Dị Thế Tà Quân

chương 143: huyền thú tiến giai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch Giả: Tiểu Ngọc

Quân Mạc Tà đầu óc đang vô cùng mờ mịt, trong phút chốc giống như thủy triều rút xuống bừng tỉnh trở lại, bản thân cũng cảm thấy có chút hốt hoảng: "Cháu cũng đang cảm thấy rất kỳ quái đây, Tam thúc, ngàn vạn lần thúc không nên hỏi cháu, bởi vì hiện tại cháu cũng đang thắc mắc, không hiêu đã xảy ra chuyện gì vậy." Quân Vô Ý khoan dung mỉm cười:"Tóm lại không phải là chuyện xấu."

Quân Mạc Tà cảm thây có chút áy náy nói: "Đúng, chắc không phải là chuyện xấu." Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Bọn họ đây là...?". "Bị ta đánh ngất đó, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại." Quân Vô Ý khẽ thở dài một hơi: "Lần này, mọi chuyện quá đột ngột, bọn họ không biết thì tốt hơn!"

"Đúng là quá đột ngột, Tam thúc, người đã làm rất tốt." Quân Mạc Tà đứng lên. Hồng Quân tháp chính là đại bí mật liên quan tới chuyện hắn xuyên việt tới thế giới này, hơn nữa nó cũng chính là thần hộ mệnh của hắn tại đây, là thứ duy nhất luôn làm cho hắn tin tưởng mỗi khi hành sự, cho nên hắn mới quyết định giữ kín mọi chuyện về nó, không có tiết lộ với bất kì ai, ngay cả người thân cũng không ngoại trừ. Đối với loại bí mật kinh người này, hắn chỉ còn biết sống để bụng chết mang đi mà thôi.

Lúc này chỉ có Tiểu Bạch là vô cùng hưng phấn, cứ chạy qua chạy lại khắp người hắn như đang ở trên đất bằng vậy, giống như quá hưng phấn mà không biết vì nguyên nhân gì. Thỉnh thoảng còn cuộn tròn tung mình lên không vài cái, nhưng thủy chung từ đầu tới cuối vẫn không có bị rơi xuống đất, cứ quấn chặt lấy người Quân Mạc Tà. Có khi hưng phấn quá, nó nhảy dựng lên, túm vào chỏm tóc trên trán của Quân Mạc Tà, đánh đu một hồi, miệng kêu ô ô không ngớt, bộ dáng trông vô cũng khoái chí.

Quân Mạc Tà thấy thế cũng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đúng là hơi quá kích động một chút... Hắn nhìn Tiểu Bạch cau mày nói: "Tiểu gia hỏa này, xem ra muốn ở lại trên người ta rồi, Tam thúc, hiện tại không còn chuyện gì nữa rồi, một lúc nữa hãy làm cho bọn họ tĩnh lại đi."

"Trước tiên cháu nên chuẩn bị câu trả lời để tẹo nữa giải thích đi, tránh cho họ sinh lòng nghi ngờ..." Quân Vô Ý nở nụ cười, ánh mắt đột nhiên rơi trên người Tiểu Bạch, ngay lập tức trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ, bật thốt lên: "Làm sao có thể? Nó... nó... rõ ràng đã tiến giai rồi! Điều này...điều này sao có thể... Nó chỉ mới là ấu thú thất giai thôi mà... Sao giờ lại... Trời ạ!" Với thị lực của cao thủ cấp Thiên Huyền như hắn bây giờ mà nói, tự nhiên là có thể nhìn ra được, tiểu gia hỏa kia so với lúc trước đã có sự khác biệt, cuối cùng nhịn không được lắp bắp một hồi.

Lấy tính cách của Quân Vô Ý từ trước tới nay, chỉ khi hắn quá hoảng hốt mới thốt ra hai chữ như vậy, đương nhiên còn có phần khiếp sợ, chuyện này quá kinh người. Nói một cách chính xác hơn, cho dù gặp quỷ giữa ban ngày hắn cũng không thất thố như vậy! Một con cao giai Huyền thú mới chỉ là ấu thú mà có thể tiến giai sao? Cái này không còn là kỳ tích nữa mà phải gọi là thần tích mới phải!

"Tiến giai sao? Có thật không vậy?" Quân Mạc Tà tóm tiểu gia hỏa lại, cũng không thèm để ý tới bộ dạng đang nhe nanh múa vuốt phản đối của nó, lật qua lật lại kiểm tra một lượt, nghi hoặc nói: "Có thấy gì khác đâu, tiểu gia hỏa này vẫn thế mà."

Quân Vô Ý ha hả nói to: "Hảo tiểu tử, ta còn nghĩ tiểu tử ngươi không gì là không biết, thật không ngờ ngươi lại làm cái động tác khôi hài như vậy? Huyền thú tiến giai mà có thể quan sát hình dáng bên ngoài biết được sao?"

Tiểu gia hỏa đã thực sự nổi giận, miệng không ngừng phẫn nộ rít gào ô ô: "Nói gì đi nữa thì hiện tại ta cũng sắp sửa trở thành Huyền thú đỉnh cấp rồi, cho dù ta không có muốn rời xa ngươi đi chăng nữa, ngược lại còn muốn lấy lòng ngươi, thì ngươi cũng không thể đối xử thô lỗ với ta như vậy chứ! Ta khinh bỉ ngươi, ngươi nghĩ cứ ngó ngó nghiêng nghiêng như vậy là có thể đánh giá được đẳng cấp của Huyền thú sao?"

Nên biết rằng tất cả Huyền thú bản thân đều có cực hạn của nó, tốc độ tiến giai còn được quyết định bởi thiên phú, cho dù là cao cấp Huyền thú cũng không ngoại lệ. Về phần con Thiết dực báo thất giai đỉnh phong như Tiểu Bạch đây, có thể nói đó chính là cực hạn của nó rồi, nếu muốn tiếp tục tiến giai, tuy không phải là chuyện không thể nhưng muốn đột phá được là một điều vô cùng khó khăn.

Đối với Thiết dực báo mà nói, nếu muốn đột phá độ, điều kiện đầu tiên chính là thời gian sống phải lâu, thứ hai là trong khoảng thời gian sau khi trưởng thành, chúng cần phải làm cho thực lực của bản thân đạt tới đỉnh phong. Bởi vì, nếu Huyền thú đợi tới lúc cuối đời, cho dù thực lực chúng có đạt được Thất giai đỉnh phong đi nữa, nhưng lúc đó sự thoái hóa của cơ thể cũng bắt đầu tăng lên, do đó sẽ không còn khả năng tiến giai thêm. Bất quá, cho dù Thiết dực báo có đạt được thất giai đỉnh phong trong thời kì tráng niên cũng chưa chắc chắn sau đó có thể tiến gia, chẳng qua đó cũng mới là điều kiện cần mà thôi. Bởi lẽ, nếu như thật sự có thể tiến giai, chúng phải được thiên địa chiếu cố một chút, thêm một ít cơ duyên, cũng có thể là một chút thiên tài địa bảo thần kì, như vậy mới có thể đột phá tiến giai được.

Mặt khác, đa phần Thiết dực báo trưởng thành đều không có cơ hội tiến giai. Trên thực tế, hầu như tất cả bọn chúng đều phải đợi tới cuối đời thực lực mới đạt tới thất giai đỉnh phong, những con có thể đạt tới thất giai đỉnh phong từ khi còn trưởng thành là vô cùng hiếm thấy!

Nhưng bây giờ, tất cả những chuyện này, cũng như toàn bộ quy luật của thiên địa, đều bị con ấu thú vừa đầy tháng trước mặt Quân Vô Ý phá vỡ, dường như trong người tiểu tử kia còn chưa có một chút gì gọi là thiên phú, bản lĩnh của Thiết dực báo, vậy mà nó cứ khơi khơi tiến giai như thường!

Chẳng lẽ do Quân Mạc Tà động tay chân? Tiểu gia hỏa này từ đầu tới giờ cũng chỉ quanh quẩn trên người nó một lúc là đã tiến giai rồi!

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Mạc Tà ra, tiểu gia hỏa kia có tiếp xúc với ai nữa đâu!

Chuyện này phải gọi là gì đây?

Kỳ tích? Thần tích?

"Chuyện này...biến hóa này....quá biến thái đi?" Quân Vô Ý chỉ vào tiểu gia hỏa kia nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã giúp nó tiến giai rồi, loại chuyện kinh thiên động địa như thế này làm sao mà che giấu đây? Trời ạ, trước mắt ta bây giờ là một con Thiết dực báo bát giai... ấu thú!" Quân Vô Ý gần như nổi điên.

Trên thực tế, một con bát giai Thiết dực báo tuy rằng vô cùng hãn hữu nhưng tuyệt đối không phải là không có, xác xuất tuy nhỏ, dẫu vậy nếu có thêm một chút may mắn, một con thất giai Thiết dực báo vẫn có thể đột phá tiến giai. Nhưng hiện tại thì sao? Đang sờ sờ trước mắt hắn là một con Thiết dực báo bát giai....ấu thú, trong lịch sử tiến giai của Huyền thú trên Huyền Huyền đại lục này, tương lai chưa biết nhưng có thể chắc chắn một điều rằng từ trước tới giờ chưa từng xảy ra loại chuyện biến thái như vậy.

"Tiến giai thì tiến giai, có chuyện gì sao? Cái này không liên quan tới cháu, cháu không biết gì đâu nha? Cháu cái gì cũng không biết!" Quân Mạc Tà tay vuốt ve Tiểu Bạch, vẻ mặt đầy vô tội nói: "Chính là nó tự thân tiến giai, can hệ gì tới cháu? Có ai làm chứng đây là chuyện cháu làm?". "Còn đùa bỡn." Quân Vô Ý liên tục thở hắt ra, hung hăng trợn mắt nhìn tôn tử nói: "Ngươi mà cứ như vậy, trước sau chuyện này cũng bị lộ ra ngoài! Ai...… đây chính là một con ấu thú Thiết dực báo bát giai a!"

Nói thật, cho dù là một chính nhân quân tử như Quân Tam gia, hiện tại đối với tiểu gia hỏa này cũng cảm thấy có chút động lòng rồi, dù sao tiểu gia hỏa này cũng quá trân quý đi, hơn nữa tiền đồ lại không thể hạn lượng(đại khái là tiền đồ vô lượng)!

"Chuyện này ngoài ý muốn nha..." Quân Mạc Tà bất lực giải thích, hắn cảm thấy có chút chột dạ. Quân đại thiếu gia từ trước tới nay trước sau như một, nói được là làm được, hắn đã hiểu rõ tất cả những điểm đặc biệt của Huyền thú, quan trọng hơn là về khả năng tiến giai của chúng xem ra cũng không phải quá khó khăn, cho nên đối với tiểu gia hỏa đang ôm trong lòng này hắn cũng không quá coi trọng, hơn nữa chuyện này còn liên quan tới tiểu nha đầu kia, nếu như có thể làm cho nha đầu kia không nhận ra, sớm mang tiểu gia hỏa này đi, thì mọi chuyện không cần quan tâm nữa!

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?" Hai con mắt trâu của Độc Cô Anh đảo đi đảo lại liên tục, sáu người còn lại cũng có bộ dạng hệt như vậy thắc mắc: "Tam thúc, tại sao lão nhân gia người lại đánh cháu?" Đối với Quân Vô Ý, Độc Cô Anh có cho thêm tiền cũng không dám vô lễ, gọi thúc xưng cháu đàng hoàng, cái này chủ yếu là hắn làm theo sự khuyên bảo của trưởng bối trong gia tộc. Đối với Độc Cô thất huynh đệ mà nói, hiện tại chỉ có ba người có thể đánh họ mà họ không dám hòan thủ, người đầu tiên tất nhiên là gia gia Độc Cô Tung Hoành, thứ hai chính là bá phụ, phụ thân Độc Cô Vô Địch, à...không đúng, người thứ hai phải là vị Quân Tam thúc trước mặt đây, cuối cùng mới là phụ thân, bá phụ Độc Cô Vô Địch.

"Đánh ngươi? Nào có? Nhất định là do mấy hôm trước các ngươi uống quá nhiều rồi, mà chỗ này lại trùng hợp có đặt mấy vò "tiên tửu", cho nên vừa ngửi thấy mùi của chúng các ngươi đã say rồi ngã vật ra, chắc là di chứng vẫn còn, thật là vô dụng mà". Quân Mạc Tà hai mắt trợn trừng, thần sắc trên mặt như dở khóc dở cười, vô cùng khinh thường nói: "Thật làm khó cho các ngươi, đường đường bảy vị Man Ngưu tráng hán, thế mà mới ngửi hơi rượu một chút lại cùng lúc té xỉu tại chỗ, hỏng thật rồi."

Cả bảy huynh đệ nghe vậy liền đưa tay gãi gãi đầu, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ ngượng ngùng, xấu hổ:" Nguyên lai là như vậy."

Do Quân Vô Ý ra tay quá nhanh, khống chế lực đạo cũng phi thường chính xác, cho nên bọn họ ban đầu cũng chỉ mơ hồ cảm thấy Quân Vô Ý tung người lên, đánh ngất xỉu mấy huynh đệ bọn họ, nhưng thập phần không có chắc chắn. Bây giờ nghĩ lại, trong đầu càng cảm thấy mờ mịt, đồng thời còn ngửi thấy mùi tiên tửu quanh quẩn đâu đây, hơn nữa lại vừa tỉnh rượu, cho nên cả bọn đều cảm thấy có chút nâng nâng, nhịn không được bảy đôi mắt trâu đều đồng loạt nhìn về mấy bình tiên tửu, "Ực....Ực...... ", tiếng nuốt nước bọt vang lên liên hồi, mọi thắc mắc lúc nãy, hiện tại đã bay ra khỏi đầu chúng không còn lại một tẹo nào.

Thậm chí chúng cũng chẳng để ý rằng, khi mới tới đây chỗ đó nào có cái bình rượu chó nào đâu...…Cả cái bàn ngọc mới được đổi trước mắt, đối với mấy tên đang hồn phi phách lạch như chúng bây giờ, chẳng có chút ấn tượng gì hết.

Chỉ có Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn vô cùng tỉnh táo, hai mắt mở to chấn vấn Quân Tam thiếu, nhưng chỉ được một lát đã thấy Tiểu Bạch từ trên người hắn nhảy ra, sau đó leo lên trên người nàng chạy loạn xị ngậu, bộ dáng vô cùng hưng phấn, ý muốn nói:"Chủ nhân, người xem này, ta đã tiến gia rồi, oa ha ha....Sao? Người không vui à, không nhìn thấy hai con mắt của vị thúc thúc kia đang muốn lồi ra sao?"

"Tiểu Bạch thật đáng yêu " Độc Cô Tiểu Nghệ cực kì yêu quý vuốt ve tiểu gia hỏa, đôi mắt xinh đẹp khép hờ như trăng non đầu tháng. Nhìn thầy bộ dạng hưng phấn, họa bát của Tiểu Bạch như vậy, trong lòng nàng cũng cực kỳ vui vẻ. Chỉ cần vậy thôi, nàng cũng cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay thật không uổng công chút nào.

Với bộ dạng này của Tiểu Bạch đúng là không có uổng công chút nào, nàng tuy nổi tiếng băng tuyết thông minh, thế nhưng trải nghiệm cũng có hạn, cho nên nàng cũng chẳng biết Huyền thú tiến giai sẽ thế nào. Tiểu Bạch cũng chỉ là một con Thiết dực báo ấu thú, đối với nàng chẳng có gì khác biệt cả, thủy chung vẫn chỉ là sủng vật của nàng mà thôi:"Bảy người các ngươi qua đây." Quân Vô Ý đẩy mạnh xe tới: "Ta muốn thử xem, rốt cục Độc Cô Vô Địch dạy các ngươi được những thứ gì."

Bảy huynh đệ Độc Cô Anh nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ hưng phấn khôn cùng. Nghe ý tứ của Quân Tam thúc chẳng phải là muốn chỉ điểm cho mấy huynh đệ bọn họ sao? Phụ thân, thúc phụ không phải cũng rất tôn sùng vị Quân Tam thúc này còn gì?

Quân Vô Ý là ai? Một cao thủ chân chính với uy danh Huyết Y đại tướng bách chiến bách thắng, lập lên vô số chiến công đi vào truyền thuyết của cả Huyền Huyền đại lục. Hắn chỉ cần chỉ điểm một vài câu, không biết sẽ thu được bao nhiêu lợi ích đây!

Kết quả là cả bảy Độc Cô huynh đệ ngoan ngoãn theo sau Quân Vô Ý. Độc Cô Hùng ân cần đẩy xe giúp Quân Vô Ý, động tác vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng, chỉ sợ Quân Tam gia bị nghiêng ngả trên đường đi. Bảy người cũng chằng buồn để ý xem để tiểu muội muội ở lại chỗ này một mình có ổn hay không? Chứ đừng nói là còn nhớ nổi hôm nay họ đến đây với mục đích gì! "Tam thúc có mị lực thật lớn nha, không ngờ chỉ nói một câu thôi mà làm cho bảy tên này ngoan ngoãn đi theo". Quân Mạc Tà trong lòng cảm thán không thôi. "Độc Cô tiểu thư còn nhớ trước đây ta từng hứa sẽ tặng ngươi một thanh bảo đao chứ?" Quân Mạc Tà ngồi yên ổn trên ghế, tủm tỉm nói.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio