Hoàng kim ma pháp quyển trục trên toàn bộ Thần Phong Đại Lục cũng cực kỳ hiếm có. Như Thanh Phong đế quốc có hai đại siêu cấp phách mại hành, một cái là Khuất Thị phách mại hành, cái còn lại là Phong Vân phách mại hành (mình dùng từ HV nghe cho hay). Nhưng hàng năm, hoàng kim ma pháp quyển trục mà hai nhà này đấu giá cộng lại cũng chỉ mười mấy cái. Cái này là tính theo hàng năm chứ không phải là hàng ngày hay là hàng tháng, mà hoàng kim ma pháp quyển trục từ trước đến giờ chưa hề thấy xuất hiện ở ngoài hai phòng đấu giá này.
Khuất Thị phách mại hành đã có từ rất lâu, đây là sản nghiệp của Thanh Long đế quốc Khuất Thị thế gia. Khuất Thị gia tộc là một gia tộc lâu đời và rất có uy tín tại Thanh Long đế quốc, không phải là một thế gia mới phát triển có thể so sánh được.
Mà Phong Vân phách mại hành cũng là sản nghiệp của Thanh Long đế quốc Phong Vân Tông. Phong Vân Tông là tông phái mạnh nhất của Thanh Long đế quốc, mỗi đời hoàng đế của Thanh Long đế quốc đều là ký danh đệ tử của Phong Vân Tông, thực lực mạnh kết hợp với ảnh hưởng của Hoàng quyền thì địa vị của Phong Vân Tông tại Thanh Long đế quốc có môn phái nào có thể lay động được!?
Sở dĩ Nhạc Vô Biên kích động như vậy nếu nói về mặt chung thì do Khuất Thị phách mại hành cùng vứi Phong Vân phách mại hành từ trước đến giờ vẫn luôn cạnh tranh với nhau. Hàng năm đều có người chuyên môn căn cứ theo các vật phẩm mà hai nhà đấu giá được mà phân chia cao thấp, mà hoàng kim ma pháp quyển trục mà vật trọng yếu nhất trong đó. Mà nói về mặt riêng thì nếu cái quyển trục này được đấu giá bởi tay của Nhạc Vô Biên thì địa vị của hắn tại trong tộc sẽ được dịp theo nước mà đẩy thuyền, có khi còn được triệu hồi về tổng bộ cũng nên.
“Liệt Diễm Phần Thiên!” Nhạc Vô Biên sau khi biết được thuộc tính đẳng cấp của quyển trục này thì càng mừng rỡ như điên. Trong bảy loại ma pháp: Phong, lôi, thủy, hỏa, thổ, hắc ám, quang minh thì hỏa hệ ma pháp có công kích cực mạnh chỉ sau lôi hệ ma pháp, giá bán ra thông thường sẽ rất cao. Đã từng có một quyển Liệt Diễm Phần Thiên hoàng kim ma pháp quyển trục được bán với cái giá trên trời là ba ngàn tám trăm vạn ( triệu) kim tệ.
“Phong tiên sinh, cảm tạ ngài đã tín nhiệm Khuất Thị phách mại hành chúng tôi, Nhạc Vô Biên tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực để quyển trục này bán được giá tốt nhất, bất quá để đạt được hiệu quả tốt nhất, ta phải mời thêm một vài vị khách quý khác đến đây tham gia, cho nên thời gian cụ thể đấu giá có lẽ là khoảng một tháng sau.” Nhạc Vô Biên hồ hởi nói.
Phong Dực hơi nhíu mày, thời gian một tháng cũng đủ để hắn mang cái quyển trục đến đế đô của Thanh Long đế quốc đấu giá rồi. Hơn mười vạn kim tệ bán quyển trục lúc trước hắn sớm đã xài hết rồi, còn mấy vạn kim tệ ở lãnh địa thì hắn để lại cho đám Charles phát triển, hiện tại trên người hắn chỉ còn lại mất đồng ngân tệ lẻ.
Nhạc Vô Biên thấy Phong Dực cau mày, liền cười giả lả nói: “Phong tiên sinh, nếu ngài không có thời gian để chờ thì ta tự mình làm chủ trả trước cho ngài một trăm vạn, sau khi đấu giá được quyển trục này, ta lại chuyển số kim tệ còn lại được vào kim tạp (thẻ kim tệ giống như thẻ ATM á) của ngài, ngài có thể tuyệt đối yên tâm, đây là ta lấy uy tín mấy trăm năm của Khuất Thị phách mại hành đảm bảo với ngài.”
“Như vậy cũng được, ta tin tưởng Khuất Thị phach mại hành cái ngươi. Làm phiền Nhạc chưởng quỹ đi làm thủ tục cho ta.” Lời này của Nhạc Vô Biên rất hợp ý của Phong Dực, hắn cũng biết nếu không trải qua một thời gian tuyên truyền, quảng bá thì không thể đấu giá với giá cao được.
Nhạc Vô Biên rất nhanh làm các thủ tục rồi đem một trăm vạn kim tệ chuyển vào kim tạp của Phong Dực. Sau khỉ mới biết sáng hôm sau Phong Dực sẽ rời khỏi Ô Giang thành nên lập tức phái người chuẩn bị một gian khách phòng cao quý nhất cho Phong Dực nghỉ tạm, điều này biểu thị tất cả chi phí này đều do Khuất Thị phách mại hành chi trả thay cho Phong Dực.
Phong Dực đối với thái độ của Nhạc Vô Biên rất hài lòng. Khuất Thị phach mại hành không phải tự nhiên mà được coi là một trong hai đại siêu cấp phách mại hành của Thanh Long đế quốc. Cách thức tiếp đãi khách và nhất là khách quý của bọn họ rất đáng để những nhà khác học hỏi.
Trước khi rời đi, Phong Dực đột nhiên xoay người hỏi: “Nhạc chưởng quỹ, ngươi có biết một người tên là Khuất Dịch không?”
“Khuất Dịch? A, ngài nhận biết Khuất thiếu gia của chúng tôi?” Nhạc Vô Biên kinh ngạc nói.
Khuất thiếu gia? Không phải Khuất tiểu thư sao? Phong Dực thấy Nhạc Vô Biên thuận miệng xưng hô như vậy thì không khỏi ngẩn ra, không thể nào, mùi hương trên người Khuất Dịch rõ ràng là của nữ nhi mới có được, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
...
Trong một sơn mạch quanh năm mây mù bao phủ trên Thần Phong Đại Lục, có một nơi rất thần bí – Kim Phượng Các – nơi mà các thế gia đệ tử muốn gia nhập cũng không được. Nghe nói Kim Phượng Các tồn tại đã mấy vạn năm, xưa nay rất ít lộ diện, nhưng mỗi khi đại lục gặp nguy hiểm đều xuất hiện những cao thủ kinh tài tuyệt diễm khiến vô số người kính ngưỡng. Mà điểm vô cùng đặc biệt là mỗi đời Các chủ của Kim Phượng Các đều là các mỹ nữ tuyệt sắc như tiên nữ hạ phàm, làm rung động không ít trái tim của các chàng trai. Bởi vậy, mỗi khi Kim Phượng Các hiện thế đều là nhất hô bách ứng (hô một tiếng cả vạn người theo ^^, chắc theo mỹ nữ là nhiều ^^). Có người còn nói, nếu Kim Phượng Các muốn liền có thể xóa sổ một đế quốc. Lời này mặc dù có chút khoa trương, nhưng qua đó cũng có thể thấy được ảnh hưởng của Kim Phượng Các trong lòng người lớn như thế nào.
“Tốt lắm, Yên Vân, lần ra ngoài lịch lãm này của ngươi xem như đã đạt được cảnh giới tâm như chỉ thủy, vị trí Các chủ Kim Phượng Các này cuối tháng ta sẽ truyền lại cho ngươi, sau đó ta sẽ tiến hành bế quan.” Trên ngọc Ngọc Nữ Phong của của Kim Phượng Các, một tuyệt sắc mỹ nữ đang nói chuyện với Liễu Yên Vân nói, nàng chính là đương kim Các chủ của Kim Phượng Các – Thủy Thanh Lam. Tên của nàng có lẽ không nhiều người biết nhưng nhắc đến Bích Thanh tiên tử thì người không biết lại không nhiều lắm. Rất nhiều thế gia gia chủ hiện nay trước kia đều là người ngưỡng mộ nàng.
“Vâng, thưa sư phụ, Yên Vân nhất định không làm người thất vọng.” Liễu Yên Vân đứng bên cạnh Thủy Thanh Lam, nhìn giống như một đôi Vô Song tiên tử, cả hai đều như tiên nữ không nhiễm bụi trần, đều có nụ cười lãnh đạm... Và đều là tuyệt thế giai nhân.
Thủy Thanh Lam nói: “Đến Nguyệt Nha cung tìm Nguyệt tông chủ đi, có thể còn kịp gặp mặt nàng ấy lần cuối.”
Liễu Yên Vân hơi sững sờ, lập tức hóa thành một đoàn bạch quang biến mất trong mây mù.
Nguyệt Nha cung từ xa trông giống như một mặt trăng hình lưỡi liềm khảm trên đỉnh núi.
Một lão ấu tóc bạc đang ngồi xếp bằng trên một khối cự thạch trước Nguyệt Nha cung, mái tóc bạc tung bay trong gió nhưng người lại bất động tựa hồ như đã hòa nhập cùng trời đất.
Khi Liễu Yên Vân khẽ rơi xuống đất, một đôi mắt không hề tương xứng với những nếp nhăn chằn chịt trên người lão ấu chợt mở ra, đó là một đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt như nhìn thấu tất cả, đầy cơ trí, linh hoạt và kỳ ảo. Có thể nói, ai nhìn thấy đôi mắt này thì chín chín phần trăm sẽ bị hãm nhập vào trong đó.
“Nguyệt tông chủ, Yên Vân đã về.” Liễu Yên Vân nhẹ giọng lên tiếng, đối với lão ấu này, nàng còn cung kính hơn so với sư phụ nàng vài phần.
Lão ấu chỉ nhìn liếc qua Liễu Yên Vân rồi thở dài nói: “Người cuối cùng cũng không nghe lời ta, bước lên con đường này.”
“Nguyệt tông chủ, đây là con đường mà Yên Vân phải đi.” Liễu Yên Vân nói.
Lão ấy nhắm đôi mắt như nhìn thấy tâm can người khác lại, âm thanh già nua có chút cô đơn nói: “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân nhược hữu tình diệc thương tang.” (Tên chương)
Liễu Yên Vân trầm mặc, nàng biết Nguyệt tông chủ thật ra là thân muội muội (em gái ruột) của sư phụ, tên là Thủy Băng Nguyệt, là tông chủ của Nguyệt Nha cung này, mà Nguyệt Nha cung cũng chỉ có một mình nàng. Sư phụ gương mặt vẫn xinh đẹp như lúc trẻ, mà muội muội của người lại như gần đất xa trời. Mười năm trước Nguyệt tông chủ tới tòa sơn phong cách ngọn Ngọc Nữ Phong xa nhất này định cư, trong mười năm này nàng chỉ dạy cho Liễu Yên Vân không ít, chỉ là tâm tư, ý nghĩ của nàng hoàn toàn trái ngược với tỷ tỷ nàng.