Đúng lúc Huyết Tâm Ảnh định đẩy Phong Dực ra thì trên đài thiên vu ma tộc sau một hồi làm lễ thì đột nhiên hướng về Thiên Ma Điện quỳ xuống, mà lúc này tất cả ma tộc đều giống như thiên vu cùng quỳ xuống. Đây là nghi thức trang nghiêm nhất của Thiên Ma Vương tế tự, quỳ rạp xuống dùng tâm linh lắng nghe thanh âm của Thiên Ma Vương, nghe nói nếu trong lòng đủ thành ý thì có thể xuyên qua thời gian nghe được tiếng thở dài của Thiên Ma Vương, trong đó ẩn chứa ma công chí tôn Thiên Ma Công.
Thân thể Huyết Tâm Ảnh cứng đờ, khẽ cắn môi hạ thân thể xuống, bộ ngực cứ như vậy đặt trước mặt Phong Dực. Nếu như nàng không quỳ xuống sau này ma tộc không còn nơi nào cho nàng yên ổn sinh sống.
Mà lúc này Phong Dực vẫn đang cùng hạt châu lục sắc trong mi tâm tranh đấu hết sức quyết liệt, một bộ phận ý niệm của hắn đã bị hút vào trong hạt châu, một vài tin tức kỳ quái sát nhập vào trong ý niệm của hắn, bởi vậy hắn không biết mình đang được hưởng diễm phúc vô biên.
“Ai...” Đúng lúc này một tiếng thở dài như tiếng Như Lai từ viễn cổ đột nhiên vang lên trong óc Phong Dực. Hạt châu màu lục sắc run lên, Phong Dực nhân cơ hội đem ý niệm hoàn toàn thu về.
Ý niệm vừa trở về trong óc, tất nhiên là Phong Dực tỉnh lại, nhưng rất nhanh hắn ý thức được đầu mình đang bị hai khối thị mềm mại mang theo mùi thơm nhè nhẹ đè lên, nếu hắn đoán không sai, chín mươi chín phần trăm là bộ ngực của nữ nhân, lẽ nào trong thời gian ngắn ngủi mất đi ý thức hắn bị nữ nhân nào đó bắt cóc sau đó tiến hành “ngược đãi”
Phong Dực giãy dụa muốn đứng lên nhưng bị ép chặt đến nỗi không nhúc nhích nổi, trên người đối phương ma lực tỏa ra khổng lồ, rõ ràng so với mình không cùng cấp bậc a.
“Tiểu tử thối nếu không muốn chết thì đừng di chuyển” Huyết Tâm Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói, gia hỏa này lại trên bộ ngực mẫn cảm của mình động đậy, từng đợt cảm giác tê dại truyền đến làm nàng vừa thấy xấu hổ vừa giận dữ.
“Không được đâu đại tỷ, đang là nghi thức tế tự a, ngươi muốn cường ngạnh bản thiếu gia tốt xấu gì cũng phải chọn địa điểm, cũng phải để bản thiếu gia nhìn thấy hình dạng ngươi a” Phong Dực khóc không ra nước mắt úp mặt lên ngực nàng ấp úng nói” (DG: ^.^)
“Câm cái miệng thúi của ngươi lại” Huyết Tâm Ảnh oán hận nói, thanh âm gia hỏa đủ lớn để người xung quan nghe được, để cho hắn không nói nữa nàng dùng bộ ngực tăng lực đạo đè lên.
“Ta XX, lần này không lẽ ta bị ngực nữ nhân đè chết sau đó lại xuyên qua sao” Phong Dực vừa há mồm thì một cỗ lực lượng khổng lồ đè ép lên, trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ chết kiểu này thật mới mẻ, quả thật chưa lần nào ah. (DG: Chết kiểu này)
Đang nghĩ như vậy đột nhiên hắn cảm thấy như có một quả nho nhét vào trong miệng hắn. Theo bản năng Phong Dực khép miệng lại. (DG: Tèn tén ten)
Mà Huyết Tâm ảnh như bị điện giật cả người bỗng nhiên run lên, lúc này mới ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gia hỏa này không ngờ dám ngậm vào của mình...
Đúng lúc này nghi thức cũng kết thúc, Phong Dực bật dậy như lò xo, hít lấy từng ngụm không khí lớn, thiếu chút nữa hắn đã bị ngạt thở chết. Hơi quay đầu lại, hắn nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ phẫn nộ, trong mắt hiện lên tia huyết hồng đầy sát khí, bỏ qua những điều này thì nữ nhân đúng là cực phẩm trong nữ nhân, đã đến thời kỳ thành thục, thân thể cùng khí chất phong tình tiểu cô nươg không thể nào sánh kịp. Ánh mắt hắn nhìn xuống dừng lại nhìn chằm chằm trên ngọn nhũ phong như muốn lột sạch quần áo, bên trái trên đỉnh còn in lại rõ ràng một dấu nước miếng.
“Tiểu tử thối ngươi sẽ chết rất thảm” ánh mắt Huyết Tâm Ảnh như đao đâm vào Phong Dực, khóe miệng nở nụ cười băng lãnh, những người quen thuộc với nàng thì biết ngay nàng đang rất tức giận.
“Rất nhiều người đã nói như vậy a bất quá bản thiếu gia vẫn sống tốt. A, ta nói, đại tỷ ngươi thừa dịp bản thiếu gia đang ngủ cường ngạnh phi lễ, lời này là ta nói mới đúng” Phong Dực liếc xéo Huyết Tâm Ảnh nói.
Huyết Tâm Ảnh hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến hắn.
Trong lòng Phong Dực căng thẳng, nữ nhân này tuy rằng không nhìn hắn nhưng sát cơ vẫn tập trung vào hắn không có thả lỏng. Nữ nhân này thực lực biến thái ít nhất cũng đạt cảnh giới thập dực thanh ma, muốn thu thập hắn thì quá đơn giản, nhìn bộ dáng này nàng muốn đợi nghi thức tế tự kết thúc là động thủ, phải nghĩ biện pháp mới được.
“Này, lão huynh, nữ nhân này có địa vị gì” Phong Dực hỏi một vị ma tộc cao đẳng bên cạnh, Huyết Tâm Ảnh tuy là cao thủ hàng đầu, người nhận biết nàng cũng nhiều, nhưng trước đây thực lực Phong Dực kém cỏi, Dạ Ma Vương sợ mất mặt khi gặp nàng nên không cho phép hắn tới tham gia Thiên Ma Vương tế tự, tại lần Thiên Ma Vương tế tự lần trước hắn vất vả lắm mới đạt được tầng thứ nhất Dạ Ma Công được tham gia thế nhưng Huyết Tâm Ảnh sau khi tham gia tế tự xong cũng đi ngay, khó trách sao hắn không nhận ra.
Vị ma tộc cao đẳng kia nhìn hắn không chớp mắt, dường như không tin vào điều mình nghe thấy, kỳ thực trong lòng hắn vừa rất đố kị lại vừa thương cảm, đố kỵ vì Phong Dực được tiếp xúc thân mật với người trong mộng của chín mươi chín phần trăm nam tử trong ma tộc, tiếp xúc thân mật như thế đến nằm mơ hắn cũng muốn. Nhưng nghĩ tới thủ đoạn của Huyết Tâm Ảnh hắn không khỏi thương cảm cho Phong Dực, hắn nghĩ thầm ngay đến cha ngươi cũng bị nàng truy sát đến chật vật đến không chịu nổi, tiểu tử ngươi chuẩn bị nằm trên giường vài năm đi.
Tế tự đến nghi thức phồn tinh mãn thiên tiến hành cũng là cuối cùng, hàng trăm vạn ma tộc tham gia tế tự sẽ có một ngày cùng nhau đi ăn cơm, có người sớm đã bắt đầu chửi bới ví dụ như Phong Dực.
Lúc thiên vu ma tộc vừa tuyên bố kết thúc tế tự, Phong Dực lấy tốc độ nhanh nhất đứng lên, há mồm muốn gọi lão gia tử đến cứu. Nhưng hắn vừa mở miệng thanh âm còn chưa phát ra thì một tia khí tức âm lãnh tiến vào trong cơ thể hắn, bắt đầu di chuyển lung tung, nơi nào nó đi qua thì cực kỳ đau nhức khó chịu, giống như bị cắt từng miếng thịt, muốn kêu to nhưng hết lần này đến lần khác lại không mở miệng được.
Đúng lúc này, hạt châu lục sắc trong mi tâm Phong Dực phóng ra một loại năng lượng kỳ dị chống lại khí tức âm lãnh, trong cơ thể Phong Dực như có hai người đang đánh nhau, làm cho sự thống khổ Phong Dực phải chịu đựng tăng lên gấp bội, Phong Dực rất muốn đại não làm một lựa chọn tốt nhất là bất tỉnh nhân sự.
Nghi thức tế tự kết thúc, trăm vạn ma tộc bắt đầu chậm rãi đi về, toàn bộ lập tức trở nên ồn ào, các tửu lâu, tiệm cơm kỹ viện đều đầy khách, mà một vài tin tức nho nhỏ cũng được truyền ra.
“Thật hay giả, con trai thứ mười ba của Dạ Ma Vương trong lúc diễn ra tế tự chiếm tiện nghi của Huyết Tâm Ảnh?” Tại một góc tửu quán, một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên, tửu lâu đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên an tĩnh, người nào cũng dựng lỗ tai lên, bất kể nhân loại hay ma tộc đều có đặc điểm là tò mò.
“Lừa các ngươi làm gì? Ta còn thấy tận mắt, lúc đó...” Lời này là của một gã ma tộc cao đẳng, thật có khả năng ở gần Phong Dực khi đó, bằng không sao lại miêu tả rõ sống động như chính mình trải qua vậy, ngay cả động tác hay tâm tình đều miêu tả kĩ càng.