Dị Thế Ma Hoàng

chương 114: hấp thụ linh khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cách sơn cốc ngoài trăm dặm, trong một rừng cây rậm rạp, Khuất Nguyệt cùng với hơn mười cao thủ thần tộc đang đứng quanh một thần bí nhân, hơn mười người ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

"Môn chủ thứ tội, đều do Nguyệt nhi bất tài, làm cho ngũ diệp kim tinh thảo bị đoạt mất rồi. Khuất nguyệt tiến lên một bước, cúi đầu thỉnh tội.

“Quên đi, cũng trách không được các ngươi, ai ngờ thủ hộ tiên dược lại là thần thú kim long, con kim phượng, cuối cùng triệu hồi ra cương thi của huyết long thời viễn cổ, thực sự là người tính không bằng trời tính.” Thần bí nhân giọng nói có phân uể oải, thanh âm như bị biến dị, không thể phân biện là nam hay nữ.

“Môn chủ, có nên truy tung cường giả thần bí vừa rồi?” Một gã tứ cấp Ngân Nguyệt chi thần hỏi.

“Không cần, địa phận của nhân loại chúng ta không thể lưu lại lâu, nếu làm cho thần vương nghi ngờ thì đúng là thiệt nhiều hơn lợi.” Thần bí nhân khoát tay nói.

Mà lúc này trong mật thất ở giáo đường, Phong Dực đang thở hổn hển, trong lòng vẫn không thể tin được, chính mình lại cướp được ngũ diệp kim tinh thảo được hai thần thú thủ hộ, hiện tại tiên dược đang chạy tán loạn trong không gian của âm sát tàm ti giáp.

“Vô Nhai, ngươi không sao chứ.” Phong Dực tâm niệm khẽ động, thân ảnh Huyết Vô Nhai mờ nhạt đi khá nhiều, có lẽ triệu hồi bản thể huyết long gây tổn thương không nhỏ cho hắn.

“Không có việc gì, tìm một địa phương có âm khí nặng tĩnh dưỡng một thời gian là được.” Huyết Vô Nhai thản nhiên nói.

“Thiếu gia, ngươi định ăn sống gốc tiên dược này sao?” Đúng lúc này, Sơ Thất Thất hiện thân, kéo cánh tay Phong Dực, không đành lòng nói.

“Ân, ăn tươi nó sẽ gia tăng thực lực của ta, vì sao không ăn?” Phong Dực ngạc nhiên hỏi, hắn không phải dạng thiện nam tín nữ gì, một gốc cây tiên dược mở linh trí thì cũng không phải người, vì sao không ăn được?

“Thiếu gia, ngươi đừng ăn nó có được hay không? Kỳ thực không ăn nó có nhiều cái lợi hơn, gốc cây này có hai thủ hộ thần thú, đây chính là cực phẩm tiên dược, chỉ cần mỗi ngày nó đều hấp thu một phần linh khí rồi truyền cho thiếu gia, cũng là chuyện tốt. Nếu ăn tươi nó cũng như thiếu gia mổ gà lấy trứng, gốc tiên dược này có hai thủ hộ thần thú lợi hại, vào lúc then chốt huyền có thể triệu hồi chúng ra hỗ trợ.” Sơ Thất Thất thấy Phong Dược có vẻ phật ý, vừa giải thích tay chân cũng múa loạn lên, đôi mắt hồn nhiên nhấp nháy, hy vọng Phong Dược có thể nhẹ dạ mà cho ngũ diệp kim tinh thảo một con đường sống.

Phong Dược nhớ ra Sơ Thất Thất là do hoa sen hóa thành, nên đương nhiên có cảm tình với tiên dược đồng loại.

“Thất Thát à, tiên dược có thể đem phần linh khí nó hấp thu truyền cho thiếu gia ta sao? Hai thủ hộ thần thú có nguyện ý trợ lực cho ta không? Vạn nhất nó ra lệnh cho bọn chúng đột nhiên công kích ta, vậy làm sao bây giờ?” Phong Dược sờ sờ đầu Thất Thất, quả thật, SƠ Thất Thất có làm hắn động tâm, thế nhưng hắn cũng có nhiều lo lắng.

“Thiếu gia, ngươi để Thất Thất nói chuyện với nó một chút, bảo nó cùng ngươi thành lập khế ước, như vậy ngươi không cần lo lắng rồi, mà ngũ diệp kim tinh thảo cũng không cần lo lắng ngươi đột nhiên nổi hứng mà ăn tươi nó.” Sơ Thất Thất vội vàng nói.

“Nhưng mà, ngươi làm thế nào mà có thể nói chuyện với nó? Thiếu gia ta cũng không dám phóng xuất nó ra khỏi không gian giới chỉ.” Phong Dực nói.

“Ta có thể tiến vào trong không gian giới chỉ.” Sơ Thất Thất nói, trên người quang mang chợt lóe, thân thể biến thành một đóa hoa sen hồng nhạt, tiến nhập vào không gian trong âm sát tàm ti giáp.

Cũng không lâu lắm, trong không gian truyền đến ý niệm của nàng, Phong Dực đem ý niệm thăm dò vào trong đó, thấy Thất Thất cùng với ngũ diệp kim tinh thảo đang thân mật giao lưu.

“Thiếu gia, có thể rồi.” Sơ Thất Thất thì thầm.

Lúc này, ngũ diệp kim tinh thảo vẫn mang theo ý niệm sợ hãi, Phong Dược vừa chi tiếp xúc, truyền ý thức hỗ trợ lẫn nhau cho nó, hắn có thể cảm giác được linh thức của ngũ diệp kim tinh thảo vẫn chỉ là một đống hỗn độn chồng chéo, nó nhìn cái thế giới này với sự hiếu kỳ nhưng cũng rất đề phòng.

Khế ước sau kho đạt thành, Phong Dực đem ngũ diệp kim tinh thảo thả ra, nó vừa xuất hiện đã bay tán loạn trong mật thất, kim sắc ngọc lưu ly tỏa quanh lá cây chợt lóe, hai con kim long, kim phượng được thu nhỏ xuất hiện, quay chung quanh tiên dược vài vòng, rồi lại chui vào trong lá cây.

Phong Dược ngồi xếp bằng trong mật thất, mà ngũ diệp kim tinh thảo lại dùng lá tiếp xúc sau lưng Phong Diệp, linh khí khổng lồ liên tục truyền vào trong cơ thể Phong Dực.

Ban đầu Phong Dực còn có thể đem linh khí vừa hấp thu được chuyển hóa thành ma lực, nhưng dần dần, linh khí truyền sang càng ngày càng khổng lồ, khiến Phong Dực có chút ăn không tiêu. Bất quá cũng may có định thần châu tồn tại, định thần châu đemhút linh khí dư thừa vào trong đó, sau khi được ngưng tụ thành một dòng khí nhỏ màu xanh, liền bị Phong Dực hấp thu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngũ diệp kim tinh thảo rốt cục đình chỉ truyền linh khí, kỳ thực, sự hấp thụ của bản thân Phong Dực đã sớm đạt đến cực hạn, nhưng Trúc Hà trong bảo khố Thần Châu liên tục hấp thụ giúp cho Phong Dực tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy ma lực đã ngày càng ngưng đọng, có thể nói tầng ma lực của hắn đã đạt được một mật độ vô cùng khủng bố, mặc dù không thể đột phá đến cảnh giới thập cánh thanh ma, nhưng ở giữa mi khiếu lại chứa đựng linh khí khổng lồ, đột phá cũng là chuyện tất yếu xảy ra.

Phong Dực rất nhanh nghĩ đến chuyện, ngũ diệp kim tinh thảo trong một ngày tựa hồ không có khả năng hấp thu lượng linh khí kinh khủng như vậy.

Phong Dực quay đầu lại, thì thấy rõ ngũ diệp kim tinh thảo quang mang cũng lờ mờ không ít. Chợt nhớ lúc trao đổi với nó, Phong Dực không khỏi dở khóc dở cười, nguyên lai ngũ diệp kim tinh thảo tuy rằng linh trí đã mở, nhưng vẫn còn rất mơ hồ, không ngờ lại đem gần phân nửa linh khí của nó cho mình. Phong Dực cũng không biết là nên vui mừng hay là ưu sầu. Vui mừng chính là nhiều linh khí như vậy cũng đủ giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn tiến giai rồi, ưu sầu chính là ngũ diệp kim tinh thảo vì mất quá nhiều linh khí, dẫn đến chìm vào giấc ngủ say trong một thời gian, như vậy hai thủ hộ thần thú của nó trong khoảng thời gian này chắc không thể trợ lực cho công việc của mình rồi.

Sáng sớm hôm sau, Phong Dực tinh thần thoải mái xuất hiện trong giáo đường, quay lại công việc mà hai huynh muội kia để lại, đón tiếp một vài dân cư trong thành đến khấn vái, bắt đầu một ngày làm việc mới.

“Mục sư ca ca!” Giữa lúc Phong Dực đang ăn dở bữa sáng, miệng còn dính mỡ, Lệ Phù mặt tươi cười đã xuất hiện, mang theo làn gió tươi mát của tuổi trẻ. Phong Dực cũng chả bận tâm mà nhanh chóng tống nốt miếng thịt thỏ vào miệng.

“Ân Tiểu Lệ Phù, hôm nay sao đến cầu xin sớm như vậy.” Phong Dực cười hắc hắc nói.

“Đáng ghét, nhân gia đến để gặp mục sư ca ca ngươi mà.” Lệ Phù sẵng giọng, ngồi cạnh Phong Dực, dứt lấy một miếng thịt mà dứ dứ trước mũi Phong Dực.

“Thơm không?” Lệ Phù hỏi.

Phong Dực gật đầu, tán thành nói: “Lệ Phù có mùi hương rất thơm.”

Lệ Phù mặt cười ửng đỏ, thấy đầu như muốn bốc hỏa, có một loại cảm giác vui sướng khó nói, hiển nhiên bị Phong Dực nịnh bợ làm cho nàng có chút mê man rồi, mà tay nàng không biết đã để nhầm chỗ rồi.

Phong Dực bị nàng cướp mất bữa ăn, nàng lại vô tình chạm đến tiểu huynh đệ của mình, Phong Dực trái lại không có nửa điểm thấy mình đang phạm tội, trái lại cứ thoải mái hưởng thụ tiểu la lỵ hầu hạ. Mà thực sự hắn cũng không có hứng thú với tiểu cô nương còn chưa phát dục này, hơn nữa hắn còn là bằng hữu với cha của nàng, không nên làm chuyện có lỗi với bằng hữu a. Mà tiểu cô nương mười hai tuổi thì biết cái gì? Cùng lắm là có chút... Sức sống thôi. Nàng vẫn còn mơ hồ chưa nhận thức được tình cảm như thế nào, hắn cũng không cần phải... Né tránh làm gì.

Tiêu Tiêu mang khăn che mặt, đi vào trong giáo đường, thấy nơi này vô cùng thanh nhã, vài cây trúc xanh, mấy bông hoa trang trí, phối hợp vô cùng có thẩm mỹ, nàng có cảm giác, người thiết kế không gian này là một bậc thầy về thẩm mỹ.

Từ tối hôm qua tranh đoạt ngũ diệp kim tinh thảo thất bại, nàng cùng với Lệ trưởng lão vốn bị trọng thương đi tới thành tìm nơi ngủ trọ, sáng sớm nhàn rỗi đi dạo trong thành, nàng phát hiện nàng rất nhanh thích sinh hoạt trong thành ốc này. Nơi này cư dân hiền lành, trông thấy nàng còn có thể gật đầu chào hỏi, một lão giả thợ rèn đang chơi đùa cùng cháu mình, mấy phụ nữ bận rộn đang làm đồ ăn sáng cho gia đình, làm cho nàng có cảm giác tĩnh lặng kì diệu. Nơi này tựa hồ là nơi cuối cùng trên thế giới không bị ô uế bởi xã hội tàn ác. Nàng hy vọng nơi này vĩnh viễn không bị phá hư, từng thế hệ trong thành đời đời hưởng phúc an lành.

Nàng phát hiện có một tiểu giáo đường trong thành, rất kỳ quái, sao nơi địa phương hẻo lánh này cũng có giáo đường, hiện nay cũng không phải là lúc thần điện huy hoàng nhất chứ.

Dọc theo con đường đá nhỏ trong giáo đường, nàng tiến vào phòng khấn vái, chợt liếc mắt, thì trông thấy một thanh niên mục sư đang cùng một tiểu cô nương bên bữa ăn sáng vui đùa ầm ĩ.

“Tiểu nữ đến đây mạo muội các vị rồi.” Tiêu Tiêu thản nhiên nói, đối với dung mạo xuất sắc anh tuấn của mục sư vẫn không có động dung, có thể chỉ bởi vì hắn lớn như vậy cùng với một tiểu cô nương vui đùa ầm ĩ, nên nàng hiềm nghi hắn có ý dụ dỗ thiếu nữ chưa thành niên.

Phong Dực trong lòng thấy kinh ngạc, nhưng nét mặt cũng không có biểu tình gì, không nghĩ từ tới tối hôm qua tới sáng nay lại gặp nàng hai lần, thật đúng là duyên số a.

“Cứ tự nhiên, thần vĩ đại luôn hoan nghênh bất kì kẻ nào.” Phong Dực cười nói.

Tiêu tiêu xoay người muốn đi, suy nghĩ một chút nhịn không được hỏi: “Xin hỏi mục sư, không gian bên ngoài giáo đường do ai bố trí vậy?”

“Đương nhiên là mục sư ca ca rồi, tất cả nơi này đều do mục sư ca ca tự mình thiết kế.” Lệ Phù đứng dậy kiêu ngạo nói, giống như chính nàng thiết kế giáo đường này vậy.

Khuôn mặt thanh tú của Tiêu Tiêu lộ rõ vẻ kinh ngạc, nàng đối với không gian thiết kế cũng có hiểu biết. Bách Hoa Cốc trên Phong Vân tông do nàng đích thân bố trí. Người mục sư này tướng mạo và lời nói có thể gạt người, nhưng tác phẩm mà hắn tạo ra thì không thể đánh lừa con mắt người khác. Giáo đường trang nhã này, không cao thượng nhưng vô cùng vô cùng thoải mái, vô cùng phóng khoáng không tạo cảm giác tù túng. Nếu không có bàn tay của người cực kì hiểu biết nghệ thuật thì không thể thiết kế ra.

đọc truyện với //truyencuatu

i.net/- ---------OOo----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio