Dị Thế Ma Hoàng

chương 32: tiết mục chó cắn chó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bối Lệ Tháp mục quang nhất thiểm (có một số chỗ ntn mình thấy để hán việt hay hơn nên, nếu độc giả ko thích thì pm mình sẽ sửa lại), thông tuệ như nàng rất nhanh liền đoán được dụng ý của Mễ Lặc. Nàng thân là nữ nhi duy nhất của Huyết Ma Vương, là người thừa kế duy nhất Huyết Ma vương quốc, nếu nàng chết, Huyết Ma vương quốc nhất định sẽ hỗn loạn. Thứ hai là đại biểu Huyết Ma vương quốc người thừa kế tín vật Thị Huyết Long Chủy rơi vào trong tay Mễ Lặc, như vậy khi Cuồng Ma Vương quốc công phá Huyết Ma vương quốc gặp phải phản kháng sẽ ít đi nhiều. Cuồng Ma Vương thế nhưng đã bắt đầu mưu đồ Ma tộc chi chủ vị trí. Đáng tiếc truyền tống thạch của nàng bị hắn lúc đầu đánh lén cướp đoạt mất hiện tại cũng không biết ném đi nơi nào bằng không hiện tại liền khởi động truyền tống trở về, vạch trần âm mưu của Cuồng Ma Vương.

“Ngươi đưa ta Thị Huyết Long Chủy, ta cho ngươi biết.” Bối Lệ Tháp nhàn nhạt nói.

Mễ Lặc nhất cước đá qua, Thị Huyết Long Chủy đinh một tiếng bay tới tay Bối Lệ Tháp

Bối Lệ Tháp nắm lên Thị Huyết Long chủy đôi môi nhanh chóng mấp máy, nhưng đang lúc Thị Huyết Long Chủy bắt đầu sáng lên hồng mang nàng lại kêu lên một tiếng đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, ý định triệu hoán Long Hồn phong ấn trong Thị Huyết Long Chủy bị một trận quặn đau cắt đứt

“Còn muốn giở trò hoa dạng, hừ, xem ra ngươi rượu mời không muốn uống chỉ thích uống rượu phạt”. Mễ Lặc chậm rãi tiến đến, khóe miệng mang theo một tia tà ác tiếu ý, bỗng nhiên bàn tay nắm cổ áo Bối Lệ Tháp kéo mạnh, Bối Lệ Tháp ngoại bào liền bị xé rách

“A... Mễ Lặc, ngươi muốn làm gì?” Bối Lệ Tháp kinh sợ kêu lên.

“Ha hả, làm gì? Ngươi nói xem? Thật ra thì ta không chỉ thích nam nhân mà xinh đẹp nữ nhân ta cũng thích, Ma tộc đệ nhất thiên tài mỹ nữ ở dưới người của ta cầu xin tha thứ, tư vị này nhất định rất tốt” Mễ Lặc khóe miệng nhếch lên, hai mắt lộ vẻ điên cuồng

“Ta muốn cầu xin tha thứ cũng không tới phiên ngươi..” Bối Lệ Tháp nghiến răng, lúc này không khỏi nhớ tới một người, kẻ đã tuyên thệ muốn cho nàng ở dưới người hắn cầu xin tha thứ.

“Ta đây sẽ làm cho ngươi xem có phải hay không không tới phiên ta.” Mễ Lặc vừa nói vừa xé rách xiêm y Bối Lệ Tháp.

“Ba, ba, ba... Thật là tốt, một tiết mục chó cắn chó trò hay a, các ngươi tiếp tục, xem như thiếu gia ta không tồn tại là tốt rồi” Đang lúc ấy thì tiếng vỗ tay vang lên, trên một khỏa hồn thụ cách đó không xa Phong Dực lộ ra vẻ mặt hài hước tươi cười vỗ tay.

“Phong Dực...” Bối Lệ Tháp thì thào, chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại thở phào nhẹ nhỏm.

Mễ Lặc đứng thẳng lên, ánh mắt lạnh như băng mang theo điên cuồng sát ý, hắn ha ha cười nói: “Tốt, rất tốt, Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi vẫn muốn vào, cũng bớt đi cho ta một phen phiền toái.”

Phong Dực hắc hắc nở nụ cười quay đầu nhìn một chút chung quanh U Hồn Lâm nói: “Nơi này đích xác là Địa Ngục, bất quá là Địa Ngục của ngươi.”

Không một tiếng động, Phong Dực liền như gió tại không trung liên thiểm hai cước như điện (nguyên văn lưỡng cá liên thiểm không biết nên dịch thế nào cho đủ ý nếu có sai sót mong mọi người chỉ giáo) quát khẽ một tiếng, một cỗ nồng đậm ma lực tạo thành thủ chưởng thật lớn mang theo thiên địa chi uy đánh tới Mễ Lặc.

Mễ Lặc hết sức rõ ràng uy lực chiêu Cầm Long Thủ này của Phong Dực, Ngũ đệ hắn trong vòng nhất chiêu bị phế đi một cánh tay chính là chiêu này gây ra vì vậy hắn không dám khinh thị cậy mạnh nghạnh kháng mà mở ra ma dực lăng không né đi.

Phản ứng này lại là hợp ý của Phong Dực, mười đạo Niêm Hoa Chỉ xuyên kim rách thiết như Phụ Cốt Chi Thư (giòi bọ trong xương, nếu dịch ra thì không hợp câu sau. Đại khái hiểu là bám sát không rời) hướng Mễ Lặc bắn tới.

“Cuồng ma phá!” Mễ Lặc trong lúc bức bách hét lớn một tiếng, một cổ khổng lồ ma lực trong nháy mắt đọng lại trên hữu thủ, từng đạo thật mỏng ma nhận tầng tầng lớp lớp nghênh đón mười đạo niêm hoa chỉ, cả không gian rung động như bị cắt rách, nháy mắt hai đạo công kích biến mất trong không khí.

Mễ Lặc thẹn quá thành giận (không hiểu thẹn cái gì VP là não tu thành nộ) hướng Phong Dực nhìn lại nhưng thấy được Phong Dực tự tiếu phi tiếu khoanh tay giữa không trung, phía sau ba đôi ma dực nhẹ nhẹ phe phẩy. Mễ Lặc nhất thời không khỏi sửng sốt, mới vừa rồi hắn cũng không có chú ý, người này thế nhưng đã đột phá đến Lục Dực lam ma cảnh giới, trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm giác vô lực.

“Không phải muốn cứng đối cứng sao? Thiếu gia ta liền cùng ngươi cứng đối cứng!” Phong Dực ha hả cười một tiếng, vung quyền hướng Mễ Lặc xông tới.

Tả một quyền, hữu một quyền, thượng một quyền, hạ một quyền, Phong Dực hai cánh tay như không biết mệt mỏi loạn đả, hắn căn bản không cần dùng ma lực càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hưng phấn.

Mễ Lặc vất vả chống đỡ, lúc đầu thấy Phong Dực động tác dồn dập trong lòng còn thầm mắng hắn ngu xxx (có chữ ae ta rất hay dùng) mừng thầm định chờ Phong Dực ma lực hao hết sẽ cho hắn một kích trí mạng, ai ngờ Phong Dực như Ma thần Phụ Thể, ma lực tựa hồ không bao giờ hết, chính hắn hiện tại muốn trốn đi nhưng không được.

“Phanh”, một đòn thật mạnh hung hăng đánh lên mắt phải Mễ Lặc, Mễ Lặc trước mắt một chút mơ hồ, ma khí vận hành hơi chậm lại thân thể liền hướng phía dưới rơi xuống.

Phong Dực đáp xuống lắc lắc hai cánh tay, thật là thoải mái. Phải biết rằng hắn mấy ngày nay mặc dù thực lực đột nhiên tăng mạnh nhưng cũng mang đến một chút di chứng, tỷ như hắn thừa nhận đã đến cực hạn nhưng thần châu màu xanh trong mi tâm lại vẫn không ngừng tản ra mát lạnh và nóng rực chân khí bồi dưỡng kinh mạch da thịt toàn thân, thế cho nên hắn luôn muốn tìm một ít ma thú da chắc thịt dày đánh một trận đem lực lương trong cơ thể tựa hồ muốn nổ tung phát tiết ra ngoài, trong quá trình này thân thể của hắn từ trong ra ngoài đã rèn thành cứng rắn như sắt.

Mễ Lặc thấy Phong Dực hắc hắc cười tà tiến tới gần, có chút sợ hãi hướng phía sau lui lại, Phong Dực lại lần nữa vung quyền đầu hắn liền khàn giọng mở miệng nói: “Phong Dực, ngươi thả ta đi, ta đem bí truyền thuật pháp bát dực thanh ma cảnh giới nói cho ngươi biết.”

Bí truyền thuật pháp? Phong Dực đứng lại, lúc tỷ thí đại hội hắn đã biết qua bí truyền thuật pháp uy lực, mặc dù sử dụng có một chút tác dụng phụ, nhưng tại thời khắc tánh mạng nguy hiểm không thể nghi ngờ là có thêm một phần bảo đảm.

“Ngươi yên tâm, ta cho ngươi biết phương pháp tuyệt đối là thật, chỉ cần ngươi thả ta đi thôi.” Mễ Lặc thấy Phong Dực tựa hồ động tâm lập tức rèn sắt khi còn nóng nói.

Phong Dực nhướng đôi mắt đen lên cười hắc hắc nói: “Điều kiện là rất mê người, bất quá cùng ngươi nói điều kiện không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, nếu như ngươi chết ta sẽ an tâm hơn một chút.”

Mễ Lặc trong lòng căng thẳng, ánh mắt đột nhiên chợt lóe xoay người chụp tới Bối Lệ Tháp đang không có lực phản kháng.

“Ha hả, dùng nàng tới uy hiếp ta sao? Nàng sống hay chết cùng ta có quan hệ gì đâu? Ngươi cứ việc động thủ giết nàng” Phong Dực không đếm xỉa tới vừa nói vừa tiến tới gần

Mễ Lặc hai mắt toả ra hung quang bất ngờ đem Bối Lệ Tháp hướng một đạo tối om om cái khe phía sau ném đi, sau đó trên người quang chợt lóe tức khắc biến mất tại chỗ, hắn quyết định bỏ qua lần này lịch lãm dùng truyền tống thạch đem mình truyền tống trở về, dù sao giữa danh dự cùng tánh mạng hắn lựa chọn là tánh mạng.

Phong Dực cả kinh, tâm niệm thay đổi thật nhanh liền hướng khe vực chụp tới. Cũng không phải hắn đột nhiên thương hương tiếc ngọc dũng cảm quên mình cứu người, mà là hắn cho rằng Bối Lệ Tháp còn sống so với đã chết tốt hơn. Chỉ cần nàng còn sống rồi đem chuyện Mễ Lặc tập kích mình nói ra thì Huyết Ma vương quốc cùng Cuồng Ma vương quốc sẽ quyết liệt đấu đá. Lúc đó Dạ Ma vương quốc chỗ tốt tất nhiên sẽ không ít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio