Dị Thế Ma Hoàng

chương 143: toàn trường kinh sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ưng Hùng không thể tưởng được Lăng Sương lại có thể vì gã mục sư kia mà mắng hắn, nhớ tới trong đế đô Dao Thiên từng nói Phong Dực và nàng có chuyện, hiện tại xem ra tám chín phần là thật.

“Hừ, tiện nhân, chờ bản điện hạ chơi đùa ngươi xong, sẽ dày vò ngươi, bây giờ trước tiên nhịn ngươi đã” Ưng Hùng trong lòng oán hận nói, quay đầu làm bộ như không có nghe đến.

Lăng Sương thoáng nhìn Ưng Hùng trong mắt hiện lên một tia dư quang hung ác tàn nhẫn, trong lòng có chút khinh thường, nàng vì tình lang mắng hắn như thế, hắn lại có thể nhẫn nhịn như vậy, thật là mặt dầy a.

Mà chính lúc này, hai vạn Phích Lịch quân đoàn nhất tề đứng lên hoan hô như nước thủy triều dâng lên, chỉ thấy được Dương Vân Vũ dẫn Thập bát Phượng Vệ hiên ngang oai hùng cùng tự tin ngẩng cao đầu hướng Diễn võ trường đi tới. Cùng tiến vào còn có An Kỳ Nhi, khi tới Diễn Võ trường thì nàng dừng lại, hướng Dương Vân Vũ thủ thế hành lễ, rồi tìm một chỗ ở gần đó ngồi xuống.

Dương Vân Vũ cùng Thập bát Phượng Vệ đã sớm tới chỗ chuẩn bị sắp xếp trận thể, nhưng là nhóm người Phong Dực ngay cả cái bóng cũng thấy.

Thật lâu sau, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Dương Văn Vũ có chút không kiên nhẫn, cát trong đồng hồ không ngừng chảy xuống, mắt thấy đã sắp tới đáy, nhưng mà ̣ Phong Dực lại vẫn chưa xuất hiện.

Lúc này, toàn bộ mọi người đến xem cuộc quyết đấu đều đang nghị luận sôi nổi, chẳng lẽ Phong Dực tự biết đánh không lại Thập bát Phượng Vệ của Dương Vân Vũ nên không dám đến, chính là vì dựa theo quy định, nếu hết thời gian ước định mà hắn vẫn không đến liền xem như là bị xử thua.

“Ha ha, ngươi xem, tên mục sư kia ngay cả dũng khí đến ước đấu cũng không có, thật uổng công Lăng Sương ngươi tin tưởng hắn như vậy”, Lục hoàng tử Ưng Hùng cười lớn nhìn Lăng Sương nói.

“Hắn nhất định sẽ đến”, Lăng Sương chính là nhàn nhạt nói một câu, tên gia hỏa kia chắc hẳn là muốn tạo một chút bất ngờ.

Cát trong đồng hồ vẫn như cũ không ngừng chảy xuống, mắt thấy chỉ còn một ít cuối cùng, rất nhiều người đều lo lắng nhìn khắp xung quanh, bọn họ cũng không muốn trận quyết đấu kết thúc như vậy a.

Cuối cùng một ít cát còn lại cũng dần dần chảy xuống, đương lúc mọi người đang lộ ra vẻ thất vọng, lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một thân ảnh lăng không như điện xạ mà đến, vững vàng đứng ở trên Diễn võ trường, mà Thập bát danh chiến sĩ một thân khinh khải (áo giáp nhẹ) của kỵ binh chạy theo phía sau, nhất loạt ghì chặt dây cương, tuấn mã nhất tề hí vang một tiếng, tung vó dậm chân xuống ngừng lại, đứng chỉnh tề phía sau Phong Dực.

Lúc này, một ít cát còn lại kia cũng đã rơi hết xuống, thời gian vừa đúng không kém một giây.

“Ngươi đến muộn như thế là có ý gì, khiến mọi người phải chờ ngươi lâu như vậy”. Dương Vân Vũ vốn là không kiên nhẫn, nay thấy Phong Dực đến tự nhiên là khẩu khí không thể dễ nghe.

“Muộn? Không có a, nếu bổn thiếu gia không nhìn lầm, hẳn là không muộn đâu, về phần các ngươi phải chờ lâu, chính là tự các ngươi tới sớm đấy thôi, sao lại quay sang trách ta?” Phong Dực hắc hắc cười nói.

“Ngươi..., hừm không cần nhiều lời với ngươi, hiện tại mau bắt đầu đi, bản tướng quân rất muốn xem xem các ngươi biểu hiện ra sao?” Dương Văn Vũ có kìm nén cơn giận trong lòng xuống, cũng hiểu được, Phong Dực cố ý đến trễ, rõ ràng là muốn giảm sĩ khí quân đội của nàng.

“Ngươi đã muốn nhanh chóng thất bại như vậy, bổn thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi, Thập bát Long vệ, xuống ngựa xếp thành hàng” Phong Dực khóe miệng cười, mệnh lệnh nói.

Mọi người ở đây nhất thời sửng sốt, Dương Vân Vũ là Thập bát Phượng vệ, hắn liền lập ra Thập bát Long Vệ, hương vị đối chọi gay gắt khiến không khí cuộc ước đâu chưa bắt đầu đã nóng lên nhiều.

Thập bát Long vệ xuống ngựa, cởi khôi giáp trên đầu xuống, lộ ra ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.

Mà lúc này mọi người mới phát hiện Thập bát danh chiến sĩ này đều là binh sĩ đẳng cấp thấp thế nhưng hiện tại bọn họ khí thế như rồng, như hổ, chiến ý ngút trời. Cùng so sánh với Thập bát danh Phượng vệ dĩ nhiên là vẫn còn chút thua kém, nhưng là nhiều người hiện tại tâm trạng thoáng cái liền có chút gấp gáp, mong chờ hẳn lên, vốn tưởng một hồi quyết đấu hôm nay chỉ là một chiều, hiện tại nhìn thấy quang cảnh khí thế như vậy cũng khó mà kết luận trước điều gì.

Tròng mắt của Dương Vân Vũ cũng hơi co rụt lại, nguyên bản Thập bát danh chiến sĩ kia là những thuộc hạ yếu nhất của nàng, thế nhưng chỉ sau có một tháng như thế nào lại giống như thoát thai hoán cốt, toát ra sát khí cùng chiến ý kinh người, khiến kẻ khác nhìn vào có cảm giác lồng ngực lạnh toát tựa như bị gió lạnh xuyên thấu, chỉ dựa vào điểm này, chứng tỏ thuật luyện binh của Phong Dực cũng mạnh mãnh không kém nàng, điểm đó nàng cũng không tránh phải thừa nhận.

Cuộc quyết đấu tự nhiên có người đức cao vọng trọng trong quân đội làm trọng tài, mà trọng tài của lần quyết đấu này, chính là Tát Lãnh - một tay mãnh tướng hạng nhất dưới trướng của Cách Lôi Đặc, hắn đối với việc chỉ huy Ngũ Kim Sát Trận thập phần chu đáo, bởi vậy hắn làm trọng tài của cuộc quyết đấu binh trận lần này là hoàn toàn thích hợp.

Tát Lãnh lệnh cho Phong Dực cùng Dương Vân Vũ lên đài chỉ huy bên cạnh Diễn võ trường, liền hạ lệnh hai bên đem binh khí trong tay giao nộp, đồng thời thay bằng binh khí đặc chế cho tỉ đấu, cùng mặc vào một loại áo giáp đặc biệt để tránh bị tổn thương nhân mạng.

“Thập bát Phượng vệ, kết trận.” Dương Vân Vũ ra lệnh nói. Thập bát Phượng Vệ nhất tề kêu lên một tiếng, lập tức kết thành cái binh trận hình ngũ giác, uy thế đột khởi.

“Thập bát Long vệ, kết trận” Phong Dực tùy theo mệnh lệnh nói.

“Rống” Thập bát Long vệ điên cuồng hét lên một tiếng, nhưng là cũng kết thành một cái binh trận giống với Thập bát Phượng Vệ. Thế phân âm dương, nam chủ dương võng. Điên cuồng hét lên một tiếng như vậy lập tức tạo ra uy thế áp đảo Thập bát Phượng Vệ kia.

Tất cả mọi người hoàn toàn sửng sốt, Phong Dực thật sự quá cuồng vọng hắn muốn dùng Uyên Ương trận đối Uyên Ương trận? Phải biết một loại binh trận quyết không thể chỉ có nhìn mấy lần là học được. Nếu như vậy quả thật quá đơn giản, Ngũ Kim Sát trận do Cách Lôi Đặc sáng chế kia chẳng phải rất khó nắm bắt sao, nguyên nhân là từng binh trận đều có tinh túy bên trong, nếu không hiểu rõ thì chỉ như họa hổ thành miêu thôi (vẽ hổ nhưng mà lại ra con mèo: Ý là chỉ nắm bắt được hình dáng bên ngoài, không hiểu được cốt lõi bên trong hay bắt chước bên ngoài thôi).

Trong lòng Dương Vân Vũ hừ lạnh một tiếng, muốn dùng Uyên Ương Trận đối phó với mình, quả thực tự tìm tử lộ, nguyên bản còn có một ít lo lắng, hiện tại cũng tin tưởng gấp trăm lần, dĩ nhiên nắm chắc sẽ giành thắng lợi. Chính lúc nàng nghĩ muốn hạ lệnh cho Thập bát Phượng vệ tiến hành công kích, thì Thập bát Long Vệ lại điên cuồng hét lên một tiếng, thế nhưng là Phong Dực không có hạ lệnh mà Thập bát Long Vệ tự giác hòa trận từ ngũ giác trận thành tam giác trận.

Thập bát Phượng Vệ liền tự giác chuyển sang thế trận phóng ngự.

Giờ phút này Phong Dực cũng vung tay lên, từ trong không gian lấy ra một chiếc ghế, vẻ mặt thư thái ngồi xuống, ngồi trên đài nhàn nhã chỉ huy một cách điêu luyện.

“Uyên Ương hí thủy, phân ra tấn công” Trong lòng Dương Vân Vũ khẽ run lên, lập tức hạ mệnh lệnh xuống.

Chỉ thấy được Thập bát Phượng Vệ phân ra tránh khỏi công kích của Thập bát Long Vệ, đồng thời chia làm chín người một tổ tiến hành giáp công vây lấy Thập bát Long Vệ.

Dương Vân Vũ tính toán không sai, Thập bát Phượng Vệ cảnh giới thấp nhất cũng là Ngũ Tinh Chiến sư, còn Thập bát Long Vệ lại chỉ là cảnh giới chiến sĩ, Uyên Ương hí thủy binh trận này dùng để đối phó với đối phương có thực lực thấp hơn mình quả thật dễ như trở bàn tay, nàng cơ hồ có thể đoán được Thập bát Long Vệ chó má kia lập tức có kết cục toàn quân bị diệt, nàng đã chuẩn bị sẵn thật tốt để ngênh đón thắng lợi.

Ngay lúc trên trường kiếm của Thập bát Phượng Vệ phát ra hỏa diễm đấu khí cường đại hướng Thập bát Long Vệ công kich, thì Thập bát Long Vệ đột nhiên biến trận, trong nháy mắt chiến sĩ của Thập bát Long Vệ liền cùng Thập bát Phượng Vệ đứng hỗn tạp cùng nhau.

Mà Thập bát Phượng Vệ nhất thời giật mình vốn dĩ các nàng dùng hỏa diễm đấu khí đánh úp về phía đối thủ nhưng là hiện tại lại hướng phía chiến hữu của mình bổ tới, liền vội vã thu chiêu, có vài người thực lực chưa tới Lục tinh Chiến Sư thậm chí không thể thu chiêu, đành trơ mắt nhìn hỏa diễm đấu khí của mình cuồng bạo bổ tới người chiến hữu.

Cơ hồ ngay lúc đó, Thập bát Long Vệ cũng đồng thời di chuyển quỉ dị, phối hợp cùng chiến hữu tiến lên tạo ra vô số thân ảnh trùng trùng điệp điệp. Mà trường kiếm trong tay cũng cực kỳ xảo diệu nhất tề lướt qua trên cổ của chiến sĩ Thập bát Phượng Vệ, sau đó bay nhanh ra.

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ danh chiến sĩ của Phích Lịch Quân đoàn cùng hơn một nghìn quí tộc đến xem quyết đấu đều im lặng như tờ, hai mắt trợn lên nhìn trân trối vào quang cảnh trên Diễn võ trường.

Chỉ trong có hai hiệp, Thập bát Phượng Vệ liền bị trường kiếm chém vào cổ, sự thật này khiến tất cả mọi người đều không dám tin, cho dù là binh sĩ tinh nhuệ của Cách Lôi Đặc tạo thành Ngũ Kim Sát trận cũng chưa chắc đã làm được. Nhưng sự thật xảy ra trước mặt, khiến mọi người không thể không tin, Thập bát Phượng Vệ đang lấy tay vuốt nhẹ lên cổ mình, rồi đứng ngây ra như phỗng.

“Không có khả năng, không có khả năng a” Dương Vân Vũ lẩm bẩm nói trong miệng, nàng như thế nào cũng không thể tiếp nhận sự thật này. Thật lâu sau, tựa như nghĩ ra cái gì nàng mới uốn éo đầu hướng Phong Dực nhìn qua, lại phát hiện hắn cũng quay đầu nhìn về phía nàng, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười tươi rói.

Mà lúc này, những người vây xem xung quanh hô vang một tiếng, Thập bát danh chiến sĩ cấp thấp lại có thể chiến thắng được Thập bát Phượng Vệ cấp thấp nhất cũng là Ngũ tinh chiến sư, hơn nữa chỉ trong có hai hiệp, điều này có ý nghĩa gì? Nó có ý nghĩa là ngay cả Kim Ưng Sát Trận của Cách Lôi Đặc tại Kim Ưng đế quốc tạm thời cũng không so được với cái Uyện Ương trận này của Phong Dực a.

“Ta nói rồi, hắn nhất định sẽ thắng” Lăng Sương nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Ưng Hùng thản nhiên nói.

“Tiền, tiền...”, Triệu Thiên Doãn cười đến mức khóe miệng gần như co rút, một ngàn vạn kim tệ đặt cược, hiện tại biến thành một trăm triệu kim tệ, tuy rằng này một trăm triệu kim tệ này là của Phong Dực, nhưng cuối cùng cũng là đã qua tay hắn, như vậy có thể cho là có chút thành tựu a.

Trọng tài Tát Lãnh thất thần một hồi, hai mắt lóe ra tinh quang, nhất định phải đề nghị quân thần Cách Lôi Đặc nghĩ cách giữ người này ở lại Kim Ưng đế quốc, người như vậy nếu để đế quốc khác sử dụng, tuyệt đối sẽ làm toàn bộ các quốc gia khác tại Thần Phong Đại lục sợ hãi.

Mà An Kỳ Nhi cũng là ngơ ngác nhìn Phong Dực, Uyên Ương Trận là do nàng sáng chế, người khác có thể nhìn không ra cái gì, nhưng nàng lại có thể thấy được cái Uyên Ương trận mà Phong Dực sử dụng này, vồn là trong đó có vài điểm khiếm khuyết, nhưng hắn đã đem những khiếm khuyết đó sửa chữa hoàn toàn, uy lực tạo ra so với lúc trước đúng là một trời một vực, kiến thức binh trận của hắn sâu sắc như vậy, phải nói ngay cả khắp Nhân loại giới này còn có ai có thể hơn được.

“Tát Lãnh tướng quân, ta thắng, ngươi không cần tuyên bố gì sao?” Phong Dực thấy được Tát Lãnh vẫn như cũ si ngốc ngơ ngác, không khỏi phải lên tiếng nhắc nhở.

Tát Lãnh lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: “Ta tuyên bố lần này quyết đầu Phong Dực là người chiến thắng”.

“Từ từ...” Đúng lúc này, Dương Vân Vũ đột nhiên mở miệng nói.

“Hắc hắc, Dương đại tướng quân, hay là ngươi muốn đấu lại?”. Phong Dực cười hỏi.

“Ta thừa nhận thua cuộc, nhưng là không phải Dương Vân Vũ ta không dạy nổi người, chính là đừng tuyên bố thắng cuộc vội, ngươi có thể đáp ứng cùng ta tái đầu lần nữa chăng, khiến ta thua tâm phục khẩu phục, đương nhiên, mặc kệ tràng đấu tiếp theo là ai thắng ai thua, đều xem như là ta thua, ta Dương Vân Vũ mặc cho ngươi xử trí.” Dương Vân Vũ ngẩng cao đầu nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio