Dị Thế Ma Hoàng

chương 47: yêu đồng thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất nhanh, những người tham gia đổ quyền đã suy nghĩ xong và chọn được người thích hợp để đặt, áp chú cũng có lớn, có nhỏ.

Quyền thủ trên đấu trường bị phong ấn lực lượng cùng khí tức lúc này sẽ được giải trừ, cho nên, rất nhiều quyền thủ vừa lên đấu trường, còn chưa bắt đầu thi đấu, liền có người hoặc than thở, hoặc hưng phấn kêu to, hoặc nguyền rủa mắng chửi.

Mấy trận đầu không có gì đáng nói, do đó rất nhanh liền đến phiên thiếu niên bán Tinh Linh cùng một tên Ải Nhân (DG: Người lùn ý mà) tráng kiện giao đấu, đối với mọi người xem ra trận này so với các trận đấu khác cũng không có gì đặc biệt cả, một tên bán Tinh Linh gầy yếu cùng một tên Ải Nhân hung bạo, kết quả là không có gì phải nghi ngờ.

“Ngươi vì sao lại chọn hắn?” Khuất Dịch đột nhiên hỏi.

“Vậy ngươi vì sao chọn hắn?” Phong Dực hỏi lại.

“Bởi vì ngươi chọn hắn cho nên ta cũng chọn hắn.” Khuất Dịch cười tươi như hoa, đôi môi anh đào hoàn mỹ hình cung trêu chọc khiến trái tim Phong Dực có hơi nhảy dựng, hô hấp lại có một chút cấp bách, trong lòng thầm mắng một tiếng “Thật là yêu tinh”.

Khuất Dịch lập tức đã nhận ra ánh mắt quái dị nóng rực của Phong Dực, liền thu hồi bộ dáng tươi cười, có chút mất tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng.

“Ngươi từ sau đừng nên cười với ta như thế, ta vốn suy nghĩ không tốt, ngươi nếu cứ hướng ta cười vài lần nữa, ta sợ ta sẽ nghi vấn giới tính của ngươi.” Phong Dực trêu chọc cười nói, ngươi đã muốn cải trang, vậy cứ cải trang đi, ta làm bộ không biết còn không được sao?

“Tên này làm trò cười thật buồn nôn, không có chút nào đáng cười.” Khuất Dịch xem thường liếc mắt nhìn Phong Dực, chính là bởi Phong Dực đã sớm phát hiện nàng là nữ nhân nhưng lại có những cử chỉ khác thường.

Lúc này, trận đấu đã bắt đầu rồi.

Ải Nhân nhe răng cười một tiếng, hét lớn lên rồi lao người đánh về phía bán Tinh Linh.

“Phanh” một tiếng, thân thể gầy yếu của bán Tinh Linh không kịp né tránh liền bị một quyền của Ải Nhân đánh cho bay lên, phía dưới những người áp chú trên người Ải Nhân lập tức hưng phấn mà kêu to lên.

Khiến rất nhiều người ngạc nhiên chính là, thoạt nhìn bán Tinh Linh yếu đuối như vậy nhưng lại đang cố vùng dậy, khóe môi hắn chảy ra một tia máu, trong ánh mắt lộ ra ngạo khí bất khuất.

“Trở lại!” Bán Tinh Linh cắn răng, dùng âm thanh non nớt, rõ ràng mở miệng nói.

Thật là không biết sống chết! Rất nhiều người cười nhạo mà cùng nghị luận, bất quá trên lôi đài phát sinh một chuyện tình bất ngờ ngoài dự tính của bọn họ... Nhưng tên gia hỏa hỗn đản này bình thường rất thích truyện thị phi nên tỏ vẻ rất vui, cười lớn.

Ải Nhân bị chọc giận, điên cuồng hét lên một tiếng lần thứ hai đánh móc sau gáy, quyền thủ (DG: Nắm đấm) to lớn mang theo một trận quyền phong nhắm huyệt Thái Dương của bán Tinh Linh đánh tới.

Bán Tinh Linh chỉ kịp mang hai tay ôm đầu, khiến cánh tay chịu một trận đau đớn khó chịu, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn bay ngược ra ngoài.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bán Tinh Linh lần thứ hai lảo đảo run rẩy đứng lên, yếu ớt mà nhắc lại hại chữ: “Trở lại!”

Bán Tinh Linh cứ một lần bị ngã, lại một lần đứng lên, mặc dù thời gian để hắn đứng lên càng ngày càng lâu, trên người hắn trước hết là càng ngày càng chảy ra nhiều máu, hắn lại cứ như thế lảo đảo run rẩy đứng thẳng lên, suy yếu mà lặp lại hai chữ: “Trở lại!”

Những người lúc trước cười nhạo hắn hoàn toàn im lặng, toàn trường một mảnh yên tĩnh, bọn họ đều nhận ra, trong thân thể gầy yếu này tồn tại một linh hồn kiên cường khiến không ai không kính phục.

Mà cùng tương phản chính là trong ánh mắt của tên Ải Nhân cường tráng kia lộ vẻ sợ hãi, hắn thậm chí lại sợ nghe thấy trong miệng đối thủ nói ra hai chữ “Trở lại” kia, điều này làm cho hắn cảm thấy thật sự suy sụp.

Phong Dực lẳng lặng nhìn một màn này, bàn tay nắm chặt lại, chỉ cần bán Tinh Linh này có thể lần thứ hai tiếp nhận một kích lại đứng lên, hắn liền động thủ cướp người, vô luận như thế nào cũng muốn đưa hắn cứu đi.

Có thể khiến Phong Dực không nghĩ đến chính là, hắn vừa mới vừa vặn nghĩ như vậy, bên cạnh Khuất Dịch lại đột nhiên chuyển động, chỉ thấy trên người nàng lam quang chợt lóe, thân ảnh nhẹ nhàng tiến lên, mà trong tay nàng cũng xuất ra một cây pháp trượng màu lam nhạt.

“Hàn tuyết ngưng thiên địa, băng phong!” Khuất Dịch trong miệng rất nhanh niệm động chú ngữ, pháp trượng trong tay vung lên, liền thấy rõ pháp trượng của nàng phát ra lam quang uyển chuyển như nước, toàn bộ lôi đài bị một tầng băng cấp tốc lan tràn ngưng kết lại, đến ngay cả hơi nước trong không khí cũng bị đông lại thành Băng Tinh tinh xảo lả tả rơi xuống.

Trên lôi đài bán Tinh Linh cùng Ải Nhân đồng thời bị đóng băng lại, mà Ải Nhân kia nắm tay còn kém ba thốn nữa liền có thể đánh trúng đầu bán Tinh Linh.

“...” Phong Dực có chút giật mình, nha đầu kia đến tột cùng là muốn cứu người hay sát nhân a?

Đúng lúc này, chỉ nghe răng rắc một tiếng tầng băng vỡ vụn, một đạo thân ảnh uyển chuyển từ dưới lôi đài bay lên, trong chớp mắt tiêu thất.

Mà Khuất Dịch cũng như gió truy đuổi ra ngoài, toàn bộ đổ tràng đều bắt đầu hỗn loạn đứng lên.

Phong Dực thừa dịp loạn nâng bán Tinh Linh kia dậy, sòng bạc quỷ mị dưới mặt đất này, hắn cho đến bây giờ vẫn còn cảm thấy mơ hồ? Chỉ biết đồ vật bay lên kia chính là một loại sinh vật không biết tên, mà mục tiêu của Khuất Dịch cũng chính là thứ này.

Mang bán Tinh Linh đưa tới một gian phòng ở tửu lâu, thiết lập cấm chế, Phong Dực dùng ma lực đưa hàn khí trên người hắn tiêu trừ, lại đem hắn ngâm vào trong nước nóng, bất quá hắn thụ thương mười phần nghiêm trọng, lại bị Khuất Dịch dùng băng phong như thế, lúc trước còn lại nửa cái mạng không hơn không kém tiêu tùng. Về phần hắn đến cùng có thể tỉnh lại hay không, đành phải dựa vào vận số của hắn, lúc này Phong Dực đã làm hết những gì có thể làm.

Xử lý xong bán Tinh Linh này, Phong Dực rời khỏi tửu lâu, nhắm mắt cảm ứng một chút, hướng phía bắc Ô Giang thành đi tới.

Phía bắc Ô Giang thành là một đống phế tích cỏ dại mọc thành cụm, có người nói là hai trăm năm trước nhân loại cùng Ma tộc phát sinh chiến tranh gây nên, rất nhiều thân thể binh sĩ nhân loại cùng Ma tộc được chôn ở đây. Nơi này âm khí dày đặc, ban ngày cũng không có mấy người dám đến nơi đây.

Mà lúc này, ở trong đống phế tích, một người một thú lại đang giằng co bất định. Người tất nhiên là Khuất Dịch, thú là một con thổ cẩu, có ngũ chi, thân thể hai bên có một lớp cánh mỏng, nó chỉ có một con mắt mọc ở trán, phát ra màu sắc của ngũ thải mê mông (DG: Mê mông=sương mù).

“Ân...” Khuất Dịch sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút tán loạn, đúng là nhịn không được từ trong miệng phát ra một tia rên rỉ, nàng lập tức tỉnh táo lại, thầm hừ một tiếng, pháp trượng quang mang càng lúc càng thịnh.

Mà trên thân con dã thú kỳ dị này quấn quanh vài chiếc băng tuyến nhất thời vừa thu lại, khiến nó rên rỉ hai tiếng, con mắt quỉ dị trên trán phát ra ánh sáng càng ngày càng hấp dẫn.

Phong Dực đứng ở xa nhìn một màn này, không khỏi có chút giật mình, đây là loại sinh vật gì? Có thể chỉ cần dùng một con mắt phát ra mê hoặc gấp trăm lần ngàn lần so với hiệu quả của mê huyễn dược, hắn đứng cách xa như vậy mà cũng cảm thấy tâm thầm dao động, liên tục phát sinh tạp niệm.

“Ân... A...” Khuất Dịch lại rên rỉ hai tiếng, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, không khỏi có chút hối hận đã không nghe lời sư phụ nói, lại một mình tới đây khoe khoang a.

Mà ngay thời điểm này, khóe mắt Khuất Dịch lại xuất hiện thân ảnh một người cao lớn, đang từng bước chậm rãi hướng tới bên này.

“Con mắt quái dị chết tiệt, như thế nào lại luôn nghĩ đến hắn...” Khuất Dịch mê man mà lẩm bẩm nói.

“Còn tưởng là vị mỹ nữ nào a?” Phong Dực đi tới bên cạnh Khuất Dịch, vừa đúng nghe được câu nói, trong lòng không khỏi có chút lên men, nha đầu kia còn tưởng là một vị suất ca nào a, bất quá trong miệng cũng đem vị suất ca biến thành mỹ nữ, lúc này mới phù hợp với thân phận nam trang của Khuất Dịch a.

Khuất Dịch bỗng nhiên cảm thấy tinh thần yên lặng, lúc này mới phát giác ra Phong Dực đang chân thực mà đứng bên cạnh nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio