Dị Thế Ma Hoàng

chương 86: huyết tinh linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu Yên Vân cũng chẳng biết tại sao, vẫn không nghĩ sẽ tiêu hủy bức họa này, bởi vì hiện tại nàng cũng không nhận thấy bức họa làm ảnh hưởng tâm tình của nàng.

Rất nhanh sứ giả Đông Hải Long tộc đi vào, đây là một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy khỏe mạnh, mái tóc buộc về phía sau, trên trán có hai cái long giác, hai mắt xanh như nước biển, toàn thân tản ra một phong thái cao quý.

Liễu Yên Vân bình thản nhìn Long tộc sứ giả, ánh mắt nhìn vào một mảnh bạch sắc long lân cùng với một chuỗi tràng hạt xanh biếc đeo trên tay nàng. Bạch sắc long lân đại biểu cho người tới là Quang Minh Long tộc, gia tộc cao quý nhất Long tộc, tràng hạt màu xanh là lễ vật do Kim Phượng Các chủ đời trước tặng cho thiên kim của tộc trưởng Đông Hải Long tộc làm lễ thành niên, như vậy hiển nhiên người có thân phận gì rồi.

“Đông Hải Long Phiên Phiên ra mắt Các chủ.”

Long Phiên Phiên hiếu kỳ đánh giá tân Các chủ mới của Kim Phượng các, dung mạo so với Các chủ Thủy Lam Thanh đời trước còn có phần hơn, mà ngay cả khí chất điềm đạm trên người cũng không khác sư phụ nàng.

“Không cần khách khí, không biết Phiên Phiên công chúa lần này đến đây có chuyện gì?” Liễu Yên Vân bình thản hỏi.

“Đây là thư của gia phụ, Các chủ xem qua sẽ biết.” Long Phiên Phiên lấy ra một lá thư được phong ấn đưa tới, nàng lấy thân phận sứ giả kỳ thực chỉ muốn trốn ra ngoài du ngoạn một lúc.

Liễu Yên Vân hơi động ngón tay, một đạo bạch quang hướng đến, phong ấn nọ lập tức tiêu trừ, thấy vậy Long Phiên Phiên thần sắc hơi đổi, phong ấn mặc dù không tính là cường đại, nhưng... Ít nhất... Cũng phải đạt đến cảnh giới pháp thần mới giải khai được, xem Các chủ tuổi còn trẻ, lại có cảnh giới cường đại như vậy? Kim Phượng các có thể tồn tại sừng sững mấy vạn năm, xem ra cũng không phải ngẫu nhiên.

Liễu Yên Vân đọc nhanh nội dung trong thư, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.

Đi qua đế quốc Kim Ưng, rồi lại đi qua hơn mười vương quốc lớn nhỏ, qua mấy vạn dặm đường, sau ba tháng Phong Dực cùng với Phi Nhi cũng đến phía ngoài khu tây bắc, nơi này mênh mông chỉ toàn là đại sa mạc, hướng bắc là man hoang, phía tây là tử vong tuyệt địa, xa về phương nam chính là ranh giới với Ma tộc.

“Nha đầu, ngươi xác định là hướng này?” Hứng lấy một trận cuồng phong cát bụi cuồn cuộn thổi tới, Phong Dực hỏi.

“Không sai, trải qua trăm nghìn vạn năm đổi dời, mộ viễn cổ long tộc Đồ Lan đều bị vùi lấp, bề mặt khẳng định đã hoàn toàn thay đổi, ngươi an tâm, bản tiểu thư cho tới bây giờ chưa có sai lầm.”

Phi Nhi đội một cái khăn che kín mặt, tự tin nói.

Đột nhiên, Phong Dực hơi khịt mũi, cảm thấy trong bão cát truyền đến phảng phất mùi máu tươi, cước bộ hơi chậm lại, thấy Phi Nhi cũng đang cảnh giác, có lẽ nàng cũng ngửi thấy được.

“Tiểu Phong tử, ta đi trước nhìn một cái, ngươi theo sát phía sau.”

Phi Nhi nói, nhìn rõ Phong Dực gật đầu, nàng vọt tới trước, trong nháy mắt đã biến mất ở trong bão cát.

Không bao lâu, Phong Dực cảm nhận được cảm giác sợ hãi của Phi Nhi, lập tức tăng tốc hướng phía trước bay vút đi.

Mùi máu tươi càng thêm nồng nặc, Phong Dực lắc mình đến trước mặt Phi Nhi, thấy tràng cảnh hiện ra trước mắt cũng không khỏi cả kinh. Chỉ thấy được năm tên tứ dực Thiên sứ đã nằm chết trên cát vàng, bộ dáng vô cùng thê thảm, trong đó ba người bị chém thành hai đoạn, hai người nát đầu.

“Thật là tàn khốc, xem tử trạng này, ba người này có lẽ bị một chiêu chém thành hai đoạn.”

Phong Dực ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát một chút rôi nói, nói xong còn kéo nhìn xác một gã Thiên Sứ, muốn tìm điểm đặc biệt.

“Thần tộc Thiên Sứ có quân đội binh chủng Thần tộc làm nền tảng, đi lại bên ngoài đều không có cánh, Thiên Sứ chấp hành mệnh lệnh thường chỉ ở khu vực ngoài, xem ra, khả năng bị hạ sát do người trong tộc rất lớn.” Phi Nhi phân tích nói.

“Mặc kệ, chúng ta không nên quản nhiều việc quá.” Phong Dực nói.

“Cũng đúng, ta đối thần tộc không có cảm tình gì, không nên tìm hiểu là tốt nhất.” Phi Nhi đồng ý nói.

Nhưng là giữa lúc hai người muốn tiếp tục đi, phía xa một cỗ năng lượng khổng lồ khiến không gian chấn động truyền tới.

Phong Dực cùng Phi Nhi liếc nhau, cười hắc hắc nói: “Hay chúng ta đi nhìn náo nhiệt một chút.”

Phi Nhi trừng phong dực liếc mắt, nói:

“Không phải nói không nên phức tạp chuyện này sao? Chúng ta cần tránh phiền toái biết không?”

Nói xong nàng lại cân nhắc: “Bất quá ngươi đã nghĩ đi xem náo nhiệt, chúng ta còn chờ cái gì nữa.”

Dứt lời, Phi Nhi đã đi mất.

Phong Dực lắc đầu cười thích thú, chính hắn không an phận, nhưng nha đầu này so với hắn lại thêm không an phận, có náo nhiệt nàng nhất định sẽ đi lên tiếp cận.

“Vị huynh đệ kia, ta chỉ muốn lấy thi thể thần tộc, hắn vốn là địch nhân của ngươi, ngươi làm sao phải khổ sở che chở cho hắn chứ?”

Công kích qua đi, ba gã trên người bao trùm lân phiến, phía sau là một cái đuôi to lớn, giống một đại tích dịch (thằn lằn to lớn) đang vây bắt một gã tóc đỏ như máu, cả đôi mắt gã cũng đỏ như máu, là một gã thiếu niên thân mang một bộ nhuyễn giáp, sau lưng khoác huyết sắc trường cung, cầm trong tay một loan đao hình bán nguyệt, làn da trắng nhợt vô cùng yêu dị, mà lỗ tai nhọn hoắt làm người ta biết ngay là một tinh linh, đang ở phía sau hắn, là thi thể nam tử thần tộc.

“Bớt nói nhảm đi, hắn là địch nhân của ta, ta luôn tôn trọng đối thủ, thi thể của hắn không cho phép mấy tên đại tích dịch ác độc các ngươi chà đạp.” Thiếu niên mở miệng, thanh âm khàn khàn có chút tang thương.

“Buồn cười, vậy ngươi cũng lưu lại luôn đi.” Trong đó một tên tích dịch xấu xí nổi giận gầm lên một tiếng, cùng với hai gã đồng bạn lần thứ hai đánh tới.

Phong Dực cùng Phi Nhi đang nấp ở cồn cát phía xa nhìn một màn này, Phong Dực trong ánh mắt mang theo hiếu kỳ, mà Phi Nhi lại là khiếp sợ.

“Huyết tinh linh! Không nghĩ tới trên đời này thật có huyết tinh linh!” Phi Nhi lẩm bẩm nói.

“Huyết tinh linh? Cái gì mà huyết tinh linh?” Phong Dực nghi hoặc hỏi.

Phi Nhi giương mặt tỏ vẻ xem thường hắn, sau đó hăng hái giải thích:

“Huyết tinh linh là Tinh Linh ngoại tộc, tượng trưng cho tà ác cùng nguy hiểm, bởi vì trong huyết mạch bọn họ có lực lượng tà ác, là hiểm họa của sự diệt vong, cho nên có người nói huyết tinh linh một khi xuất thế sẽ bị tộc nhân giết chết, nghĩ không ra ở nơi này còn có thể thấy.”

“Toàn lời lẽ sai trái, chắc chỉ là đột biến gien mà thôi.” Phong Dực khinh thường nói.

“Oanh, oanh”

Giữa lúc Phi Nhi muốn hỏi đột biến gien là cái gì, chiến đấu trong nháy mắt đã tới cao trào. Chỉ thấy huyết tinh linh nọ dùng loan đao chém một tên tích dịch thành hai nửa, thân hình lại bỗng nhiên bị chấn động, tựa hồ vết thương cũ tái phát, bỗng nhiên tạo cơ hội cho hai tên kia đánh tới, làm hắn như diều đứt dây bay vụt đi.

Kỳ thực đại tích dịch phía tây bắc là chủng tộc có trí tuệ, công kích cực kỳ cường hãn, tính cách tham lam tàn bạo, kỳ thực bọn họ coi như một nhánh của thú nhân tộc, chỉ là Thú nhân tộc cũng không thừa nhận cái chi nhánh này.

Huyết tinh linh phịch một tiếng rơi xuống đất, hai tên tích dịch nhìn hướng hắn mà vọt tới, đôi mắt huyết sắc đột nhiên tản mát ra thần thái yêu dị, huyết sắc đại cung trên lưng không biết lúc nào đã nằm trong tay hắn, dây cung cấp tốc kéo lên, không gian chỗ bắn cung ngưng tụ thành hai mũi tên huyết sắc, nhắm ngay hai đại tích dịch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio