Dát Lạp Đạt thành, gần với Nam trạch, muốn tiến vào Nam Trạch nhất định phải đi qua tòa thành thị này, trên danh nghĩa thuộc về quyền quản lý của Kim Ưng đế quốc, nhưng thực tế cũng giống Ô Giang thành, là một thành thị độc lập, ngoại trừ khoản nộp thuế hàng năm, còn lại hết thảy không có quyền lực can thiệp đến, nhưng lúc thành thị gặp phải uy hiếp thì Kim Ưng đế quốc có nghĩa vụ phái binh cứu viện, nói cách khác bọn họ giao tiền thuế kỳ thực cũng là phí bảo hộ.
Nhưng nơi đây là đầu mối giao thông then chốt của khu vực, bởi vậy thập phần phồn hoa, Dát Lạp Đạt thành tự nhiên cũng không ngoại lệ, đối với nhiều người mà nói, Nam Trạch bảo bối vô cùng phong phú, rất nhiều thương gia đến đây thu mua thiên tài địa bảo của Nam Trạch với giá rẻ, sau đó chuyển đi nơi khác bán lại với giá cao gấp trăm, thậm chí hàng nghìn lần.
Phong Dực cùng với Phi Nhi mặc trang phục phổ thông, dung mạo xuất sắc cũng được che dấu đi. Hai người đang đi dạo một vòng quanh Dát Lạp Đạt thành, sau đó cùng trở về một tửu lâu nhỏ.
“Nam Trạch có một vị thần nữ, thật đúng là kỳ quái.”
Phi Nhi hơi đăm chiêu, ngón tay gõ gõ mặt bàn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Có gì kỳ quái chứ?”
Phong Dực thắc mắc, một quốc gia thì có Hoàng Đế, Nam Trạch có thần nữ là chuyện lạ sao?
Phi Nhi liếc nhìn Phong Dực, lầm bầm nói:
“Tiểu Phong, ngươi thật sự không biết, Nam Trạch thần nữ chỉ là truyền thuyết thôi, ngàn vạn năm nay tồn tại cùng với Mông Khắc đại thần trở thành một loại tinh thần tín ngưỡng, hiện tại lại xuất hiện một thần nữ, hơn nữa nàng còn đem bản đồ mộ viễn cổ Long tộc Đồ Lan bán đấu giá làm mồi dụ chúng ta, còn thiết kế nhiều cạm bẫy, hừ, một cái đầu gỗ nếu có thể nghĩ ra những mưu kế như vậy, còn có thể bị thương nhân đùa giỡn sao?”
“Ý ngươi là Nam Trạch thần nữ có vấn đề? Khống chế toàn bộ Nam Trạch làm thuộc hạ cho nàng? Mục đích chính là vì chìa khóa của mộ viễn cổ Long tộc Đồ Lan?”
Phong Dực nhướng mày hỏi, không bận tâm đến cách nàng xưng hô.
“Tiểu Phong, xem chừng ngươi cũng không ngốc lắm, vẫn có thể chữa được. Cái gọi là Nam Trạch thần nữ nhất định đến từ thế lực nào đó. Cho ngươi há hốc mồm ra mà nếm thử đại pháp đổi trắng thay đen của bản tiểu thư.”
Phi Nhi vuốt cằm ra dáng lão giả, vẻ mặt tươi cười, trong đầu hình dung ra cảnh những người đó vừa nhìn thấy bản đồ đột nhiên bị ngũ lôi oanh đỉnh.
“Ba” một tiếng, Phong Dực dung một ngón tay đập vào đầu Phi Nhi nói:
“Nha đầu, ngươi đừng có mơ tưởng nữa, mau nhanh nghĩ biện pháp đạt được mục tiêu chính đi, thiếu gia ta cũng không muốn cùng ngươi dây dưa mãi ở nơi này.”
Phi Nhi bị đau hô một tiếng ôm đầu, oa oa kêu to rồi nhảy dựng lên nhằm phía Phong Dực, lấy hai tay bóp cổ hắn.
“Nha đầu, ngươi định mưu sát chồng a.”
Phong Dực cười lớn cùng với Phi nhi đang bám chặt lấy mình.
“Vợ chồng cái gì chứ, ngươi thế này cùng lắm coi như một tên gian phu thôi.”
Phi Nhi khẩu khí không nhỏ hét lớn lên.
Phong Dực nghe vậy ngây người một lúc, Phi Nhi đã thừa cơ đánh ngã hắn xuống sàn nhà, hai tay sống chết không chịu buông cổ hắn ra.
Phong Dực nắm cổ tay Phi Nhi, cười hắc hắc nói:
“Ta là gian phu, vậy ngươi chẳng phải là dâm phụ sao.”
“Tiểu Phong tử, ta bóp chết ngươi.”
Phi nhi thẹn quá thành giận, hai tay càng thêm cố sức, nhất cuối cùng thuận miệng mà kêu thừa một chữ
“Tử”. (Tử nghĩa là con cái)
Hai thân thể cứ thế mà cọ xát vào nhau, tuy rằng cách hai tầng xiêm y, nhưng tư vị tiêu hồn thật khó kháng cự, Phong Dực ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hạ thể không tự chủ được mà dựng lên, chĩa vào trong bắp đùi của Phi Nhi.
“Cái vật quỷ quái gì chọc vào ta thế...”
Phi Nhi đang nổi nóng, buông tay đang bóp cổ Phong Dực mà hướng phía dưới bắt lấy.
Phong Dực toàn thân nhất thời cứng đờ, con ngươi đen bỗng trở nên sâu thẳm. Mà trong tay Phi nhi đang cầm là một cây gậy nóng hổi, nàng cũng ngẩn ngơ mà quên bỏ tay ra.
“Nha đầu, ngươi còn không buông ra, ca ca sắp biến thành cầm thú rồi.”
Phong Dực cấp bách hét lên, từ khi cùng với Lăng Sương trải qua xuân tình đêm hôm đó, hắn thật lâu rồi không làm chuyện “ấy”, nên hiển nhiên kiềm chế không thật tốt.
Phi Nhi lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, kinh hãi kêu một tiếng, thối lui đến tường chỉ vào phong dực nói:
“Ngươi... Ngươi vô sỉ, lưu manh...”
Phong Dực đứng dậy, nhìn một chút tiểu đệ vẫn dựng đứng của mình, liếc mắt nói:
“Ngươi xác định không phải tại ngươi chứ?”
Phi Nhi há miệng thở dốc, hình như đúng là lỗi của mình, nhưng người chịu thiệt cũng vẫn là mình, không khỏi bực mình nói:
“Tiểu Phong tử, ngươi sau này hãy cách xa ta một thước.”
Phong Dực đứng lên, mở cửa sổ ra, bên ngoài là đường phố huyên náo. Đúng lúc này, đầu đường đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, lập tức trở thành hỗn loạn.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phi Nhi ngửi thấy mùi máu tươi, thoáng cái chạy tới, đứng dõi theo ánh mắt của Phong Dực.
“Không biết, bất quá cự ly hiện tại của ngươi hình như không cách ta một thước.”
Phong Dực cười nói.
Phi Nhi trừng mắt nhìn Phong Dực, hai người hiện tại đâu chỉ cách một thước, một tấc cũng không có. Bất quá, nàng cũng chẳng thèm nói với hắn, hai người hiện tại là chiến hữu kề vai chiến đấu, lúc nào cũng bảo trì cự ly một thước chẳng phải là tự mình muốn chết sao, vừa rồi đây chẳng qua là nàng bực mình nói vậy. Nữ nhân hiển nhiên có ưu thế của nữ nhân, không nên nghĩ mọi lời nói của họ là sự thật.
Đúng lúc này, mấy người xem náo nhiệt đột nhiên như gặp quỷ mà chạy tứ tán, cùng lúc đó, một trận khói mù mịt tản ra xung quanh, một ít người không kịp tránh làn khói khi bị bao phủ lên lập tức ngã xuống, da thịt trên người trong nháy mắt thối rữa, trông thập phần đáng sợ.
“Khói độc của Nam miêu tử!”
Phi Nhi quái lạ nói, tộc nhân trong Nam Trạch đều là bậc thầy dụng độc, vô cùng quỷ dị lợi hại, nhưng trong Dát Lạp Đạt thành, có quy định không được sử dụng ma pháp, đấu khí, tộc nhân của Nam Trạch không được phép dụng độc, nếu không tuân theo sẽ giết không tha, cũng bởi vậy Dát Lạp Đạt thành được coi như một trong những tòa thành thị trong Thần Phong Đại Lục có sự bảo đảm an toàn. Hiện tại thậm chí có Nam miêu phóng khói độc trong thành với phạm vi lớn, quả nhiên là không muốn sống nữa rồi?
Phong Dực nhíu mày, thấy ít nhất cũng năm sáu chục người ngã xuống, khói độc nguy hiểm này còn tiếp tục lan tràn khắp nơi. Hắn hít sâu một hơi, nhảy xuống, hướng phía trung tâm hỗn loạn chạy tới.
“Tiểu Phong tử, chờ, chờ ta với.”
Phi Nhi cũng nhảy xuống, quỷ mị đuổi theo.
“Thánh quang tịnh hóa!”
Phong Dực nhớ kỹ chú ngữ, vung tay lên, thánh quang thuần khiết từ trên trời chiếu xuống, thánh quang chiếu đến đâu, độc khói màu xám cấp tốc tan rã, mấy người trúng độc da thịt bị phá hủy cũng không còn bị ăn mòn nữa.
“Phong quyển Tàn vân!” (Gió cuốn mây tan)
Hầu như cùng lúc đó, một thân ảnh được áo choàng che phủ cũng vung tay lên, từng cơn gió nhẹ thổi qua, đem độc khói đang tứ tán cuốn thành một đám khói nhỏ, sau đó thu nhập vào trong tay áo.
Ở phía sau Phi Nhi nhất thời bị chững lại, kinh ngạc nhìn Phong Dực, từ trước đến giờ, nàng dĩ nhiên không biết đồng bạn của mình lại là một mục sư, hơn nữa còn là thánh mục sư. Nhưng ngày trước hắn hiển lộ ra lực lượng kinh người vậy là sao? Một mục sư có thể bằng vào tự thân lực lượng đem một cây đại tùng đánh nát bấy?