Nhìn thấy đồ án Ma Pháp Hỏa Diễm, vẻ mặt Phong Dực lập tức biến đổi, thân hình bay lên không trung chợt biến mất, một tiếng nhàn nhạt từ phương xa truyền đến: “Mạn tô, ta đi trước một bước.”
Diệp Mạn Tô há miệng thở dốc, nhíu mày, do dự một chút, liền triệu hồi ra Thần Ưng Vương, hướng về phía Ma Pháp Hoả Diễm mà bay đi.
Tạp Nhĩ tuyệt không nghĩ đến ở chỗ này lại bị Quân Đoàn Trưởng Đăng Ma Quân Đoàn của Thần tộc nhìn thấu thân phận. Nguyên bản chỉ cần không cố ý để lộ ra khí tức Huyết Tinh Linh trên người, hắn tự tin không có người nào có thể nhận ra hắn.
Bất quá đêm qua thực lực của hắn chuẩn bị đột phá cực hạn, hắn liền rời xa đế đô đến vùng đồi núi hoang vu này đào một cái hầm ngầm, bố trí một cái Cửu Trọng Cấm Chế để che giấu khí tức. Sau khi làm đủ hết thảy công phu mới bắt đầu tiến hành đột phá. Hắn biết, đang tiến hành đột phá là lúc bản nguyên khí tức ắt phải lộ ra, nhưng hắn cũng không phải thực lo lắng. Cùng lúc có cấm chế bảo hộ, về phương diện Cầm Nhất Tiếu vẫn tiếp tục truy tung hắn cũng không có khả năng tại xung quanh kim ưng đế quốc.
Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, ngay tại thời điểm Tạp Nhĩ tiến hành đột phá đến bước cuối cùng, Cửu Trọng Cấm Chế lạibị nghiền nát ngay lập tức biến mất. Ngay lúc đó Cầm Nhất Tiếu mang theo tiểu độiNgân Bạch mặt nạ phát ra tiếng cười chói tai liền xuất hiện trước mặt của hắn.
Nếu như Cầm Nhất Tiếu vẫn là Ngũ Cấp Diệu Nhật Chi Thần, Tạp Nhĩ tự tin có thể cùng hắn liều mạng. Nhưng thực lực Cầm Nhất Tiếu biểu hiện ra ngoài đã đạt đến cảnh giới Lục Cấp Vũ Trụ Chi Thần, lại còn lấy ra thần khí của thần tộc trong truyền thuyết Thiên Thần Chi Tráo. Hơn nữa Tạp Nhĩ đang trong thời điểmđột phá khẩn cấp, miễn cưỡng mới có thể chế trụ một thời gian, nhất thời bị Cầm Nhất Tiếu công kích không hề có lực hoàn thủ. Rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là phóng xuất ra Ma Pháp Hỏa Diễm cầu cứu, đây là hắn cùng với Phong Dực hẹn ước, một khi xuất hiện trường cung đồ án này, đại biểu cho tình hình vạn phần nguy cấp, nguy hiểm đến tính mạng.
“Tạp Nhĩ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra Bổ Thiên Thạch, sau đó tự trói tay chân cùng ta trở lại thần tộc tiếp thu thẩm lí và phán quyết, như thế sẽ ban cho người một cái chết nhẹ nhàng. Bằng không, ta sẽ làm cho ngươi hóa thành u linh trọn đời nhận lấy sự thiêu đốt của Hỏa Diễm Địa Ngục.” Nhìn thấy Tạp Nhĩ có vọng tưởng phá tan Thiên Thần Chi Tráo, Cầm Nhất Tiếu lạnh lùng nói. Thiên Thần Chi Tráo này là thần tộc chí bảo, luôn được cung phụng tại bên trong Thần Điện, nếu không đến lúc nguy cấp sẽ không được vận dụng. Lúc này Thần Vương để cho hắn lấy ra để đối phó với Tạp Nhĩ, có thể thấy được là hắn vạn phần quyết tâm muốn đem Tạp Nhĩ bắt sống ép hỏi ra nơi hạ lạc của Bổ Thiên Thạch.
Thiên Thần Chi Tráo này một khi sử dụng thì phóng xuất một vòng hào quang bao phủ lấy đối thủ, làm cho đối thủ trở thành cá trong chậu. Lại có thể thúc dục ma pháp trận trong đóđể phóng xuất ra mười tám loại thánh cấp ma pháp tiến hành công kích. Phóng nhãn toàn bộ Thần Phong Đại Lục cũng không có kiện bảo vật có thể sánh được với nó.
Nếu không phải Cầm Nhất Tiếu muốn bắt sống Tạp Nhĩ, thì chỉ sợ Tạp Nhĩ đã chết hơn một trăm lần.
“Ha ha, Bổ Thiên Thạch thì không có, còn muốn liều mạng thì có một cái, ngươi có bản lĩnh thì lấy đi.” Tạp Nhĩ lúc này là đã khôi phục hình thái Huyết Tinh Linh, một đầu huyết phiêu phiêu, huyết đồng tán ra một vòng điên cuồng cùng khinh thường, trong tay Huyết Sắc Trường Cung thỉnh thoảng lại khai cung chống đỡ, tựa hồ như ma pháp công kích vĩnh viễn không đình chỉ.
Cầm Nhất Tiếu không có trả lời, hắn liền đem Thiên Thần Chi Tráo chuyển từ thủy hệ ma pháp công kích nhu hòa đổi thành hỏa hệ ma pháp cuồng bạo công kích. Một con Hỏa Long Tế Hống cuồng bạo gào thét hướng Tạp Nhĩ phóng đến. Kỳ thực Cầm Nhất Tiếu hiện tại cũng đang đau đầu, tính tình Tạp Nhĩ nọ cứng đầu như đá hắn sớm đã biết, gia hỏa này căn bản không đem sinh tử để ý, Thập Bát trọng Thần Phạt trongThần Phạt Lao Ngục hắn cũng chống được đệ bát trọng, trên đời bất luận cực hình như thế nào dành cho hắn chắc chắn cũng vô dụng. Mà hắnhiện tại sở dĩ vẫn đang dây dưa, là bởi vì tại lúc bắt đầu đã phóng xuất ra cái Ma Pháp Hỏa Diễm cầu cứu. Việc này nói rõ người nọ cùng với Tạp Nhĩ có một mối quan hệ cực kì mật thiết với nhau, nếu dùnghắn để uy hiếp Tạp Nhĩ, nói không chừng lại có được hiệu quả không tưởng.
Mà lúc này ở trên một ngọn núi cao phía xa, Phong Dực cùngDiệp Mạn Tô đứng ở dưới một cái cây đại thụ, xem trận chiến.
“Là Thần Tộc, xem ra thực lực ít nhất... Là đã Lục Cấp Vũ Trụ Chi Thần, kiện bảo bối giữa không trung nọ hẳn là thần khí đỉnh cấp trong truyền thuyết Thần Tộc Thiên Thần Chi Tráo, Dực ca ca, chàng muốn cứu Huyết Tinh Linh kia.” Ánh mắt Diệp Mạn Tô cực chuẩn. Thần Tộc luôn luôn cường đại, vững vàng ép các quốc gia nhân loại thành một khối. Hơn nữa ngay cả Thần Tộc chí bảo Thiên Thần Chi Tráo đều đã lấy ra. Xung quanh cũng không ít cao thủ bị Ma Pháp Hỏa Diễm hấp hấp dẫn đến xem náo nhiệt, nhưng đều thức thời đứng ở ngoại vi trận chiến, không dám tiếp cận quá gần, chỉ sợ khiến cho hiểu lầm lại đẫn đến tai họa bất ngờ.
“Tạp Nhĩ là huynh đệ của ta, không thể không cứu, Mạn Tô, tronglúc ta động thủ, nàng đừng hiện thân, nếu không chỉ sợ rước họa vào thân.” Phong Dực thản nhiên nói.
“Chàng đã không sợ thì ta còn sợ gì, cùng lắm là bại lộ thế lực Vạn Bảo Tông thôi.” Diệp Mạn Tô nhìn Phong Dực kiên định nói, chuyện của hắn chính là chuyện của nàng, nàng sao có thể bỏ mặc được chứ.
Phong Dực trong lòng cũng có chút cảm động, bất quá hắn lắc đầu nói: “Nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta động thủ trước rồi nói sau. Nếu là tình huống không ổn nànglại động thủ tiếp, nếu có thể không bại lộ thì tốt nhất đừng bại lộ”.
“Ân, Mạn Tô biết” Diệp Mạn Tô cũng không dám dài dòng, gật đầu đáp.
Cầm Nhất Tiếu thấy dưới Thiên Thần Chi Tráo Tạp Nhĩ chật vật không chịu nổi. Lại nhìn bốn phía, xa xa những ngườitới xem náo nhiệt cũng không ít, bất quá đồng bọn của Tạp Nhĩ lại chậm chạp không hiện thân, lẽ nào sau khi chứng kiến thực lực của mình cùng với Thiên Thần chi tráo nên còn e ngại sao?
Suy nghĩ trong lòng của Cầm Nhất Tiếu, Tạp Nhĩ tự nhiên hiểu rõ, chỉ là hắn không thể ngờ tên Thần tộc này ngay cả Thiên Thần chi tráo cũng xuất ra, bất quá hắn lại thập phần tin tưởng Phong Dực, nếu như ngay cả xuất hiện cũng không dám thì tuyệt không phải là Phong Dực.
“Xem ra bằng hữu của ngươi sẽ không tới, cũng được, hiện tại bắt ngươi trước.” Cầm Nhất Tiếu lạnh lùng nói, nghĩ đến đồng bọn của Tạp Nhĩ ở phía sau thấy được thực lực của hắn lại thêm Thiên Thân Chi Tráo, nên không dám lộ diện, nếu đã như vậy, cũng không cần phải để ý tới chúng làm gì.
Nhưng là ngay lúc Cầm Nhất Tiếu đang đắc ý, đem toàn bộ tinh thần vận chuyển ma pháp trong Thiên Thần Chi Tráo, thì đột nhiên hắn cảm giác không gian tựa hồ trong nháy mắt dừng lại, nhất thời trong lòng nhảy dựng lên, một thân ảnh từ trong hư vô xuất hiện.
“Hừ” một tiếng, không gian hình bị một đao hắc mang xuyên thấu, tựa như chia làm hai tầng.
đọc truyện ở .net
Đồng thời hầu như nét mặt của tất cả những người đang đứng ở xa xem trận chiến đều lộ vẻ hoảng sợ, chỉ thấy từ ngân sắc viên nguyệt (hình cầu màu bạc ấy) nọ, ngay lúc đó một thân ảnh đen tuyền đột ngột xuất hiện, sáu đôi ma cánh màu đen thật lớn tựa như muốn đem Ngân nguyệt che lấp, ma khí nồng hậu bạo phát bao trùm khắp một vùng không gian nơi này, xa xa một vài người thực lực yếu đang xem náo nhiệt chợt thấy lồng ngực đau nhói, trên thực tế đã bị ma lực tác dụng toàn thân nhộn nhạo, ói ra một ngụm máu tươi.
“Ma tộc!”
“Thập nhị dực tử ma!”
Rất nhiều người không dám tin tưởng mà kinh hô, ai cũng nghĩ không ra nơi này không ngờ gặp phải cao thủ Ma tộc cấp bậc Ma vương.
Toàn thân Cầm Nhất Tiếu cũng là căng thẳng, cảm giác trên trán mồ hôi lạnh túa ra, ngay sau đó được mặt nạ ngân sắc hấp thu, vừa rồi nếu không phải trực giác của hắn tốt, đã bị tên Ma tộc này đả thương. Hắn có thể cảm giác được, ma khí trên người tên Ma tộc này so với Thập nhị dực Tử Ma bình thường còn muốn nồng hậu hơn, mới có thể vô thanh vô tức công kích, uy hiếp hắn.
“Niêm Hoa chỉ!” Phong Dực vỗ sáu đôi ma cánh một cái, nhất thời cát bụi bay mù mịt, mới vừa rồi hắn sử ra hai chiêu Niêm Hoa chỉ đắc ý nhất, lại thêmkết hợp với ma khí trong sát na tựa như tia chớp bắn tới phía Cầm Nhất Tiếu.
Cầm Nhất Tiếu hạ giọng quát một tiếng, toàn thân phát ra bạch mang chói mắt, không gian quanh mình hắn bắt đầu vặn vẹo, không gian ma khí một lần gặp vặn vẹo thì biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng đúng lúc này Cầm Nhất Tiếu đột nhiên cảm thấy hai chân của mình có chút cứng ngắc không di chuyển được, vội cúi đầu xuống nhìn liền thấy một đôi khô trảo tựa như móc sắt đang bám chặt vào chân mình.
“Vong linh? Muốn chết” Cầm Nhất Tiếu rung chân lên, tức thì đôi khô trảo kia bị hắn chấn nổ nát bấy.
Nhưng là vong linh liên tục từ trong đất chui ra không ngừng, có u linh, có cương thi, các chủng tộc đều có, đều là ngũ cấp lục cấp trung cấp vong linh, không bao lâu thì hợp thành một đại quân hàng trăm hàng ngàn con vong linh, tựa như thủy triều phóng mạnh về phía Cầm Nhất Tiếu.
“Ma tộc lòng lang dạ sói, đã xâm nhập vào lãnh địa của đế quốc nhân loại, lại không chịu biết mình, ra đây gây sự?” Cầm Nhất Tiếu giơ trường kiếm trong tay rung lên, một bên vẽ ra một vòng quang mang chém giết vong linh. Một bên lớn tiếng nói.
“Ma tộc kiêu ngạo xông vào lãnh thổ của chúng ta như tiến vào chốn không người, mọi người hiện tại liên kết lại, bắt tên ma đầu này có đi mà không có về.” Có người đi đầu lớn tiếng kêu lên.
Hơn mười đạo thân ảnh từ đàng xa bay vút đến, muốn cùng Cầm Nhất Tiếu cùng nhau đối phó Phong Dực. Diệp Mạn Tô âm thầm sốt ruột, chiều hướng hiện tại đối với Phong Dực thập phần bất lợi.
“Không nên xen vào việc của người khác, bằng không giết không tha.” Phong Dực ngầm vận khí lực đem âm thanh truyền ra bốn phía nói, mà cùng lúc đó, vô số dây leo lục sắc bắt đầu sinh trưởng, mang theo lục quang hắc ám hướng tới những đạo thân ảnh nọ quấn lấy.
Phong Dực biết, trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng, bằng không sẽ đưa tới càng ngày càng nhiều cao thủ, hắn dù có lợi hại cũng thể thể một mình chống lại đông đảo cao thủ như thế.
Sáu đôi ma cánh của Phong Dực chấn động, hóa thành một đạo hắc mang bắn tới phía Nhất Tiếu.
Thực lực cả hai đều đồng dạng thuộc hạng siêu cấp cao thủ, tự nhiên là bất phân thắng bại. Nhất thời trời long đất lở, nhật nguyệt biến sắc. Huyết Vô Nhai lại triệu hoán ra trung cấp vong linh tại trong nháy mắt bị khí tức hai người khi giao thủ phát ra cuồng bạo giết hết quá nửa, Phương viên mười dặm trong vòng không có một ngọn cỏ, không ai có thể thấy rõ xảy ra chuyện gì.
Trong vòng mấy chiêu, Cầm Nhất Tiếu cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, đã bị ma khí xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, khí tức toàn thân ngưng trệ, hắn hoảng hốt vội thu hồi Thiên Thần chi tráo để phòng ngự, Tạp Nhĩ vốn như cá trong chậu, chim trong lồng, lập tức như khói chạy ra xa.
“Rống” một tiếng, một con kim long cùng một con kim phượng từ trong hư không xuất hiện, ầm ầm hướng về phía Cầm Nhất Tiều.
Thiên Thần chi tráo xoay tròn trên đỉnh đầu của Cầm Nhất Tiều, phát ra ánh sáng thánh khiết như một màn chắc cứng chắc bao phủ lấy hắn, ngăn chặn công kích của Kim Long cùng Kim Phượng.
Cầm Nhất Tiếu chỉ cảm thấy Thiên Thần chi tráo cũng hắn đồng thời bị chấn động mãnh liệt, trong lòng không khỏi hoảng hốt, chẳng ngờ lực công kích của Kim Long cùng Kim Phượng này lại cường đại như thế. Lúc này hắn đột nhiên nhớ đến lời đồn đại về ngũ diệp kim tinh thảo, nghe nói thần thú thủ hộ của nó không phải chính là Kim Long cùng Kim Phượng này sao? Nghe nói là bị một người thần bí đoạt được, hiện tại xem ra người thần bí đó chính là tên Thập nhị dực tử ma này a.
“Cầm Long thủ”, Phong Dực nhằm đúng thời điểm này, hét lớn một tiếng một bàn tay đen ngòm xuất ra một trảo khí thế như hủy thiên diệt địa đánh tới.
“Oanh” một tiếng Thiên thần chi tráo liền bị chấn động mãnh liệt, bởi Thiên thần chi tráo là do Thần vương ban cho Cầm Nhất Tiểu để tăng khả năng thành công khi truy bắt Tạp Nhĩ, bởi vậy hắn chỉ là dùng một tia tinh thần lực khống chế Thiên thần chi tráo, mà cũng không có dùng linh hồn cùng văn tự khống chế, nên hắn chỉ có thể phát huy ba bốn thành sức mạnh của nó, hơn nữa sự liên hệ với Thiên thần chi tráo cũng không bền vững.
Quả nhiên sau khi Thiên thần chi tráo rung động mãnh liệt một hồi liền cùng Cầm Nhất Tiếu mất đi liên hệ, lá chắn ánh sáng phòng ngự lập tức tiêu thất, mà bàn tay đen ngòm cũng biến thành bàn tay to lớn bình thường đánh một chưởng vào lồng ngực Cầm Nhất Tiếu.
Phong Dực chính là thập phần vui vẻ, nhân lúc Cầm Nhất Tiếu cùng Thiên thần chi tráo mất đi liên hệ trong nháy mắt dùng ma khí bao vây đem nó thu vào trong không gian giới chỉ. Lúc này Tát Nhĩ đã chạy thoát, mà hôm nay hắn bị Cầm Nhất Tiếu dùng Thiên thần chi tráo đả thương, bây giờ không đi còn chờ tới khi nào?
Ngay lúc Phong Dực thu hồi ma cánh, Diệp Mạn Tô ở đàng xa cũng là thở phào nhẹ nhõm. Thực lực của Phong Dực có chút nằm ngoài dự liệu của nàng, đặc biệt hai chiêu võ học tuyệt thế kinh người kia, càng khiến uy lực của Thập nhị dực tử ma phát huy tới mức cực đại. Hơn nữa u linh Huyết Vô Nhai cùng tự nhiên thể Sơ Thất Thất phát ra sức mạnh cũng là vượt xa so với dự kiến của nàng, thực lực của Huyết Vô Nhai còn chưa đạt đến Thánh chiến sư, nhưng nguồn sinh lực của hắn lại có thể không ngừng triệu hôi trung cấp vong linh, còn Sơ Thất Thất này lại có thể đem thực vật biến hóa để công kích đối phương, thật khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Nói như thế có nghĩa, mặc dù thực lực của nàng có thể hơn Phong Dực, nhưng là nếu thật sư quyết chiến thì ai thắng ai thua cũng là khó đoán biết được. Nghĩ tới đây, Diệp Mạn Tô liền dừng lại, rồi lặng lẽ rời đi.
Cầm Nhất tiếu hai tay che ngực, một tia máu tươi từ vết thương trên mặt nạ ngân sắc chảy xuống, hiện tại hắn tức giận đến run người nhưng là lại bất lực không thể làm gì. Chí bảo của thần tốc Thiên thần chi tráo bị mất trong tay hắn, đồng thời hắn cũng bị tên ma tộc này gây thương tích, Tạp Nhĩ sớm đã biến mất không còn tung tích, nhiệm vụ của hắn lần này đã thất bại hoàn toàn.
Phía trước hơn một trăm cao thủ xuất hiện, hơn mười người khi nãy tham gia chiến đấu lúc này vẫn còn chưa hết hoảng sợ, đang cố chờ đợi viện binh thì lại cảm nhận được ma khí phát ra từ bốn phía cùng một mảnh hỗn độn trên mặt đất, trong lòng không khỏi kinh hãi, tên này thật sự chỉ là Thập nhị dực tử ma thôi sao? Theo như những thông tin mà họ biết, Thập nhị dực tử ma tuy rằng lợi hại, nhưng so với thần tộc lục cấp vũ trụ chi thần, một thần một ma, vỗn là thực lực tương đương, dĩ nhiên sẽ phát sinh tình huống quyết chiến giữa hai cường giả, trước mắt lục cấp vũ trụ chi thần bị trọng thương, ngay cả chí bảo của thần tộc Thiên thần chi tráo cũng bị người ta đoạt được, thật là nằm ngoài dự đoán của hầu hết những người tại đây, cũng may là bọn họ không có tham gia chiến đấu, bằng không hiện tại tựu không có khả năng còn đứng ở đây suy nghĩ miên man.
Mà đúng lúc này, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Cầm Nhất Tiếu, người này mái tóc xanh thẳm dài tới tận thắt lưng, vận một thân áo bào trắng, ngũ quan tinh xảo. Sau đó lại có hai thân ảnh nữa xuất hiện, một người là nam tử trung niên tướng mạo bình thường, còn một người là thanh niên tuấn dật, không ngờ lại chính là Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác, hai người đại biểu cho hai trong bốn gia tộc lánh đời Thanh Mộc gia tộc và Băng Phong Cốc.
“Cầm Nhất Tiếu ngươi để mất chí bảo của thần tộc Thiên thần chi tráo, phạm phải tội lớn, ngươi đã biết tội chưa?” Công chúa thần tộc Thanh Linh từ người xung quanh đã biết tất cả sự tình từ đầu đến đuôi, biết được Cầm Nhất Tiếu để mất Thiên thần chi tráo, vẻ mặt lo lắng hắng giọng nói.
“Hừ, ta sẽ hướng Thần vương thỉnh tội, không đến phiên công chúa điện hạ hỏi đến.” Cầm Nhất Tiếu thanh âm băng lãnh trả lời, không hề có chút tôn kính.
“Ngươi...” Thanh Linh cắn răng nói, hắn cùng một số người phản đối nàng, nếu như không vì để ý những người xung quanh, hiện tại nàng có thể thay mặt phụ hoàng giáo huấn hắn một chút cũng không phải là không thể.