Dị Thế Ma Hoàng

chương 57: ám dũng (sóng ngầm)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngự thư phòng trong hoàng cung Thanh Long đế quốc.

Lăng Sương một thân trường bào hỏa hồng sắc ngồi trước bàn đọc sách phê duyệt đống văn kiện, thoạt nhìn dường như là một đêm không ngủ.

Một lúc lâu Lăng Sương ngáp một cái, cánh tay ngọc giơ lên duỗi cái lưng mệt mỏi, ngọc thố đẫy đà trước ngực lập tức nổi lên khiến người nhìn kinh tâm động phách.

“Ai, mệt chết ta.” Lăng Sương đứng dậy lấy ra một hạt châu trắng như tuyết niệm mấy câu chú ngữ, hạt châu kia nổi lên một trận quang mang lấp lóe, nàng thoáng cái liền cảm giác thần thanh khí sảng, mỏi mệt tiêu tan như trời hạn gặp mưa.

Mấy tháng trước phụ thân của nàng, hoàng đế Thanh Long đế quốc Kiệt Tây Phổ Lạp Đức bởi vì bệnh tình không thể chữa trị mà qua đời, hoàng từ Khải Nhĩ Phổ Lạp Đức mới gần mười tuổi lên ngôi kế vị. Nhưng là hoàng đế tuổi còn nhỏ, lại có mấy vị hoàng thúc hoàng bá như hổ rình mồi ở bên làm đại công chúa nàng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, có thể nói chân chính chưởng khống giả Thanh Long đế quốc thực tế không phải là tiểu hoàng đế mà là Lăng Sương Phổ Lạp Đức.

Lúc này mặt trời mới lên, phía chân trời một mảnh đỏ rực, Lăng Sương Phổ Lạp Đức đứng dưới ánh bình minh trong mắt bắn ra thất thải hoa mang, loại uy nghi đầy tự tin này chỉ khi đứng ở đỉnh chúng sanh mới có.

“Thiếp thân vi nữ tử, hà nam cảm bỉ kiên?” (Dg: Ta thân là nữ tử nhưng có nam tử nào dám so sánh) Lăng Sương thầm nghĩ, nàng tự tin Thanh Long đế quốc do nàng quản lý sẽ càng thêm huy hoàng, tự tin cho dù qua trăm vạn năm nữa trên sử sách vẫn lưu danh Lăng Sương Phổ Lạp Đức.

“Chờ đến lúc Khải Nhĩ trưởng thành liền đem trọng trách giao cho hắn, lúc đó hắn sẽ rất cảm kích ta.” Lăng Sương nở nụ cười. Nàng không có phát hiện, hiện tại trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng sau khi nắm trong tay đại quyền khống chế cả đế quốc thì dục vọng quyền lực của nàng càng ngày càng không thể khống chế, đến lúc Khải Nhĩ trưởng thành nàng còn có thể dễ dàng giao ra quyền lực trong tay mình sao?

Lăng Sương căn bản không biết, quỷ dị thân ảnh ở trong góc ngự thư phòng đôi mắt lạnh như băng hiện lên một tia sát cơ nồng đậm nhìn nàng đứng dưới ánh bình minh.

“Công Chúa Điện Hạ, có một nữ nhân tự xưng Yêu Linh Nhi đệ tử Phong Vân Tông cầu kiến, trong tay nàng có giữ tín vật của điện hạ.” Một gã hoàng gia cấm vệ quân chạy tới bẩm báo.

“Ừ, mang nàng vào đi.” Lăng Sương mục quang chợt lóe, nhàn nhạt nói.

Không lâu sau, Yêu Linh Nhi vô cùng yêu mị uốn éo eo thon đi đến thi lễ một cái nói: “Yêu Linh Nhi bái kiến Công Chúa Điện Hạ.”

“Linh nhi tỷ tỷ cần gì phải đa lễ, muội muội thật không dám a.” Lăng Sương cười tiến lên đem nàng đở dậy.

Hai người tay trong tay tiến vào ngự thư phòng giống như một đôi nhiều năm “khuê trung mật hữu” chi giao, nhưng sự thật tình cảm như thế nào cũng chỉ có tự các nàng biết.

“Thế nào?” Lăng Sương ngồi ở ngự tọa phía trên hỏi.

“Bẩm đại công chúa, mười vị hộ pháp Phong Vân Tông ta đã dùng mê hồn thuật khống chế hai.” Yêu Linh Nhi đáp.

“Chỉ có hộ pháp? Năm vị trưởng lão đâu? Còn có vị Tiêu Tiêu sư muội được Phong Vân Tông trọng điểm bồi dưỡng thì sao?” Lăng Sương khẽ chau đôi mi thanh tú lại hỏi.

Uy nghi phát ra một cách tự nhiên nhất thời đem quan hệ thân mật bề ngoài của hai người phá hư mất.

“Thưa Công Chúa Điện Hạ, trưởng lão Phong Vân Tông không phải loại đệ tử như ta có thể dễ dàng nhìn thấy còn Tiêu Tiêu sư tỷ xưa nay sống ở Bách Hoa Cốc, nơi đó ta không thể đi vào cho nên...” Yêu Linh Nhi nét mặt sợ hãi nói.

Lăng Sương khí thế hòa hoãn lại thở dài nói: "Linh nhi tỷ tỷ, ngươi nên biết thời giờ của ta không nhiều, qua năm năm nữa là tới lễ trưởng thành của Khải Nhĩ, ta phải đem một đế quốc trên dưới thông suốt giao cho hắn nếu không ta thật thẹn với phụ hoàng trên trời có linh thiêng a. Phong Vân Tông mấy ngàn năm tồn tại đã thâm căn cố đế, hoàng quyền bọn họ cũng chẳng thèm để trong mắt, không chỉ như thế bọn chúng nơi nào cũng muốn hoàng quyền vì bọn họ phục vụ. Đây là Thanh Long đế quốc hoàng đế qua nhiều thế hệ đều không thể dễ dàng tha thứ, hoàng quyền hoàn toàn nắm trong tay Phong Vân Tông, khiến Phong Vân Tông phải vì hoàng quyền phục vụ, đây là nguyện vọng của phụ hoàng, ta nhất định phải làm được.

Yêu Linh Nhi quay đầu nhìn ánh mặt trời kim sắc bao phủ hoàng cung, nàng yêu mị lộ ra một nụ cười giễu cợt lẩm bẩm: “Thật ra là vì chính mình mà thôi, cái gì mà vì đệ đệ vì phụ hoàng, ha hả lấy cớ thật là đường hoàng. Còn muốn khống chế cả Phong Vân Tông, dã tâm thật là lớn, Phong Vân Tông nếu thật sự dễ dàng khống chế như vậy, Yêu Linh Nhi ta còn lợi dụng ngươi được sao?”

...

Phong Dực đổi một bộ trường bào văn nhã xanh nhạt đi nhạc khí điếm mua một cây thúy địch làm từ băng trúc ngàn năm mất ba vạn kim tệ, tóc đen tết lại ở sau ót, thoạt nhìn thật sự có chút khí độ nhã sĩ.

Trở lại chỗ ở, vừa mở cửa Phong Dực lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng, trong phòng có khí tức đả đấu lưu lại.

“Phong Dực huynh đệ, ta có việc gấp đi bắc bộ man hoang, đi không từ giả đợi khi trở lại xin uống ba trăm chén tạ tội, bảo trọng.” Phong Dực cầm tờ giấy trên bàn nhướng mày.

Bắc bộ man hoang so với lãnh địa Tây Nam Ma tộc hoàn cảnh càng thêm ác liệt, nơi này có sa mạc Thạch Than Nghiễm Bố không một ngọn cỏ, nơi đó là vùng đất Thú Nhân tộc cùng Man tộc sinh sống. Hai tộc này dã tính hung tàn so với Ma tộc chỉ có hơn chớ không kém, họ thường xuyên tập kích thôn trang thành trấn của loài người vì vậy nơi đó được gọi là nhân loại cấm khu.

Nhưng là Ba Ba Thác tới đó làm gì? Rốt cuộc có chuyện gì gấp gáp mà ngay cả nói một câu cũng không kịp phải vội vã xuất hành? Là ai cùng hắn đánh nhau ở trong phòng? Phong Dực trong lòng nghi hoặc không khỏi có chút lo lắng, dù sao Ba Ba Thác cũng là bằng hữu đầu tiên của hắn ở thế giới loài người, hiện tại cũng chính là bằng hữu nhân loại duy nhất.

Một lát sau, Phong Dực đột nhiên nhớ tới Khuất Dịch, nha đầu kia còn thiếu hắn một tấm thượng khách hắc tinh tạp, hắn liền hỏi vị trí Khuất thị hội bán đấu giá rồi hướng nơi đó đi tới, đúng lúc hắn muốn xem Nhạc Vô Biên có hay không đem hoàng kim quyển trục đấu giá lấy kim tệ gửi vào kim tạp cho hắn, không biết được bao nhiêu kim tệ a. Thuận tiện sau đó mua một chút các loại quyển trục trống để vẽ vài ma pháp quyển trục dự phòng, “hữu bị vô hoạn” (phòng trước vô hại) bao giờ cũng tốt hơn.

Khuất thị hội bán đấu giá tại đế đô chính là tổng bộ, một đại lâu bảy tầng nằm trên đoạn đường phồn hoa, bảng hiệu kim quang lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người chú ý.

“Khách nhân tôn kính, phòng đấu giá ở lầu ba, lầu một lầu hai là đại sảnh giao dịch.” Vừa vào cửa, một thiếu nữ rất xinh đẹp liền nghênh đón nhiệt tình mỉm cười nói, hàm răng trắng tinh hình dáng nhỏ nhắn cùng tư thái dễ coi làm cho người ta cảm thấy rất thư sảng.

Quả thật rất có đẳng cấp! Phong Dực trong lòng thầm khen, miệng lại ha hả cười nói: “Ta tìm Khuất Dịch để đòi nợ.”

“Tìm khuất thiếu gia, xin ngài chờ một chút, ta đi hỏi xem thiếu gia có ở đây hay không?” Thiếu nữ vừa nói liền xoay người đi mất.

“Ha hả, cũng có chút ít tài nghệ nói chuyện.” Phong Dực cười khẽ, hỏi một chút hắn có ở đây hay không, thật ra chính là muốn hỏi hắn rốt cuộc có muốn gặp hay không thôi.

Một lát sau cô gái kia đi tới nói: “Khuất thiếu gia ở lầu , mời ngài lên gặp.”

- ---------OOo----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio