Dị Thế Tà Quân

chương 1090: mạc vô đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên Dịch: nhatky

Chiến Vũ Phong không thể ngờ được tiểu nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng thốt ra những câu nham hiểm như thế. Từ trong lời nói của nàng, dường như là đã biết được cái gì đó... Nên không khỏi vài phần kiêng kị.

Nhưng thật ra hắn chỉ lo lắng vô ích, cũng chỉ vì bị bọn hắn bức bách quá nên Miêu Tiểu Miêu mới nói ra như thế chứ có nắm giữ được bí mật gì của Chiến gia đâu. Nhưng đúng là người nói vô tâm người nghe hữu ý, Chiến Vũ Vân vừa nghe, đã cảm thấy không thuận tai, không khỏi giật mình.

- Đừng tranh cãi nữa! Chúng ta là đại diện Huyễn Phủ đến, toàn người một nhà mà tranh cãi cái gì? Chiến Vũ Vân, ngươi cũng là mấy trăm tuổi còn tranh chấp cùng một tiểu nha đầu. Thật mất mặt!

Miêu Đao quay đầu lại, tức giận quát lớn một câu, hai mắt lạnh lùng liếc nhìn Chiến Vũ Vân, rõ ràng là có ý bênh Miêu Tiểu Miêu.

Chiến Vũ Vân đỏ mặt, im lặng không nói.

Miêu Trảm hừ lạnh một tiếng, hắn sớm đã không nhịn nổi mấy người Chiến gia này.

Tuy nhiên đã dứt khoát không để cho mấy người này sống mà trở về, cho nên căn bản cũng không thèm tính toán với những kẻ đã chết như thế. Nhưng để cho bọn này ở trước mặt mình mà hung hăng càn quấy như thế, hắn vẫn là cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm...

Hiện tại Miêu Trảm đang nghĩ: "Nên để đám người này chết trong tay Tà Chi Quân Chủ? Hay chết ở trong tay mình nhỉ? Nếu bọn hắn đã nhất định muốn một đi không trở lại, tiện nghi cho người, không bằng tiện nghi cho chính mình, miễn cái chết của bọn chúng trả lại uy danh trước kia của Huyễn Phủ là được!

Miêu Kiếm chầm chậm thở ra, có chút buồn bực tự nhủ: "Tại sao người của Tam Đại Thánh Địa vẫn chưa tới? Cho dù có xa cỡ nào đi chăng nữa, đáng lý ra cũng đã xuất hiện rồi chứ!"

Miêu Đao mỉm cười:

- Xưa nay Tam Đại Thánh Địa làm việc chớp nhoáng, mỗi khi ra tay toàn phủ đầu, khiến địch khó phòng bị kịp. Chắc hẳn bọn họ đã tới gần đâu đây...

Mới nói đến đây, sắc mặt Miêu Đao đột nhiên sa sầm, ngay sau đó, thần sắc Miêu Kiếm cùng Miêu Trảm cũng ngưng trọng, ba người đồng thời nhìn xéo về hướng bên trong rừng rậm.

Từ hướng đó, có một cỗ khí tức cường đại, đang bay tới nơi này với tốc độ cực nhanh!

Miêu Đao lắc lắc đầu, buồn bực nói:

- Đúng là tà dị mà, nhắc tới Diêm Vương, Diêm Vương đến.

Miêu Khắc quơ quơ đầu, thấp giọng nói:

- Người Thánh Địa, đúng là tà dị, vừa nhắc Vương Bát Đản thì con rùa đen đã tới.

Miêu Tiểu Miêu phì một cái vội lấy tay che miệng, cười run rẩy hết cả người. Những lời này của bọn Miêu Kiếm, thật đúng là hại người hại cho tới cùng mà...

- Miêu huynh, không ngờ đến sớm như vậy. Ha ha, xem ra Huyễn Phủ các người đối với Tà Chi Quân Chủ, rất quan tâm nha. Bọn ta làm phiền Miêu huynh chờ lâu, quả thật có lỗi!

Một âm thanh trong trẻo vang lên, dường như hoàn toàn không mang theo chút gì khí tức người trần tục, theo thanh âm này, sáu bảy bóng trắng ven bìa rừng rậm nhẹ nhàng bật ra.

- Cổ huynh... Thế nào mà lần này ngươi lại là tự mình đến, xem ra Độn Thế Tiên Cung cũng có chuẩn bị trước mà.

Miêu Trảm ha ha cười, bước nhanh tới đón tiếp.

Bảy tên Bạch y nhân từ ven bìa cùng nhau ra gồm sáu nam một nữ, đều là vận y phục màu tuyết trắng, sáu gã nam tử kia tướng mạo đều uy mãnh, ánh mắt lợi hại, mà nữ tử duy nhất kia diện mạo như tranh vẽ, thanh lệ khôn kể, xinh đẹp như tiên hạ phàm.

- Vị ở giữa, chính là tông chủ hiện nay Mạc Vô Đạo của Độn Thế Tiên Cung sao?

Ánh mắt Miêu Trảm kỳ lạ nhìn người ở giữa bảy tên Bạch y nhân.

Người này mặt mày sáng lạng, áo trắng tóc đen, nhìn qua quả thật là có phiêu nhiên xuất trần, có thể nói cực kỳ tiêu sái. Quan trọng nhất, trong bảy người, tu vi hắn thấp nhất, có vẻ như chỉ là Tôn giả tam cấp mà thôi. Riêng về tu vi, tất cả mọi người ở đây, so với Miêu Tiểu Miêu, Chiến Ngọc Đình là chỉ mạnh mẽ hơn một chút mà thôi, nhưng dù sao chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đã có một cỗ tử hồn nhược thiên thành, thong dong tiêu sái, như ẩn như hiện, mang vẻ mặt hất hàm sai khiến đúng khí chất Thanh Hoa cao quý!

Mà sáu người còn lại, trong năm tên nam tử có ba vị Thánh hoàng, hai vị Thánh Tôn, riêng nữ tử thanh lệ kia tu vi cũng đã đạt Thánh Tôn, thực lực mạnh mơ hồ khiến mọi người bi quan.

Nhưng Mạc Vô Đạo ở giữa những người này, cho dù sáu người này tu vi đều vượt xa, nhưng khí thế lại vẫn toát ra từ hắn, đủ thấy người này là không thường! Đây chính là loại khí phách nhờ luôn ở vị trí cao được dưỡng thành qua thời gian dài! Mà những người khác không có được...

Mạc Vô Đạo ánh mắt dịu dàng, nhìn Miêu Trảm, mỉm cười thi lễ đáp:

- Vị này chính là Huyễn Phủ Miêu Trảm... Miêu tiền bối, kẻ hậu bối vãn bối Mạc Vô Đạo xin vấn an tiền bối.

Lời hắn nói ra có vẻ cực kỳ bình thản, nhưng chẳng biết tại sao, một câu từ trong miệng hắn nói ra, lại làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ nhưng rất chân thành, cùng với sắc mặt và ánh mắt của hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy được hắn ân cần thăm hỏi, đúng là xuất phát từ chân tâm, phát ra từ đáy lòng, không có nửa điểm hư tình giả ý!

Miêu Trảm yên lặng nhìn hắn một hồi, Mạc Vô Đạo mỉm cười mà chống đỡ, mặc dù vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng chân thành tươi cười, ánh mắt trong suốt, lộ ra vẻ là người khiêm tốn, đáng giá kết giao.

- Mạc Vô Đạo... Quả nhiên bất phàm.

Miêu Trảm hơi than một tiếng, Huyễn Phủ ngoại trừ Miêu Hoàn Vũ là có thể bình tĩnh, còn những người khác thì không một ai như thế cả.

Khó trách người này có thể lấy thực lực Tôn Giả tam cấp mà có thể quản lý cả Độn Thế Tiên Cung, không ai dám không phục, nhưng tâm cơ thủ đoạn lòng dạ thâm trầm, cũng khó có ai sánh cùng.

- Vô Đạo sao có thể gánh nổi hai chữ "bất phàm" mà tiền bối tán thưởng! Thật sự mấy năm nay tu vi không có tiến thêm, quả là đáng hổ thẹn! Đám người đi cùng Bổn cung lần này có Kiều Ảnh tiền bối dẫn đầu, vãn bối bất quá đi cho có người mà thôi!

Mạc Vô Đạo chỉ vào nữ tử duy nhất trong đám người Độn Thế Tiên Cung mà nói.

Nữ tử thanh lệ đúng là Kiều Ảnh. Chỉ lấy thân phận Kiều Ảnh, nơi này vốn không cần đến, nhưng Kiều Ảnh bây giờ không yên lòng vì bị Quân Mạc Tà lấy mất Linh Lung Liên... Đối với Kiều Ảnh mà nói, Linh Lung Liên, giống như là con của nàng, sao lại không nóng ruột nóng gan? Nàng đã chăm sóc mấy ngàn năm, sao lại không có tình cảm chứ?

Kiều Ảnh thực lực rất cao, là người đứng đầu trong đám Độn Thế Tiên Cung, nhưng nói đến năng lực xử lý việc, thì lại không bằng ai, nhưng thân phận nàng siêu nhiên là sự thật, cho nên Mạc Vô Đạo mặc dù là cung chủ Độn Thế Tiên Cung, cũng phải tôn trọng vạn phần. Chỉ nói là nàng đứng đầu việc này, ai nghe cũng không cho là thật.

- Vị này chính là Kiều Ảnh cô nương sao? Cửu ngưỡng đại danh!

Miêu Trảm nói ra lời này cũng là từ đáy lòng, đối với thanh danh Kiều Ảnh, trên dưới Huyễn Phủ không ai là không biết. Nàng ở ngoài Huyễn phủ, là người duy nhất ăn được Thất Thải Thánh Quả, đồng thời cũng là người có may mắn ăn được Linh Lung Liên, hơn nữa không chỉ là một lần. Phúc duyên này có thể nói là may mắn, có thể là độc nhất vô nhị!

Cũng không chỉ Miêu Trảm, mà hai huynh đệ Đao Khắc, Miêu Tiểu Miêu, hơn mười người Chiến gia ánh mắt chăm chú nhìn Kiều Ảnh, những người này nhiều nhất cũng chỉ nghe đến kỳ danh thôi, chưa từng trông thấy, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt.

Tu vi Kiều Ảnh tuy cao, nhưng những chuyện trên thế gian chỉ sợ không bằng người thường, bị mọi người nhìn như vậy lại có chút lúng túng, nên không biết mở miệng như thế nào!

Lại nghe Mạc Vô Đạo nói:

- Hôm nay thấy được phong thái các vị tiền bối, Huyễn Phủ quả thật không phải là hư danh, càng làm cho Vô Đạo thật xấu hổ vô cùng!

Hắn vừa nói, vừa lắc lắc, trên mặt hơi lộ vẻ buồn rầu xen lẫn hy vọng, còn có một tia hổ thẹn chợt lóe lên, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng mọi người vẫn có thể thấy được. Cái này cũng làm cho người ta tin tưởng rằng người này thản nhiên thừa nhận khuyết điểm của mình, thực sự cầu thị không chút nào khuếch đại, quả nhiên là một người đáng tín nhiệm.

Chỉ là một lời cũng đã giải cứu Kiều Ảnh khỏi xấu hổ rồi, còn đả kích Huyễn Phủ nữa, quả nhiên là mọi việc đều suôn sẻ, khéo léo.

- Thánh Địa điều khiển thiên hạ, nắm giữ thế tục; nếu không có Mạc cung chủ chưởng quản Độn Thế Tiên Cung, những kẻ gia hỏa kia làm gì có thời gian mà tu luyện?

Miêu Trảm mỉm cười nói:

- Mạc cung chủ tuy tu vi bị cản trở, nhưng là vì phúc lợi thiên hạ muôn dân, công ở đương đại, lợi ở thiên thu. Lão phu đối với cung chủ rất ngưỡng mộ, quả thật không thể tự chủ được mà cảm thấy kính nể! Tu vi hơi yếu thì có can hệ gì?

Nhìn ra được, Miêu Trảm có ấn tượng tốt về Mạc Vô Đạo.

Đối mặt như vậy, quả thật rất khó làm cho người ta sinh ra ác cảm.

Mạc Vô Đạo tiêu sái cười nói:

- Trong lòng Vô Đạo chẳng phải không rõ đạo lý này, chính là cái đạo lý kia ai ai cũng biết, Vô Đạo cũng là như thế... Nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút mất má...t Vô Đạo hôm nay ủy mị như nhu nữ... Thật khiến tiền bối chê cười.

Nói xong, đôi bên đã vui vẻ lại với nhau, cùng nhau hướng về trướng bồng phía trước đã chuẩn mà đi vào. Ba vị Thánh Hoàng cùng đi với Độn Thế Tiên Cung nhanh chóng dựng lên trướng bồng của mình bên cạnh lều trại Huyễn Phủ, đừng thấy ba người bọn họ là Thánh hoàng cao thủ, đem so sánh với Miêu Trảm, Kiều Ảnh đúng là không thấm vào đâu. Mọi người hàn huyên, tiến vào trong trướng bồng, phân chủ khách ngồi, Mạc Vô Đạo tuy là hậu bối, nhưng thân phận của hắn cũng là tông chủ đương đại Độn Thế Tiên Cung, hơn nữa cũng coi như là người đứng đầu của đám người bọn hắn, cho nên "việc khó không nhường ai" Mạc Vô Đạo tiến thẳng đến ngồi xuống trước, còn "người cầm đầu" trên danh nghĩa Kiều Ảnh mới ngồi xuống sau.

- Ha ha, nhưng không biết các vị Huyễn phủ tiền bối đối với viêc Tà Chi Quân Chủ mở phủ, thấy thế nào?

Mạc Vô Đạo khẽ mỉm cười, thần sắc khiêm tốn, ánh mắt bình tĩnh hỏi.

Những lời hắn vừa nói ra tới, bốn người Miêu Đao Miêu Kiếm Miêu Trảm cùng Chiến Vũ Phong đồng thời cảm giác được: chỉ sau vài câu hàn huyên, Mạc Vô Đạo thông mị lực cùng lời nói của mình, đã muốn nắm giữ quyền dẫn dắt đề tài nói chuyện, mà quả nhiên là như vậy!

Hắn hỏi:"Thấy Tà Chi Quân Chủ mở phủ như thế nào", vấn đề nhìn qua cũng không có gì, chỉ rất là một vấn đề bình thường, nhưng suy nghĩ của mọi người cũng đều bó buộc trong vấn đề này.

Chỉ cần mở miệng cũng sẽ phải tập trung nói về vấn đề này đầu tiên!

Hơn nữa vấn đề này bên ngoài chỉ là chuyện thường thôi, nhưng bên trong lại có ý châm chích cực kỳ bén nhọn. Mà mục tiêu chính là nhằm vào Tà Chi Quân Chủ! Bốn người Miêu Đao cũng biết, những lời Mạc Vô Đạo vừa nói ra, nếu là không có khả năng thay đổi đề tài trước mắt, toàn bộ cục diện sẽ bị Mạc Vô Đạo dẫn dắt, càng thêm bất lợi với Tà Chi Quân Chủ!

Mà loại tình huống này, đối với thái độ sớm đã quyết định đứng ngoài cuộc như Huyễn phủ quả thật cũng chẳng hay ho gì!

Nhưng mà mọi người chính là vì Tà Chi Quân Chủ mở phủ mà đến, trước mắt không có việc gì quan trọng hơn việc này.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio