Dị Thế Tà Quân

chương 1157: hỏa sơn phần ma! : cút!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Núi lửa đốt ma đầu!)

Dịch giả: Chim Ruồi

Trong ổ tim cắm 2 thanh trường kiếm, giống như hai đầu tên lửa phóng ra khỏi bệ phóng, đẩy mạnh Chiến Luân Hồi làm cho cơ thể hắn gập lại,đầu song song với chân (giống hình chữ U nằm ngang), bay ngược về sau rất nhanh! Thế nhanh như điện, nhìn như sao băng bay ngang trời!

Khoảng cách đến miệng núi lửa ngày càng gần! Cổ Hàn toàn lực ứng phó, đem toàn bộ huyền lực của cả đời hắn rót sạch vào thân kiếm, áo bào trên người của hắn đã bắt đầu cháy dần, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định, lộ rõ thù hận!

Dù cho phải cùng tên khốn mang đến đại họa gieo hại muôn dân đồng quy vu tận, Cổ Hàn cũng vô oán vô hối (không hề hối tiếc)!

Chiến Luân Hồi cảm nhận được rõ ràng độ nóng đủ để tan vàng chảy đá ngay phía sau lưng, mức độ càng lúc càng tăng, hắn không khỏi hét lên giận dữ, phẫn nộ tột đỉnh, nhưng hắn đã không còn cách nào thoát khỏi! Quân Mạc Tà cũng âm thầm cắn răng, xiết chặt cánh tay đang cầm Viêm Hoàng Chi Huyết, tiếp tục dụng lực!

"Lão quái vật hỗn đản này, lúc nãy đã nhận không dưới trăm ngàn kiếm công kích của mình, nhưng công lực của bản thân mình chưa đủ, căn bản là không có khả năng giết chết hắn! Muốn tiêu diệt hắn thì chỉ có biện pháp duy nhất ngay trước mắt mà thôi!"

Bên trong Hồng Quân Tháp, Mai Tuyết Yên không ngừng chạy lấy đà từ xa, bay vọt tới rồi đập mạnh vào lưng của Quân Mạc Tà, cứ như thế nàng làm liên tục, hết lần này đến lần khác, mà sau mỗi lần va chạm thì tốc độ đâm tới của Quân Mạc Tà càng tăng thêm!

Vút!

Lại có một vị thánh tôn của Thiên Thánh Cung lấy toàn thân bay mạnh đến như một quả đạn pháo, mạnh mẽ nện vào lưng của Cổ Hàn!

Vì thế, tốc độ của Cổ Hàn cũng không bị giảm xuống, nhưng bọn hắn có làm vậy cũng không giống với việc Mai Tuyết Yên đang làm, kỳ thực bản chất của hai cách làm khác nhau nhiều. Mai Tuyết Yên có thể coi như là người hiểu rõ tu vi của Quân Mạc Tà nhất trên thế gian này, nàng dùng hình thức đụng mạnh để tăng lực cho Quân Mạc Tà, nhưng nàng luôn tính toán tốt khả năng chịu đựng lực đạo mạnh nhẹ của hắn ra sao, vì thế không mang đến gánh nặng quá lớn cho Quân Mạc Tà.

Thêm vào đó, Quân đại thiếu gia đã trải qua mấy lần cải tạo của Hồng Quân tháp, sự cường hãn của thân thể có thể gọi là nhất nhì thế gian, hắn lại am hiểu pháp môn lấy lực đả lực tứ lạng bạt thiên cân, nên cho dù chịu nhiều lần va chạm nhưng không bị tổn hại bao nhiêu! Nhưng Cổ Hàn thì hoàn toàn bất đồng, Cổ Hàn vốn đã đem công lực suốt đời toàn bộ tập trung lên thân kiếm, huyền lực hộ thân đã xuống đến mức thấp nhất, mà các cao thủ của Thiên Thánh Cung dùng lực nện vào lưng hắn, chỉ e bản thân không dùng toàn lực mà nện, nên cố sống cố chết mà đập vào lưng Cổ Hàn, tuy thành công trong việc tăng thêm lực đẩy, nhưng lại làm cho Cổ Hàn tổn thương chồng tổn thương, sự chịu đựng cũng càng lúc càng lớn!

Cổ Hà phun một ngụm máu đỏ thẫm, nhưng vẫn cắn chặt răng, khàn giọng quát:

- Đến tiếp đi!

Cổ Hàn thống hận Chiến Luân Hồi cực độ, hắn nhận thấy cho dù vì thế gian, vì người, hay vì chính mình, hắn đều muốn tiêu diệt mối họa này, trong lòng đã quyết ý đồng quy vu tận, tuy rằng bản thân hắn thương thế càng lúc càng nặng, nhưng hắn chưa hề lo lắng cho an nguy bản thân một chút nào, ngược lại còn lên tiếng thúc giục mọi người!

Với hai mũi tấn công như thế, thân hình Chiến Luân Hồi càng lúc càng gần miệng núi lửa, chỉ còn cách khoảng 100 trượng!

Y phục trên người Cổ Hàn dưới sức thiêu đốt kinh người đã dần hóa thành tro bụi, tóc cũng đã cháy cong, toát ra từng làn khói nhẹ, sau đó hóa thành tro bụi bay tán loạn!

Chiến Luân Hồi điên cuồng hét lên, trong miệng không ngừng phun máu, hẳn là đang dùng bí pháp tự tổn hại nào đó để không ngừng tăng công lực lên, cố gắng thoát ra khỏi khốn cục, khi hắn càng bị đẩy gần đến miệng núi lửa, thế đẩy mạnh của hai người kia cũng không còn quá lớn!

Nếu tình huống vẫn tiếp tục như vậy, trước khi Chiến Luân Hồi bị đẩy đến miệng núi lửa, không chừng hắn có thể thoát thân! Tuy độ nóng khi đó đã lên đến mấy ngàn độ, với công lực vừa tăng thêm của hắn, hắn vẫn có cơ hội chạy trốn!

Càng lúc càng gần!

Quân Mạc Tà đang ẩn thân trong hư không rốt cuộc thoáng lo lắng! Trên mặt Cổ Hàn thì vô cùng bi phẫn! Mai Tuyết Yên bên trong Hồng Quân Tháp cũng đã xuất toàn lực!

Lúc này đã đến lúc mấu chốt, những người phía sau đã không thể giúp gì thêm! Nếu miễn cưỡng giúp đỡ, không cần biết là ai, cũng cầm chắc cái chết trong tay!

Vì nơi này đã quá gần miệng núi lửa!

Tùy tiện ra tay trong lúc này đã không còn gọi là giúp đỡ, mà gọi là vào chịu chết!

Chỉ còn 10 trượng! Chỉ 10 trượng mà thôi, nham thạch nóng chảy đã ngay trước mắt, gần trong gang tấc, liên tục phun ra, bắn cả vào người Cổ Hàn và Chiến Luân Hồi!

Da thịt toàn thân của Cổ Hàn đã bắt đầu nhăn nheo vì nước bị bốc hơi! Nhưng thế lui của Chiến Luân Hồi bắt đầu chậm dần! Hắn liều mạng ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn!

Tuy rằng lưng của hắn đã bắt đầu bốc khói nghi ngút, cả cơ thể của hắn có thể đều bị phỏng vì nham thạch cả rồi, nhưng hắn cuối cùng cũng đã ngừng lui lại! Chỉ 10 trượng, dù cho là một tên thiên huyền, thậm chí địa huyền thôi, chỉ cần nháy mắt là có thể vượt qua, nhưng lúc này, 10 trượng này lại là một khoảng cách khó có thể vượt qua!

Những cao thủ của Thiên Thánh Cung đang bay theo phía sau cũng nhận ra điểm này! Ai cũng vô cùng xúc động, đều giống Cổ Hàn, vô cùng mong muốn Chiến Luân Hồi phải chết! Vì mục tiêu này, không tiếc tất cả đại giới!

Cho dù phải vứt bỏ cả tính mạng!

Một người lớn tiếng hét lên:

- Mọi người không cần giành nhau, các ngươi dừng lại, để cho ta đến!

Không chờ mọi người trả lời, hắn đã bay đến, hai chân tung ra sau chờ đợi, quát to một tiếng:

- Đến mau!

Các cao thủ của Thiên Thánh Cung đều bi phẫn đến rơi lệ!

Tuy nhiên, thời khắc này không phải là lúc đau buồn, nơi này, người thấp nhất cũng đã trải qua cả ngàn năm lịch duyệt, làm sao có thể không nhận ra tình huống lúc này đã là chỉ mành treo chuông! Chỉ cần chậm một giây thôi thì đại cục đã thay đổi rồi!

Không kịp bi thương, mọi người chỉ biết gầm lên nổi giận, tất cả đều vận huyền công toàn thân, rồi đồng thời bùng nổ, dồn tất cả lực lượng đánh vào hai chân của người này đang vươn ra chờ đợi!

Với tất cả nội lực của mọi người tập trung vào hắn, cả người hắn bay vút đến như một viên đạn pháo! Trong không trung, vì tốc độ của hắn quá mau, thêm vào độ nóng xung quanh, sự chuyển động của hắn ma sát với không khí làm toàn thân của hắn bốc cháy đỏ rực lên!

Cả người hắn đã biến thành một quả cầu lửa!

Khi Chiến Luân Hồi vẫn còn đang lộ nụ cười dữ tợn trên khóe môi, mặt hắn đột nhiên cứng đờ sợ hãi, không ngờ có một thân thể đang bốc cháy ngùn ngụt đập mạnh vào người hắn. Vị thánh tôn cao thủ này dùng toàn bộ sức lực còn lại của bản thân tập trung vào hai cánh tay, khoác chặt cả người của Chiến Luân Hồi!

Cỗ lực lượng mạnh mẽ không gì so sánh được kéo cả khối cơ thể của Chiến Luân Hồi bay mạnh về sau, hắn không cam lòng hét lên thê lương, cuối cùng "ầm" một tiếng, cả hai cơ thể lọt thẳng vào miệng núi lửa cuồn cuộn dung nham!

- Tứ đệ......…!

Cổ Hàn quát to một tiếng, tim đau như dao cắt!

Mà Quân, Cổ hai người cho đến lúc này vẫn chưa thu công, đều đang vận tất cả huyền công tấn công Chiến Luân Hồi, vì tên này đột nhiên biến mất nên cả hai người đều mất đi lực cản phía trước, cả lại đều ngã nhào vào miệng núi lửa!

Cổ Hàn nhắm mắt lại, khóe miệng dần lộ ra nụ cười! Có thể chết như vậy, tuy có chút tiếc nuối, nhưng vậy cũng đã đủ rồi!

Phía sau, mọi người đều đồng thời kinh hô!

Trong ánh sáng nóng rực bỏng mắt của miệng núi lửa, bóng người của Cổ Hàn chợt biến mất!

Thiên địa đột nhiên trở nên tĩnh lặng!

Trong lòng mọi người đều đau khổ không thể diễn tả!

Mặc dù Chiến Luân Hồi đã chết, nhưng cũng kéo theo Cổ Hàn, có lẽ tên "Cửu U Thập Tứ Thiếu" từ đầu đến cuối chưa bao giờ hiện thân cũng đã táng thân theo!

Đột nhiên, một tiếng gào tê tâm liệt phế vang lên thật dài, một đạo thân ảnh đỏ rực, toàn thân bị bao phủ bởi nham thạch nóng chảy nhảy ra khỏi miệng núi lửa!

Sau tiếng thét dài, hắn xoay người nhảy xuống, bóng dáng hoàn toàn tiêu thất!

Chiến Luân Hồi!

Rõ ràng hắn đã rơi vào miệng núi lửa, thế nhưng lại có thể mạnh mẽ thoát ra!

Chiến Luân Hồi đang trong tình thế nguy kịch vô cùng, hắn không tiếc thiêu đốt linh hồn của mình, mở ra phong ấn mấy ngàn năm của bản thân, trong khoảnh khắc tu vi của hắn tăng lên đến đỉnh phong trong cuộc đời này, hắn rốt cuộc có thể nhảy ra khỏi miệng núi lửa!

Nhưng thân thể cũng hoàn toàn bị tàn phá!

Linh hồn Chiến Luân Hồi tuy chưa bị tan thành mây khói, nhưng không thể tiếp tục nương náu trong thân thể bị nát bươm của hắn nữa rồi!

Linh hồn phong ấn của Chiến Luân Hồi rất sợ hãi khi buộc phải mở ra phong ấn, nhưng thân thể của hắn, vì không chịu nổi uy lực của linh hồn khi thiêu đốt nên đã nức toác ra! Đã đến lúc thế này thì hắn đã không còn cách nào khác, nếu không chỉ còn có con đường chết!

Vì thế, hắn mở phong ấn, phóng thích bổn mạng nguyên linh của bản thân, cuối cùng thoát được kiếp chôn thân nơi núi lửa!

Tuy nhiên, sau trận chiến này, Chiến Luân Hồi cũng bị hao tổn vô cùng lớn. Không những thân thể bị hủy, tinh thần cũng chết một nửa. Cái mạng của hắn cuối cùng có thể giữ được hay không cũng còn chưa biết!

Trong lúc mọi người đang kinh hãi, lại thấy thêm một thân ảnh từ khói bụi phía trên miệng núi lửa bay ra, hướng phía mọi người mà bay đến, sau khi đến gần, mọi người mới vui mừng phát hiện ra đó chính là Cổ Hàn!

Cổ Hàn "đã chết" cuối cùng lại không chết, hơn nữa, thân thể lại không có nhiều tổn thương như tưởng tượng!

Vì Quân Mạc Tà luôn không hiện thân, nên mặc dù độ nóng của núi lửa tuy cao nhưng lại không ảnh hưởng mấy đến hắn. Vì thế, đến thời điểm cuối cùng, Quân đại thiếu chụp được Cổ Hàn, sau đó ném hắn vào Hồng Quân Tháp. Quân đại thiếu cũng có ít nhiều thiện cảm đối với hắn!

Vốn Cổ Hàn đã có tâm liều chết, nhắm mắt chờ tử thần, tâm nguyện đã thỏa, hắn cũng không còn bao nhiêu tiếc nuối, ai ngờ thời khắc nguy hiểm nhất, độ nóng đột nhiên biến mất, còn bản thân hắn như lọt vào một không gian kỳ diệu.

Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, đang lúc muốn mở to mắt quan sát thì lại bị ném ngược ra ngoài.

Sau khi hắn định thần lại lần nữa thì đã thấy bản thân đang bay đến gần đám người của Thiên Thánh Cung, đã cách miệng núi lửa cả ngàn trượng.

Đúng là tìm đường sống trong chỗ chết!

Lúc này, khi thấy Chiến Luân Hồi lao ra khỏi miệng núi lửa, Quân Mạc Tà đã nhanh chóng sử dụng Âm Dương Độn đuổi theo!

Lần này, Quân Mạc Tà thật sự vô cùng cảnh giác đối với Chiến Luân Hồi!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio