Dị Thế Ma Hoàng

chương 156: vô sỉ cũng là một cảnh giới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía Nam Ma tộc Hóa Cột Thành, là thành trấn lớn nhất biên chùy, trước vẫn được gọi là hoàng tích, nhưng không còn loạn như ban đầu. Thỉnh thoảng lại có binh lính võ trang hạng nặng của Ma tộc tuần hành tại các đường cái, trước kia trong thành những Đại gia tộc của Ma tộc lúc nào cũng không ngừng phê bình, nhưng hiện tại không còn hống hách giống như trước đây, bởi vậy trật tự Hóa Cốt Thành đã tương đối yên lặng.

Kể từ ba năm trước một chi quân đội tự xưng dưới trướng Dạ Ma Vương quốc thập tam thái tử Phong Dực tiếp quản Hóa Cốt Thành, liền bắt đầu đột kích, phân hóa các thế lực bản địa trong thành, đến bây giờ cái chi quân đội từ hai nghìn sĩ binh đó đã phát triền thành đại quân năm vạn lính, hoàn toàn nắm Hóa Cột Thành trong tay.

Ma tộc vốn là chủng tộc có cấp bậc sâm nghiêm, Ma tộc cấp thấp đứng trước Ma tộc cấp cao chỉ có thể mặc cho người vuốt ve, muốn ngươi chết ngươi liền không sống được, muốn ngươi sinh sống ngươi không thể chết được.

Chính là từ khi quân đội thập tam Hoàng Tử hoàn toàn nắm trong tay Hóa Cốt Thành, giai cấp trên mặc dù vẫn sâm nghiêm, nhưng không còn cái hình ảnh tàn nhẫn như vậy, tối thiếu Ma tộc cấp cao không dám chèn ép Ma tộc cấp thấp, mà chuyện tình Ma tộc cấp thấp bị ức hiếp phải tụ tập vây sát Ma tộc cấp cao cũng không có phát sinh từ lâu rồi.

Bởi vậy Hóa Cốt Thành dân cư Ma tộc càng ngày càng nhiều, rất nhiều địa phương khác có Ma tộc cấp thấp đều nhao nhao xin gia nhập Hóa Cốt Thành. Bởi vậy mà Tra Lý, Mạc Tà cùng Bối Tất, Ngũ Tư huynh đệ nắm quân đội trong tay luôn được cung cấp cuồn cuộn các dòng tân binh mới mẻ.

Trong vài năm ngắn ngủi có được thành tích như vậy, Tra Lý, Mạc Tà, Bối Tất, Ngũ Tư huynh đệ cảm giác làm đầy tớ của Phong Dực là lựa chọn không sai.

Bất quá lúc này bốn người này lại ngồi vây quanh trong phủ thành chủ, ánh mắt đều thập phần ngưng trọng.

“Theo tình hình hiên tại, xem ra tin tức Huyết Ma Vương quốc có Thiên Ma Vương hiện thế hẳn là không giả. Ma tộc lúc này đã rối loạn, chúng ta phải nghĩ biện pháp thông chi cho Phong Dực thiếu gia mới phải.” Tra Lý khẩn cấp, nhìu mày nói.

“Thông tri? Thông tri như thế nào. Tình báo của ta hoàn toàn bị Dạ Ma Vương cho thay thế, ngoài ra trong phủ còn có một vị Thập Lục Dực Kim Ma đấy, mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta ngay cả Hóa Cốt Thành cũng không thể đi ra.” Mạc Tà cười khổ nói, nguyên bổn gia tộc của hắn lấy việc bán tin tình báo là chủ yếu. Hắn cũng có mạng lưới tình báo của chính mình, chính là lão già Dạ Ma Vương lại trực tiếp cắt đứt rồi thay thế, trong khoảng thời gian này đều do Dạ Ma Vương lấy danh nghĩa hắn gửi cho Phong Dực tin tình báo giả.”

“Ta xem vũng nước Ma tộc này càng ngày càng sâu, Dạ Ma Vương sở dĩ không cho Phong Dực biết tình huống, khẳng định sợ hắn trở về có nguy hiểm, bất quá tình huống thế này lại không thể không thông tri Phong thiếu gia, nói không chừng hắn có biện pháp có thể nghịch chuyển Can Khôn.” Bối Tất nói.

“Ta đồng ý, không có Phong Thiếu Gia chúng ta đều giống như rắn mất đầu.” Ngũ Tử tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy thì, hiện tại phải phái ai đi tìm Phong Thiếu Gia? Chúng ta mặc dù bồi dưỡng một chút nhân thủ, nhưng toàn bộ đều bị theo dỗi.” Mạc Tà thở dài một hơi nói.

“Đúng vậy, xem ra chỉ có thể chờ Phong Thiếu Gia chính mình tự trở về.” Tra Lý bất đắc dĩ nói, nhưng song mục lại hướng về phía ba người nháy mắt một cái, lấy tay dính một chút nước trà, lơ đễnh viết lên bàn hai chữ.

“Bỉ nhĩ!” Mạc Tà ba người nhất tề cả kinh, nhưng mấy năm nay luôn ăn ý phối hợp thành ngầm hiểu, lại làm cho bọn họ đều bất động thanh sắc, thì ra là vậy, bắt đầu thở vắn than dài đứng lên.

Bỉ Nhĩ là người hầu thân cận nhất của Phong Dực, lần trước đại vương tử Cuồng Ma Vương Mễ Lặc trả thù thì mất tích, Phong Thiếu gia từng vì chuyện này mà nổi trận lôi đình. Tức giận mà chuyển đổi giới tính Mễ Lặc trực tiếp thành thái giám.

Bì Nhĩ kỳ thật cũng chưa chết, khi rơi vào dòng nước sông chảy xiết sau đó lại được một vị Thập Tứ Dực Ngân Ma lánh đời cứu. Tại một tuần trước khi Tra Lý tuần phố thì gặp nhau, Bỉ Nhĩ dĩ nhiên mất đi thân phận bề ngoài Ma tộc, biến hóa thành một Bát Dực Lục Ma. Bỉ Nhĩ cũng biết tình hình Hóa Cốt Thành, nên Tra Lý trước hết không muốn bất luận kẻ nào biết hắn còn sống.

Bất quá lúc này Tra Lý cũng bất chấp nhiều như vậy, lấy tai chỉ vào nước trà rồi đem sự tình trải qua nói một lần.

Ba người Mạc Tà mừng rỡ, khi đó ai cũng đều cho rằng Bỉ Nhĩ đã chết, hiện tại đột nhiên xuất hiện chỉ sợ ai cũng không nghĩ ra. Đồng nghĩa với việc không có ai giám thị hắn, để cho hắn đi báo tin cho Phong Dực chính là tốt nhất.

Đã ba ngày, Cách Lôi Đặc cũng thật sự trầm được khí, dĩ nhiên chưa từng tìm Phong Dực, cũng không biết là ngại mặt mũi hay còn cái gì khác.

Tiểu Lệ Phù suốt ngày quấn quít lấy Phong Dực đang ngồi trên nóc nhà nhìn trời chiều.

“Trời chiều thật đẹp a, đáng tiếc lại luôn ngắn ngủi.” Lệ Phù ôm lấy cánh tay Phong Dực. Đột nhiên phát ra một câu cảm thán không phù hợp với niên kỷ của nàng.

“Trời chiều sở dĩ mỹ lệ bởi vì nó tồn tại ngắn ngủi, Lệ Phù nhà ta hôm nay như thế nào trở nên thương cảm vậy nhỉ?” Phong Dực cười hỏi.

Lệ Phù ôm thật chặt lấy hai tay của Phong Dực, đem cái đầu tựa vào bờ vai của Phong Dực, lẩm bẩm nói: “Mục sư ca ca, nếu như, nếu như ngươi phát hiện Lệ Phù thay đổi, người có còn tiếp tục thích Lệ Phù không?”

“Tại sao lại? Vô luận Lệ Phù nhà ta có thay đổi như thế nào vẫn đều là muội muội mà ta thương yêu nhất.” Phong Dực nhẹ giọng cười nói, nhưng lại đang nhìn trời chiều từ từ chìm vào đường chân trời lại hiên lên một tia âm u nhàn nhạt. Từ lúc Thần Ưng Thành bị đồ sát đến nay, mặc dù trong khoảng thời gian này ở đế đô nàng dần dần khôi phục hoạt bát và ngây thơ như trước kia, nhưng Phong Dực lại phát hiện đây chỉ là vẻ mặt bên ngoài, một chút âm u của bóng ma đã mọc rễ nảy mần ở trong lòng của nàng, có lẽ trong khoảng thời gian này chính mình có chút xem nhẹ nàng, trải qua đại kinh biến nên tính cách của nàng đã bắt đầu thay đổi.

“Có thật không Mục sư ca ca? Ngươi thật tốt.” Lệ Phù rất cao hứng nói.

“Đương nhiên.” Phong Dực khảng định nói.

“Mục sư ca ca, vậy nếu ngươi muốn rời khỏi đế đô nhưng không cho bỏ lại Lệ Phù nha, Lệ Phù không muốn ở lại địa phương mà không có Mục sư ca ca.” Lệ Phù đột nhiên buồn bã nói.

Phong Dực ngẩn ra. Chẳng lẻ nàng cũng đã nhận ra cái gì?

“Lệ Phù, nơi này cũng là nhà của ngươi mà. Mà Mục sư ca ca một ngày nào đó muốn rời khỏi đây.” Phong Dực vươn tay vuốt sợi tóc của Lệ Phù nói.

“Ta mặc kệ, ta mặc kệ, dù sao Mục sư ca ca muốn đi thì nhất định phải mang theo ta, nếu không.. Nếu không.” Lệ Phù có chút kích động nói, nhưng nàng thủy chung không nói được thành lời.

“Hảo, Mục sư ca ca đáp ứng ngươi.” Phong Dực đành phải trả lời như vậy, hắn nghĩ mang theo Lệ Phù đi, Khổng Tước gia tộc khẳng định sẽ không buông tha, bất quá cũng không cấp bách, đến lúc đó cùng lắm là trốn đi chứ sao.

Lệ Phù lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, vẫn nhắc nhở nói: “Không cho đổi ý, không cho đổi ý.”

Mà lúc này, trời chiều hoàn toàn nhập vào đường chân trời, màn đêm đã buông xuống.

Lệ Phù cùng với một đám con cháu đế đô ước hẹn nhau đi ra ngoài du ngoạn chợ đêm, Phong Dực cũng có chút không yên tâm lắm, liền cho Tiểu Ảnh lặng lẽ đi theo.

Mà ngay lúc Phong Dực đi tới phòng mình thì cước bộ của hắn có chút hơi chậm lại, khóe miệng đột nhiên hiện lên vẻ tươi cười. Hắn đẩy của ra, liền thấy được một người thân mặc ngân sắc trường bào, thân ảnh mang mặt nạ màu bạc đứng đối diện hắn bên cửa sổ.

“Ngươi đã đến rồi, uống trà không?” Phong Dực cười hỏi, tựa hồ không chút kỳ quái vì sao Cầm Nhất Tiếu lại xuất hiện ở trong phòng của hắn.

“Khỏi đi, ta tới là muốn mời ngươi giúp ta khu trừ ma khí trong cơ thể.” Cầm nhất tiếu xoay người gọn gàng dứt khoát nói. Thanh âm xác thực thanh thúy dễ nghe, hiển nhiên giọng nói trước kia đều là ngụy trang.

Phong Dực trực tiếp ngồi xuống rót một chén trà, khẽ cười một cái nói: “Cử chỉ sáng suốt, bất quá hiện tại thời gian miễn phí đã qua, để bổn thiếu gia khu trừ ma khí phải thu hoạch chút phí tổn thích hợp.”

Đôi mắt Cầm Nhất Tiếu xuyên thấu qua mặt nạ nhìn Phong Dực chằm chằm, sát cơ trong mắt không hề che dấu chút nào.

“Ha ha, đừng hù dọa ta, bổn thiếu gia nhát gan không chịu nổi hù dọa.” Phong Dực ha ha cười nói, người khác sợ nàng là thần tộc quân đoàn trưởng, nhưng trong mắt hắn, nàng chỉ là một con rối, trong cơ thể nàng Phụ cốt ma khí cũng chính là kiệt tác của chính mình.

“Ngươi muốn bao nhiêu?” Cầm Nhất Tiếu trong lòng cảm giác được vô cùng khuất nghẹn, trước bị Thập Nhị Dực Tử Ma đã thương, tiếp theo lại phài nhìn sắc mặt của tên mục sư chết tiệt này mà hành sự, vốn thân thể băng thanh ngọc khiết cho hắn nhìn cũng đã lỗ lớn, hắn hiện tại còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, không chỉ không có giác ngộ đã chiếm tiện nghi, ngược lại còn muốn giở công phu sư tử ngoạm.

Nếu như Phong Dực biết Cầm Nhất Tiếu nghĩ như vậy chỉ sợ sẽ cười nhạt một tiếng. “Nhìn thân thể ngươi mà cũng là chiếm đại tiện nghi? Ngươi tự phụ thân thể được như vậy sao? Nếu như một tên lang băm à nhầm lang y muốn trị bệnh cho một nữ bệnh nhân, nhìn qua thân thể của nàng, kết quả không thu được tiền thuốc men ngược lại còn phải cấp trở lại sao? Mịa ngươi đừng có ảo như vậy chớ.”

“Thần tộc các ngươi thừa thãi cực phẩm ma tinh thạch, bổn thiếu gia cũng không như sư tử ngoạm, lấy một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch đi.” Phong Dực thản nhiên nói.

“Một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch? Ngươi đùa giỡn với ta hả?” Cầm Nhất Tiếu cắn răng nói, trong gian phòng độ ấm nhất thời xuống đến nỗi đóng băng, không khí lộ ra áp lực khiến người khác không thở nổi.

“Như thế nào đây? Cái giá tiền này thập phần công đạo nha, chẳng lẽ một năm thời gian của ngươi và hơn một cái cảnh giới chệnh lệch thực lực còn không có giá trị bằng một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch?” Phong Dực khoa trương nói, bộ dáng như đang quảng cáo cho nhãn hiệu nào đó.

Đương nhiên, một năm thời gian cùng với một cái cảnh giới thực lực chênh lệnh đương nhiên không chỉ một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch có thể sánh bằng, nhưng ba ngày trước hắn đều nói miễn phí, hiện tại lại muốn một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch, tự nhiên làm cho nàng cảm thấy bất an trong lòng, có một loại cảm giác bị lừa bịp tống tiền. Nàng cũng không ngẫm lại, ai biểu nàng không nắm giữ cơ hội làm chi?

Đương nhiên Phong Dực chính là đạo đức giả, từ hướng phương diện khác chứng thực thuyết hắn được tiện nghi rồi lại khoe mã. Đã thương người ta, kết quả còn để cho người ta cầu tới ngươi để cho trị liệu, trị liệu thì cũng trị liệu đi, còn muốn phải thân thể tràn truồng trị liệu, đến sau cùng lại còn muốn thu hoạch một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch cho trị liệu phí, có lẽ hắn cũng chưa ngẫm lại mình đã đạt đến cảnh giới vô sỉ nào rồi.

“Tốt, một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch.”

“Thành giao, trước tiên giao năm trăm khối cực phẩm ma tinh thạch đặt cọc, sau đó thời gian trị liệu do ngươi tự quyết định, lần trị liệu cuối cùng giao nốt năm trăm khối.” Phong Dực đánh một cái rắm to này khiến dung nhan Cầm Nhất Tiếu xuất hiện mấy nếp nhăn, hận đến nghiến răng ken két.

Cầm Nhất Tiếu vung tay lên, một đống tinh thạch lòe lòe tỏa sáng liền xuất hiện dưới chân Phong Dực, âm thanh lạnh lùng nói: “Chiều nay bắt đầu trị liệu, nếu không có kết quả, thì ngươi hẳn tự đoán lấy kết quả của mình đi.”

“Không có hiệu quả, thiếu gia ta tự mình chặt đầu xuống cho ngươi làm ghế ngồi.” Phong Dực tay phải quơ đống ma tinh thạch vào không gian giới chỉ, mặt mày hớn hở nói.

“Còn có, chuyện của ta ngươi nếu dám nói lung tung với người khác, ta sẽ rút đầu lưỡi của ngươi.” Cầm Nhất Tiều suy nghĩ một chút uy hiếp nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio