Cũng không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thiên phú làm ma pháp quyển trục, bởi vì dù là ma pháp quyển trục cấp thấp thì trận đồ cũng cực kỳ phức tạp, không chỉ nhiều đường nét mà cường độ ma pháp rót vào lúc mạnh lúc nhẹ, rất khó nắm bắt.
Ví dụ như ma pháp quyển trục cấp thấp nhất: Hắc thiết quyển trục, hiện nay đại sư nổi tiếng nhất đại lục Thần Phong Vô Ngân Pháp Thần đại sư chế tạo hắc thiết quyển trục tỷ lệ thành công là hai mươi lần được một, chế tạo ma pháp quyển trục cấp thanh đồng tỷ lệ năm mươi lần được một, chế tạo một cái cấp bạch ngân tỷ lệ là một trăm hai mươi lần được một, chế tạo cấp hoàng kim là một ngàn lần mới được một, còn về phần cấp vu toản thạch thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hiện nay trên đại lục không ai chế tạo được ma pháp quyển trục nghịch thiên đó.
Đây là đại sư chế tạo ma pháp quyển trục nổi danh còn những người khác xác suất thành công lại càng nhỏ, nếu không phải là người chuyên chế tạo quyển trục, ngươi coi như may mắn thành công một làn phỏng chừng cái được không đủ bù cái mất.
Phong Dực sa sầm nét mặt, thảo nào giá cả ma pháp quyển trục lại cao như vậy, chỉ cần giá tài liệu cùng tổn hao tinh thần đã lớn rồi, chế tạo ma pháp quyển trục khó khăn đến vậy sao?
“Một gã ma pháp sư có thể vẽ được quyển trục cấp hắc thiết thậm chí cấp bạch ngân sao?
Phong Dực hỏi.
“Có thể, việc đưa ma pháp lực vào có thể dùng ma tinh thạch thay thế tuy nhiên ma lực bên ngoài lại càng khó khống chế, hơn nữa giá cả ma tinh thạch cũng không thấp, cho nên ngoại trừ một vài kẻ tài phú kinh người, không ai dùng phương pháp này” nữ ma pháp sư trả lời.
Phong Dực gõ gõ ngón tay lên tay vịn của ghế, dường như đang suy tư, một lúc lâu hắn liếc mắt về phía mấy tên tù binh nói “Được rồi, hiện tại bản thiếu gia đã có phán quyết với các ngươi, bởi vì các ngươi vô sỷ đánh lén làm bản thiếu gia tổn thất mất hơn binh lính cho nên căn cứ vào luật của tiểu trấn toàn bộ sung quân. Công việc ở mỏ tiểu thiếc ở phía tây trấn giao cho các ngươi”
Phong Dực nói xong liền đi ra ngoài, chỉ còn lại mấy người Tra Lý nhìn nhau, còn chưa kịp kháng nghị, bọn họ là nhân loại sao có thể trở thành binh lính ma tộc, đáng hận nhất chính là bắt bọn họ đi làm thợ mỏ.
Bỉ Lợi chạy tới nói.
“Phong thiếu, chuyện kia... Liễu Yên Vân đang ở ngoài cửa, nói muốn gặp ngài”
“Không gặp” Phong Dực dứt khoát từ chối.
Bỉ Lợi đang định đi đuổi nữ nhân kia, khi hắn cho rằng chủ tử đã chơi đùa nàng chán, bây giờ đối với nàng không còn hứng thú nữa, vậy chính mình cũng không cần khách khí với nàng, đáng tiếc cho một nữ nhân xinh đẹp, chỉ có Bối Lệ Tháp công chủ con gái của Huyết Ma Vương mới có thể so bì được với nàng, thì Phong Dực lên tiếng:
“Đợi một chút” Phong Dực gọi Bỉ Lợi lại và tự mình đi ra trước cửa.
Bỉ Lợi rụt cổ, may mắn hắn không có tự tiện hành động, xem ra chủ tử vẫn còn tình ý đối với nàng, điều này cũng cho thấy hắn còn chưa đoán được đúng tâm ý của chủ nhân, xem ra cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.
Phong Dực mở cửa đá, Liễu Yên Vân ở bên ngoài nhìn hắn một cách hờ hững.
“Ngươi muốn gặp bản thiếu gia? Rốt cuộc có chuyện gì?” Phong Dực không đổi sắc nói.
“Ngươi đang giữ tiểu cầm của ta” Liễu Yên Vân đáp.
“Cầm lấy tiểu cầm của ngươi rồi mau đi đi” Phong Dực sốt ruột nói.
“Nhưng mà... Ta muốn ở lại” Liễu Yên Vân nói một câu làm cho Phong Dực trợn tròn mắt, chẳng lẽ nữ nhân này đã yêu hắn một kẻ anh minh thần võ? Cái này tựa hồ không có khả năng a, âm mưu, nhất định là có âm mưu.
“Sư phụ có nói, thế gian này rộng lớn, đúng sai lẫn lộn, chỉ có tâm tĩnh như nước, tiện khả đạt đáo vật lai tức hiện, vật khứ bất lưu đích cảnh giới (DG: Cũng không hiểu đây là cảnh giới gì nữa), ta vốn cho rằng mình đã làm được, nhưng từ sau đêm qua, không biết tại sao trong lòng ta như có gợn sóng, cho nên mới ở lại để tìm lại tâm cảnh trước đây” Liễu Yên Vân cất giọng nhẹ nhàng, không một tia bối rối nào.
Sắc mặt Phong Dực trở nên quái dị, lời này có vẻ không được tự nhiên a, chuyện này thật khó giải thích, hắn biết cô gái này không phải động tâm với mình, mà là biểu hiện của mình trước sau khác xa nhau làm nàng kinh dị dần trở nên hiếu kỳ, cái này cũng là chuyện bình thường, nàng cần gì phải đem nó quan hệ với tâm như nước, quái lạ, nhất định tâm lý của sư phụ nàng có phần lệch lạc biến thái.
“Nghe nói ngươi là Vân Tiên Tử của Kim Phượng Các? Mấy tên ngu xuẩn kia khi nói về Kim Phượng Các giọng trở nên cực kỳ cung kính, chắc hẳn ngươi rất nổi danh, vậy ngươi có khả năng chế tạo ma pháp quyển trục không?” Phong Dực lộ nụ cười đầy âm mưu như một gã hồ ly hỏi.
Phong Dực nhìn Liễu Yên Vân đang cầm bút vẽ ma pháp khắc họa đồ trận phong hệ ma pháp sơ cấp phong nhận thuật lên hắc thiết quyển trục, nhìn nàng vũ động ngòi bút trong đầu hắn không khỏi hiện ra tên gọi bức tranh phù hợp với đường nét này.
Rốt cuộc, Liễu Yên Vân cũng hoàn chỉnh xong nét bút cuối, trên bề mặt ma pháp quyển trục chợt lóe lên tinh quang, trong nháy mắt bức tranh ma pháp trận dường như có sức sống. Nàng thở ra một hơi, cuối cùng sau khi hao phí ba mươi quyển trục trống cũng đã thành công. Bởi vì trong cơ thể nàng không có ma pháp lực cho nên bút của nàng phải khảm ma tinh thạch, loại ma lực bên ngoài này rất khó khống chế, nàng mất ba mươi lần thì thành công cũng coi như là cao thủ trong giới ma pháp quyển trục sư rồi.
Phong Dực cầm họa bút trong tay xoay xoay vài vòng, ánh mắt chằm chằm nhìn Liễu Yên Vân nói “Mạo muội hỏi một câu, trong cơ thể của ngươi có phong ấn ma pháp phải không?”
Liễu Yên Vân cười nhạt nói “Đó không phải là chuyện của ngươi”
“Ok, coi như ta nói nhảm, hiện tại ngươi dạy ta vẽ đi, bất quá ta hơi ngu dốt, ngươi phải cầm tay ta dạy mới được” Phong Dực hắc hắc cười nói.
“Ân”
Liễu Yên Vân thấy Phong Dực sử dụng một loại ngôn ngữ kỳ quái nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu, chỉ là những gì sư phụ dạy nàng trước khi ra ngoài lịch lãm lại trở thành ma chướng, nàng đã rơi vào một cảm giác kỳ lạ khi vào ma tộc, hiếu kỳ rồi lại cực lực khắc chế, nhưng càng khắc chế lại càng thêm hiếu kỳ, cứ như thế lặp lại có xu hướng trở nên tuần hoàn.
Liễu Yên Vân cũng không phản đối, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt trên mu bàn tay của Phong Dực chỉ bằng có một nửa, một đen một trắng lại càng trở nên nổi bật.
Hai tay vừa chạm vào nhau, trong đầu Phong Dực liền hiện ra từ “mềm mại, trắng mịn, ôn nhu”, trên mũi cũng ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, cảm giác này thật không bình thường.
Liễu Yên Vân cầm tay Phong Dực huy động, lúc này nàng mơ hồ hy vọng Phong Dực có động tác chiếm nghi của nàng, như vậy có thể cảm giác bí hiểm của tên ma tộc đem lại cho nàng sẽ bị phá hủy, mà tâm cảnh của nàng cũng có thể khôi phục lại, lại lần nữa tiếp tục trên bước hành trình lịch lãm.
Chỉ là Liễu Yên Vân phải thất vọng, Phong Dực cũng không có hành động xấu xa nào, trái lại mới đầu hắn nở nụ cười xấu xa sau đó thần tình trở nên chăm chú, ngũ quan lại trở nên sắc bén như đao, mang theo một khí chất dụ nhân.
Đột nhiên, Liễu Yên Vân cầm tay Phong Dực dùng sức quá mạnh làm quyển trục lập tức bị hủy.
“Này, Vân Tiên Tử, lúc dạy ta ngươi có thể không thất thần như vậy được không?” Phong Dực bất mãn nói, hắn vừa tìm được cảm giác lại lập tức bị hỏng.