Dị Thế Tà Quân

chương 392: hạc hùng song vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là một tín hiệu không thể nghi ngờ, một tín hiệu bạo tạc. Cỗ thần thức này phát ra trừ phi Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đi vắng khỏi Thiên Phạt sâm lâm. Nếu không, nhất định sẽ đi ra đầu tiên.

Sâu trong Thiên Phạt sâm lâm, Hạc Tam Hùng Tứ lưỡng đại thú vương đang ngồi đối diện uống rượu.

Tâm tư của Hạc Trùng Tiêu nay vừa phải cẩn thận, nhưng tính cách của Hùng Khai Sơn đúng là kiểu "sáng nay có rượi sáng nay say". Lão đại vừa đi vắng, nhất thời Hùng Khai Sơn có cảm giác "sơn trung vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương" ngay. Lão đại vắng nhà thì ta chính là lão đại!

Cho nên liên tục hai ngày hôm nay đều lôi kéo Hạc Trùng Tiêu uống rượu mua vui, không đem những truyện phát sinh gần đây trong Thiên Phạt sâm lâm đặt vào trong lòng. Loại tính tình không tim không phổi này tới mức độ nào đó cùng Quân Mạc Tà có phần giống nhau.

Hiện tại hai đại thú vương không phải lấy hóa thân nhân loại ra uống rượu. Mà là hiện lộ ra bản thể mà uống. Một đầu gấu chó cực đại cả người là kim mao tựa như một tòa núi nhỏ cùng một con hạc vốn bản thể là tiên hạc thân thể lại khổng lồ cả người tuyết trắng, nhãn cầu hồng lên tựa như hai ngọn lửa chói mắt. Ngồi cách hai Vương hai trượng là một chén rượu lớn như một tảng đá được chế tạo từ rễ cây tử đàn điêu huyền chế tạo ra, một ly nhỏ nhất cũng tương đương với một vò rượu lớn trên thế gian!

Đến nỗi nhị Vương chỉ uống rượu, mùi thơm dị thường đã xộc vào mũi. Trong Thiên Phạt sâm lâm, bầy vượn chuyên nhưỡng ra Hầu Nhi tửu bị hai đại thú vương lấy sức mạnh cướp đi, lại còn làm đến khoái lạc, hé ra cái mồm gấu, hở ra là đầy mỏ hạc ăn uống cực kì nhanh.

- Lão Tam, ta phát hiện huynh bây giờ là càng ngày gan càng bé. Quả thực cẩn thận quá phận, về Phạt Thiên Thánh Quả kia, huynh lo lắng cái rắm a.

Đại Cẩu Hùng mắt say lờ đờ mông lung, vỗ trên lồng ngực đầy kim mao, miệng phun phèo phèo:

- Ta thật không rõ. Huynh cả ngày suy tính hơn thiệt, huynh có mệt hay không?

Hiển nhiên, Hạc Trùng Tiêu vì Phạt Thiên Thánh Quả mà lo lắng, mà Hùng Khai Sơn lại là hoàn toàn không để trong lòng, đối với vị thần bí cao thủ kia, Hùng Khai Sơn đã tràn ngập tin tưởng. Trong trực giác hắn cảm thấy lấy tu vị như vi cao nhân kia hoàn toàn không cần phải gạt người, cho nên đối với việc Hạc Trùng Tiêu lo lắng hắn thực không hiểu, thậm chí, thực khinh bỉ.

- Đại Hùng ngươi đầu óc ngu si, làm sao mà hiểu được?

Hạc Trùng Tiêu đảo mạnh đôi mắt như hồng bảo thạch nhìn Hùng Khai Sơn:

- Làm việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Nếu thật sự không thấy bóng dáng của người nọ, ta và ngươi có thể có biện pháp nào? Ngươi chính là đầu con gấu, cân não chính là quá ít, đi ra ngoài, tuyệt đối là bị người lừa hàng! Cùng lão Nhị giống nhau,thấy đánh cuộc liền ngây ngốc đi theo người ta, ngươi cũng là như vậy!

Hùng Khai Sơn lặng im chốc lát, trầm giọng nói:

- Kỳ thật, ngoại trừ tin tưởng vị cao nhân kia, ta cũng cảm thấy được việc lợi dụng Phạt Thiên Thánh Quả để tiến giai thật sự phiêu lưu quá lớn, động một tí liền có thể nổ tan xác. Nhìn xác xuất thành công này, vị tất có thể đạt đến ba thành. Nếu so với thủ đoạn tiến giai của cao nhân kia, ngay cả phải chờ đợi, cần mạo hiểm, cũng xứng đáng!

Hạc Trùng Tiêu nghe Hùng Khai Sơn nói như vậy thì cực kỳ sửng sốt. Hắn thật không nghĩ tới ngây thơ như Hùng lão tứ lại có thể nói ra một phen lí do thoái thác như vậy thấy không khỏi đại hữu ý:

- Thật đúng là không nhìn ra, Hùng lão tứ có thể có lí do thoái thác tốt như lần này, thật chân chính là "Kẻ ngu ngàn lo". Nghe được lời nói này của ngươi, người làm ca ca như ta mời ngươi một ly!

Hùng Khai Sơn nghe vậy mừng rỡ, cũng một hơi làm ba bốn chén rượu, lại nói:

- Đó là gọi là cái gì "Kẻ ngu ngàn lo, tất có được một". Vốn Đại vương xưa nay đại trí giả ngu, không mở miệng dễ dàng đâu!

Hạc Trùng Tiêu thấy Hùng Khai Sơn mèo khen mèo dài đuôi, không khỏi mỉm cười, mới chịu nâng chén uống rượu, đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì ngẩng đầu nói:

- Ta nói ngươi gan bỗng to ra phải không? Vừa rồi ngươi kêu ai lão Tam đây? Lão tử là Tam ca của ngươi! Còn có hay không điểm tôn ti lớn nhỏ? Vừa khen ngươi một câu, ngươi đã quên Đông Nam Tây Bắc sao? Ngay cả đạo lý ngươi vừa nói, việc này vẫn là quá mạo hiểm! Dù sao Phạt Thiên Thánh Quả bị lấy đi trong tay chúng ta, điều này không thỏa đáng tí nào!

Hùng Khai Sơn hừ lên nói:

- Cái gì mạo hiểm? Chẳng lẽ trong tay mình thì không mạo hiểm sao? Nuốt Phạt Thiên Thánh Quả từ xưa đến nay cũng không phải không xảy ra phát sinh việc gì? Có muốn hay không cùng ta đánh cuộc tiếp?

Hạc Trùng Tiêu chút tức giận:

- Tật xấu thích đánh đố của ngươi khi nào thì có thể thay đổi? Không nên quên nhị ca năm đó cũng là bởi vì đánh đố mới đem mình thành vật cho kẻ khác cưỡi; ta xem ngươi rất có xu thế ở phương diện này! Hơn nữa, hai ta còn đánh cái gì đố? Vạn nhất người nọ cuối cùng không xuất hiện, hai ta liền cùng nhau cắt cổ! Đánh đố? Đổ cái đầu của ngươi a!

Hùng Khai Sơn tức khí nhảy dựng lên nói:

- Lão tử chính là thích đánh đố, lão tử nay cùng ngươi đánh cuộc, liền đổ người nọ cũng phải loại người mà ngươi nói!

Hạc Trùng Tiêu thanh âm lớn hơn, không mặn không nhạt nói:

- Không phải loại người như vậy? Ngươi thật chắc chắc a. Hừ, hiện tại Huyết Hồn sơn trang đã muốn triệt để kết thúc, lẽ ra, hắn cũng nên thực hiện lời hứa của hắn, coi như không thực hiện việc Phạt Thiên Thánh Quả đổi linh đan như hứa hẹn, nhưng là nên thực hiện trợ giúp chúng ta đột phá thập cấp huyền thú chứ. Đây chính là điều trước đây hắn nói, mà bây giờ vì sao hoàn toàn không thấy bóng dáng?

- Nói không chừng có việc gì chậm trễ, người ta là cao nhân, có thể làm việc như thế này sao?

Khẩu khí Hùng Khai Sơntrong nháy mắt đã muốn thua, nhiều ít cũng có chút chột dạ, bộ dạng không còn nắm chắc.

- Cao nhân thì sẽ không xấu xa sao?

Hạc Trùng Tiêu thở dài ngao ngán nói tiếp:

- Sự thất tín bội nghĩa của nhân loại nhiều ít ra sao ngươi còn không biết sao? Hứa hẹn rồi bội tín sẽ làm người ta áy náy sao? Lão Hùng, ngươi vẫn còn quá ngây thơ! Đại trí giả ngu? Ngươi tự lừa gạt bản thân thì có!

Hùng Khai Sơn hừ hai tiếng, trực tiếp bưng lên chén rượu lên, uống ùng ục một hớp lớn, trừng mắt, hiển nhiên đối với việc Hạc Trùng Tiêu quá cẩn thận rất không thích.

Hắn đang kiếm từ phản bác, đột nhiên cảm giác được ngay tại bên trong Thiên Phạt sâm lâm có một cổ uy áp phô thiên cải địa mạnh mẽ truyền đến, Hùng Khai Sơn cả người khẽ run rẩy tay run lên, bàn tay to đập mạnh lên bàn đá đầy đồ ăn "ba" một tiếng, nhảy dựng lên, dị thường hưng phấn nói:

- Là hắn! Là hắn tới tìm chúng ta, tất nhiên là tới trợ giúp chúng ta tiến giai! Hạc lão tam, ngươi còn có gì để nói nữa không?

Hạc Trùng Tiêu cũng là lộ rõ vẻ vui mừng, trên nét mặt cũng đã quên đệ đệ mình mới gọi mình là "Hạc lão tam", trực tiếp bay lên, hai cái đôi cánh vươn ra, kêu lên:

- Lão tứ đã đổ thắng, quả nhiên là hắn đến đây!

Hai đại thú vương nhìn nhau, trong mắt đồng thời nổi lên vẻ mừng như điên.

Hùng Khai Sơn hiển nhiên một khắc cũng không nguyện đợi chờ nữa. Trực tiếp đằng một tiếng liền nhảy lên lưng Hạc Trùng Tiêu. Chỉ phía trước, quát:

- Mau mau cất cánh!

Ngữ khí quyết đoán, khẩu khí mười phần mệnh lệnh. Nhưng mấy ngàn cân sức nặng lại đem Hạc Trùng Tiêu ở trên không, không có sự chuẩn bị gần như không có cất cánh, ngược lại phù phù rơi xuống trên mặt đất, giận dữ nói:

- Đồ khốn! Ngươi sao không hóa hình rồi hãy nhảy lên? Thằng cha ngươi, bản thân ngươi không biết ngươi nặng tới ba ngàn cân sao?

Nói xong mới thấy không đúng, lại nói:

- Con mẹ nó, ngươi nhanh chóng xuống dưới! Lão tử là Tam ca của ngươi, không phải là vật để ngươi cưỡi! Chính mình tự chạy tới đi!

Hùng Khai Sơn níu lấy hai cánh hạc không buông, nhanh chóng hóa hình nhân loại, mặt dày mày dạn không chịu xuống. Hạc Trùng Tiêu đành bất đắc dĩ, sợ chậm rãi mất thời cơ nên vỗ cánh, như tia chớp bay vút vào thiên không.

Hắn dùng tốc độ cao nhằm về phía có uy áp mà tiến!

Quân Mạc Tà bình yên đứng ở giữa không trung. Trong phạm vi to lớn phía dưới chân, toàn bộ huyền thú cảm nhận đượccổ uy áp cường đại tới cực điểm đều run run căng thẳng, không dám có chút vọng động. Quay mắt về phía thiên địa áp lực thiên địa cực lớn, trên đời này, tin tưởng vị tất có mấy đầu huyền thú có thể thừa nhận được!

Từ xa xa, bão táp nổi lên, một bóng đen to lớn bay tới.

Bóng đen vừa tới dĩ nhiên là Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu. Tựa như long kỵ sĩ uy phong lẫm lẫm trong truyền thuyết mà tiến đến.

Quân Mạc Tà lù lù bất động, thẳng đến khi Hạc Trùng Tiêu hóa thành hình người, nhìn hai người hạ xuống mặt đất mới nhẹ nhàng hạ xuống.

- Tiền…tiền bối, người… ngài đã tới…

Hạc Trùng Tiêu nhiều ít có chút ngượng ngùng. Thời gian còn ở Thiên Hương thành, còn gọi là "Phong huynh", nhưng hiện tại đã gọi là "tiền bối". Trong lòng hai đại thú vương cũng buồn bực không biết tính sao, lại không dám xưng hô ngang hàng.

Thêm vào đó, ngay lúc nãy còn ngồi hoài nghi người ta. Hiện giờ người ta đã xuất hiện trước mặt, Hạc tam có chút xấu hổ.

- Ân, bổn tọa đã nhiều ngày phải rời khỏi Thiên Nam, đột nhiên nhớ lại còn thiếu các ngươi một cái hứa hẹn. Nhân vô tín nhi bất lập (Người không có chữ tín, không thể tồn tại), chuyện lúc trước chưa thực hiện, làm sao có thể đi?

Quân Mạc Tà ngông nghênh nói, bá đạo dị thường.

- Cạc cạc, tiền bối quả nhiên thủ tín! Vừa rồi Hạc lão tam còn đang lo lắng tiền bối không tới, bị lời lẽ đanh thép của ta mắng một trận, Hạc lão tam, hiện giờ ngươi có thể nhận thức sai lầm của mình chứ! Ha ha ha…

Hùng Khai Sơn đắc ý cười toét, cảm giác như mình đại thắng một ván.

Hắn có thể nào không đắc ý cho được. Vị cao nhân này hiện tại đã đến đây đã nói lên hắn coi trọng lời hứa hẹn. Mà người coi trọng hứa hẹn như thế có thể lừa gạt Thiên Phạt sâm lâm Phạt Thiên Thánh Quả sao? Điều này không phải đại biểu cho linh đan cũng với hi vọng to lớn sao?

Cho nên Hùng Khai Sơn chỉ một thoáng đã buông xuống toàn bộ tâm sự!

- Ngươi ngươi ngươi, ngươi là con gấu chết tiệt! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì, ta, ta như thế nào không tin tiền bối chứ!

Hạc Trùng Tiêu lâm vào chán nản. Run rẩy chỉ ngón tay lên, hận không thể đem đầu con gấu này bóp chết trăm triệu lần một phen. Không nghĩ tới con gấu này vì để lấy lòng cao nhân trước mắt lại có thể không tiếc bán đứng mình!

- Không ngại, lẽ thường trong nhan gian này mà!

Quân Mạc Tà ha ha cười cười, không biết làm tại sao. Mỗi một lần gặp hai đại thú vương, Quân Mạc Tà đã cảm thấy khoái trá. Không phải loại khoái cảm cao nhân áp bức người khác, mà là loại khoái cảm thư thái thoải mái không cần suy nghĩ nghiên cứu tâm cơ của người khác.

Nếu so sánh với nhân loại cao thủ mà nói, thú vương trong Thiên Phạt sâm lâm rõ ràng đơn thuần chất phác hơn nhiều lắm. Bầu không khí như vậy làm cho Quân Mạc Tà rất thoải mái và thả lỏng, tựa hồ như được rời xa cái thế gian người lừa ta gạt ngoài kia.

- Ân, ta nói được thì làm được, bổn tọa tới chính là vì thực hiện hứa hẹn, hai người các ngươi trước chuẩn bị một chút. Bình tĩnh, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, chính yếu chính là phải làm cho tâm tính điều chỉnh đến mức bình thản. Ta tới giúp các ngươi tiến cảnh.

Lời nói của Quân Mạc Tà thậm chí cả chính hắn đều không ý thức được, mơ hồ có ý thân thiết. Loại thân thiết này ngoài lúc đối đãi với Quân lão gia tử và Quân Vô Ý ra, thật sự là không có mấy ai…

Mà vẻ thân thiết mơ hồ như vậy, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn cũng rành mạch cảm nhận được, lại càng hoàn toàn tín nhiệm hắn!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio