Dị Thế Tà Quân

chương 268: chẳng lẽlà hắn?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch Giả: Tiểu Ura

- Thương thế của Dạ Cô Hàn thực sự quá nặng, ta đem hết toàn lực cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi, còn nữa ngay cả sau này thương thế đã khỏi, nhưng tay phải hắn đã đứt, không thể cầm kiếm nữa, một thân võ công mười phần cũng phải mất đi bảy tám. Cho nên...để tránh phiền toái, ngươi hãy tuyên bố ra ngoài: Dạ Cô Hàn bị thương nặng hiện tại đã chết, ngay cả ngươi về sau muốn đến gặp hắn, trước đó cũng phải hỏi ý kiến của ta. An bài như vậy, ngươi có dị nghị gì không?

Linh Mộng công chúa cắn môi, gật gật đầu. Nàng đương nhiên biết, theo như lời Quân Mạc Tà "để tránh phiền toái" là có ý tứ gì. Dù sao có một số việc, hai người hiểu trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra.

Mắt thấy Độc Cô Tiểu Nghệ khóc đến thương tâm, Linh Mộng công chúa thở dài, rồi đi tới, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, thê lương nói:

- Muội muội ngốc, tỷ tỷ…sẽ không theo ngươi tranh đoạt gì hết. Ai... chẳng lẽ thực tỷ muội chúng ta... mệnh khổ như thế? Ngươi vì…cái này…Đáng giá sao chứ?

Nàng vốn định nói "tên quần áo lụa là này", nhưng nghĩ đến lời thề của mình, liền không nói ra.

Độc Cô Tiểu Nghệ tiếng khóc dừng lại, mở to đôi mắt trong veo, đẫm nước:

- Thật vậy sao? Vậy ngươi vừa rồi sao còn...

- Tự nhiên là thật, ta không phải mới vừa rồi là vì không có biện pháp sao...

Linh Mộng công chúa ôn nhu cười, ở vấn đề này, cô gái này vẻn vẹn so với Độc Cô Tiểu Nghệ lớn hơn một chút, nhưng hình như lại trưởng thành hơn nhiều, nói:

- Cùng lắm là chờ ngươi quá môn, hảo sự về sau (Biên: ý nói là chờ con Tiểu Nghệ lấy thằng QMT xong rồi), ta sẽ cầu phụ hoàng tứ hôn, hoàn thành lời hứa hẹn, chẳng qua chỉ là một lời....hứa hẹn mà thôi. Như vậy, đã được hay chưa?

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời xấu hổ đỏ mặt, cũng nín khóc mỉm cười, hừ một tiếng, nói:

- Tỷ so với ta lớn hơn, hay là tỷ trước đi.

Lời tuy nói như thế, nhưng người khác có thể nhìn ra tiểu nha đầu này nghĩ một đằng nói một nẻo.

Quân Mạc Tà đang đi qua tới bên Dạ Cô Hàn, nghe thấy hai câu này, suýt nữa ngã đập đầu xuống đất.

Hiện tại bát tự còn chưa xem đâu, hai nữ nhân này đang nói cái gì vậy?

Ta còn chưa định tìm vợ đâu, cư nhiên có hai nàng liền vội vàng muốn gả cho ta?

Về phương diện này ta hiện tại chưa có dự định gì cả. Một tia nguyên khí tinh thuần đưa vào thân thể Dạ Cô Hàn, Quân Mạc Tà thần sắc lạnh lùng, mắt hơi nhắm lại, lạnh lùng mở miệng:

- Tôn tiểu thư!

Tôn Tiểu Mỹ cúi đầu, áy náy nói:

- Không cần phải nói, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta sau này sẽ không như vậy nữa. Thực xin lỗi!

- Nể tình ngươi là vợ chưa cưới của Mập Mạp, cũng là tỷ muội của tiểu nha đầu, lần này ta bỏ qua, nhưng nếu còn có lần sau, ta sẽ... giết ngươi! Ta ghét nhất chính là, chính là…bị phản bội!

Quân Mạc Tà mí mắt vừa mở, sát khí bén nhọn, lành lạnh chợt lóe lên, dày đặc sát khí tuôn ra; tam nữ tức thì cả người lạnh như băng. Những lời này của Quân Mạc Tà tràn ngập quyết định sắt đá, mặc cho ai cũng không thể hoài nghi, lại càng không dung bất luận kẻ nào khiêu khích. Hắn nói được, nhất định sẽ có thể làm được. Tôn Tiểu Mỹ im lặng. Nàng biết, Quân Mạc Tà không có nói đùa với mình, một chút đều không có.

Vừa rồi, Quân Mạc Tà cùng Quân Vô Ý trước mặt mình và Độc Cô Tiểu Nghệ nói chuyện không có gì kiêng dè. Điều này cho thấy rằng hắn tin tưởng hai người mình. Nhưng mình lại không chờ hắn đồng ý, đã đem chuyện này tiết lộ cho Linh Mộng. Nếu nói là phản bội thực ra dùng từ hơi nặng, nhưng nghiêm khắc mà nói, nói là phản bội cũng không tính là quá phận.

Dù sao vô luận xuất phát từ lập trường nào, lý do gì, chuyện này thực không có gì thay đổi. Nhưng mình thủy chung vẫn còn xem nhẹ tính cách Quân Mạc Tà sao chứ? Thiếu niên này, tính cách bản thân chính là một loại...tính cách bá đạo "thuận ta thì sống, chống ta thì chết"!

Đột nhiên Tổn Tiểu Mỹ cả người chấn động, bản thân tự nhiên nghĩ đến tám chữ dọa người này.

Quân Mạc Tà, ngươi là loại người này sao?

Linh Mộng công chúa kinh ngạc trợn to mắt: "Quân Mạc Tà chẳng biết từ khi nào trưởng thành vậy, cư nhiên có được khí thế như vậy? Chẳng lẽ... hắn thật sự cùng trước kia bất đồng?"

Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân Độc Cô Tiểu Nghệ nảy sinh tình cảm yêu đương với hắn sao chứ?

Linh Mộng công chúa cuối cùng lo lắng, rón ra rón rén bước sát tới trước giường, nhìn Dạ Cô Hàn mặt trắng bệch, nhịn không được trong lòng đau xót, lặng lẽ rơi lệ.

- Tiểu Nghệ! Quân Mạc Tà nhắm mắt lại, toàn lực vận công.

- Chuyện gì?

Độc Cô Tiểu Nghệ tính cách vô tư, vô luận tâm sự cảm xúc gì, đến nhanh đi nhanh, giờ phút này sớm đã lau khô nước mắt, vì mình tự nhiên lên tiếng khóc lớn, cảm thấy ngượng ngùng. Nghe thấy Quân Mạc Tà gọi, nhanh nhảu lên tiếng.

- Ngươi mời Tam thúc lập tức phái người đi Quý Tộc Đường, lấy vài vị thuốc về.

Quân Mạc Tà thuận miệng nói ra tên vài loại dược thảo, nói:

- Càng nhanh càng tốt, ta có việc cần.

Độc Cô Tiểu Nghệ không ngừng gật đầu, nhanh như chớp chạy đi.

Linh Mộng công chúa ở rất gần Quân Mạc Tà. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cùng Quân đại thiếu gia tiếp cận ở khoảng cách gần như thế. Nhìn hắn nhắm mắt vận công, sắc mặt cư nhiên là bộ dáng lạnh lùng không nói nên lời, tâm thần chuyên nhất, càng như là có loại cảm giác siêu nhiên khinh rẻ chúng sinh thiên hạ, không khỏi trong lòng vừa động.

Đúng vào lúc này, trong lòng Linh Mộng công chúa đột nhiên mơ hồ nổi lên một loại cảm giác quen thuộc.

Đúng vậy, cảm giác dị thường quen thuộc, hơn nữa…còn có sự thân thiết và an toàn! Loại cảm giác này vô cùng ấm lòng, vô cùng thoải mái, rốt cuộc từng có ở nơi nào?

Vì sao ta lại có loại cảm giác ấm áp này? Linh Mộng công chúa cau mày, đau khổ suy tư...Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, cỗ hơi thở này...Như thế nào quen thuộc như vậy...Linh Mộng công chúa nhịn không được áp sát Quân đại nhân càng gần, càng gần, loại cảm giác trong lòng càng rõ ràng, tựa hồ như chậm rãi nhắc nhở mình một việc, nhưng càng nghĩ càng không ra, việc này là việc gì?

Yên lặng ngồi một bên, nói không ra tiếng, đau khổ suy tư.

Tôn Tiểu Mỹ ngồi cạnh nàng, thần sắc có chút ảo não.

- Tiểu Mỹ tỷ, sau khi muội bị bắt đi đã xảy ra chuyện gì?

Linh Mộng công chúa hỏi.

Tôn Tiểu Mỹ không khỏi trong lòng chua sót, huyết thệ đã phát, còn muốn nhiều như vậy làm gì?

- Ngươi sau khi bị bắt đi, Tiểu Bạch Bạch liền đem Quân tam thúc cùng Quân Mạc Tà dẫn tới đây...

Tôn Tiểu Mỹ nói đơn giản một phen:

- Sau đó, Quân tam thúc mang theo chúng ta cùng Dạ thúc thúc trọng thương quay về Quân gia, mà Quân tam thiếu một mình một ngựa đi dò la tin tức của ngươi...

- Cái gì? Quân Mạc Tà một mình một ngựa đi dò la tin tức của ta?

Linh Mộng công chúa đột nhiên thất thố lớn tiếng hỏi, đứng vụt dậy, thần tình khiếp sợ. Giờ phút này, chuyện tình nàng đang vắt óc suy nghĩ không ra, tự nhiên giống như là mây đen khắp trời, thình lình bị ánh mặt trời xuyên thủng một lỗ lớn, chốc lát trong lòng sáng tỏ mọi việc.

Hôm nay, thần bí cao thủ trước hết ôm mình lao ra khỏi địa huyệt, cũng chính phi đao của cao thủ thần bí kia bay tới bảo vệ chính mình! Mà mình được ôm ấp trong lòng hắn, che chở. Rất giống, rất phù hợp....vừa rồi ở bên người Mạc Tà, nàng đã cảm nhận được...Chẳng lẽ...nhưng là, điều này sao có thể?

Linh Mộng công chúa hung hăng lắc lắc đầu, tựa hồ muốn gạt đi ý niệm thập phần vô căn cứ này, nhưng trong lòng càng ngày càng khẳng định, hai bóng người, dần dần bắt đầu trùng hợp trong tâm lý mình...Nhớ lại lần trước mình bị ám sát, Quân Mạc Tà cũng ở chỗ đó…Hơn nữa, đột nhiên biến mất không thấy.... chẳng lẽ thật là hắn?

Linh Mộng công chúa tim đập thình thịch muốn nhảy dựng lên. Kinh nghi bất định nhìn Quân Mạc Tà, đột nhiên lần đầu tiên trong lòng toát ra loại cảm giác như vậy, một loại cảm giác…Hắn, kỳ thật rất anh tuấn a...

Giữa lúc nàng mặt đang ửng đỏ, đột nhiên Độc Cô Tiểu Nghệ hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ đi vào, tiểu nha đầu cho tới bây giờ mới hồi phục tinh thần, trong lòng cao hứng vô cùng.

Vừa rồi hắn gọi tên ta là "Tiểu Nghệ", nghe rất dễ thương, về sau khiến hắn kêu nhiều hơn vài tiếng, hắc hắc...

- Tiểu Nghệ muội muội!

Linh Mộng công chúa cực lực kiềm chế kích động trong lòng mình, khẩu khí cứng cỏi giả bộ bình thản nói:

- Nghe nói Quân tam thiếu từng tạo cho ngươi một thanh bảo đao? Chính là lần trước ngươi cầm khoe ra một thanh, nghe nói còn có cái tên dễ nghe, đâu như "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao? Cho tỷ nhìn xem một lần được không?

- Lần trước muội nói muốn cho tỷ xem, tỷ khinh thường không muốn, lần này lại muốn xem. Được rồi, được rồi, cho tỷ xem...

Độc Cô Tiểu Nghệ than thở một câu, phất tay áo lên, đem thân đao mỏng manh gỡ xuống.

Quân Mạc Tà trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy, cơ hồ té xỉu.

- Độc Cô Tiểu Nghệ! Ta cho ngươi cây đao này để ngươi chém người, chứ không phải cho ngươi làm cái che tay, thật phung phí của trời!

Quân Mạc Tà gầm nhẹ một tiếng, tức giận nổi lên.

Nha đầu kia cư nhiên đem cây đao này buộc chặt vào tay mình, bản thân vừa rồi gỡ xuống cũng mất một hồi lâu. Cái này cùng cái che tay có khác gì nhau? Buộc như vậy, thời điểm lâm trận đối địch, chỉ sợ lúc mình rút đao xong, chiến đấu sớn đã kết thúc…

Độc Cô Tiểu Nghệ trên mặt một trận đỏ bừng, lẩm bẩm hai tiếng, xoay người nhăn nhó nói:

- Đây là...tín vậ...tngươi đưa tặng ta…Ta tiếc không dùng, ngươi như thế nào còn mắng ta...

Nói xong, hé ra mặt cười, cúi đầu, vuốt ve góc áo, rồi lại thẹn thùng nói lí nhí như muỗi kêu:

- Khối ngọc bội…của ta...ngươi...ngươi vẫn đeo chứ?

Linh Mộng công chúa phát hạ huyết thệ, mặc dù đều không phải xuất phát từ bản tâm, nhưng tiểu nha đầu từ trên người Linh Mộng công chúa đã cảm thấy sự uy hiếp lớn lao, cảm giác địa vị mình đang bấp bênh. Giờ phút này Quân Mạc Tà hỏi, rốt cục không để ý thẹn thùng, trước đưa hai chữ "tín vật" ra, ý là nói cho Linh Mộng công chúa: không quản ngươi tình nguyện hay không tình nguyện, ta cũng đi trước ngươi. Nhìn đi! Chúng ta ngay cả tín vật đính ước đều đã có.

Hừ hừ, dính đến chuyện này, cho dù là hảo tỷ muội....cũng không thể nhường nhịn được. Ta, Độc Cô Tiểu Nghệ, rốt cuộc phải cạnh tranh vì tình yêu của mình!

Hừ, làm ta bực mình, ta cũng phát huyết thệ! Ngươi không phải tự nguyện, nhưng ta là tự nguyện, ai sợ ai chứ.

Ngọc bội? Tín vật? Quân Mạc Tà một trận ngẩn ngơ, đây là từ đâu nói ra? Khối ngọc bội kia, hình như cùng ngày nhận được, mình tiện tay ném qua một bên…Hiện tại cư nhiên nghĩ không ra vứt đi chỗ nào nữa...…

Linh Mộng công chúa lại căn bản không chú ý tới lời nói của Độc Cô Tiểu Nghệ, hai tay khẽ run rẩy, trong mắt phát ra hào quang kỳ dị, có chút kinh hỉ quá độ, cầm lấy bảo đao kia, chính là đưa mắt nhìn qua, cũng đã xác định được một việc: cây đao này, cùng cây đao trong ngực mình, rõ ràng xuất phát từ một người.

Vô luận là công nghệ rèn, hay tay nghề người chế tạo, thậm chí hoa văn trên mặt, hoặc đường nét độc đáo đúc trên mặt đao, cùng với độ sắc bén, cũng đều biểu thị công khai rõ ràng.

Thân đao nhẹ nhàng khéo léo, lợi cho nắm, lợi cho chém, cũng lợi cho đâm nhưng tuyệt không gây tổn thương tay. Mũi đao, lưỡi đao, sống đao, thân đao, chuôi đao, đao quải... mỗi một phương diện, tỷ như mỗi một đoạn cong gấp khúc trên thân đao, đều là thiên chuy bách luyện, tinh điêu tế mài trôi chảy.

Không thể không nói để đúc cây đao này phải tiêu phí đại lượng tinh lực, tâm lực. Ngoài ra, cây đao này có thân hơi ngắn một chút, rất rõ ràng, cây đao này ngay từ thời điểm chọn lựa hình dáng, cũng đã quyết định chính là làm ra cho nữ tử.

Cây đao lóe sáng, hoa văn quấn quanh ẩn hiện, như ngôi sao trên bầu trời đêm không ngừng chói sáng, lại giống như Ngân Hà trên bầu trời rơi xuống, dừng cả trên bề mặt. Cả thân đao, giống như một dòng sông lưu động, Linh Mộng công chúa trong lòng đột nhiên không hiểu sao nảy ra một loại cảm giác ghen tị…Hắn đối với nàng, thật là rất tố...t Rất tố...t.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio