Dị Thế Ma Hoàng

chương 138: đánh cuộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thập bát Phượng Vệ nhất tề cùng kêu lên một tiếng, liền bày ra Ngũ Giác Tinh Hình Trận.

“Ai nha, binh trận a” Hai mắt Phong Dực liền sáng ngời. Bất quá hắn nhìn sơ qua Phượng Vệ kết thành Uyên Ương Trận rồi khinh miệt lắc đầu. Đối với những người có kiến thức về trận pháp như hắn thì Uyên Ương Trận chỉ được cái vẻ bề ngoài, thực chất nó còn tồn tại vô số điểm yếu. Chỉ cần đối mặt với người có thực lực chân chính thì không kham nổi một kích.

Trận pháp lợi hại ở chỗ, kết trận thần quỷ mạt trắc, sau đó mới đến phương thức công kích cùng khả năng phòng thủ. Tuy năng lực của từng binh sĩ kết trận có thể không mạnh nhưng uy lực công kích hội cùng một chỗ thì tăng lên mấy lần, cho dù đối phương có là cao thủ thì cũng không đến mức một kích tất sát.

“Công kích” Dương Vân Vũ không thèm đếm xỉa đến ánh mắt khinh miệt của Phong Dực, tỉnh táo ra lệnh tấn công. Có thể nhìn ra nàng cũng coi như là một chủ tướng hợp cách. Ít nhất cũng sẽ không bị một kích của đối phương làm lửa giận che mờ lý trí.

Người sáng tạo nên Uyên Ương trận cũng đã đặt không ít tâm tư vào nó. Lúc đối mặt với cao thủ, đầu tiền liền vây trong Ngũ Giác Tinh Hình Trận, năm người bên trong trận tiền hành tấn công ngập trời. Mấy người còn lại hoặc phụ trách hiệp trợ tấn công hoặc phòng thủ.

Năm người tấn công xuất ra ngũ phiến kết hợp với hỏa diễm đấu khí mang theo khí thế cuồng bạo chém về phía Phong Dực, đồng thời phong tỏa tất cả các đường lui của hắn. Thập Bát Phượng Vệ tất cả một thân đều là Hỏa đấu khí, lực phá hoại dĩ nhiên là đứng đầu trong thất hệ.

Chỉ là Phong Dực vẫn không hề nhúc nhích, tùy ý để đấu khí chém tới, trên mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên.

Nhưng là công kích qua đi, Dương Vân Vũ lại kinh ngạc phát hiện, Phong Dực vẫn đứng im tại chỗ, đầu tóc không hề tổn thương, cứ như loạt công kích vừa rồi đối với hắn chỉ là hư ảo.

“Biến trận” Dương Vân Vũ nhanh chóng phát hiện, thực lực của Phong Dực vượt xa sự tượng tưởng của nàng, liền quyết đoán hạ mệnh lệnh biến trận.

“Hắc Hắc. Cho dù biến trận cũng chưa chắc đã dùng được” Phong Dực cười nói. Hắn bây giờ đã tiến vào cảnh giới Thập Nhị Dực Tử Ma, ma tộc vốn thân thể mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa tại Thủy Nguyệt Đỗng Thiên còn được năng lượng căn nguyên của Mặc Vũ Tôn Giả Mặc Nhất Tâm tố trọng thân thể. Tinh thần cùng thân thể đã đạt đến trình độ phi thường khủng bố, nếu chỉ luận về tố chất thân thể thì chỉ sợ phi nước đại cũng không thể đuổi kịp hắn. Hơn nữa hắn cũng đã đạt đến Ngũ Tinh Thần Mục Sư chi cảnh, mà Thập Bát Phượng Vệ thực lực cao nhất bất quá chỉ là Ngũ Tinh Đại Chiến Sư, tuy trận pháp có làm tăng lực công kích lên vài lần, nhưng hắn đứng im cho các nàng công kích thì cũng không thể làm tổn thương đến một sợi lông của hắn.

Quả thật, sau một hồi biến trận đều không làm gì được Phong Dực, thực lực chênh lệch quá lớn. Căn bản là con kiến so đấu với đại dương.

Dương Vân Vũ không cam lòng liền hạ tiếp mệnh lệnh: “Phòng ngự trận thức, Ma Nỗ Thủ chuẩn bị.”

Mười mấy tên Ma Nỗ Thủ từ nhiều địa phương khác nhau liền hướng cung tên về phía Phong Dực. Nhìn ma pháp màu xanh trên mũi tên thập phần yếu ớt nhưng lực xuyên thấu lại cực kì kinh người. Với khoảng cách gần như vậy chỉ sợ tấm thép lớn cũng có thể xuyên qua được. Đặc biệt lại được gia tăng thêm phá ma thuộc tính, càng tăng thêm tính uy hiếp với Ma Pháp Sư.

“Công Kích!” Dương Vân Vũ quát một tiếng.

Mười mấy cái Ma Pháp Tiễn liền xé gió, trong nháy mắt bắn về phía Phong Dực tạo nên những tiếng kêu vun vút trong không khí.

Trong nháy mắt bạch mang lưu chuyển quanh người Phong Dực, Mười mấy Ma Pháp Tiễn chấn vào bạch mang kêu leng keng rồi rớt xuống trước mặt hắn.

“Ai, Một điểm vui đùa cũng không có. Ta cũng có chút đánh giá cao các ngươi.” Phong Dực thở dài khẽ nói. Đột nhiên hắn vung tay lên, mười tám đạo quang mang trắng noãn mềm mại xuất hiện. Trong nháy mắt quang mang quấn quanh cổ mười tám Phượng Vệ, bọn họ không tự chủ được liền bị lôi lên trên không trung.

“Không, ngươi dừng tay. Ta nhận thua.” Dương Vân Vũ cùng Thập Bát Phượng Vệ tình như tỷ muội. Đột nhiên thấy Phong Dực hạ độc thủ, không khỏi sợ hãi. Trong lòng liền cảm thấy hối hận, tại sao mình lại đi chọc phải một nhân vật như vậy a, Thần Mục Sư, vô luận nơi nào đều là một đại nhân vật.

“Ngươi đang cầu xin hả?” Phong Dực tà ác cười nói.

“Ta, ta cầu ngươi.” Dương Vân Vũ cắn chặt hàm răng, run rẩy nói. Trong nháy mắt, kiêu ngạo của nàng liền bị nam nhân này hung hăng dẫm nát dưới chân.

“Ngươi cầu ta? Chưa bao giờ ta thấy người đi cầu xin mà như ngươi.” Phong Dực hắc hắc cười nói, giống như trong nháy một vị mục sư ôn hòa, khả ái liền biến thành một tên ác ma không hơn, không kém.

Thân thể mềm mại của Dương Vân Vũ khẽ run rẩy. Hơn một trăm binh sĩ đứng sau nàng đã “Lửa Giận Trùng Thiên”.

Dương Vân Vũ khuôn mặt tái nhợt, tay cầm Hỏa Diễm Kiếm cắm xuống đất, rồi đưa tay lên trên ngực gỡ huy hiện tượng trưng cho Lôi Bằng Gia Tộc đặt một bên, hai đầu gối từ từ quỳ xuống.

“Tướng Quân” Tướng sĩ nhất tề đau xót kêu lên một tiếng. Tướng quân chịu nhục so với chính bọn họ chịu nhục còn bi phẫn hơn ngàn lần.

Chân Dương Vân Vũ chuẩn bị chạm đất thì một luồng bạch quang nhu hòa tiến đến nâng nàng đứng dậy. Nàng kinh ngạc nhìn Phong Dực: “Ngươi...”

Phong Dực nhẹ nhàng vung tay lên đem Thập Bát Phượng Vệ thả xuống. Các nàng liền bưng cổ ho sặc sụa.

“Không nên cao hứng, bổn thiếu gia đã đáp ứng An Kỳ Nhi tha cho người một lần. Nếu có lần sau ta sẽ không khách khí đâu.” Phong Dực thản nhiên nói.

“Ngươi thực lực cao hơn hẳn bọn ta, cho dù thắng cũng không có gì là lạ.” Dương Vân Vũ cũng không chịu thua. Nàng nghĩ không phải Uyên Ương trận không lợi hại mà là đối thủ quá mạnh.

“Haha, ngươi không phục. Uyên Ương Trận của người có trăm ngàn chỗ hở, gọi nó là trận pháp còn có chút miễn cưỡng.”

“Ngươi thối lắm. Dựa vào cái gì mà người dám nói Uyên Ương Trận có trăm ngàn chỗ hở? Ngươi thì biết cái gì về binh trận.” Dương Vân Vũ thẹn quá hóa giận, liền quên mất sự kinh khủng của Phong Dực.

“Vân Vũ, thế nào lại nói với Phong Mục Sư quá đáng như thế?” Trong lúc ấy, một âm thanh nhàn nhạt, dễ nghe truyến tới. Trong bóng tối xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển đi ra, chính là mỹ nhân Lão sư An Kỳ Nhi.

Lúc An Kỳ Nhi hiện thân, Phong Dực cũng không có gì kinh ngạc, từ lúc theo Dương Vân Vũ đến đây, hắn đã phát hiện An Kỳ Nhi ẩn thân đứng ngoài quan sát. Chứng tỏ Mỹ nữ lão sư này một thân cũng không phải là không thông ma pháp hay đấu khí.

“Uyên Ương Trận này là do ngươi sáng tạo.” Phong Dực cười hỏi, tựa hồ có khả năng đã xác định chính xác.

“Không sai, cái trận pháp mà có trăn ngàn chỗ hở này là do ta sáng tạo.” An Kỳ Nhi nhàn nhạt đáp. (Con này suốt ngày nhàn nhạt. Chắc cũng nhạt lắm)

“Haha, hy vọng ngươi không để ý. Ta cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thế thôi.” Phong Dực cười nói. Hắn cảm giác nữ nhân này cũng không hề đơn giản.

“Không sao, đích xác Uyên Ương Trận cũng chưa có hoàn thiện. Xem ra Phong Mục Sư cũng có hứng thú nghiên cứu binh trận.”

“Điềm Tâm, hắn thì biết gì về binh trận a.” Dương Vân Vũ đứng một bên khó chịu xen vào.

Nghe xong Dương Vân Vũ nói Phong Dực liền thở gấp, Nàng ta gọi An Kỳ Nhi là Điềm Tâm, chẳng lẽ hai nàng lại là bối bối. Chỉ tượng tưởng hai thân thể nữ nhân xinh đẹp trần truồng ở cũng một chỗ hắn đẫ không dám nghĩ thêm chút nào.

“Ngươi đã không phục như vậy, bổn thiếu gia liền cấp cho ngươi một cơ hội. Tùy ý chọn ra mười tám binh sĩ để ta chỉ điểm một chút. Một tháng sau liền đấu một hồi với Uyên Ương Trận Thập Bát Phượng Vệ, thế nào?” Phong Dực con ngươi vừa chuyển, cười nói.

“Đây chính là ngươi nói, một lời đã định.” Dương Vân Vũ vui vẻ đáp.

“Chậm đã, để không lãng phí một tháng thời gian của ta, nếu ta thắng thì thế nào?”

“Nếu một tháng sau người thắng, ta mặc người tùy ý xử trí.” Dương Vân Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng nghĩ một tháng, cho dù một năm thì hắn cũng đừng mong thắng nổi Thập Bát Phượng Vệ. Nếu thắng được thì quả thật là Thiên Phương Dạ Đàm.

“Thật sự tùy ý ta xử trí, cho dù bắt ngươi làm nô tỳ cũng được?” Phong Dực vui vẻ cười hỏi.

“Lão nương, Bổn tướng quân nói ra như bát nước hắt đi, không bao giờ đổi ý.” Dương vân Vũ đáp.

“Vậy thì cứ theo ý ngươi.”

“Chậm đã Phong Mục Sư, nếu người thua thì thế nào?” Lúc này An Kỳ Nhi đột nhiên chen vào hỏi.

“Đúng vậy, nếu người thua thì sao?” Dương Vân Vũ mới chợt nhớ ra, không hỏi kĩ càng thì chỉ có thiệt chính mình.

“Cùng người giống nhau, tùy ý xử trí. An Kỳ Nhi ngươi có muốn một phần hay không? Dù sao Uyên Ương Trận cũng do người sáng tạo.” Phong Dực nhún vai, nhàn nhạt nói.

An Kỳ Nhi ngẩn người, nói: “Nếu Phong Mục Sư đã có nhã hứng này thì ta cũng tham gia vậy. Bất quá ta không dùng chính mình đem ra đặt cược, mà dùng một khối Minh Hải Ma Khoáng.”

Minh Hải Ma Khoáng! Phong dực cũng biết loại khoáng thạch này. Trong truyền thuyết tại đáy biển Minh Hải thần bí xuất hiện một loại khoáng thạch, thập phần mỹ lệ, nhưng lại không có bao nhiêu giá trị thực tế. Bất quá, đối với những người thích sưu tầm thì đích thị là bảo bối, còn với người khác thì nó chẳng qua chỉ là một tảng đá mỹ lệ thôi.

“Liêu thắng vu vô, thành giao, chúng ta ký kết ma pháp khế ước.” Phong Dực gật đầu nói.

( Liêu thắng vu vô: Thà ít còn hơn là không có.)

Ba người dùng tinh thần lực phóng xuất ra cùng một loại ma pháp khế ước để ký kết, nhất thức tam phân, vô phương đổi ý. Loại ma pháp khế ước tự nhiên không thể so sánh với Huyết Khế từ xa xưa kia, nhưng lực ước thúc của ma pháp cũng rất mạnh, một khi đổi ý Ma Pháp khế ước có thể dựa vào tinh thần lực bám trong nó để tiến hành nghiêm khắc trừng phạt. Còn nếu không thực hiện những gì đã cam kết nó còn có thể biến người ta thành ngu ngốc. Nhưng thực tế nó không có tác dụng lắm đối với Phong Dực, Chỉ cần dùng tinh thần lực cường đại của hắn liền có thể dễ dàng xóa đi Ma Pháp khế ước. Đương nhiên chỉ có loại quái thai như Phong Dực mới có thể làm được, cho dù là Cửu Tinh Thần Mục Sư muốn dùng tinh thần lực để xóa đi Ma pháp khế ước cũng thập phần khó khăn.

Rồi sau đó, từ trong một đại đội Dương Vân Vũ liền chọn ra mười tám người yếu nhất cấp cho Phong Dực.

Nhìn vẻ mặt không cam lòng của mười tám người đó, Phong Dực liền nói: “Mười tám người này từ bây giờ đã thoát ly khỏi Phích Lịch Quân Đoàn của người. Ở đây mười tám người này là yếu nhất. Nhưng đến với ta bọn họ cũng là người cực mạnh.”

Đầu của mười tám người nhất thời chấn động. Trong lòng bọn họ đều rõ ràng tại sao nàng lại chọn mình, chính bởi vì thực lực của họ là kém cỏi nhất. Không ai là không có hy vọng thực lực của mình thật cường đại, Phong Dực nói một câu đã trúng tâm sự của bọn họ. Mình thực sự có thể biến thành cường giả? Mình thật sự có khả năng như vậy... Mục sư đã nói một tháng sau sẽ chiến thắng Thập Bát Phượng Vệ, cho dù thực lực của các nàng hơn hắn bọn họ.

“Hảo, ta đồng ý.” Dương Vân Vũ gật đầu, vào quân đội là đã không màng đến sống chết. Mười tám người này cho dù bây giờ không bị chọn đi ra thì mấy tháng sau trong đại hội luận võ cũng sẽ bị đào thải.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio