Dị Thế Ma Hoàng

chương 158: hương diễm trị liệu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Dực biết mình khích tướng thành công rồi. Nếu nàng đã đi đến bước này, há có thể do dự nữa sao?

“Không nên coi hắn là nam nhân, không nên suy nghĩ nhiều quá, cứ coi như mình đang lõa thể trước một con vật vô tri vô giác đi” ? Cầm Nhất Tiếu đang tự thôi miên mình như thế.

Nếu Phong thiếu gia biết được suy nghĩ ác độc trong đầu nàng có lẽ lúc này phải tức hộc máu rồi, thiên địa ơi, không lẽ con đã tha hóa đến mực độ đó rồi sao.

Cầm Nhất Tiếu thoáng buông lỏng tinh thần, thân thể mềm mại đột nhiên bùng lên một đoàn năng lượng ba động, khiến thân ảnh của nàng trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn có vài phần quỷ dị.

Bỗng nhiên, năng lượng nổ tung, hình thành một dòng khí xoáy nhỏ lấy vị trí nàng đang đứng làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng phát tán nhanh ra ngoài.

Phong Dực vẫn điềm nhiên không một chút dao động, chỉ là hai mắt như có thần đột nhiên sáng quắc, chăm chú nhìn kĩ thân ảnh đang từ từ hiện ra dưới dòng khi lưu mãnh liệt.

Năng lượng dần dần tán đi, thân ảnh nàng cũng dần trở nên rõ ràng, áo lót cùng với tiết khố màu hồng sớm đã bị năng lượng vừa rồi bạo hủy, thân thể ngọc ngà như không bao giờ có thể vướng bụi hồng trần đã hoàn toàn lộ ra trước mặt Phong Dực.

Tấm lưng ong kết hợp vòng eo thon nhỏ cùng với hạ đồn vểnh cao tạo nên một đường cong vô cùng hoàn mỹ, làn da nàng mịn màng trắng như tuyết. Bộ ngực nhấp nhô theo từng hơi thở đang run rẩy của nàng khiến Phong Dực không khỏi nuốt nước miếng “ực” một cái, song phong nhô cao đã tạo nên một thung lũng sâu thẳm hờ hững khiến bất kì nam nhân nào cũng muốn dùng cái gì đó để khỏa lấp thung lũng ấy ( (.) Ll (.) ). Điểm xuyết thêm sự duyên dáng của núi đôi là hai nụ hoa phớt hồng nhỏ bé như đang tìm người vun xới chờ ngày nở rộ. Lướt qua vòng eo thon nhỏ chưa trọn một cánh tay người ôm, ánh mắt Phong Dực dừng lại trên hạ đồn chắc nịch vểnh cao, có thể nhìn thấy một vực sâu, một hang động huyền bí chờ các mạo hiểm gia khám phá, nhìn xuống dưới một chút là đôi ngọc thối (chân ngọc) thẳng tắp cực kỳ cân xứng. Qua ánh mắt tao nhã của Phong Dực, có thể hình dung được đây tuyệt đối là một trong những vưu vật hoàn mỹ nhất của tạo hóa.

Phong Dực kinh ngạc vô cùng, cái gì mới là hoàn hảo, cái gì mới là nghệ thuật, há chẳng phải là giai nhân trước mắt ta đó sao? Nếu như nói mới vừa rồi Cầm Nhất Tiếu còn mang chiếc áo lót và tiết khố hồng nhạt là cực hạn của mê hoặc, thì khi nàng khỏa thân thì đã đột phá đến cảnh giới siêu việt của tình dục rồi. Cảm giác giống như đang được chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất nhất trên đời, không ai không dâng lên ham muốn chiếm đoạt mạnh mẽ, tuyệt đối không thể để cho bất kì một kẻ nào khác có được cơ hội thưởng thức.

Một lúc lâu, Phong Dực mới hồi phục thần trí, trong lòng không khỏi cảm thán, tự xưng là đã giám định và thưởng thức qua vô số thân thể mỹ nhân, hắn không muốn thừa nhận cũng không được, Cầm Nhất Tiếu chỉ dựa vào đường cong cơ thể này đã chinh phục tâm linh hắn, làm hắn sản sinh ra ý nghĩ muốn đem nàng sơ hữu, muốn nàng thực sự là nữ nhân của hắn.

Hồng nhan họa thủy! Phong Dực âm thầm phát giác, đã trải qua vô số lần luân hồi mới tạo nên Phong thiếu gia với một tinh thần vô cùng cứng cỏi mạnh mẽ, vậy mà thiếu chút nữa đã chìm vào mê thất, xem ra định lực của mình vẫn còn thấp quá rồi.

“Lại đây”. Phong Dực thản nhiên nói, tâm tính khôi phục, ngữ khí cũng không mảy may có một tia ba động.

Cầm Nhất Tiếu chậm rãi xoay người, cũng không hề khẩn trương, thân thể nàng bây giờ giống như một nữ vương quyền uy đầy kiêu ngạo, phảng phất không phải Phong Dực đang chiếm tiện nghi của nàng, mà là nàng đang sủng hạnh Phong Dực, đúng vậy, chính là loại cảm giác này.

Phong Dực biểu tình bình thản, nhưng đôi mắt hắn lại như chứ một ngọn hỏa diễm nóng cháy đang ra sức xâm lược lên cơ thể trà cười, tuyệt không bỏ qua một centimet nào. Theo bờ vai thon dài đi xuống, lướt qua vòng eo tinh xảo, hắn đã nhìn thấy phong cảnh Tuyết Phong thánh khiết của vùng bình nguyên tơ lụa mượt mà, một chút bất ngờ xuất hiện trong mắt, vốn tưởng rằng hắn sẽ nhìn thấy giải đất tam giác thảo nguyên rậm rạp cây cỏ, nhưng lại không có một cây cỏ nào, một khe rãnh hoàn toàn nhẵn nhụi!

Phong Dực trong lòng thầm than, sao lại nghịch thiên như thế chứ, cực phẩm vưu vật này sợ là toàn bộ Thần Phong Đại Lục cũng không tìm ra mấy người, nếu không có sự tự chủ siêu phàm, sợ rằng hắn đã sụp đổ từ lâu rồi. Tuy rằng không biết tướng mạo của nàng như thế nào, nhưng tư thái nữ nhân như vậy, tướng mạo chắc chắn không hề thua kém. Để tránh cho yêu nghiệt đi ra ngoài gieo rắc tai ương cho sinh linh vô tội, bổn thiếu gia quyết định sẽ hy sinh thân mình để thu thập nàng vậy!

“Phong Dực, có thể bắt đầu rồi chứ?” Cầm Nhất Tiếu thản nhiên nói.

“Ngươi trước hết tháo mặt nạ xuống.” Phong Dực trong lòng khẽ động, nói.

“Không được.” Cầm Nhất Tiếu kiên quyết nói, nàng ngay cả xiêm y đã lột sạch sẽ rồi, vậy mà liên quan đến chiếc mặt nạ, nàng lại phản ứng vô cùng gay gắt.

“Khi bản thiếu gia khu trừ ma khí thì trên người ngươi không thể có bất cứ đồ vật nào cả, bao gồm cả mặt nạ.” Phong Dực đặt mông ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại của Dương Vân Vũ, thản nhiên nói.

Cầm Nhất Tiếu oán hận cắn răng, ngọc thủ chậm rãi hướng về phía mặt nạ, nhưng trước mặt nàng lại hiện ra một hình ảnh mông lung, một quá khứ đã bị nàng cực lực bỏ quên lần thứ hai lại hiện ra.

“Doanh Nhi, từ khi con mang chiếc mặt nạ, sẽ không còn cái tên Bản Chỉ Doanh nữa, mà kêu là Cầm Nhất Tiếu, con cũng không cần ở lại nơi này nữa, có thể ra ngoài khám phá thế giới rồi.” Một nữ tử tướng mạo mỹ lệ, phía sau có sáu cắp cánh trắng, chính là thần tộc mỹ phụ Điêu Ngọc Trác, nhưng nàng lúc này mang theo một nỗi u buồn mà nói với một tiểu cô nương khả ái.

“Vì sao?”. Tiểu cô nương hỏi.

“Không vì sao cả, con chỉ cần nhớ như thế là được rồi?” Mỹ phụ vuốt ve mái tóc tiểu cô nương, thở dài nói.

“Mẫu thân, ta biết rồi”. Tiểu cô nương luôn khát vọng được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cầm lấy mặt nạ đeo lên mặt không chút do dự.

"Doanh Nhi, không, Nhất Tiếu, ngươi phải nhớ kỹ, vô luận tình huống nào cũng không thể tháo chiếc mặt nạ này ra, trừ phi có một ngày ngươi gặp được nam tử mà ngươi yêu thương. Mỹ phụ ngồi xuống, kéo tiểu cô nương vào trong lòng lẩm bẩm nói, hai giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống vai tiêu cô nương ấy.

Cầm Nhất Tiếu trên tay toát ra một đạo ngân quang, mặt nạ “ca” một tiếng tự động thoát ly, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh leng keng của kim loại.

Khuôn mặt khả ái, ngũ quan tinh tế, chỉ là ánh mắt đẹp đẽ của mỹ nhân lúc này lóe ra mấy phần mê võng mấy phần thống khổ, còn có mấy phần cừu hận.

“Rất đẹp!” Phong Dực nhẹ nhàng cười, nhưng trong thâm tâm lại giật nảy một cái, không ngờ nàng lại có vài phần giống với thần tộc công chủ Thanh Linh, bất quá ý niệm của nàng lại quá nhiều sát khí.

“Hiện tại, được-rồi-chứ?” Cầm Nhất Tiếu nhìn chằm chằm Phong Dực, mang theo tia sát ý băng lãnh.

“Có thể.” Phong Dực gật đầu, đột nhiên lại nói: “Kỳ thực ngươi rất xinh xắn, vì sao mỗi ngày đều phải khổ sở mang mặt nạ, rồi lại giả trang là nam nhân?”

“Ngươi bớt nói lời thừa đi.” Cầm Nhất Tiếu lạnh lùng nói, đối với việc Phong Dực vô cùng trấn định khi nhìn thấy thân thể nàng, cảm giác nhục nhã trong lòng cũng vì vậy mà tự nhiên phai nhạt đi một chút.

“Uhm, không nhiều lời vô ích nữa, ngươi ngồi lên giường đi. Thân thể cùng với ý niệm hoàn toàn thả lỏng, tiến vào trạng thái không linh.” Phong Dực nhún nhún vai nói.

“Trạng thái không linh? Đây không phải là mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm sao?” Cầm Nhất Tiếu trừng mắt nhìn Phong Dực nói.

“Ngươi không muốn hai chúng ta đều bị phản phệ trở thành ngu ngốc chứ, nếu không muốn như thế có thể lựa chọn rời đi ngay bây giờ.” Phong Dực cực kỳ vô sỉ mà phát ngôn.

Cầm Nhất Tiếu cắn răng, rồi nhanh chóng đi về hướng giường lớn, chuyện tới nước này ta còn có lựa chọn hay sao chứ?

Phong Dực nhìn Cầm Nhất Tiếu khi di chuyển mà bộ ngực cao ngất không ngừng rung lên, tà hỏa trong lòng một lần nữa trỗi dậy, thật đúng là con mẹ nó quá tà môn rồi.

Cầm Nhất Tiếu đưa lưng về phía Phong Dực ngồi xếp bằng hạ, trầm giọng nói: “Nếu ngươi dám vô lễ với ta, ta sẽ cho ngươi sống những ngày tháng hối hận nhất trong cuộc đời.”

“Đương nhiên, đạo đức nghề nghiệp của bản thiếu gia đều được mọi người kiểm định và công nhận từ lâu rồi.”, Phong Dực điềm đạm đáp, không hiểu sao Cầm Nhất Tiếu nhìn vẻ mặt đứng đắn của hắn mà lòng càng thêm lo lắng.

Cầm Nhất Tiếu đem thân thể cùng với ý niệm hoàn toàn thả lỏng, tiến nhập trạng thái không linh, cũng chính là đem cả người sa vào giấc ngủ say, vô luận là thân thể hay ý thức.

Phong Dực ngồi phía sau nàng, bàn tay to trực tiếp áp lên tấm lưng mảnh mai, cảm giác như đang vuốt ve tơ lụa thượng hạng vậy, hắn khẽ run người, cảm giác này thật không tồi. Hắn dùng năng lượng Quang Minh dạo qua một vòng trong cơ thể nàng, biết nàng đã tiến nhập vào trạng thái không linh rồi.

“Có tiện nghi không chiếm là kẻ ngu si, bản thiếu gia dù tinh vi cũng không mất trí đâu?” Phong Dực tự mình lẩm bẩm một câu rồi nhẹ giọng nở nụ cười, bàn tay tà ác đang áp vào lưng Cầm Nhất Tiếu khe khẽ vuốt ve, từ từ trượt về phía bụng, rồi lân la mò lên đôi thánh khiết ngọc nữ. Ngón tay hắn nhích từng chút một, khi chạm đến vùng đồi núi săn chắc một cái làm hắn như bị giật điện, hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa màu hồng kéo một cái.

Phong Dực rụt nhanh tay về, nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp không khỏi có chút gấp. “Hự” Phong Dực thiếu chút nữa kêu lên hai tiếng “gâu gâu”, nếu mà lấn lá thêm một chút nữa hắn cũng không chắc giọng mình có biến thành tiếng chó sói tru hay không nữa... Nên dừng lại đúng lúc a! Tuy nói hắn không chính nhân quân tử, làm việc có lúc cũng không từ thủ đoạn, nhưng chung quy mọi việc hắn làm từ trước đến nay đều phải có nguyên tắc.

Tân trừ tạp niệm, Phong Dực dễ dàng đem ma khí trong cơ thể nàng đẩy ra một phần năm, sau đó bắt đầu dùng tinh thần xâm nhập vào ý thức hải của nàng, lưu lại căn nguyên năng lượng của mình trong đó, rồi nhanh chóng rút đi. Tuy Cầm Nhất Tiếu đã tiến nhập vào trạng thái không linh, nhưng ý thức hải là trung tâm của linh hồn, nếu như động tác quá lớn e rằng sẽ khiến nàng tỉnh lại. Đến lúc đó thì thiệt nhiều hơn lợi rồi.

Phong Dực đứng dậy, không dám nhìn vào thân thể có thể khiến cho nam nhân thiên hạ thần hồn điên đảo kia nữa, mà là bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo hắn nên đi đến nơi nào? Hay là dứt khoát đem nơi này đập phá tan nát rồi chạy về lãnh địa Ma tộc?

Suy tư một lát, Phong Dực quyết định tạm thời lưu lại, dù sao bí mật của Khổng Tước gia tộc hắn còn chưa rõ ràng, người thần bí đó là ai? Thông thiên thảo còn có công dụng nào khác? Xem ra bên trong còn một bí mật vô cùng khủng bố, khi không thể biết rõ ràng bí mật ấy, hắn vô cùng không an tâm.

Phong Dực đột nhiên nghĩ đến Lệ Phù, nha đầu kia đi chơi với đám con cháu quý tộc, không biết bây giờ thế nào?

Ý niệm khẽ động, hắn liền dùng thần thức kiểm tra từ phía tiểu ảnh được phái đi theo Lệ Phù, nhanh chóng nhìn thấy Lệ Phù đang thì thầm cái gì đó vào tai một tiểu mập mạp rồi ly khai đội ngũ quý tử nhà giàu, mà tiểu mập mạp nét mặt vui mừng lộ rõ, không lâu sau đó cũng ly khai khỏi đám bạn quý tộc.

Phong Dực biết tiểu mập mạp này, đại khái mười lăm mười sáu tuổi, tổ phụ là nhất đẳng công tước, vị thế gia tộc ở Kim Ưng đế quốc cũng không kém, có hơn mười người làm quan trong triều. Tiểu mập mạp đừng xem còn nhỏ nhưng lại thập phần háo sắc, đến bây giờ đã gây tai họa cho không ít thiếu nữ rồi, trong đó nhỏ nhất có nữ đồng tám tuổi, bất quá sau đó lại không bị quở trách, tính khí càng thêm ngang ngược.

Tiểu ảnh bám sát sau Lệ Phù, nha đầu này đang đi về hướng một ngõ hẻo lánh, Phong Dực trong lòng sốt ruột, không biết có nên phái tiểu ảnh phế luôn tên tiểu mập mạp kia không nữa.

Lệ Phù dừng lại trong hẻm nhỏ, có thể thấy rõ nha đầu luôn luôn ngây thơ hoạt bát lúc này có biểu tình thập phần âm lãnh, đặc biệt đôi mắt đẹp đã tràn ngập lệ khí, khóe miệng cười quỷ dị, cảnh tượng này làm Phong Dực chấn kinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio