Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nét mặt Nghiêm Mặc càng thêm tang thương, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi nặng nề như thể chỉ cần dùng ngón tay đẩy nhẹ một cái, là hắn lập tức ngã xuống tan thành tro bụi.”
Nghiêm Mặc cười, khi Nguyên Chiến còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã giơ tay xoa ngực Nguyên Chiến.
Loại cảm giác thoải mái không thể miêu tả ấy lại lần nữa thổi quét toàn thân.
Vẻ mặt dữ tợn của Nguyên Chiến biến thành vẻ đờ dẫn dại ra, hắn đã nghĩ đến rất nhiều kết quả, nhưng lại không nghĩ đến loại kết quả này.
Kỳ thật hắn không quá mong đợi Mặc chấp nhận yêu cầu của mình, hơn nữa hắn không thật sự muốn làm Mặc hao tổn sinh mệnh, nếu hắn thật sự ‘gia súc’ giống như Mặc hay nói, vậy hắn đã sớm chẳng cần quan tâm gì mà đè người xuống rồi, kỳ thật, kỳ thật hắn chỉ muốn Mặc biết hắn vì Mặc mà nhẫn nhịn rất lâu, rất khổ, muốn Mặc biết hắn…
Gia súc thì gia súc! Dù sao cũng đã tiếp xúc rồi!
Nguyên Chiến ôm chặt lấy Nghiêm Mặc, lật thân một cái, đè trên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cũng chỉ nhìn hắn, vẻ mặt không vui không buồn, cũng không phẫn nộ, nhưng theo sự xói mòn của sinh mệnh, nét mặt hắn càng thêm tang thương, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi nặng nề như thể chỉ cần dùng ngón tay đẩy nhẹ một cái, là hắn lập tức ngã xuống tan thành tro bụi.
“…” Nguyên Chiến hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cái từ kia hắn chưa bao giờ dùng qua.
Hắn kéo cổ áo Nghiêm Mặc, làm Nghiêm Mặc lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, chậm rãi dời thân xuống, nghiêng mặt áp lên bờ ngực nhỏ, cảm thụ làn da ấm áp và tiếng tim đập có tiết tấu của người nọ.
Hắn không thích trên khuôn mặt của người nọ mang biểu tình như lúc này.
Vào lúc Nguyên Chiến không nhìn mình, khóe môi Nghiêm Mặc hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng tay hắn lại cử động, chậm rãi đưa xuống hạ thân của Nguyên Chiến…
Những cảm xúc hung bạo và bất mãn của Nguyên Chiến nhanh chóng tan rã, tư tế đại nhân của hắn đang khảo vấn… Không, trừng phạt hắn ư?
Hơi thở của Nguyên Chiến dần nặng thêm, hắn bỗng nhiên há mồm, cắn cậu thiếu niên dưới thân một cái.
Nghiêm Mặc hít nhẹ một tiếng, thầm mắng: Gia súc!
Nhưng động tác trên tay không dừng lại, tận lực áp chế cảm giác chán ghét theo bản năng xuống nơi sâu nhất của đáy lòng, tự xem như mình đang giúp bệnh nhân trị bệnh liệt dương.
Lần sau có lẽ có thể thử mát xa tuyến tiền liệt trước ha?
Nếu như vậy có thể thuần phục một con dã thú, để hắn mặc mình sử dụng, Nghiêm Mặc không ngại thỉnh thoảng cho dã thú mượn tay phải của mình.
Mà loại tình huống này, Nghiêm Mặc tin rằng nó sẽ không diễn ra quá lâu.
Làm tư tế, quyền uy của hắn trong bộ lạc ngày càng tăng, năng lực của hắn đã khiến người dân nơi này nhận thức được tầm quan trọng của hắn.
Hắn tin rằng, dù hắn hoàn toàn cự tuyệt Nguyên Chiến, thì Nguyên Chiến cũng sẽ không dễ dàng trở mặt chỉ vì để ngủ với hắn một lần.
Về sau, chờ khi hắn trở thành một phần càng không thể thiếu, chờ khi hắn bồi dưỡng ra được thế lực thật sự của mình, chờ khi hắn có năng lực tự bảo vệ mình và phản kích, khi đó nếu Nguyên Chiến vẫn còn muốn tư tế của mình đứng cùng một trận tuyến với mình, thì những của hành vi Nguyên Chiến đối với hắn sẽ phải càng thêm thận trọng.
Còn về phần ham muốn tình dục và tâm lý chiếm hữu của Nguyên Chiến đối với mình rất dễ xử lí, đàn ông đều là động vật sống bằng nửa người dưới, chính hắn cũng vậy, đương nhiên hiểu rõ sự tự chủ của đàn ông ở thời điểm ấy kém tới cỡ nào. Chờ khi Nguyên Chiến gặp được nhiều phụ nữ xinh đẹp hoặc những chàng trai ưu tú, mà dưới tình huống không thể xuống tay với hắn, nghẹn lâu rồi cũng tự nhiên dời mục tiêu đi thôi.
Nếu Nguyên Chiến thật sự có thể nhẫn nại ba, bốn năm không tìm người khác, hắn có lẽ sẽ đổi cái nhìn khác về người này, nhưng có thể ư?
Một người không có đạo đức ước thúc, một người đã quen bị chi phối bởi thứ dục vọng nguyên thủy, nhẫn nại ngày qua ngày sẽ chỉ khiến bản tính càng trở nên giống với dã thú, chờ khi người nọ phát hiện ra mục tiêu thích hợp hơn, hãy chờ xem, người nọ chắc chắn sẽ nhanh chóng hạ gục con mồi để thỏa mãn thú tính của mình.
Mà chỉ cần có hắn làm đối tượng ‘di tình’, hắn từ thiếu niên biến thành thanh niên, dáng người trở nên cao lớn, rắn chắc, căn cứ vào tâm lý học mà nói, Nguyên Chiến có tám chín phần mười sẽ không còn ham muốn gì với hắn nữa, tình dục sẽ đổi thành tình anh em và tình bạn.
Giống như Nhị Mãnh sau khi có Đóa Phỉ, đâu còn quấn lấy hắn nói muốn sờ hắn gì nữa.
Nguyên Chiến hôm nay, nửa đêm đầu hắn đè tư tế đại nhân của mình dưới thân, nửa đêm sau ôm lấy tư tế đại nhân của mình từ phía sau mà ngủ, ấm áp vô cùng, thoải mái dễ chịu vô cùng, ngủ say một đêm.
Dù ham muốn vẫn không được thỏa mãn, nhưng tâm tình khó ở và hung bạo thì được xoa dịu, bình ổn trở lại.
Mặc vẫn rất rất rất coi trọng hắn, Mặc chúc phúc người khác, thậm chí còn chúc phúc cho đệ tử của mình hai lần, nhưng Mặc tuyệt đối sẽ không trừng phạt người khác, cũng sẽ không để người khác lột sạch bản thân rồi ôm mình ngủ một đêm như vậy.
Ba lần, Mặc chúc phúc cho hắn ba lần.
Vì tránh để Mặc lại xói mòn sinh mệnh lần nữa, từ lúc tay Mặc chạm vào ngực hắn, cả đêm hắn không để mình tách khỏi cơ thể Mặc, luôn duy trì trạng thái dán vào nhau chặt chẽ.
Ngày hôm sau, thủ lĩnh đại nhân tâm tình phơi phới, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra.
Thậm chí tên hung dữ này hôm nay còn cười với đám người lùn.
Mãnh vừa thấy Nguyên Chiến như vậy, lập tức chạy đến trước mặt Nguyên Chiến, đáng khinh dùng cánh tay thúc thúc hắn, chớp mắt hỏi: “Mày ngủ với Mặc? Tư tế đại nhân có thể chạm vào người khác được rồi sao?”
“Không thể.”
“Hả? Vậy sao mày…?”
“Tao đương nhiên là không giống rồi.” Tên đàn ông đầy khí thế và hưng phấn đứng trên đầu tường đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, rống xong liền chống tay lên gờ tường nhảy xuống.
Mãnh hoảng sợ, nhào tới mé tường thành, liền thấy thủ lĩnh đại nhân của bọn hắn đã an toàn đáp xuống đất.
Đây là năng lực của chiến sĩ cấp bốn ư? Nhảy xuống từ nơi cao như vậy mà vẫn không hề hấn gì! Mãnh rất hâm mộ. Tuy Chiến không nói, nhưng cậu vẫn cảm thấy năng lực của Chiến tăng nhanh như thế tuyệt đối có liên quan đến việc Chiến thường xuyên ngủ với Mặc.
…
Ba ngày sau, dân cư của bộ lạc Cửu Nguyên nhiệt liệt hoan hô.
Mưa to đã ngừng, mặt trời ló dạng, tư tế đại nhân của bọn họ cũng có thể đi đứng trở lại!
Chuyện tốt đến nhiều như vậy, cuộc sống sinh hoạt tràn ngập vô hạn hy vọng.
Tạp Đế và Lãng Lãng chủ động đến tìm Nghiêm Mặc: “Tư tế đại nhân tôn kính, ngài và tộc nhân của ngài đã trợ giúp bọn ta, tộc Mạc Mạc ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, trong khoảng thời gian này, bọn ta ở đây rất vui, mọi người chẳng những cung cấp chỗ ở an toàn ấm áp và thức ăn đầy đủ cho bọn ta, càng không cần phải nói đến việc ngài và các đệ tử của ngài chữa trị người bị thương bị bệnh của bọn ta, mà ngài còn dạy cho bọn ta rất nhiều tri thức bọn ta chưa bao giờ tiếp xúc đến. Ngài chẳng những có lòng nhân từ thiện lương và năng lực câu thông thần kỳ, mà ngài còn có trí tuệ Tổ Thần ban cho.”
Hai đời của Nghiêm Mặc đã từng nghe qua rất nhiều lời khen và ca ngợi, nên hầu như miễn dịch đối với những lời lẽ như thế này.
Hơn nữa, hắn cho rằng tổ vu người lùn dùng nhiều từ ngữ như vậy để ca ngợi hắn, chỉ sợ không phải để cảm tạ.
“Mưa đã tạnh, vì không muốn làm phiền bộ lạc Cửu Nguyên hơn nữa, ta đã thương lượng với các tộc nhân của mình, quyết định ngày mai sẽ rời đi.”
Nghiêm Mặc nhếch khóe miệng, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Mọi người tính toán đến đâu rồi?”
Tạp Đế và Lãng Lãng nhìn nhau, Lãng Lãng tiếp lời: “Bọn ta tính đi về phía đông, bọn ta đã quen sống trong rừng, đối diện hồ Thanh Uyên cũng có rừng, có lẽ nơi đó không có bọn quái vật nọ.”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Tôi sẽ bảo người chuẩn bị cho mọi người một ít lương khô.”
Tạp Đế và Lãng Lãng lộ ra vẻ vui mừng, Lãng Lãng thuận thế leo lên đầu lên cổ, dày mặt nói: “Vậy có thể chuẩn bị cho bọn ta một ít hạt tròn tròn đỏ đỏ không?”
Nghiêm Mặc cười ra tiếng: “Được thôi. Có điều, có phải chúng ta nên nói tới chuyện thù lao rồi hay không?”
(Zombie: Chuẩn bị xem Mặc gian thương trấn lột đám người lùn thích chiếm của hời =))))
“Thù lao?” Tạp Đế và Lãng Lãng hiển nhiên chưa từng nghe qua từ này, nhưng bọn họ vẫn hiểu ý Nghiêm Mặc.
“Các người nói muốn báo đáp tôi, mà tôi là một con người thực tế, không thích chờ đến sau này, tôi hy vọng có thể mau chóng nhận được phần báo đáp ấy.”
Hai người lùn lại nhìn nhau lần nữa, bọn họ cho rằng Nghiêm Mặc thoạt nhìn dễ nói chuyện, nào ngờ đối phương lại nói toạc móng heo ra, đòi thù lao thẳng mặt bọn họ như thế.
“Nhưng bọn ta đã tặng rất nhiều lược cho các người, rất nhiều!” Lãng Lãng nhấn mạnh.
“Mấy cây lược đó? Anh muốn bao nhiêu, tôi đây có thể bảo người làm liền cho anh ngay ngày mai, có lẽ không được đẹp như của các anh làm, nhưng chắc chắn dùng rất bền, thậm chí tôi còn có thể bảo người dùng sừng và xương của dã thú làm lược cho các anh.”
“Sừng và xương cũng có thể đem đi làm lược?” Lãng Lãng kinh ngạc, ngay sau đó vung tay lên: “A, này không phải trọng điểm. Tư tế đại nhân tôn kính, trước khi bọn ta đến, các người không có lược, các người không thể xem những thứ học được từ bọn ta như của chính các người.”
“Rất tốt, một khi đã vậy, chúng ta nên thanh toán nợ nần càng tỉ mỉ hơn.” Nghiêm Mặc cầm lấy phiến đá trên bàn đã được chuẩn bị sẵn, dùng bút vẽ cho đám người lùn xem.
Đám người lùn sờ sờ mũi, cảm thấy thật bất an. Bốn tên hộ vệ bên người Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm bọn họ, giống như sợ bọn họ bỏ trốn vậy.
“Đầu tiên, là giá cả mà bên bọn tôi cung cấp phòng ốc để ở, phí dừng chân một đêm của một gian tháp vọng là một con dê thành niên, một đêm của trạm gác cổng thành là một con bò thành niên, bọn tôi cung cấp cho các anh tổng cộng bốn tòa tháp vọng và một trạm gác cổng, một đêm là bốn con dê và một con bò, các anh ở mười sáu ngày, thì là sáu mươi bốn con dê, mười sáu con bò.”
Nghiêm Mặc vẽ hình con dê và con bò đơn giản trên phiến đá, bên dưới hình con dê viết số , dưới hình con bò viết số .
“Cái gì!? Vì sao lại nhiều như vậy?!” Lãng Lãng nhảy dựng lên từ trên ghế, thét chói tai.
“Không nhiều lắm, các anh có hai trăm lẻ sáu người, tôi không tính dựa theo đầu người cho các anh, đã là thấy các anh đang trong hoàn cảnh khó khăn rồi.” Nghiêm Mặc mỉm cười.
“Tiếp tục nào.”
“Còn nữa!?” Lãng Lãng tiếp tục thét chói tai.
“Đương nhiên còn. Phí dừng chân là phí dừng chân, thức ăn là thức ăn, khác nhau chứ. Các anh có hai trăm lẻ sáu người, ở đây mười sáu này, ăn hết của bọn tôi hơn hai ngàn con cá, tương đương với bốn trăm con dê thành niên, và một lượng rau dại lớn.”
“Sao có thể nhiều như vậy…” Lãng Lãng ôm đầu.
“Đó là bởi vì lúc bình thường các anh không chú ý, ước chừng tám người các anh một ngày ăn hết một con dê, sức ăn kỳ thật cũng không nhiều.” Nghiêm Mặc lại vẽ hình con cá và cọng cỏ trên phiến đá, số nợ hiển nhiên cũng được ghi chú kỹ càng.
“Bởi vì săn thú, bắt cá, hái rau đều do bên bọn tôi mạo hiểm đi làm, bọn tôi còn cung cấp một lượng củi lớn và nước sạch, à, còn có muối, thứ muối quý giá nhất. Các anh cảm thấy canh nóng và thịt nướng của bọn tôi ăn rất ngon đi? Là bởi vì bọn tôi cho vào đó thứ quý giá nhất bộ lạc, muối đỏ. Mấy thứ đó tính cho các anh mười sáu con bò thành niên.”
Lãng Lãng há hốc miệng, thở hồng hộc, nói không nên lời nữa.
Tạp Đế cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghiêm Mặc vẫn tiếp tục tính nợ: “Còn mấy cây lược… bọn tôi coi như nó cũng khá quý như anh nói, nhưng chúng nó có thể quý bằng tộc nhân các anh không? Lúc các anh tới có gần chín mươi người bị thương, trong đó có năm người trọng thương, còn có người sinh bệnh nữa. Bọn tôi chẳng những trị liệu cho các anh, tôi còn tự mình cầu phúc cho các anh, để những người trọng thương ấy khôi phục lại trong nháy mắt, không để họ chết. Coi như một cây lược tính cho một người, vậy các anh có đưa ra tổng cộng sáu mươi mốt cây lược, thế thì hơn hai mươi người còn lại có phải nên dùng cách tính khác để bù vào hay không? Lần này bọn tôi không muốn lược, phải tính theo thức ăn, bọn tôi cứu một người của các anh cũng chỉ thu có một con dê, năm người trọng thương mỗi người tính một con bò, này đã là giảm giá cho các anh rồi đó.”
Hai người lùn biến thành kẻ câm khi nhìn phiến đá để trên bàn không ngừng gia tăng con số.
“Quan trọng nhất là khi tôi giảng bài. Các anh không phải tộc nhân của tôi, lại tới dự thính chương trình học của tôi, đó là truyền thừa mà Tổ Thần ban cho tôi, những ai không phải người của bộ lạc Cửu Nguyên thì không thể học. Các anh cũng đã tới lớp học của tôi rồi, hẳn là biết rõ tri thức tôi dạy quý giá cỡ nào. Một người nghe giảng một khóa tính một con bò, mười sáu ngày, hơn nữa với tổng số người đến dự thính, tổng cộng tính cho các anh một ngàn con bò.”
Nghiêm Mặc nhìn hai người lùn đang tràn ngập vẻ phẫn nộ trong mắt, lạnh nhạt nói: “Cái giá này đã là quá lời cho các anh, tri thức quý giá như vậy, tôi tin là chỉ cần người hiểu rõ giá trị ấy, cho dù có dùng toàn bộ của cải trong bộ tộc ra đổi chương trình học trong mười sáu ngày đều cảm thấy có lời. Nếu không phải tôi thấy các anh không tồi, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho các anh bước vào lớp học của tôi.”
Lãng Lãng và Tạp Đế đều không phản bác lời Nghiêm Mặc, bởi vì bọn họ cũng biết những tri thức ấy quý giá thế nào, tuy chỉ có mười sáu ngày ngắn ngủi, nhưng bọn họ thật sự học được rất nhiều, được gợi ý và hướng dẫn cũng rất nhiều. Nếu có thể, bọn họ còn muốn tiếp tục học nữa, nhưng…
Nghiêm Mặc dựng thẳng phiến đá lên: “Sau khi tính toán, các anh thiếu bọn tôi tổng cộng con bò, con dê, con cá, bó rau. Các anh tính trả kiểu gì đây? Bọn tôi không nhận lược và những thứ mà bọn tôi không cần.”
Lãng Lãng và Tạp Đế triệt để nghẹn họng. Đây là người mà bọn họ cho rằng tốt bụng và thiện lương! Bọn họ còn tưởng lũ ngu si ấy rất nhiệt tình hiếu khách, cực độ thiện lương và còn dễ lừa gạt, bọn họ vội rời đi chính là sợ nếu ở lâu quá, những người này sẽ ghét bỏ vì bọn họ ăn nhiều, rồi bắt bọn họ trả lại, ai ngờ người ta đã sớm nhớ kỹ nợ nần của bọn họ rồi.
Lãng Lãng và Tạp Đế trước kia không biết cái từ ‘ghi nợ’, nhưng hiện tại bọn họ dù không biết cái từ này, thì hàm nghĩa của nó cũng đã khắc sâu vào đầu rồi.
“Thủ lĩnh của chúng tôi nói, các anh có thể dùng nô lệ để…”
Nghiêm Mặc còn chưa nói xong, hai người lùn đã nhảy dựng lên, Lãng Lãng đứng trên ghế kêu to: “Bọn ta sẽ không để tộc nhân của mình biến thành nô lệ của các người! Tuyệt đối không! Các người muốn khai chiến chứ gì? Đến đây, bọn ta không sợ các người!”
Bốn gã hộ vệ thấy hành động của Lãng Lãng bất thường, lập tức dùng đầu mâu chỉa về phía gã, cảnh giác nhìn gã chằm chằm.
Tạp Đế cũng muốn nói gì đó, nhưng khi nghe Lãng Lãng kêu gào đòi khai chiến, cô liền quay đầu nhìn về phía gã.
“Khai chiến? Được thôi. Có điều trước khi khai chiến, các người vẫn nên trả hết nợ cho tôi đi đã, tôi tin người tộc Mạc Mạc thông minh, cần cù, thiện lương, chất phác sẽ không giống lũ quái vật tập kích các người, các người tuyệt đối sẽ không tham lam lại còn vô liêm sỉ giống lũ quái vật ấy.”
Khai chiến? Bốn gã hộ vệ không hiểu người lùn kêu gào cái gì, nhưng bọn họ có thể hiểu tư tế đại nhân nói gì, vừa nghe thấy tên người lùn kia đòi khai chiến, một trong số hộ vệ lập tức gật đầu với ba người khác, rồi nhanh chóng chạy đi, hắn muốn báo cho thủ lĩnh chuyện này.
Không lâu sau khi người hộ vệ nọ rời đi, một đội dũng sĩ tuần tra nhận được tin tức liền chạy đến như bay, đầu tiên là bảo vệ tư tế đại nhân, đồng thời vây chặt hai người lùn.
Cũng may chuyện này diễn ra trong trạm gác cổng thành, không có người khác thấy, nếu không…
Lãng Lãng còn muốn nói gì đó, Tạp Đế liền đánh tộc trưởng của mình một cái, nổi giận quát: “Anh câm miệng cho ta!”
Tạp Đế quay đầu, bình ổn lại cảm xúc của mình một chút, hành lễ với Nghiêm Mặc, nói: “Tư tế đại nhân tôn kính, ta nghĩ nếu ngài chỉ cần nô lệ, thì sẽ không đồng ý để bọn ta đến lớp học của ngài, cũng sẽ không đối xử tử tế với bọn ta. Xin nói cho ta biết, ngài muốn tộc Mạc Mạc bọn ta làm cái gì? Số dê bò đó, bọn ta không có cách nào đưa cho ngài.”
Nghiêm Mặc cũng đáp lễ lại với cô ta: “Tổ vu đại nhân tôn kính, cô bình tĩnh và cơ trí luôn làm tôi kính nể. Nhưng tôi nghĩ cô hiểu lầm gì rồi, tôi không muốn tộc Mạc Mạc làm cái gì hết, tôi cũng không cần các người phải báo đáp, tôi chỉ muốn quy kết việc tị nạn của các người thành một cuộc giao dịch, như vậy sẽ đơn giản hơn. Hiện tại bộ lạc của tôi đã cung cấp đủ thứ mà các người cần, vậy các người chỉ việc dựa theo giá cả của bọn tôi mà trả là coi như giao dịch xong. Tôi có thể cam đoan rằng, cái giá giao dịch tôi đưa ra tuyệt đối công bằng, mà con số ấy cô chỉ cần cẩn thận tính toán lại là có thể tính ra.”
Tạp Đế biết Nghiêm Mặc nói đúng, số dê bò cá đó thoạt nhìn thì khủng bố, nhưng chỉ cần dựa theo cách tính toán số học mà vị tư tế này dạy, thì sẽ phát hiện người ta không phải tính bậy, con số lớn như vậy là vì người của bọn họ quá nhiều, lại ăn khá.
Tạp Đế chua xót nói: “Bên ngài hẳn phải nói giá cả giao dịch ngay từ đầu chứ.” Như vậy bọn họ sẽ ăn ít một chút, cũng sẽ không tùy tiện chạy tới lớp người ta nghe giảng.
“Bởi vì bên cô nói muốn báo đáp, tôi cho rằng bên cô đã chuẩn bị tâm lý cả rồi. Nếu bên cô thật sự không thể cung cấp nhiều thức ăn như vậy, thì cũng có thể dùng thứ đồng giá khác để trao đổi.”
“Bọn ta… không có.”
“Phải không? Thật là khiến người bối rối mà. Có điều cô cứ yên tâm, bộ lạc Cửu Nguyên đã được Tổ Thần căn dặn, bọn tôi sẽ không cho phép trong bộ lạc xuất hiện nô lệ.”
Nghe nói bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không có nô lệ, Lãng Lãng và Tạp Đế đều thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Mặc buông phiến đá xuống, cười nói: “Ở bộ lạc chúng tôi, khi người muốn giao dịch không thể trả phí giao dịch, vậy người đó có thể chọn cách làm công, làm công có nghĩa là trợ giúp cho đối tượng giao dịch làm một vài chuyện để trả lại số nợ, tỷ như giúp đối phương thuộc da hay mài đá làm vũ khí, hoặc là trợ giúp đối phương săn thú, trông trẻ, làm thức ăn, dựng lều, vân vân.”
Tạp Đế nhíu mày, Lãng Lãng trực tiếp nổi giận: “Thế có khác gì bắt tộc nhân bọn ta làm nô lệ cho các người?”
“Đương nhiên là khác rồi.” Nghiêm Mặc ra hiệu bảo đội tuần tra và hộ vệ thu hồi vũ khí: “Nô lệ trừ phi chủ nhân cho phép, nếu không sẽ vĩnh viễn không có tự do, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày còn phải làm việc. Nhưng làm công thì chỉ cần hoàn lại số nợ cho đối phương, ngày thường đều có tự do, chỉ cần đến thời gian làm việc thì lo làm việc là được, hơn nữa khi hoàn thành công việc, nợ nần cũng được xóa.”
Các người lùn lâm vào trầm tư.