Thần bí nhân cũng không thèm để ý tới nam tử, ngón tay bắn ra, Ny Á nhất thời ho khan một tiếng liền có thể nói chuyện trở lại. Phong Dực đang trốn ở sau đại thụ lại thu hồi ánh mắt, ngay lúc đó trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, hắn thấy được thần bí nhân ngón tay trắng nón, rất có khả năng là nữ nhân, nếu không cũng là một kẻ biến thái như Khuất Dịch đại thiếu gia.
“Ngươi là ai?” Ny Á hỏi.
“Không hổ là tiểu thư của Khổng Tước gia tộc, trong lúc này mà vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy a.” Thần bí nhân thanh âm khàn khàn cười nói.
“Không cần nhiều lời vô nghĩa, nếu như muốn lợi dụng ta để đả kích Không Tước gia tộc hoặc che giấu gia tộc thân bí nào đó, thì ta khuyên ngươi đừng nên uổng phí tâm cơ.” Ny Á thản nhiên nói.
“Thông minh, ta thật sự muốn biết chuyện tình Khổng Tước gia tộc các ngươi, về phần ngươi có nguyện ý hay không, tựu cũng không phải do ngươi quyết định.” Thần bí nhân sắc bén cười nói.
Nia chỉ cần mở mồm quở trách, đột nhiên cảnh vật trước mắt nhất thời quay tròn, có một loại năng lượng kỳ quái thâm nhập vào cơ thể nàng, mà nàng lại bất lực.
Thần bí nhân từng bước một đến gần, mỗi một bước đi tựa hồ như sử dụng khí lực toàn thân.
Phong Thược đã nhận ra năng lượng quỉ dị đang dao động, loại năng lượng này hết sức phù hợp với năng lượng dao động trên người Ny Á.
, "Thôi miên?. Phong Dực thầm nghĩ.
Đến khi thần bí nhân đi đến trước mặt Ny Á, trường bào không gió mà bay.
Đột nhiên, một ý niệm to gan xuất hiện trong óc Phong Dực, trong lòng hắn bắt đầu tính toán rất nhanh khả năng thành công của kế hoạch.
“Không, không cần” Ny Á chỉ cảm thấy có một con trùng chui vào trong đầu của nàng, bắt đầu cắn nuốt trí nhớ của nàng. Mà mọi việc phát sinh từ nhỏ đến lớn phút chốc xẹt qua trí óc, rất nhiều thậm chí cả những mảnh ký ức đã bị nàng bỏ quên.
Trường bào trên người thần bí nhân càng vũ động kịch liệt, mà Ny Á toàn thân đã không nhịn được mà trở nên run rẩy, ý thức đã hoàn toàn hỗn độn.
Đúng lúc này, thần bí nhân cùng Ny Á đồng thời bị kiềm hãm. Một đoạn sóng âm kỳ dị xâm nhập vào khoảng giữa năng lượng dao động của hai người. Trong đầu hai người xuất hiện điều gì đó thế nhưng ở cùng một thời gian lại hướng tới một phương hướng khác nhau mà đi.
Thần bí nhân chấn động, cực lực muốn thu hồi, nhưng lúc này độc tâm thuật đang toàn lực thi triển trên người Ny Á nên hắn căn bản không kịp phản ứng, không chỉ trí nhớ của Ny Á mà ngay cả trí nhớ của hắn cũng bị rút ra ngoài.
“A” thần bí nhân đột nhiên sắc nhọn mà gầm rú lên một tiếng, không gian chung quanh bị một trận năng lượng phóng xạ bóp méo, áo choàng “lạp” một tiếng rồi bạo mở ra, mà người đã chui vào trong bóng đêm mờ mịt.
Phong Dực đang ẩn thân trên đại thụ thi pháp đột nhiên lay động một trận, bởi vì rất nhiều tin tức chui vào trí óc, thậm chí rất nhiều đồ vật hắn căn bản không kịp hấp thu liền tiêu tán không còn thấy bóng dáng, tăm hơi đâu cả.
“Là nàng?” Phong Dực lẩm bẩm. Ngay lúc thân ảnh trong nháy mắt từ áo choàng thoát ra, hắn rõ ràng thấy được mái tóc kia, trong ấn tượng của hắn cũng chỉ có nữ tử Nam Trạch mới có mái tóc cổ quái như vậy.
Phong Dực phi thân đến bên cạnh Ny Á, thiếu nữ này là chất nữ của Lệ Phù sao, bởi vì hắn tiếp thu toàn bộ trí nhớ của nàng, hắn phát hiện mình với nàng hiểu rõ như lòng bàn tay, nàng là nữ trưởng tôn của Khổng Tước gia tộc gia chủ. Ngũ tinh đại ma pháp sư, là giáo viên ở ma pháp học viện tại Kim Ưng đế quốc. Ngầm chưởng quản một trong tam đại tình báo của Khổng Tước gia tộc “ẩn sát”.
Trong nháy mắt, trong đầu Phong Dực hơn ngàn ý niệm xoay chuyển, duỗi tay ra chụp tới, đem Ny Á cõng trên vai, như tia chớp trở lại chỗ ở.
Bình mình cùng ngày hôm đó, Ny Á rên rỉ một tiếng mở mắt. Chỉ cảm thấy đau đớn tựa như bị người ta đập vỡ đầu rồi lại khâu vá lại. Nàng nhìn quanh bốn phía một chút. Ánh mắt bỗng nhiên dừng lại tại một nhân ảnh tối đen đang đứng bên cửa sổ, theo bản năng kiểm tra y phục trên người, phát hiện hoàn hảo như lúc ban đầu, hơn nữa trên người không có gì khác thường nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Tỉnh?” Một tiếng từ nam nhân truyền đến.
“Ngươi là ai?” Ny Á nháy mắt liền phán đoán ra, người này không phải là thân bí nhân bắt cóc nàng hôm qua sao.
“Ta là người cứu ngươi” Phong Dực cười mở ma pháp đăng trong phòng lên. Ánh sáng lập tức sáng lên, một khuôn mặt tuấn tú màng theo một tia tà dị xuất hiện trước mắt Ny Á.
Nia chợt nhớ tới tối hôm qua thần bí nhân kia đối với nàng làm những chuyện như vậy, không khỏi rùng mình một cái, mà người nam nhân trước mắt này đến tột cùng là thật sự cứu nàng hay cùng thần bí nhân kia là đồng lõa thì vẫn còn chưa biết được.
truy cập ruyencu
atui.net/ để đọc truyện “Đây là nơi nào?” Ny Á hỏi.
, “Nguyệt Nha trấn.” Phong Dực đáp.
Ny Á gật gật đầu. Tâm tình khẩn trương thư thả hơn một chút, nàng tự nhiên biết là Nguyệt Nha trấn, không những thế còn rất quen nữa, bởi vì tiểu trấn này chỉ cách đế đô có năm trăm dặm, muốn đi tới đế đô phải đi qua tiểu trấn này.
“Ngươi là mục sư sao?” Ny Á thấy được một thân y phục trắng như tuyết trên người Phong Dực liền hỏi.
“Đúng vậy.” Phong Dực cười nói.
Ny Á lại đánh giá Phong Dực một lần nữa, lại phát hiện khí chất tà dị trên người hắn vừa rồi đã tiêu tán, chỉ còn lại có ánh mắt tươi cười ấm áp.
“Xin hỏi cao danh quí tánh của mục sư”, Ny Á nhất định có điều hoài nghi hỏi.
“Phong Dực” Phong Dực cười nói, một tia kinh ngạc chợt lóe rồi ngay lập tức biến mất.
Phong Dực cười nhàn nhạt, Ny Á tiểu thư này là chưởng quản một trong tam đại tình báo của Khổng Tước gia tộc, “ẩn sát” nên muốn biết tên của hắn cũng không có gì là ký quái, bởi vì xuất hiện bên người hoàng đế Thanh Long đế quốc cung trưởng công chúa, mà hoàng thân quốc thích trong các quốc gia khác cũng là những đối tượng đáng chú ý trong ngành tình báo.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, Lệ Phù đi vào, nàng nhìn Ny Á đang nằm trên giường biểu tình ngưng trọng. Mắt lóe hàn quang, không nói một tiếng nào đi đến bên người Phong Dực, ôm cánh tay của hắn ngồi xuống. Phòng này vốn là phòng của Lệ Phù, bởi vì đêm qua Lệ Phù chạy đến phòng của Phong Dực hiến thân, kết quả ngủ ở lại trong phòng của Phong Lãng, khi tỉnh lại phát hiện không thấy Phong Dực đâu, mà phòng của nàng lại lộ ra ánh đèn, liền đi tới thì phát hiện Phong Dực cùng một nữ nhân xinh đẹp đang ở cùng một chỗ.
“Lệ Phù, nàng như thế nào không ngủ thêm chút nữa” Phong Dực xoa xoa cái đầu nhỏ của Lệ Phù, mà Lệ Phù chỉ là lắc đầu.
“Lệ Phù?”, thân thể mềm mại của Ny Á chấn đông, cái tên này như thế nào nghe quen thuộc như vậy, đúng rồi, không phải là tiểu cô cô gặp mặt lần trước sao?
, “Ny Á tiểu thư có phải hay không cảm thấy rất quen thuộc. Quen thuộc là được rồi, ta nghĩ ngươi có thể gọi nàng là cô cô”.
Phong Dực cười nói.
Ny Á cùng Lệ Phù cùng kinh dị mà nhìn đối phương, ánh mắt chạm vào nhau lúc sau lại đồng thời nhìn hướng về phía Phong Dực.
“Ny Á tiểu thư không cần kinh ngạc, chuyện tình Thần Ưng thành chắc là ngươi cũng đã biết, ta có thể khẳng định với ngươi rằng Lệ Phù đích thực là cô cô của ngươi, ân, ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy. Đây tuyệt đối không phải âm mưu gì cả, ta cứu ngươi chỉ là ngẫu nhiên thôi.” Phong Dực nhìn ánh mắt biến hóa của Ny Á ha ha cười nói.
Ny Á mí mắt rũ xuống, tên mục sư này thật lợi hại, giống như đang sử dụng độc tâm thuật vậy. Vừa nghĩ tới độc tâm thuật, trong lòng Ny Á liền toát lên vẻ lo lắng, đối diện với người nam nhân trước mặt này nàng có chút không đoán được, tựa hồ như ngay từ đầu quyền chủ động đã ở trong tay của hắn.
“Phong mục sư, ta rất cao hứng khi có thể nhìn thấy cô cô. Nhưng ngươi cũng biết. Khổng Tước gia tộc chúng ta như đại thụ trước gió, sự tình cụ thể của gia gia ta, cũng chính là để Khổng Tước gia tộc gia chủ xem xét”, Ny Á thản nhiên nói.
“Đó là đương nhiên” Phong Dực cười gật đầu.
Trời rất nhanh liền sáng. Nguyệt Nha trấn trở nên huyên náo, mà một đội kim ưng kỵ binh tiến vào. Khiến rất nhiều người hai mắt nhìn nhau. Kim ưng kỵ binh đoàn là binh đoàn đứng đầu trong các binh đoàn của Kim Ưng đế quốc, do một tay quân thần Cách Lôi Đặc tạo nên, mỗi người đều là có thể sát nhập giao chiến với cao thủ của quân địch, bình thường không có đại sự phát sinh tuyệt sẽ không xuất động.
Lúc này tất cả mọi người ở đây đều nghị luận. Đội Kim Ưng kỵ binh này đi vào một tửu lâu trong tiểu trấn khiến lão bản kinh sợ.
Không đầy một lát, ba người Phong Dực, Ny Á cùng Lệ Phù đi ra, hai mươi danh kỵ binh này nhất tề đứng thẳng cầm trường thương bóng loáng trong tay hành lễ.
“Khí thế không tệ, trang bị cũng không tệ”, Phong Dực nhẹ giọng cười nói.
“Chỉ là không tệ thôi sao?” Nia thầm nghĩ, bất quá đến cửa miệng lại không nói ra.
Phong Dực cùng Lệ Phù cưỡi chung một con ngựa được hai mươi danh kim ưng kỵ binh giáp vây quanh hướng tới kim ưng đế đô chạy đi.
Toàn lực đi trên đường, năm trăm dặm bất quá một canh giờ liền tới nơi.
Cổng thành Kim ưng đế đô hùng vĩ xuất hiện ở trong mắt Phong Dực, đương nhiên, so với cổng thành Thanh Long đế đô tất nhiên không thể so sánh được. Bất quá tiến vào bên trong thành Kim Ưng đế đô. Liền có thể nhìn ra quốc gia này phồn vinh cỡ nào. So với Thanh Long đế đô bất phân thắng bại. Thanh Long đế quốc tuy rằng vẫn là một quái vật lớn. Nhưng lại bị Kim Ưng cùng với Thiên Lang lại hợp tác với nhau ở phương diện thuốc súng công kích, đã có dấu vết phế bỏ, nếu không phải dựa vào Lăng Sương xử lý, Thanh Long đế quốc đã nguy trong sớm tối.
Khổng Tước gia tộc phủ đệ sớm đã chuẩn bị. Trận địa sẵn sàng đón quân địch.
, “Khí phái!” Phong Dực đứng trước cửa lớn của Khổng Tước gia tộc phủ đệ, trong lòng tán thưởng, hơn mười cái cột trụ trời kia, hai bên đại môn là hai con kỳ lân rống giận, không hổ danh là Kim Ưng đế quốc nhất đại gia tộc. Có lẽ cũng chỉ có hoàng thất của Kim Ưng đế quốc mới được phép xa hoa không thua gì hoàng cung, mới có thể cho phép trước cửa có cột trụ trời dựng thẳng lên.
Lệ Phù có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên nàng về đến gia tộc, hơn nữa lại mới xảy ra biến cố lúc trước, chỉ là nắm chặt bàn tay Phong Dực để giảm bớt nỗi lo âu cùng với người trong gia tộc đối diện nảy sinh cảm giác không tín nhiệm cùng xa lạ.
Xuyên qua cửa lớn rộng mười trượng, đó là đại sảnh thập phần xa hoa. Khiến người ta không đoán được chính là gia chủ Cách Lôi Đặc đang đứng chờ ở đại sảnh. Ngay lúc hắn liếc nhìn Lệ Phù, liền đã biết, đây tuyệt đối là nữ nhi của đại ca Bố Tu không thể nghi ngờ. Tuy nói đại ca cùng nữ nhi ở Thần Ưng thành xa xôi, nhưng hàng năm đều bức họa của Lệ Phù được đưa đến.
“Tại hạ Phong Dực ra mắt Khổng Tước gia tộc gia chủ” Phong Dực lễ phép mà hành lễ một cái lễ mục sư.
, “Không cần khách khí.” Cách Lôi Đặc ngữ khí bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cũng rất là phức tạp.
“Được Thần Ưng thành chủ phó thác, đặc biệt đưa nữ nhi của hắn Lệ Phù trở về nhà, đây là tín vật của thành chủ, thỉnh gia chủ xem qua”, Phong Dực nói xong lấy ra một cái Khổng Tước linh kim săc đưa tới.
Cách Lôi Đặc tiếp nhận, không cần nhìn cũng biết đây là thật, tiến lên kéo bàn tay nhỏ bé của Lệ Phù lại muốn đưa nàng đi vào trong đại sảnh.
Chỉ là Lệ Phù lại như tia chớp rụt tay lại, trốn ở phía sau Phong Dực.