Dị Thế Ma Hoàng

chương 109: lão bất tu cùng tiểu la lỵ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bàn tay to của Phong Dực chạm vào cơ thể nhẵn nhụi của Băng Nhược Tiêm, bàn tay như bị điện giật chợt rút về. Hít sâu hai cái, Phong Dực thu liễm tâm thần, thời gian đã không còn nhiều lắm, tại sao hắn lại có thể phân tâm vào lúc này?

Phong Dực dùng kim châm chính xác vào hai quả anh đào, ngón tay tung bay, sử dụng khí cơ điều khiển mấy cây kim châm rung động theo một quy luật kỳ lạ, mặc dù thình thoảng vẫn chạm vào thân thể Băng Nhược Tiêm, nhưng cũng không làm cho hắn phân tâm.

Đột nhiên, hai tay Phong Dực đang vũ động chợt chậm lại, mấy cây kim châm cùng thoát ra ngoài, một tay của hắn lấy tốc độ như tia chớp hướng mỹ nhân điểm một cái, sau đó, liền thấy một đạo hắc mang rất nhỏ bắn ngược ra, một chuỗi huyết châu theo hắc mang ra ngoài, rơi trên da thịt trắng như tuyết, giống như đóa hoa mai nở trên tuyết.

Gần như ngay lúc đó Băng Nhược Tiêm rên rỉ một tiếng rồi mở mắt, nhìn thấy Phong Dực không khỏi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cảm giác có điều khác lạ liền cúi đầu nhìn lại, phát hiện bộ ngực ngạo nhân của mình đang để lộ, vội vàng vươn tay kéo vạt áo lại.

“Ngươi... Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Băng Nhược Tiêm đỏ lên sau đó khôi phục lại bình thường, hiển nhiên đang cực lực áp chế cơn giận của mình.

“Băng tộc trưởng chớ trách ta, ta chỉ vì cứu ngươi không có ý khác” Phong Dực nói.

Băng Nhược Tiêm đánh giá mật thất một chút nói:

“Ta hiểu, ta trúng hắc sát ma châm, nếu không nhờ ngươi xuất thủ, sợ rằng khó giữ được tính mạng, ngươi có thể cho ta biết tình huống bên ngoài sao rồi không?”

Phong Dực khiêm nhường hai câu, sau đó đem chuyện xảy ra kể lại.

“Xem ra trong trưởng lão hội cũng có phản đồ a, không được, bây giờ ta phải đi ngay”

Mắt phượng Băng Nhược Tiêm ánh lên tia lạnh lẽo.

Nhưng đúng lúc này, trong đầu Phong Dực hiện ra cảnh báo của Tiểu Ảnh, nhướng mày nói: “Có người đến”

“Răng rắc” một tiếng động vang lên, âm thanh khởi động cơ quan truyền đến, hai đạo thân ảnh xuất hiện, Phong Dực nhanh như chớp nhảy lên giường, Băng Nhược Tiêm lấy một cái áo ngủ bên cạnh che lên hai người.

“Tộc trưởng ngươi đã tỉnh, thật tốt quá” thanh âm già nua cao hứng nói.

“Đại trưởng lão, chuyện này không phải Dạ Xoa tộc gây nên, ngươi triệt tiêu lệnh lùng bắt” Băng Nhược Tiêm nói.

“Vâng, tộc trưởng” thanh âm già nua đáp lại.

“Tốt lắm, các ngươi cũng ra ngoài thần điện, ta thay đổi y phục sẽ ra sau” Băng Nhược Tiêm nói.

Đợi hai người đi xong, Phong Dực từ trên giường chui ra, mới vừa rồi Băng Nhược Tiêm nghiêng người song phong ngạo nhân kia đè lên ngực hắn, làm hắn khó chịu không thôi.

Kết cục đúng như Phong Dực lường trước, lệnh lùng bắt được triệt tiêu, Băng Nhược Tiêm xuất hiện làm La Sát tộc đang khủng hoảng trong cừu hận bình tĩnh lại.

Lúc Tất Nguyệt chạy tới thành Tinh Huy, nhưng lại thấy dân chúng tề tựu, nghe Băng Nhược Tiêm giải thích chân tướng sự việc, mà khi nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên ngoài đám người, không hiểu tại sao ánh mắt lại phủ một tầng hơi nước, nàng không cần bất kỳ kẻ nào nói nàng cũng biết nhất định là hắn cứu mẹ nàng.

Phong Dực quay đầu, nhìn thấy Tất Nguyệt đang đứng cách đó không xa ánh mắt bị bao phủ bởi hơi nước đang nhìn hắn, khẽ mỉm cười, đi từng bước đến chỗ nàng.

“Phong...” Tất Nguyệt vừa mới hé miệng đã thấy Phong Dực đến sát bên người nàng đặt một tờ giấy lên lòng bàn tay nàng.

Tất Nguyệt cũng cực kỳ thông minh, làm bộ như lơ đãng gip tay lên, hàng chữ trên tờ giấy đập vào mắt, nét mặt nàng biến đổi, tay vừa động, tờ giấy háo thành mạt phấn bay đi.

Thần Ưng thành, tên mặc dù vang dội, nhưng kỳ thật là một thành nhỏ của Kim Ưng đế quốc, ở phía đông nam thần phong đại lục dọc theo núi cao vạn trượng. Nơi này không phồn hoa, nhưng rất yên tĩnh. Nơi này nhiều chủng tộc cùng tồn tại, hòa hợp với nhau.

“Phong mục sư, Phong mục sư, không xong, thân thể tiểu thư nhà ta có vấn đề”

Một nô bộc vội vã chạy vào thành giáo đường lớn tiếng kêu lên.

Mái tóc đen, tròng mắt đen, một thân áo trắng, mục sư thanh niên tuấn dật từ phía sau đi ra, trên khóe miệng luôn luôn nở nụ cười, làm người khác cảm thấy thân thiết, chính là Phong Dực.

“Bây giờ là đau tay hay đau chân?” Phong Dực cười nói.

“Không phải đau tay cũng không phải đau chân mà là đau bụng” nô bộc nói.

“Liền đi xem một chút sao” Phong Dực nói.

Tên này là tôi tớ của phủ thành chủ Thần Ưng thành, tiểu thư trong miệng hắn tất nhiên là thiên kim Lệ Phù tiểu thư – tiểu La lỵ xinh xắn năm xưa. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đã thầm mến (yêu trộm) Phong Dực, không, phải nói là minh mến (yêu công khai). Từ lúc đó đến nay, nàng đã làm rất nhiều việc để theo đuổi hắn khiến hắn dở khóc dở cười. Mà lão thành chủ không biết xấu hổ kia cũng mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, không thèm quản.

Thần Ưng thành cũng không có bao nhiêu con đường lớn, Phong Dực một mình đi tới, gặp rất nhiều người chào hỏi hắn, nhìn hắn với ánh mắt thập phần tôn kính.

Vào đến phủ thành chủ, Phong Dực trực tiếp đến khuê phòng của Lệ Phù, thì thấy tiểu la lỵ (nha đầu) này đang nằm co mình lạnh run trên giường.

Cái này, hình như không phải là giả bộ mà là sự thật.

“Lệ Phù, muội bị đau bụng?” Phong Dực xoay người tiểu La lỵ lại, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh.

“Mục sư ca ca, bao tử (dạ dày) Lệ Phù đau quá.” Tiểu La lỵ Lệ Phù chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.

Phong Dực nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn trắng nuột của nàng, một lúc sau, sắc mặt hắn có chút kỳ quái, nhịn không được nở nụ cười.

“Mục sư ca ca xấu xa, người ta bị đau dạ dày mà huynh còn cười.” Lệ Phù bất mãn nói.

Phong Dực xốc mền (chăn) trên người Lệ Phù ra, đặt tay lên bụng nàng khẽ nắn nắn.

Lệ Phù bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác ấm nóng tràn vào bụng, đau đớn trong nháy mắt giảm đi nhiều.

“Mục sư ca ca, huynh thật lợi hại, đã hết đau rồi.” Lệ Phù vui mừng nở nụ cười, rồi tự nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng lên, nhỏ giọng nói: “Mục sư ca ca, huynh sờ bụng của ta, có thể hay không có tiểu bảo bảo a!!!”

Khóe miệng Phong Dực giựt giựt, chết tiệt, sao không phổ cập sinh lý giáo dục a, hắn trợn mắt nói: “Không biết”.

(Lão tác giả này viết truyện ta bó cẳng)

“Vậy... Vậy như thế nào mới có đây?” Lệ Phù có chút xấu hổ hỏi, nhưng ánh mắt lại lóe vẻ hiếu kỳ.

Phong Dực không nói gì, chẳng lẽ hắn phải nói cho nàng biết là nam nữ phải cởi hết quần áo, lên giường lăn qua lăn lại, mới có bảo bảo sao??

“Mục sư ca ca, huynh cũng không biết sao?” Lệ Phù buột miệng hỏi, rồi đột nhiên nghĩ: Mục sư ca ca chưa có bảo bảo thì làm sao hắn biết được chứ.

Phong Dực cười nói: “Huynh đương nhiên biết, nhưng không nói cho muội, muội muốn biết thì cứ tìm một đại mụ (bác gái) nào đó hỏi sẽ biết.”

“A, mục sư ca ca, ta rốt cuộc là tại sao lại bị đau bụng, sau này có còn bị đau nữa không?” Lệ Phù lo lắng hỏi.

“Đó là vì muội đã lớn, nên có kinh nguyệt.” Phong Dực trả lời.

“Cái gì là kinh nguyệt? Tại sao khi trưởng thành lại có thế?” Lệ Phù không ngại mà học hỏi.

“Kinh nguyệt... À... Kinh nguyệt chính là ở phía dưới chảy máu...”

Lệ Phù đang cười, nghe thế gương mặt bất giác đỏ bừng, ấp úng nói: “Mục sư ca ca, huynh... Huynh nhìn lén người ta đi tiểu.”

Ngay lúc này, một thị nữ bưng trà bước vào, vừa vặn nghe tiểu thư của mình nói câu này, thiếu chút nữa là làm đổ ly trà, nàng hốt hoảng cuối đầu muốn chạy ra ngoài.

“Đứng lại, ngươi lại đây!” Phong Dực lên tiếng.

Thị nữ này mặt mày đỏ hồng đi tới trước mặt Phong Dực, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lộ vẻ quái dị liếc nhìn hắn.

“Ngươi lập tức nói một chút về kinh nguyệt, cùng với việc sinh bảo bảo cho tiểu thư nhà ngươi biết đi.” Phong Dực nói xong liền đi ra khỏi khuê phòng của Lệ Phù.

Vừa ra khỏi phòng, Phong Dực phát hiện lão thành chủ cao quý đang lén lút đứng một bên nghe trộm.

“A, Phong mục sư, ngươi tới thật đúng lúc, cháu trai của ta vừa mang đến một vò Hoàng Cung Ngự Tửu, chúng ta cùng đi nhấm nháp một chút.” Thành chủ thấy Phong Dực đột nhiên đi ra, có chút lúng túng nói.

“Lão Bất Tu, tiểu la lỵ của ngươi tựa hồ không được quan tâm đầy đủ a.” Phong Dực cười nói, kỳ thật vị thành chủ này tên thật là Bất Bố Tu, nhưng Phong Dực lại thích gọi là lão Bất Tu, hắn cảm thấy gọi như vậy rất dễ nghe.

Lão Bất Tu khẽ khẽ thở dài: “Lão phu nhân của ta khó khắn lắm mới sinh được một tiểu bảo bối này, chỉ tiếc là lúc nó được hai tuổi thì nàng mắc bệnh mà chết, cho nên ta rất cưng chìu nó, có nhiều chuyện cũng không thể nào dạy bảo nó được.”

Đến đại sảnh, đã có hạ nhân bày sẵn một cái ngọc bàn, trên đó là một bình rượu khắc hình một con kim ưng nhất phi trùng thiên (bay thẳng lên trời) thập phần tinh xảo, xem ra đây đúng là Hoàng thất ngự tửu của Kim Ưng đế quốc.

Rượu ánh lên màu phỉ thúy, thập phần trong trẻo, mùi rượu thuần hậu, đích thật là rượu ngon hiếm có.

Phong Dực nếm một ngụm, có chút không kiềm chế muốn cùng lão Bất Tu này làm hết cả bình.

“Lão Bất Tu, đệ đệ của ông thật có bản lĩnh nghe, ngay cả ngự tửu cũng có thể kiếm được.”

“Thật ra, trong mấy huynh đệ, mặc dù ta là lão đại, nhưng thành tựu lại nhỏ nhất, ở tại tiểu thành này cũng đã hơn hai mươi năm. Nhưng ta hiện tại thật sự thích nơi này, muốn ta rời đi quả thật ta không muốn.” Lão Bất Tu cười hắc hắc nói, chỉ là lời nói có chút tang thương.

“Vừa đủ là hạnh phúc a.” Phong Dực cười an ủi một câu, nói nghe thì rất dễ nhưng làm được lại rất khó. Nhìn vui vẻ, hạnh phúc đó, nhưng nếu không có chút thực lực thì làm sao có thể chứ?

“Hay cho một câu ‘Vừa đủ là hạnh phúc’ ha ha, Phong mục sư, có thể có một bằng hữu tri giao như ngươi, ta đã cảm thấy đủ a, Lệ Phù cũng vui vẻ nhiều hơn, ta nghĩ...”

“Thành chủ đại nhân...” Lão Bất Tu còn chưa dứt lời, một tên thị vệ chạy vào, nhìn thấy Phong Dực vội vàng ngậm miệng lại.

“Thành chủ đại nhân, ta cáo từ trước.” Phong Dực biết ý đứng dậy cáo từ, trước mặt người khác, hắn vẫn duy trì cách xưng hô thành chủ đại nhân tôn kính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio