Tạp Nhĩ cùng Phi Nhi cũng mở to hai mắt ra nhìn, Sơ Thất Thất thì lộ ra vẻ lo lắng, Sơ Oánh Oánh thì vẻ mặt lại có chút hả hê.
Tay Phong Dực càng ngày càng gần, rốt cuộc đụng phải vỏ cây thô ráo, một vòng ánh sáng màu lục từ trung tâm bàn tay hắn bập bềnh lan ra, trong nháy mắt, Phong Dực có thể cảm giác được một cổ uy áp như đến từ vũ trụ thiên địa, thiếu chút nữa khiến cho tâm thần hắn tan ra, nhưng rất nhanh, luồng uy áp này trong nháy mắt lại tán đi, mà thay vào đó là một loại ôn hòa, một loại thương tang, tiếp đó là một đạo khí tức tự nhiên thanh mát chui vào, lưu chuyển khắp thân thể, khiến cho hắn có một loại cảm giác thích ý không nói nên lời.
“Cái này... Sao có thể như vậy được?” Sơ Oánh Oánh cả kinh kêu lên, Phi Nhi tiếp xúc với Thiên Diễn Cổ Thụ mà không xảy ra bất cứ chuyện gì cơ hồ đã là kỳ tích có tỉ lệ một phần một triệu rồi, nhưng người này lại vẫn như cũ không có chuyện gì, chẳng lẽ Thiên Diễn Cổ Thụ thay đổi rồi ư?
Sơ Thất Thất nhìn về Phong Dực lộ ra vẻ mặt say mê, trong con ngươi hiện ra một tia thần sắc phức tạp.
“Xem ra Thiên Diễn Cổ Thụ này thích chúng ta rồi, haha.” Phong Dực rút tay về cười nói.
“Có lẽ là thế, thấy ba vị khách quý thật đúng là cùng chúng ta có duyên, vào trong rồi nói đi.” Sơ Thất Thất cười thật long lanh nói.
Phong Dực đem viên ngọc trong tay trả lại cho Sơ Thất Thất, cùng nàng cùng nhau đi vào trong trang viên, trên đường vừa đi vừa đánh giá bố trí của trang viên này, tâm lý hắn thầm khen phẩm vị của người bố trí, mặc dù không xa hoa, nhưng khắp nơi đều lộ ra vẻ tỉnh xảo cùng phong nhã, cây cối hoa cỏ ở đây trang trí rất hợp.
Lúc tiến vào nội sảnh, Phong Dực đột nhiên ngừng cước bộ, nhìn xuống hai con Ngân Quan Ngọc Linh Hạc đang sải cánh trên cỏ, cảm giác tựa hồ như đã từng gặp qua ở đâu thì phải.
“Ngân Quan Ngọc Linh Hạc, thật hay giả vậy? Loại thần thú thượng cổ có thể dời non lấp biển trong truyền thuyết, làm thế nào lại giống như hai con chim bình thường như vậy...” Phi Nhi ở bên cạnh Phong Dực nhẹ giọng nói.
“Đây cũng không phải là Ngân Quan Ngọc Linh Hạc, chỉ là lớn lên rất giống mà thôi, kỳ thực bọn chúng một chút lực công kích cũng không có.” Sơ Thất Thất ở một bên nói.
“Ta đã nói mà.” Phi Nhi cười nói, giải thích như vậy mới hợp lý a.
Tựa hồ như để chứng minh lời Sơ Thất Thất nói, đúng lúc này, hai con Ngân Quan Ngọc Linh Hạc nhìn về phía Phong Dực, dáng dấp ưu nhã đi tới chỗ hắn, đầu hạc cọ sát vào ngực hắn, một bên phát ra tiếng kêu rất dễ nghe.
“Haha, xem ra ta thật sự rất được hoan nghênh, Thiên Diễn Cổ Thụ không bài xích ta, hai con tiểu hạc này cũng thích ta.” Phong Dực cười nói.
Ánh mắt Sơ Thất Thất có chút bị kiềm hãm, lập tức cười nói: “Đúng vậy, hai con tiểu hạc này bình thường rất là cao ngạo đó.”
Phong Dực vỗ vỗ đầu hai con tiểu hạc, đột nhiên nghĩ đến, mình chưa từng gặp cũng chưa từng nghe tên Ngân Quan Ngọc Linh Hạc, tại sao khi vừa thấy chúng liền hiện lên tên Ngân Quan Ngọc Linh Hạc trong đầu nhỉ? Chỉ là hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, Sơ Thất Thất rất nhiệt tình bắt chuyện cùng hắn đi vào bên trong.
Ở bên trong ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Phong Dực mở miệng: “Sơ Thất Thất tiểu thư, ta cũng không vòng vo với các ngươi, chúng ta vô tình xông vào đây, hy vọng ngươi cho ta biết đây rốt cuộc là địa phương nào?”
“Bọn ta tại sao phải nói cho ngươi chứ?” Sơ Oánh Oánh thanh âm lạnh lùng nói.
“Oánh Oánh không được vô lễ.”
Sơ Thất Thất trách mắng, sau đó chuyển hướng Phong Dực xin lỗi nói:
“Nơi này là một không gian độc lập trong thế giới dơ bẩn này, là ai sáng tạo nên thì ta không cách nào biết được, mà linh thể chúng ta ngươi cũng đã nhìn ra, chỉ là chúng ta không phải là âm linh thể như bên ngoài, mà tự nhiên thể, cho nên trên người chúng ta không có âm khí.”
“Tự nhiên thể?” Phong Dực kinh nghi hỏi, hai tròng mắt lại nhìn về phía Tạp Nhĩ, nghe nói tinh linh cũng là tự nhiên thể, bọn họ sử dụng tự nhiên chi lực, nhưng mà bọn họ vẫn có thân thể máu thịt a.
“Nói cụ thể một chút, kỳ thực ta là linh thể hình thành từ hoa sen, những đệ đệ muội muội này của ta đều là linh thể hình thành từ thực vật, chúng ta có ý thức cũng là từ chỗ này.”
Đáp án Sơ Thất Thất nói ra khiến cho ba người Phong Dực khiếp sợ vô cùng.
Thực vật cũng có thể hình thành linh hồn? Phong Dực trong lúc nhất thời hồi tưởng lại thời đại thần thoại của vị diện mình tới lúc trước.
“Kỳ thật vạn vật đều có linh hồn, các ngươi cũng không cần phải kinh ngạc.” Sơ Thất Thất nói.
“Các ngươi là được cao nhân sáng tạo ra không gian này bồi dưỡng ra ư.” Đúng lúc này, Phi Nhi vẫn đang trầm mặt đột nhiên hỏi, đồng tử lập lòe nhìn chằm chằm vào Sơ Thất Thất.
“Không sai, ngươi rất thông minh.” Sơ Thất Thất nói.
“Ta còn đoán, vị cao nhân kia lúc còn sống chỉ có ngươi cùng vị đại muội kia hình thành linh thể, cho nên chỉ có hai người các ngươi có tên chữ, mà những người khác không có.” Phi Nhi nói tiếp.
Trong mắt Sơ Thất Thất lộ vẻ kinh ngạc, gật đầu, nàng tựa hồ đã có chút đánh giá thấp trình độ thông minh của ba người họ.
“Vậy nói cách khác, từ lúc các ngươi có ý thức liền ở trong không gian này, chưa bao giờ đi ra bên ngoài, mà cũng chưa bao giờ tiếp xúc với người bên ngoài đúng không?” Phong Dực tiếp miệng hỏi.
Sơ Thất Thất lại gật đầu.
“Ngươi nói dối!” Nhưng mà Phi Nhi chợt nhìn chằm chằm vào Sơ Thất Thất nói.
“Ta...”
“Nếu ngươi nói các đệ đệ muội muội khác không có tiếp xúc với bên ngoài ta còn tin tưởng, nhưng ngươi tuyệt đối không có khả năng, vô luận là phương thức nói chuyện hay biểu hiện lúc nhìn thấy chúng ta, cũng không hề giống một người chưa từng gặp qua người khác, nếu không, ngươi hẳn phải giống như tiểu đệ của ngươi, trong mắt chỉ có sự ngây thơ tinh khiết, nhưng mà quan hệ của ngươi đối với chúng ta lại hết sức lão luyện.” Phi Nhi gây sự nói.
“Chúng ta có cùng ngoại nhân tiếp xúc hay không thì liên quan gì tới các ngươi?” Sơ Oánh Oánh đứng ở một bên lạnh lùng nói.
“Ồ, vậy à, ta chỉ hỏi thôi.” Phi Nhi vỗ đầu, nhún nhún vai nói.
Sơ Thất Thất trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Được rồi, ta thừa nhận ta nói dối, bây giờ ta muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi xông nhầm vào nơi này, vậy bây giờ các ngươi muốn đi đâu? Hay là định ở lâu dài cùng chúng ta?”
“Đương nhiên là muốn đi ra ngoài, cái thế giới có mưa bụi lất phất bên ngoài có phải là Tử Vong Tuyệt Địa không?” Phong Dực hỏi.
“Không sai, người bên ngoài đích xác gọi nó là Tử Vong Tuyệt Địa.” Sơ Thất Thất nói.
“Vậy Viễn Cổ Long tộc Đồ Lan, các ngươi có biết không?” Phong Dực lại hỏi.
“Biết chút ít, các ngươi vì bảo tàng của Đồ Lan Viễn Cổ Long tộc mà tới?” Sơ Thất Thất hỏi.
“Uhm, ngươi đoán không sai.” Phong Dực thoải mái thừa nhận.
Sơ Thất Thất cúi đầu, tựa hồ như đang lo lắng cái gì đó, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên: “Ta có thể nói cho các ngươi biết di tích Viễn Cổ Long tộc Đồ Lan ở đâu? Bất quá các ngươi phải có đủ bổn sự mới đi được.”
Hai tròng mắt ba người Phong Dực nhất thời sáng ngời lên, nếu có người nói cho họ biết ở nơi nào, đương nhiên là so với tự mình tìm dễ dàng hơn rồi, chỉ là bọn họ lại cùng nhau nghĩ tới, nếu Sơ Thất Thất đã biết ở chỗ nào, vậy tại sao không đi lấy, hoặc nói toàn bộ những thứ có giá trị đã bị họ lấy đi rồi, hoặc cũng có thể bọn họ đối với bảo tàng Đồ Lan Viễn Cổ Long tộc khinh thường chăng?
“Kỳ thực ta đối với di tích Viễn Cổ Long tộc Đồ Lan có hứng thú lắm, nhưng mà muốn tới đó, ta tự nhận mình không có năng lực làm được.” Sơ Thất Thất nhìn ra ý niệm trong đầu ba người Phong Dực, giải thích.