổi sang nướng cá, ba chàng người cá đẹp trai đều dán mắt vào tay Nghiêm Mặc, nhìn hắn dùng thủ pháp mổ cá, cạo vảy, tẩy rửa cực kỳ thuần thục, sau đó thì phết gia vị lên thân cá.
Lúc thấy dao giải phẫu, ba người Lạp Mông rất tò mò, không biết nó làm từ thứ gì.
Nghiêm Mặc đã phát hiện cây ba chỉa của ba người Lạp Mông tựa hồ cũng cùng loại vật liệu với dao phẫu thuật của hắn, có điều không được luyện chế thành hình dạng hoàn mỹ giống dao phẫu thuật, cây ba chỉa trông như làm từ xương của một loại cá cỡ lớn nào đó. Có điều, xương cá mà sắc bén và cứng được như vậy ư?
Vốn từ phong phú, ngôn ngữ lưu loát, còn có phương pháp đặc biệt để chế tạo vũ khí, tộc Người Cá có vẻ phát triển hơn so với nhân loại bình thường, ít nhất thì so với người trong bộ lạc của hắn tốt hơn nhiều.
Xem ra, bộ lạc cần phát triển nhanh hơn, yếu thế một lần có thể nhận được sự đồng cảm, nhưng nếu rơi vào thế yếu trong một khoảng thời gian dài, sẽ dễ bị coi khinh và khống chế. Hắn cần đồng minh, chứ không phải chủ nhân.
Bốn con cá nướng, vừa hay mỗi người một con, nhưng Nghiêm Mặc mới ăn được một nửa, đã thấy ba chàng cá đẹp trai ăn xong phần của mình, hai mắt nhìn chằm chằm nửa con còn lại trong tay hắn như hổ rình mồi.
“Chẳng trách mỗi ngày Lạp Nhược đều chạy tới chơi với hai nhãi con nhân loại, thì ra……” Lạp Mông nói thầm.
Đới Văn nhiệt tình hỏi Nghiêm Mặc: “Cậu có muốn ăn trái cây không? Muốn ăn nhiều cá hơn không? Về sau mỗi ngày cậu tới đây, bọn tôi bắt cá cho cậu, rất nhiều cá, cậu nướng cho bọn tôi được không?”
Tây Mông lặn xuống hồ, chốc lát sau liền có mấy con cá bị quăng lên bờ.
Đới Văn chạy ra hốt toàn bộ cá lại đây, bộ dáng nịnh nọt đưa đến trước mặt Nghiêm Mặc: “Ăn cá, ăn cá.”
Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật, hắn không muốn làm đầu bếp, hơn nữa hắn cũng không tính làm cá nướng cho mấy người này ăn một lần đã ghiền, hắn cố ý ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt lộ ra vẻ nôn nóng: “Xin lỗi, trong bộ lạc còn có chuyện tôi cần làm, tôi phải về rồi.”
“Vậy à?” Ba anh người cá cùng tỏ ra thất vọng: “Không thể ở lại chơi thêm chốc lát nữa sao? Bọn tôi đi hái trái cây cho cậu ăn.”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Lần sau đi, tôi thật sự phải về.” Này cũng không phải hắn nói xạo, đã đến giữa trưa, bọn mắt to chắc là sắp tới đây rồi, hắn không muốn mấy đứa nhỏ để lộ thân phận tư tế của mình với những người cá mới quen này.
“Lần sau là khi nào? Ngày mai hả?” Lạp Mông hỏi.
“Ba ngày sau đi, ba ngày sau tôi sẽ đến vào thời gian giống hôm nay.” Nghiêm Mặc nhìn vẻ thất vọng trong mắt ba chàng người cá, hắn thầm cười trong lòng. Ba ngày đủ để bọn họ nhớ mong, đồng thời cũng sẽ không quên hắn.
Trước khi đi, hắn để lại một bọc muối thô nhỏ nặng chừng ba lạng.
“Đây là đặc sản của bộ lạc tôi, chỉ có người bộ lạc tôi mới tinh luyện ra được. Bôi lên thức ăn, cho vào nước canh, có thể khiến thức ăn đậm đà hơn, cho vào nhiều hay ít thì phải xem khẩu vị của người cá các anh, vừa nãy các anh thấy tôi nướng cá rồi đó, chỉ cần rải một chút lên là được.”
Lạp Mông cẩn thận nhận lấy bọc muối nhỏ, nghe cậu thiếu niên nói thứ này nếu để rơi vào nước thì sẽ tan ra, anh liền định bỏ nó vào bong bóng cá rồi mới mang về.
“Mấy con cá này cho cậu đó.” Tây Mông đưa hết sáu con cá béo cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cũng không khách sáo, cởi dây thừng cỏ mang theo xuống, xỏ qua mang cá, xách lên.
Đới Văn cảm thấy dây thừng cỏ thật hay ho, liền cầm lấy đuôi dây thừng lật qua lật lại xem.
Thẳng đến khi Nghiêm Mặc đi xa, ba chàng người cá vẫn còn nhìn theo hắn. Lạp Mông đưa muối cho Đới Văn: “Đem cái này về cho thủ lĩnh.”
Đới Văn và Tây Mông hiểu ý anh, gật gật đầu.
Lạp Mông phất cái đuôi thon dài của mình, trượt đi trên nền tuyết, anh muốn xem thử xem cậu thiếu niên kia đang sống ở nơi nào, còn phải xác định xem bộ lạc của cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu người, có uy hiếp gì đến bọn họ hay không.
Khi thấy cậu thiếu niên hội họp với hai người trưởng thành cùng nhặt cành khô lúc sáng, Lạp Mông không cảm thấy có gì kỳ quái.
Đám nhóc con trong nhà ra ngoài chơi, có người lớn đi cùng cũng là bình thường, hơn nữa rất có thể nhóc con đi theo người lớn mới dám chạy đến nơi này chơi. Người lớn làm việc ở gần đó, nhóc con thì chơi đùa quanh đây.
Nghiêm Mặc không nghĩ tới người cá sẽ theo dõi hắn, hoặc có lẽ hắn có nghĩ tới, nhưng hắn không nhắc nhở hai vị dũng sĩ đi theo mình, mà làm như không biết, cùng hai dũng sĩ quay về chỗ ở.
Lạp Mông đi theo bọn họ hơn một giờ đồng hồ, trên đường còn thấy hai thằng nhãi con hay đi tìm Lạp Nhược chơi. Có điều hai đứa nó không thấy bọn người Nghiêm Mặc, không biết là cố tình hay vô ý, cậu thiếu niên và hai người trưởng thành kia tránh khỏi đường đi của tụi nhỏ.
Từ xa, Lạp Mông phát hiện trên gò đất cao cao xuất hiện một bức tường đá chưa bao giờ thấy qua.
Bức tường đó là hỗn hợp làm từ một lượng đá vụn to to nhỏ nhỏ, màu xám trắng, nhìn qua có vẻ như rất kiên cố, nhưng bức tường ấy không dài, ước chừng chỉ dài bằng bốn, năm người cá trưởng thành cộng lại. Nhưng độ cao thì lại khá cao, cao chừng hai người cá xếp chồng lên nhau mà đuôi còn phải duỗi thật thẳng.
Những nhân loại này mới đến được bao lâu? Sao lại có thể nhanh chóng xây được một bức tường đá thoạt nhìn kiên cố như vậy? Còn có thứ vật liệu xám trắng đó là cái gì? Những viên đá như vậy anh chưa từng thấy qua, mà làm sao mới khảm chúng vào được?
Lúc Lạp Mông thấy con dao phẫu thuật mà cậu thiếu niên thì đã có chút cảnh giác, hiện giờ nhìn thấy bức tường đá còn đang xây dang dở, càng khiến anh để tâm tới bộ lạc nhân loại này thêm ba phần.
Có lẽ hàng xóm mới tới của bọn họ cũng là một bộ lạc hùng mạnh. Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, hiện tại còn chưa biết. Có điều bọn họ sống trong hồ nước, món ăn chính là cá, không có xung đột quá lớn đối với nhân loại, nhưng ai mà biết những người này có giống lũ người tham lam hiếu chiến được ghi chép lại ở chỗ tộc vu đại nhân hay không.
Lạp Mông được học, biết con người và người cá bọn họ cũng giống nhau, có người hiếu chiến, có người hiền lành thân thiện, không biết bộ lạc Cửu Nguyên thuộc loại nào. Nhưng dù là loại nào, bọn họ sẽ không sợ, tuy tộc Người Cá đuôi dài không phải chủng tộc hiếu chiến, nhưng thần nước đã ban cho bọn họ bản lĩnh và sức mạnh trời sinh, để bọn họ không phải sợ bất luận một kẻ địch nào.
Lạp Mông không dám tới quá gần, anh thấy có người đang tuần tra, đi một vòng quanh gò đất cao cao kia.
Xem số lều trại được dựng, bộ lạc này quả nhiên không nhiều người như lời cậu thiếu niên nói. Nhưng cũng không đáng thương đến mức chỉ có vài mống, những người khác chắc là đi săn rồi nhỉ? Lạp Mông nghĩ.
Lạp Mông chợt thấy có vài người trưởng thành trong bộ lạc hành lễ với cậu thiếu niên, đó là hành lễ đi? Dùng nắm đấm để tại ngực trái, còn gật đầu.
Vậy ra địa vị của cậu thiếu niên ở bộ lạc hẳn là khá cao. Con của thủ lĩnh? Hay là thân phận khác? Chẳng trách ba ngày sau cậu ta mới có thể đến tìm bọn họ chơi. Nếu là con của thủ lĩnh, lớn vậy rồi thì phải học và làm rất nhiều việc.
Lạp Mông tra xét rõ ràng xong liền nhanh chóng trở về. Tuy bọn họ có thể hoạt động trên bờ, nhưng cũng không thể rời khỏi nước quá lâu, tuy nói mùa đông có tuyết có thể bổ sung cho họ một lượng hơi nước nhất định, nhưng không khí rét lạnh đối với bọn họ cũng có ảnh hưởng rất lớn, ở trong hồ ấm áp hơn nhiều.
Nghiêm Mặc thấy Ô Thần lại bị hai nhóc ranh kia bỏ một mình, thui thủi ngồi một chỗ làm việc, liền vẫy tay với nó.
Ô Thần lập tức bỏ việc chạy sang.
“Nhóc không cần lo lắng cho tụi nó, anh biết chuyện gì đang xảy ra rồi, nếu không có biến cố gì, có thể ngày mai tụi nó sẽ rủ nhóc đi cùng đấy.”
Ô Thần cố hiểu xem tư tế đại nhân đang nói cái gì, Nghiêm Mặc nói lại một lần nữa thật chậm.
Ô Thần liền hiểu được, ngượng ngùng xoa xoa mũi. Trong lòng nó quả thật rất buồn bực vì tụi mắt to và Tát bỏ nó một mình, loại cảm giác không được bạn bè tin tưởng ấy thật khó chịu.
Nghiêm Mặc xoa xoa đầu nó, thấy sắc mặt nó vì lạnh mà trắng xanh, liền cầm lấy cổ tay nó bắt mạch.
Thân thể con nít ở đây vốn khỏe mạnh, ngoại trừ hơi suy dinh dưỡng ra thì không sao cả. Vì thức ăn của tụi nó chỉ có một thứ: Thịt. Tuy thịt có thể bổ sung năng lượng, nhưng ăn thịt mãi cũng sẽ thiếu chất.
Vào lúc buông tay Ô Thần ra, Nghiêm Mặc đột nhiên xoay người, lại lần nữa cầm lấy tay nó.
Ô Thần ngây người, trước kia tư tế đại nhân cũng từng sờ tay bọn nó như thế, ngài nói với bọn nó rằng đây gọi là ‘bắt mạch’, có thể dùng phương pháp này để chẩn đoán một người có mắc bệnh gì không.
Ô Thần và mấy đứa nhỏ khác đều xem đây là vu thuật thần kỳ, Ô Thần rất muốn học, tư tế đại nhân cũng nói chờ khi bọn nó học xong kiến thức cơ bản, ai muốn học tiếp thì sẽ dạy. Vì thế, nó vẫn luôn liều mạng học nhưng kiến thức mà tư tế đại nhân truyền thụ, chỉ hận không thể ngay lập tức học xong toàn bộ.
Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm Ô Thần, vẻ mặt rất phức tạp.
Tuy không mạnh mẽ và rõ ràng như Nguyên Chiến, nhưng vừa rồi, một giây trước khi hắn buông tay Ô Thần ra, hắn cảm nhận được một chút dị thường.
Mà lần này hắn cẩn thận bắt lại, quả nhiên có biến hóa nhỏ.
Mạch đập này, giống như trong nhịp trống bình thường đột nhiên tăng thêm một nhịp gõ, trong chốc lát lại có một nhịp gõ, rất quy luật, nhưng khoảng cách lại rất dài, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện.
Mạch đập kiểu này đối với Nghiêm Mặc mà nói rất xa lạ, nhưng có Nguyên Chiến làm ví dụ trước đó, nên hắn mới không bỏ qua sự thay đổi của mạch tượng Ô Thần.
Mạch tượng của Nguyên Chiến mạnh mẽ và hữu lực hơn Ô Thần nhiều, hơn nữa nhịp gõ thêm vào kia không cách nhau dài như của Ô Thần, giống như trong cơ thể Nguyên Chiến có một loại năng lượng khác tồn tại để thân thể hắn hoạt động vậy.
Luồng năng lượng này phụ thuộc vào thân thể, kinh mạch và huyệt vị của Nguyên Chiến, nhưng lại khác với người thường.
Nếu trên đời này thật sự có nội lực, Nghiêm Mặc sẽ hoài nghi kiểu mạch tượng thế này chính là nội công mà truyền thuyết hay nói.
Trong y học Trung Quốc, kinh mạch và huyệt vị là tri thức đầu tiên cần phải học.
Bởi vì cơ thể người có kinh mạch, kinh mạch thông thường, còn có mạch nhâm và mạch đốc. Cộng thêm huyệt vị, trong đó có kỳ huyệt, và huyệt vị thông thường.
Nghiêm Mặc từng nghi ngờ lai lịch và tác dụng của kiến thức về kinh mạch cũng như huyệt vị.
Thí dụ, quyển sách đầu tiên ghi chép về khái niệm kinh mạch và huyệt vị là quyển “Nội Kinh Hoàng Đế” (sách thuốc Hoàng Đế), nhưng tác giả quyển “Nội Kinh Hoàng Đế” lại không thể xác định, đời sau đoán rằng nó được tổng kết ra bởi nhiều người, được hoàn thiện trong một quá trình lâu dài, thời gian ra đời được xác định là vào thời Chiến quốc, nói cách khác, kiến thức y học trong đó được tổng kết lại trước thời Chiến quốc.
Vậy thì có một vấn đề, lúc ấy khoa học kỹ thuật lạc hậu, đến tột cùng làm sao phát hiện ra kinh mạch và huyệt vị? Nếu kinh mạch và huyệt vị được tổng kết từ thời Hoàng Đế, vậy khi đó bọn họ làm sao phát hiện và sử dụng kinh mạch huyệt vị?
Bất luận học thuyết gì đều cần một thời gian dài tích lũy mới có thể biến thành học thuyết.
Nếu từ xa xưa đã có người phát hiện kinh mạch và huyệt vị, vậy hắn có thể suy đoán rằng khi đó mức độ sử dụng của con người đối với kinh mạch và huyệt vị là rất cao hay không? Cao đến nỗi mấy ngàn năm sau, vào thời Hoàng Đế, bọn họ vẫn có thể tổng kết và lưu truyền?
Suy xét đến người hiện đại, đặc biệt là y học phương Tây, bên đó không coi trọng kinh mạch cùng huyệt vị, mà y học phương Đông quả thật không có hiệu quả nhanh như phương Tây, rất nhiều người tới khi cảm thấy y học phương Tây không thể chữa được nữa thì mới ôm thái độ như tìm vận may đi chạy chữa bằng y học phương Đông, Đông y không được xem trọng, tri thức không dễ học được cứ thế bị mai một.
Có lẽ thứ lưu truyền đến nay ở một số phương diện có chút sai sót, mà người hiện đại học y học cổ truyền phần lớn đều nhìn quả bầu vẽ thành chiếc gáo, rất ít người nghiền ngẫm và nghiên cứu căn cứ khoa học cũng như ngọn nguồn đạo lý trong đó.
Nhưng, Nghiêm Mặc cảm thấy thứ y học có thể ở khiến một quốc gia lưu truyền tận mấy ngàn thậm chí là mấy vạn năm, nhất định phải có ý nghĩa tồn tại của nó. Chỉ là trong quá trình phát triển, trong sông dài lịch sử, những thứ quan trọng từ từ sứt mẻ.
Có thể là do trận Đại hồng thủy nhấn chìm cả thế giới? Nghiêm Mặc cười khẽ. Hắn rất nghi ngờ việc trước kia có phải quốc gia của hắn từng tồn tại một nền văn minh cao cấp, mà văn minh đó rất có thể liên quan đến việc khai phá và sử dụng năng lực cơ thể con người.
Còn về phần vì sao không có dấu vết lưu lại của nền văn minh cao cấp đó, căn cứ vào truyền thuyết của các quốc gia, mỗi một quốc gia đều có thần thoại, mà các ‘vị Thần’ trong những câu chuyện đó thường xuyên đánh nhau, lực phá hoại rất kinh người, có một số sức mạnh ngang ngửa với cả đầu đạn hạt nhân.
Có lẽ sau khi các vị Thần đánh nhau, đại hồng thủy mới ập đến, rồi cái gì cũng chẳng còn lưu lại, chỉ có những câu chuyện thần thoại và tri thức truyền miệng của số ít người sống sót lưu truyền đến nay. Hiện tại suy ngẫm, nguyên nhân gây ra trận đại hồng thủy trên toàn thế giới đó rất khả nghi, một trận hồng thủy mà có thể bao trùm cả thế giới ư? Có chắc là không liên quan gì đến chuyện những ‘ông Thần’ ‘bà Thần’ đó biến mất không?
Nghiêm Mặc theo thói quen suy luận bằng thuyết âm mưu.
“Đại nhân?” Ô Thần có hơi bất an, sao đại nhân lại cầm tay nó không buông vậy, có phải nó… sắp chết rồi hay không?
Những tình huống như trẻ con đột nhiên tử vong không phải chưa từng phát sinh, mà ngược lại còn từng phát sinh rất nhiều. Nó lớn chừng này tuổi đã thấy không dưới ba, bốn đứa vừa mới sinh ra không bao lâu liền chết đi, ngay cả khi trưởng thành, cũng sẽ vì đủ loại nguyên nhân không biết tên mà tử vong, có đôi khi hôm trước vẫn khỏe mạnh, hôm sau đã lìa đời.
Nghiêm Mặc hoàn hồn lại, thấy thằng bé đang bất an, lập tức cười nói: “Không sao đâu, anh chỉ đang suy nghĩ một ít việc. Nhóc… chút nữa tới lều anh một lát.”
Hắn cần xác nhận. Không phải hắn lấy Ô Thần ra làm thí nghiệm, hắn thật sự chỉ muốn xác nhận một chút.
Thử nghĩ xem, nếu trong kinh mạch thật sự tồn tại nguồn năng lượng nào đó, mà thứ năng lượng này có thể được kích phát, được rèn luyện thích hợp thì sẽ từng bước từng bước trở nên càng mạnh hơn……
Nghiêm Mặc buông Ô Thần ra, siết chặt nắm tay mình, hắn không thể kích động, hắn hẳn phải dùng tâm lý bình thường để xử lý việc này, nhưng ham muốn điên cuồng phải nghiên cứu thấu đáo khiến hắn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Ô Thần nhìn tư tế đại nhân đang mất hồn mất vía quay về lều mình, nó đứng tại chỗ một hồi lâu, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nó cứ cảm thấy tư tế đại nhân phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ trên người nó.
Trở lại lều, uống một chén nước lạnh mới làm mình thoáng bình tĩnh trở lại, Nghiêm Mặc đột nhiên phát hiện tay phải hắn sáng lên.
Lúc Nghiêm Mặc thấy tay phải sáng lên, điều đầu tiên nghĩ đến chính là: Mình chỉ mới nghĩ trong lòng thôi mà, chứ có thật sự muốn bắt thằng bé làm thí nghiệm đâu! Được rồi, kỳ thật mình rất muốn.
Nghiêm Mặc trợn mắt nhìn bàn tay phải, trong lòng không ngừng rít gào, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, hít sâu vài lần, nâng tay lên nhìn kỹ.
Vào lúc hắn nâng tay lên xem, trong đầu cũng tự động hiện lên thông báo.
Nhìn mấy cái thông báo, mặt Nghiêm Mặc đen lại như sắp có mưa giông.
Mẹ nó! Nguyên Chiến săn thú, giết một lượng lớn sinh vật thì liên quan gì tới tao?! Vì cớ gì lại cộng cho tao nhiều điểm như vậy?
điểm! Mẹ kiếp! Dám thêm cho hắn điểm!
Hắn lại bị trừng phạt nữa!
Còn về chuyện dạy Nguyên Chiến học phép huấn luyện sơ cấp được giảm một ít điểm gì đó, hoàn toàn không được hắn để vào mắt. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có nội dung trừng phạt —— cảm nhận đau đớn khi bị đá đập!
Sách hướng dẫn đáng chết, nó chả thèm đợi hắn chuẩn bị tâm lý, chắc là thấy quanh hắn không có ai, hắn lại không bận việc gì, trừng phạt cứ thế nói đến là đến.
“Bịch!”
Nghiêm Mặc cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng cục đá đập mạnh vào lưng.
“A!” Nghiêm Mặc kêu lên một tiếng, ngã nhào trên đất.
“Bịch!” Lần này cục đá như trực tiếp nện trên đầu hắn.
Nghiêm Mặc theo bản năng giơ tay ôm đầu, còn tưởng sẽ sờ thấy máu, nhưng không có, hắn chỉ sờ thấy một cục u, chạm vào đau điếng cả người!
“Bịch!” Lần này là quá đáng nhất! Chọi thẳng vào mũi hắn!
Nghiêm Mặc rơi lệ đầy mặt.
…Có lẽ hắn biết con dao hai lưỡi của phép huấn luyện mà sách hướng dẫn nói là gì rồi.
Mẹ kiếp, hắn không nên dạy Nguyên Chiến trước. Ai mà biết tên khốn đó vừa mạnh lên được một chút liền đại khai sát giới chứ! Mà hắn lại càng không biết phần tội nghiệt ấy lại tính trên đầu mình.
Hu hu! Hắn hận quá!
Dao hai lưỡi, dao hai lưỡi, thật đúng là dao hai lưỡi. Học phép huấn luyện có thể cho con người năng lực mạnh mẽ, nhưng đồng thời còn mang đến sát nghiệt gấp bội, uy hiếp đối với những sinh vật khác cũng tăng cao, nói cách khác, về sau Nguyên Chiến tự vệ hay đi săn để ăn no mà tạo sát nghiệt bên ngoài, là hắn phải gánh toàn bộ ư?!
Chắc là giống như việc hắn dạy bọn Thảo Đinh nhận biết thảo dược, bọn Thảo Đinh dùng để cứu người hay dạy cho người khác, hắn cũng sẽ được giảm điểm cặn bã.
Từ từ! Nếu dựa theo quy tắc này, vậy bọn Thảo Đinh lợi dụng kiến thức hắn dạy đi hại người hoặc gieo rắc tai họa cho một lượng lớn sinh vật khác, có phải hắn cũng sẽ bị cộng thêm điểm cặn bã không?
Nghiêm Mặc rơi lệ, sắc mặt trắng bệch.
Chùi nước mắt, hãy nghĩ theo hướng tốt, tuy về sau sát nghiệt Nguyên Chiến tạo đều đổ lên người hắn, nhưng nếu Nguyên Chiến dùng năng lực của mình để cứu người và xây dựng, thì hắn cũng sẽ được giảm bớt điểm cặn bã, vậy cũng công bằng rồi, không phải không thể tiếp nhận.
Chờ Nguyên Chiến trở về hắn liền nói cho tên đó biết, về sau tuyệt đối không được giết chóc bừa bãi, bộ lạc của chúng ta trong tương lai sẽ lấy cứu người, thân thiện với môi trường, và hòa hợp với sinh vật làm tiêu chí hàng đầu để sinh hoạt.
Có điều, dù như thế nào, chờ tên khốn đó về, hắn nhất định phải dùng kim ghim cho bất động, rồi hung hăng đánh một trận! Nếu không cơn tức này của hắn khó mà bình ổn.
“Ắt xì ——!”
Trên khoảng đất trống trước một ngọn núi đá không nhỏ cách đó hơn ba mươi cây số, Nguyên Chiến đột nhiên ngửa mặt lên trời hắt xì một cú muốn rung cả đất.
Mấy dũng sĩ tộc A Ô đang hào hứng cột con mồi lên tấm ván gỗ đồng loạt nhìn về phía hắn.
Nguyên Chiến chùi nước mũi, thuận tiện lau sạch thứ hỗn hợp trộn lẫn của tuyết và máu trên mặt, lẩm bẩm: “Có hơi lạnh.”
Hồ Hồ thò đầu qua, vui vẻ nói: “Đại nhân, lần này chúng ta săn được rất nhiều con mồi, đủ để chúng ta ăn đến đầu xuân năm sau! Tư tế đại nhân mà thấy nhiều con mồi như vậy, nhất định sẽ rất vui.”
“Ừ.” Nguyên Chiến nghĩ đến tư tế đại nhân của hắn, khóe miệng liền hiện lên ý cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng trông hơi dữ tợn, còn có chút quỷ dị.
Khặc khặc! Hắn rốt cuộc cũng có biện pháp đối phó với nô lệ nhỏ, lần này để xem nô lệ nhỏ có chịu ngoan ngoãn ngủ với hắn không đây ~