Phong Dực quan sát ba người đứng ở trước mặt, cả ba đều là Ma Pháp Sư, một trung niên nam tử âm nhu, một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, người còn lại là một thiếu phụ vóc dáng quyến rũ khuôn mặt mỹ lệ, người vừa cất tiếng gọi Ba Ba Thác chính là trung niên Ma Pháp Sư đi đầu.
“Dư Thế Thanh có rắm thì mau thả, ngươi không thấy ta và huynh đệ của ta đang vội sao?” Ba Ba Thác hơi nhướng mày lên nói, hiển nhiên không có cảm tình gì với người này.
“Ngươi... Hừ, ta hỏi ngươi mấy ngày hôm trước có gặp Hách Nhĩ và Tát Cổ Lạp tiền bối không.” Dư Thế Thanh sắc mặt biến đổi muốn phát tác nhưng lại bị ánh mắt thiếu phụ bên cạnh cản lại, lúc này mới nhẫn nại hỏi.
“Ngươi nói chính là hai lão già đó a, bọn hắn tới Phong Diệp công quốc rồi? Ta sao lại không biết?” Ba Ba Thác nói.
Dư Thế Thanh là ngũ tinh Đại ma pháp sư đệ tử Phong Vân Tông, vừa rồi gọi Ba Ba Thác lại cũng chỉ là thuận miệng tra hỏi mà thôi, hắn đã sớm biết chuyện Hách Nhĩ và Tát Cổ Lạp mất tích (dg: Chết roài mà còn thất tung) là do ma tộc phái người làm.
Phong Dực lúc này đang cười hì hì cùng thiếu phụ xinh đẹp kia “mi lai nhãn khứ”. Thiếu phụ này như muốn câu dẫn người, vừa thấy Phong Dực thì hai mắt như hoa đào tích thủy thật quyến rũ liền quét tới quét lui trên người hắn. Phong Dực đương nhiên không cam chịu yếu thế, đôi mắt đen bóng nhắm thẳng bộ ngực và eo thon thiếu phụ quét tới.
Dư Thế Thanh vừa quay lại đã thấy nữ nhân mà mình lâu nay thèm nhỏ dãi đang cùng thanh niên bên cạnh Ba Ba Thác liếc mắt đưa tình, trong lòng thầm mắng một câu “tiện nhân”, hô lớn: “Chúng ta đi.”
Thiếu phụ xinh đẹp tiếc nuối nhìn Phong Dực một cái mới õng ẹo xoay lưng rời đi, đi được mấy bước còn quay đầu lại hai mắt hướng Phong Dực chớp chớp. Đám nam nhân đang đứng hai bên nhường đường bị hình dáng mị nhân của thiếu phụ làm cho nuốt nước miếng ừng ực ánh mắt nhìn theo eo thon của nàng chỉ hận không được đem con ngươi dính lên trên.
" Huynh đệ, ngươi sẽ không thích nữ nhân này chứ, nàng là Yêu Linh Nhi đệ tử Phong Vân Tông bất quá nghe nói nàng ăn người không nhả xương, cho dù là thân thể có cường kiện thế nào cũng không chịu được mấy đêm mà chết. Ba Ba Thác nhắc nhở.
“Ha hả, Phong Vân Tông đệ tử? Nhìn nàng lẳng lơ như vậy ta còn tưởng rằng là Phong Nguyệt Tông? Bất quá ngươi yên tâm đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm.” Phong Dực cười nói.
...
Đêm tĩnh lặng, Phong Dực ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt ngưng thần.
Thường ngày chỉ cần mấy hơi là có thể nhập định thế nhưng đêm nay hắn lại thấy tâm thần không yên, trong lòng dâng lên một cổ nôn nóng bạo lệ cảm giác làm hắn không cách nào bình tâm nhập định được.
Một nam tử vô cùng tà mị đầu tóc xõa tung cầm trong tay U Minh Tà Nhận ngạo nghễ đứng sừng sững trước ngàn vạn Thần Ma.
“Thôn thiên diệt địa U Ảnh Trảm!” Nam tử Trường Khiếu một tiếng, U Minh Tà Nhận trong tay liền bạo xuất một trận hắc mang, hắc mang như muốn tiêu diệt vạn vật hóa thành cự đại nhận mang tràn ngập thiên địa.
Đại địa rạn nứt, núi sông đoạn lưu, nhận mang đi tới nơi nào mọi vật nơi đó liền trong nháy mắt bị hủy diệt, hàng vạn hàng nghìn thi thể Thần Ma đứt đoạn bay tứ tung thi cốt vô tồn, trước mắt chính là một Luyện Ngục đẫm máu.
Phong Dực toàn thân một trận loạn chiến, ma khí trong người không thể khống chế đấu đá lung tung, U Minh Tà Nhận trong Định Thần Châu tại mi tâm tựa như bị kích động trở nên điên cuồng như một con dã thú vô cùng đói bụng và khát máu.
Phong Dực đang ngồi trên giường đột nhiên bật dậy, lệ khí nồng đậm phủ kín hai mắt, hắn như bị thôi miên trực tiếp nhảy qua cửa sổ rơi xuống đường phố.
Nơi Phong Dực cùng Ba Ba Thác ngủ lại là một cái trấn nhỏ, lúc này mọi nhà đều đã sớm đóng cửa đi ngủ, đường phố tối như mực không một bóng người.
“Uông, Uông, Uông...” Đúng lúc này một con chó từ trong một con hẻm chạy ra hướng về phía Phong Dực uông uông sủa to.
Phong Dực một cái cất tay liền đem con chó nhấc lên, đại thủ hư không nắm lại, con chó khẽ rên rỉ một tiếng liền nổ tung, thịt vụn cùng huyết vũ bắn tung tóe vương vãi khắp nơi.
[ truyen cua tui dot net ]//truyencuatui.net/
Ngửi thấy trong không khí phiêu đãng mùi máu tươi, khóe miệng Phong Dực lộ ra một tia tà ác mỉm cười cứng ngắc. Cùng lúc, một gia đình gần đó đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc, ngay sau đó ánh đèn mờ mờ sáng lên xuyên qua cửa sổ.
Phong Dực như ác lang ngửi thấy mùi máu tươi đầu lưỡi thè ra liếm liếm khóe miệng đi tới ngôi nhà vừa vang lên tiếng khóc, trong đôi mắt âm u lộ ra thị huyết khát vọng.
Đúng lúc Phong Dực đi tới cạnh cửa sổ đột nhiên Định Thần Châu trong mi tâm hắn quang mang đại thịnh. Tiếng địch du dương như từ phía chân trời truyền đến quanh quẩn bên tai Phong Dực, hắn tựa như thấy được một thân ảnh mềm mại đứng tại đỉnh núi cao vạn trượng thổi Thúy Địch.
Thần trí Phong Dực thanh tỉnh một chút, hắn cố gắng nhìn rõ diện mạo cô gái. Hình ảnh thuận theo cố gắng của hắn càng lúc càng gần, có thể thấy ngón tay trắng muốt như ngọc khiêu động trên Thúy Địch, có thể thấy đôi môi đỏ mọng mềm mại ướt át khiến cho mọi đóa hoa trong thiên hạ phai màu, chẳng qua là khuôn mặt lại giống như ẩn trong mây mù bất luận hắn cố gắng như thế nào đều không thể nhìn rõ.
Bỗng nhiên, Phong Dực giật mình một cái huyễn tượng liền biến mất, tới giờ hắn mới phát hiện mình đang đứng ngoài đường, từng cơn gió mang theo hơi nóng nhè nhẹ thổi qua người hắn thế nhưng hắn lại cảm thấy như rơi vào hầm băng rùng mình một cái.
Phong Dực vội vàng quay về chổ trọ, nhìn thấy trên đường đầy thịt vụn khóe miệng hơi giật giật một cái. Lúc này căn nhà kia ánh đèn vụt tắt tiếp tục đi ngủ, một nhà ba người không ai biết bọn họ vừa may mắn tránh được một kiếp.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Phong Dực lẩm bẩm nói. Hắn lại lần nữa ngồi xếp bằng, ý thức chìm vào trong mi tâm.
Định Thần Châu vẫn mơ hồ như cũ chẳng qua là lần này hắn lại phát hiện có một hắc ảnh nhàn nhạt nhìn như U Minh Tà Nhận thu nhỏ ở bên trong Định Thần Châu.
“Phệ thiên diệt địa U Ảnh Trảm...” Phong Dực bất giác nhớ lại một kích kinh thiên địa khấp quỷ thần của nam tử kiêu ngạo trong huyễn tượng. Hắn bất ngờ phát hiện, ma khí quỹ đạo vận hành và cách phát chiêu như khắc toàn bộ trong đầu hắn, thế này có phải hay không hắn cũng sẽ sử dụng được chiêu phệ thiên diệt địa U Ảnh Trảm này?
Phong Dực tâm tư trầm xuống ý niệm vừa động, hắc ảnh trong Định Thần Châu tại mi tâm càng thêm rõ ràng, đúng là thanh tuyệt thế binh khí trong Băng Tinh Điện, huyễn cảnh vừa rồi chắc chắn có liên quan đến nó. Nhưng nó tại sao lại chui vào trong Định Thần Châu? Đây là phúc hay là họa? Lúc tối hậu đột nhiên xuất hiện tiếng địch du dương và cô gái không rõ diện mục, là chuyện gì xảy ra?
Nhất thời tất cả suy nghĩ trong đầu Phong Dực cuộn lên, toàn bộ đều như trong sương mù không tìm được câu trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau một đám người vây quanh bãi thịt vụn của con chó bàn luận nhao nhao, người dân tiểu trấn đều là người bình thường quả thực không thể hiểu được chuyện như vậy. Một đôi vợ chồng nhà gần đó nói, đêm qua khi đang cho hài tử bú sữa tựa hồ thấy được một đạo hắc ảnh ngoài cửa sổ.
Chuyện này từ đó trở thành một câu chuyện thần bí của tiểu trấn, sức tưởng tượng phong phú của bọn họ đã suy đoán ra nhiều chuyện hoang đường thế nên việc này vẫn được bàn tán xôn xao trong nhiều năm sau. Lúc này người gây chuyện là Phong Dực đã cùng Ba Ba Thác lặng lẽ rời khỏi tiểu trấn.