Đường Thời hoàn toàn không cách nào tiếp nhận, cũng không cách nào lý giải chuyện đang diễn ra.
Lúc nghe tin Doãn Xuy Tuyết, hắn mới vừa mới kết thúc tiểu bế quan ra ngoài.
Lúc này vận may đang kéo tới hắn, một lần đã đột phá đến Xuất Khiếu kỳ, thơ trong tay Đường Thời lại nhiều hơn, nhưng việc nghiên cứu bia thơ mới xuất hiện kia, ngốn không ít thời gian của hắn.
Trước kia hắn ngẫu nhiên mới có cơ hội tiến vào thế giới biển rộng mênh mông kia, nhưng giờ không phải lo nữa.
Đường Thời đi vào dễ như ăn kẹo.
Hắn đã từng thử nhưng lúc vào vẫn bị hạn chế về mặt thời gian. Linh lực hắn càng dồi dào, thì có thể ở bên trong càng lâu. Ra vào nhiều lần, hắn đã phát hiện ra một vài quy luật.
Không phải tất cả các tấm bia thơ đều khắc chữ trên đó, những tấm bia đá hoặc cao hoặc thấp, thậm chí còn quay mặt về các hương khác nhau, có ánh sao rải rác ở các điểm khác nhau trên hòn đảo. Đường Thời luôn cảm thấy sự phân bổ này mang vài ý nghĩa, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, không có phương hướng.
Thứ mới này, vẫn cần phải từ từ mày mò.
Hắn bắt đầu cảm thấy, trên Trùng Nhị Bảo Giám cất giấu bí mật, với bia thơ mới xuất hiện, cấu thành một thứ gì đó.
Đường Thời nghiên cứu không biết bao lâu mới thành thục phương pháp khắc thơ trên Trùng Nhị Bảo Giám lên bia thơ, nhưng giờ vẫn còn dùng hư ảnh của Phong Nguyệt Thần Bút ngưng kết thành rồi khắc từng chữ lên.
Phong Nguyệt Thần Bút nguyên bản là màu đen, nhưng giờ đã dần dần hòa thành màu bạc, toàn bộ màu sắc của cây bút đã thay đổi, dường như khí thế cũng tăng lên một tầng cao hơn.
Đây là một cảnh giới hoàn toàn mới, kinh nghiệm trước của Đường Thời chỉ có mang tính chất dẫn đường nhất định.
Gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên rất khổ não, nhưng Đường Thời biết rất rõ —— sau khi bước qua, thế giới hắn tiếp xúc hoàn toàn biến thành bộ dáng khác.
Trong lòng mệt mỏi, Đường Thời đi ra ngoài một chuyến, không ngờ Tần Khê và Thành Thư đã ngồi ở bên ngoài.
Hắn ngẩn người: “Sao vậy?”
Tần Khê nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì, sắc mặt cực kỳ tệ.
Thành Thư thấy Tần Khê không nói lời nào, cũng biết chỉ có mình phải nói tin tức này: “Ba ngày trước, ở khu vực giao giới giữa Đạo Các và Kiếm Các, Đạo Các Doãn Xuy Tuyết đã chết, hòa thượng Thị Phi của Tiểu Tự Tại Thiên cầm kiếm của hắn…”
“…” Vừa mới ra đã bị tin tức như vậy nổ tung, da đầu Đường Thời tê dại. “Sao có thể?!”
Lúc này hắn không nhận ra câu mà Thành Thư đặt ở cuối có nghĩa gì.
Dù sao, Doãn Xuy Tuyết chết đã gây ảnh hưởng lớn nhất tới hắn, lúc vừa nói đã đoạt đi toàn bộ lực chú ý của Đường Thời, thế nên hắn hình như không nghe rõ câu cuối cùng kia..
Phản ứng của Đường Thời nằm trong dự liệu của Thành Thư cùng Tần Khê, chỉ là Tần Khê không nói gì, Thành Thư cũng không biết nên nói gì.
“Chuyện của Doãn Xuy Tuyết đã được xác định rồi, bên ngoài đồn ầm ĩ. Xuy Tuyết Kiếm bị gãy người bên ngoài nói là Thị Phi giết người —— “Thành Thư chỉ nói chuyện mình biết với hắn, một người xuất gia giết người, đây là chuyện vớ vẩn cỡ nào? Nhưng cứ đúng ngay mấy tên bên Đạo Các thổi ra.
Thị Phi này, Thành Thư không quen lắm, nhưng đã từng gặp ở hội Tứ Phương Đài.
Tần Khê thì biết, Đường Thời và Thị Phi xem như là bạn bè.
Đường Thời khi đó chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ở chung một chỗ với Thị Phi trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, khi đó quan hệ mới tốt lên. Cả một đám người, cũng chỉ có Đường Thời và Thị Phi là thân thiết nhất, hiện tại xảy ra chuyện, không biết Đường Thời đang cảm thấy thế nào.
Ai ngờ, Đường Thời cười lạnh một tiếng.
“Tiểu Tự Tại Thiên xảy ra chuyện, Thị Phi không phải chạy về sao? Sao lại đụng phải Doãn Xuy Tuyết?”
Quan trọng nhất là, Doãn Xuy Tuyết sao có thể chết? Sao lại trùng hợp như vậy, tình cờ gặp nhau à?
Mặc kệ trong lòng hắn có thiện cảm với Thị Phi, đồng thời có thành kiến với y ra sao, nhưng y sẽ không ra tay với Doãn Xuy Tuyết, điều này là chắc chắn. Huống chi, Doãn Xuy Tuyết người này lạnh lùng, thậm chí lập dị, trong mắt người khác cũng thường lạm sát vô tội.
Tỷ như lúc trước Doãn Xuy Tuyết giết đồng môn của mình ở mười tám cảnh Tiểu Hoang, sau khi ra ngoài lại trực tiếp tiến hành đại thanh lý môn phái của mình. Người như vậy là tuyệt đối sát phạt quyết đoán, không phải là người thích dây dưa. Trong lòng có chuẩn mực đạo đức, cho dù ngoài mặt làm quá đáng, nhưng cũng đừng bao giờ làm trái đạo trời này.
Đường Thời bỗng nhiên nhớ tới, mình từng hỏi Thị Phi: cái gì là công đức?
Hắn không biết vì sao mình bỗng nhiên nhớ tới điểm này, nếu lấy Thiên Đạo mà nói, mặc dù Doãn Xuy Tuyết giết ngàn vạn người cũng không tổn hại công đức của hắn, thậm chí ngược lại là công đức, bởi vì Đạo trời không nhân từ.
Một loạt ý niệm khó hiểu trong đầu đan xen, Đường Thời day ấn đường của mình, ngồi xếp xuống nhìn về phía Tần Khê.
Giữa Tần Khê và Doãn Xuy Tuyết phải có một mối liên hệ nào đó, không nói Tần Khê cũng chuyển thế, ít nhất hắn biết Doãn Xuy Tuyết chuyển thế.
Hắn còn nhớ rõ giữa mình và Doãn Xuy Tuyết có cá cược, gần đây đã hỏi Lục Từ, hắn càng muốn đi Đạo Các tìm Doãn Xuy Tuyết, sớm để hỏi cho rõ ràng sự việc. Nào ngờ, bên này hắn vừa mới hỏi Lục Từ không lâu, bên kia Doãn Xuy Tuyết đã xảy ra chuyện.
“Không, quan trọng là, sao ngay cả Thị Phi cũng liên lụy trong đó?”
Không nghi ngờ gì nữa, Đường Thời tin tưởng Thị Phi chắc chắn vô tội.
Nhưng đầu đuôi tai nheo việc này ra sao đây…
Thị Phi muốn trở về Tiểu Tự Tại Thiên, không nên vướng vào chuyện này mới phải, nếu bảo trong này không có âm mưu —— Đường Thời có thể quỳ xuống lạy hai đầu đám người ngu ngốc ở Đạo Các kia.
Hiện tại, thứ hắn muốn chính là câu trả lời của Tần Khê.
Từ lúc biết được tin tức này, Tần Khê đã hỏi rất nhiều lần.
Bây giờ Tần Khê biết kha khá tin tức, quan hệ giữa Doãn Xuy Tuyết và Tần Khê quả thực khá sâu. Hắn thở ra một hơi trọc khí, Tần Khê ngồi thẳng người, lúc ngước mắt lên, Đường Thời nhìn thấy tơ máu trong mắt hắn.
Vung tay lên, bày ra một trận pháp cách âm.
Câu Tần Khê nói là: “Mưu sự lớn, có người nhịn không được.”
“Lúc ở đầm đen, ngươi biết ta với hắn có quan hệ tốt. sau khi hắn đến Đạo Các, lại càng thêm hứng thú với Kiếm Các. Chuyện này không có gì to tát, nhưng không ngờ hắn sẽ rước họa diệt thân vào người.”
Tần Khê cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, “Lúc trước hắn nói không rõ lắm, ta cũng không rành về chuyện trước kia của hắn. Hắn từng nói, nếu trên đời này có người biết hắn còn sống, chắc chắc sẽ không tha cho hắn. Sự tồn tại của hắn chính là vết nhơ và đối trọng của những kẻ đó.”
Tất nhiên, một sự tương phản và chống lại hoàn toàn.
Quang minh lỗi lạc, âm hiểm tính kế, đâu cùng một đẳng cấp?
Khi nói những lời này, Tần Khê không tránh Thành Thư. Thành Thư và Doãn Xuy Tuyết từng có duyên chiến đấu, cầm kiếm biết người, trực tiếp cầm kiếm biết lòng.
Thành Thư luôn cảm thấy Doãn Xuy Tuyết chính là quân tử kiếm, Xuy Tuyết Xuy Tuyết, có vẻ đẹp của gió trởlaij tuyết. Hơn nữa, thanh kiếm đẹp như gió mát trăng thanh, người thì nhẹ nhàng rồng lượn. Tính cách của Doãn Xuy Tuyết tuy quái lạ, nhưng lại là kình địch, có thể lấy kiếm luận đạo.
Phàm là người tu kiếm, nội tâm tất sẽ sáng ngời.
Bởi vì kiếm ý sạch sẽ, từ xưa đến nay, kiếm giống như ngọc, đều là ngọc bội của quân tử, giống như quân tử mặt ngọc, không phải không có bàng môn tả đạo, tu độc kiếm, tà kiếm, nhưng người tu kiếm là kiếm chính đạo, là kiếm của quân tử, chỉ người có tâm ngay thẳng mới thể cầm kiếm, đây chính là là kiếm của Đại Đạo.
Thành Thư đã từng lĩnh giáo qua kiếm ý của Doãn Xuy Tuyết, lúc đó nhìn không phục, kỳ thật trong lòng đã phục từ lâu.
Nghe nói Doãn Xuy Tuyết đi Kiếm Các khiêu chiến người khác, hắn còn rất hâm mộ, dù sao mình cũng không có cơ hội này. Nơi này tu sĩ dùng Kiếm tuy không ít, nhưng không phải cứ cầm kiếm thì là Kiếm tu.
Mà bây giờ Doãn Xuy Tuyết xảy ra chuyện, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Tổ hợp ba người ở chung chỗ này xem như khá hòa thuật, khá hiểu rõ nhau, mặc dù cái gọi là “”cùng có lợi”, hiện tại đến mức quen thuộc như vậy, cũng không hẳn là không có chút tình cảm nào.
Tần Khê, Thành Thư, Đường Thời, ba người ở chỗ này nói chuyện rất lâu.
Tần Khê nói tất cả những tin tức mà mình biết.
Kể cả chuyện người trong Đạo các sao phát hiện ra Thị Phi, Thị Phi phản ứng ra sao, cuối cùng sau khi kiểm tra Nguyên Anh của Doãn Xuy Tuyết đã tan, chỉ còn thân thể, liền ép buộc yêu cầu Thị Phi đến Đạo Các —— đây căn bản không phải mời, chỉ có thể nói là ép buộc.
Người của Đạo Các nói Doãn Xuy Tuyết chính là người của Đạo Các, mà hôm nay xảy ra chuyện, Thị Phi lại cầm đoạn kiếm của Doãn Xuy Tuyết, có hiềm nghi rất lớn.
Trong lời nói không hề khách khí, như thể Thị Phi chính là hung thủ.
Đường Thời nghe xong, cười lạnh.
Chuyện này, thật sự có âm mưu.
Thị Phi bên kia mới nhận được tiếng chuông cảnh báo của Tiểu Tự Tại Thiên, trên đường trở về Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng hiện tại lại không thể trở về.
Tất nhiên người trong Tiểu Tự Tại Thiên đã đi hết rồi, dù sao Thị Phi cũng là cao tăng trong nội môn, mà giờ lại… Tình huống Tiểu Tự Tại Thiên, Đường Thời cũng nắm tương đối rõ ràng. Lúc trước có chuyện Thị Phi phá giới, nếu xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, còn không trở về…
Thì đúng là vấn đề lớn.
Thị Phi đã từng có cái gọi là khi sư diệt tổ, cảnh tượng bị Giới Luật Đường phạt gậy, đến này vẫn còn rành rành trước mắt. Đường Thời nhớ lại, xoa xoa huyệt thái dương của mình, quá nhiều manh mối đan xen cùng một chỗ, trong lòng mắng Đạo Các vô sỉ này, rõ ràng tiết mục vu khống hãm hại, nhưng Thị Phi làm được cái gì đây? Nếu y giết người, Tiểu Tự Tại Thiên đuổi ngay còn không kịp ấy.
Không thể nào…
Trước giờ Thị Phi ở Đại Hoang có đãi ngộ cấp khách quý, đến Đạo Các này lại hoàn toàn thay đổi, không biết nơi này lại chứa mưu hèn kế bẩn gì đây.
Hắn còn đang suy nghĩ, trận pháp bên cạnh bỗng nhiên sáng lên.
“Nhiệm vụ . Mời ba vị đến chỗ Thang Nhai tầng bảy của Tàng Các.”
Nhiệm vụ?
Lúc này mà ra nhiệm vụ à?
Đường Thời thật muốn dùng kiếm đâm chết Thang Nhai, hắn còn đang bực bội không hiểu ra sao đây, sau khi tu luyện Vô Tình Đạo hiếm khi có cảm xúc như vậy.
Tần Khê ấn hắn một cái, hỏi hắn: “Hình như ngươi hơi nóng đấy?”
Đường Thời gật gật đầu, “Chuyện này… Nhất định có mặt chúng ta còn chưa nghĩ tới…”
“Ta nghĩ lúc này ra nhiệm vụ, không phải chuyện đơn giản.” Thành Thư chen vào, “Trước kia bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, trên màn ánh sáng này phải hiện tình huống nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này của chúng ta rất đặc biệt, lại để cho chúng ta đi tìm Thang tiên sinh.”
Ồ, Thang Nhai.
Đường Thời nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn cười một tiếng: “Ta quá nóng nảy rồi. Thang Nhai chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta. Đạo Các và Tàng Các luôn luôn đối đầu, lát nữa đi hỏi là biết.”
Nói xong, ba người ra khỏi gian thạch thất, từ truyền tống trận đi tầng thứ nhất.
Người phụ trách truyền tống trận ở tầng một đã nhận được thông báo từ tầng thứ bảy, dẫn bọn họ đến trước truyền tống trận, sau khi mở ra, chỉ trong nháy mắt, đã đến tầng thứ bảy.
Nơi này bình thường hơn rất nhiều so với tầng mười mà Đường Thời từng đi qua.
Một hàng ghế xếp sát cạnh tường, phía trước có rất nhiều phòng nhỏ, cũng không phải là kiểu tiểu lâu, mỗi một tầng là một thiết lập hệ thống.
Từ đại sảnh này đi vào, có thể nhìn thấy hành lang ngang ở phía trước, sau khi đi vào, đứng ở hành lang, hai bên tay là những gian phòng nhỏ lúc trước, treo đầy các bảng hiệu, nơi lớn nhất chính là chỗ tu luyện.
Phòng của Thang Nhai mang số mười ngàn, bọn họ rất nhanh tìm được nó.
Sau khi mở cửa ra, Thang Nhai đang ngồi trong đó.
“Các ngươi đến rất nhanh, ngồi đi.”
Thang Nhai đang cầm một cuộn giấy da trong tay, thấy bọ họ tới thì cuốn thứ kia lên, bảo bọn họ ngồi ở bên tay trái mình.
Đường Thời ngồi ở vị trí thứ nhất, chỉ hỏi: “Thang tiên sinh tìm chúng ta e là vì nhiệm vụ, vừa rồi ta mới xuất quan vừa nghe tin tứcm nhất định phải tới tìm ngài xác nhận một chút.”
Thang Nhai sớm đoán được hắn sẽ tới hỏi, mọi chuyện cũng vừa đúng lúc.
Hắn nói: “Ta biết ngươi sẽ hỏi, ta cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng ta nghĩ còn nhiều gian để trả lời mấy vấn đề này, giờ chúng ta nên thực hiện nhiệm vụ đầu tiên thì tốt hơn.. Chuyện này tương đối bí mật, không nên tiết lộ cho ai khác ngoại trừ ta. Đường Thời, ta nghĩ ngươi sẽ thích nhiệm vụ lần này. ”
“Thích hay không, có hài lòng hay không, ít nhất Thang tiên sinh ngài phải nói cho ta biết trước —— nhiệm vụ chính xác là gì?”
Giọng điệu Đường Thời, mơ hồ có chút khí thế hung hăng.
Đùa cái quần gì vậy, Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời coi như không đánh không quen, nhất là từ trong miệng Lục Từ biết được những chuyện kia. Đường Thời vốn đã nghĩ khác về Doãn Xuy Tuyết, nhưng không ngờ…
Một điều như vậy, ai có thể chấp nhận?
Huống chi đây là chuyện có liên quan đến lợi ích của Đường Thời, còn chưa thực hiện lời cá cược thì đã ngủm rồi?
Vậy mà chết dưới kiếm của mình, mà cuối cùng Thị Phi lại trở thành nghi phạm, hết điều này đến điều khác, đang thử thách sức chịu đựng của Đường Thời.
“Đi Đạo Các.”
Thang Nhai biết hắn gấp, nếu không phải không phải sự tình lần này quá nghiêm trọng, có lẽ hắn đã bật cười luôn rồi, Doãn Xuy Tuyết và hắn không có quan hệ sâu, cho nên hắn vô cảm với Doãn Xuy Tuyết, nhưng sự tồn tại của Thị Phi quá quan trọng, hắn chỉ buồn bực, sao Đạo Các có bản lĩnh ngăn cản Thị Phi? Nếu muốn ngăn cản Thị Phi, e là Đạo Các cũng phái rất nhiều người.
Dù sao có rất nhiều lời phản bác, chỉ có bọn họ đi, mới có thể tạo bước ngoặt được.
Đạo các ——
Ánh mắt Đường Thời ngưng lại, “Ngươi…”
Thang Nhai mỉm cười, đứng lên vỗ vỗ bả vai hắn, lại liếc mắt nhìn Tần Khê và Thành Thư vẫn không nói gì, nói: “Các người coi như là bạn bè của Doãn Xuy Tuyết nhỉ? Chuyện này tất sẽ sinh ra hỗn loạn trong Đại Hoang, nhưng chúng ta phải cố gắng đè nó xuống, còn chưa đến lúc. Quan hệ giữa Đạo Các và Tàng Các chúng ta —— không tốt lắm.”
Lời này đã là ám chỉ khá nhiều, nếu đám người Đường Thời nghe không hiểu, mới thật là thiếu tế nhị.
“Lát nữa chúng ta đi tới truyền tống trận, Đạo Các khẳng định sẽ không cho chúng ta mượn dùng truyền tống trận, cho nên chúng ta chỉ có thể mượn Kiếm Các phía bắc Đạo Các. Bên kia chính là Âm Các, tuy rằng nói quan hệ với chúng ta cũng tương đối, nhưng không ở cùng một khu vực, chúng ta đi thì khó lường được. Lát sau truyền tống trận sẽ đưa chúng ta đến nan quạt Kiếm Các, thuận tiện tìm hiểu tình hình của Doãn Xuy Tuyết.”
Kiếm Các chính là một trong những các Đại Hoang có lực công kích hạng nhất, thực lực Đạo Các nhìn thì mạnh nhất, nhưng nếu so sánh với Kiếm Cách thì chẳng ai biết ai hết.
Doãn Xuy Tuyết yêu kiếm, cũng thích chạy tới Kiếm Các so kiếm với người khác, người cầm kiếm thì tâm linh tương thông, trong lúc đó có thể hiểu được Kiếm ý của đối phương, cho nên trong quá trình so kiếm, có không ít người tiếc nuối, cảm thấy Doãn Xuy Tuyết không tới Kiếm Các quả thực là một điều đáng tiếc.
Dù sao nói từ góc độ nào đi nữa, Kiếm Các là lựa chọn tốt nhất cho điểm dừng chân đầu tiên của bọn họ.
Trong quá trình lên đường, Đường Thời biết được ——
Toàn bộ Đại Hoang các khác đều đã phái người đi, bọn họ cũng là một trong số đó.
Thế lực trong mười hai các Đại Hoang phân hóa rất nghiêm trọng, chỉ nói về tám các Đạo tu bên này, Đạo Các có nhân số nhiều nhất nhưng cũng là mục tiêu của mọi người, bất kể là vì phong cách làm việc của Đạo Các hay là vị trí của bọn họ, đều trở thành đối tượng mà chư các còn lại nhắm vào. Trong thất các còn lại, đan các cùng khí các đồng khí liên thanh, Âm Các và Lôi Các thì thưởng thức lẫn nhau, Nghịch Các thì tự biên tự diễn, nhưng hiển nhiên người Nghịch Các thường đánh giá cao Kiếm Các. Về phần Tàng Các, bởi vì đại gia nhất trong Đại Hoang cho nên quan hệ với mỗi các các đều khá tốt, cho dù là Đạo Các, cũng là cùng hổ mưu qua da, quan hệ ngoài mặt khách sáo qua lại thôi.
Bây giờ có chuyện như vậy, ai mà không muốn đi góp vui?
Mà Thang Nhai đi phá.
Đạo Các từ trước đến nay không làm chuyện nào tốt cả.
Sau khi xảy ra chuyện, Lục Từ tìm hắn, nói hơn phân nửa là do Đông Nhàn ở sau lưng bày mưu tính kế. Nhiều năm như vậy, Mười hai các Đại Hoang luôn mặc định địa vị của Đông Nhàn, nhưng không có nghĩa là bọn họ thật sự đồng ý với Đông Nhàn. Chẳng qua là còn chưa đến lúc, cho nên ai nấy đều chờ.
Thị Phi phải kiến các, cố nhiên đã động đến lợi ích của bọn họ, nhưng cũng không thể để Đông Nhàn rảnh rỗi sinh nông nổi được.
Chuyện đăng tiên, không có hy vọng.
Còn phải xem Thị Phi —— Đông Nhàn quấy rối, căn bản chơi không lại mà.
Đi đường thật nhanh, vừa mới ra truyền tống trận, Đường Thời đã nhìn thấy phía trước còn có những người khác.
Thang Nhai nhận ra những người đó, từ xa chắp tay: “Các đạo hữu Khí Các cũng đi bên này?”
Người phụ nữ tóc đỏ bên kia đi tới: “Thang tiên sinh, nếu đã gặp, không bằng cùng đồng hành đi?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thang Nhai không giới thiệu đây là ai với bọn họ, nhưng chỉ cần biết đây là Khí Các là đủ.
Người phụ nữ tóc đỏ nhìn người mà hắn mang theo vài lần, bỗng nhiên nói: “Sao ngài lại mang theo mấy người yếu đuối như vậy? Lại nói tiếp, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện, thì trong mấy người này, chỉ mình ngài mới ra tay được thôi.”
Thang Nhai cười cười, lắc đầu: “Chúc Phi tiên tử khéo lo rồi, đi mới biết.”
Khi đi qua Kiếm Các, Đường Thời thấy vô số gò kiếm chung quanh Kiếm Các, chợt cảm thấy quen thuộc, nhớ tới Vạn Kiếm Quy Tông của Mười tám cảnh Tiểu Hoang kia.
Chỉ là bọn họ không đi vào, có một người đi từ trong Kiếm Các ra nói chuyện với Chúc Phi và Thang Nhai, liền lui trở về, sau đó bọn họ trực tiếp chạy tới Đạo Các.
Đạo Các thật đúng là náo nhiệt, một gian mười gian xây hình bát quái, lúc bọn họ đi qua thì một người bước ra mời, nói là tầng chủ Thanh Viễn mời bọn họ vào.
Kết cấu bên trong không khác gì Tàng Các, chẳng qua tòa nhà này có hình tròn, ở giữa có một khoảng trống rất lớn, vẽ hình bát quái. Đường Thời vừa bước vào đã choáng hết cả đầu, sau đó mới biết đây là mê trận bát quái, mà không ngờ Thị Phi đang ngồi ở giữa.
Giương mắt lên nhìn, mười tầng lầu giống như tường thành, vũng vàng vây bát quái trận ở giữa.
Đường Thời nhìn về phía Thị Phi, nhìn thấy trên tăng bào của y thật sự có nhiễm vài vệt máu, trong lòng không khỏi lạnh đi.
Những người kia vu oan cho y, quả nhiên đúng là tạo kẽ hở để lợi dụng.
Hắn muốn gọi Thị Phi tên, nhưng Thang Nhai truyền âm nói cho hắn biết, trận pháp kia ngăn cách hết thảy thanh âm và hình ảnh, không thể nhìn thấy bên ngoài.
Đường Thời chỉ cắn răng: “Dựa vào bản lĩnh của người bình thường chắc chắn không giữ chân nổi Thị Phi. Trừ phi phải xuất lực lớn, Đạo Các này đã tính toán.”
Đương nhiên là tính kế rồi, nhưng dùng cách nào? Đó mới là vấn đề.
Thang Nhai thở dài dừng nói chuyện, lại theo bậc thang hình bát quái chung quanh đi về phía trước, nhìn thấy Thanh Viễn tầng thứ bảy của Đạo Các xuất hiện ở Hội Tứ Phương Đài, cười nói: “Tầng chủ Thanh Viễn, đã lâu không gặp.”
Thanh Viễn kia chính là người mặc áo xanh chủ trì ở Hội Tứ Phương Đài trước đó, cùng Chương Huyết Trần, cũng là một gã tu sĩ đại năng. Hắn híp mắt cười, mời bọn họ vào đến sảnh chính ở Càn vị ngồi.
Khi Đường Thời đi qua cây cột hành lang, hắn liếc nhìn vào bên trong, Thi Phi vẫn không hay biết gì hết.
Hắn không biết rốt cuộc y gặp phải tình huống khó khăn gì, nghĩ đến cuộc sống ở Tiểu Tự Tại Thiên kia, thật không muốn thấy y như vậy. Lòng hắn cứng rắn, Đường Thời lặng lẽ bóp thủ quyết, phía trước có Thang Nhai che chắn, ngón tay khép lại trong tay áo thành hoa chỉ quyết, chính là thủ thế bình thường trong cửa Phật.. Không thấy Phật quang, cũng không có tuôn ra nhiều Phật lực. Nhưng đối với Thị Phi tương đối mẫn cảm, chắc y có thể nhận ra chứ?
Đường Thời hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy mí mắt Thị Phi bỗng nhiên giật giật, đôi môi tái nhợt mím lại, tiếp theo lông mi dày mà cong khẽ run, chỉ nâng một nửa, đã buông xuống.
Trong lòng Đường Thời đã hiểu, Thị Phi biết có người tới.
Ít nhất là một người đã từng tu Phật pháp, chỉ là không biết y có thể đoán được người tới đây là hắn hay không?
Không rõ lắm, Đường Thời chỉ có thể giả vờ không biết gì hết, thu thủ thế kia, đi theo Thang Nhai vào.
Lúc hắn nhìn thấy động tác rất nhỏ của Thị Phi, trong lòng đã chắc chắn.
Vừa vào đại sảnh, đã nghe thấy tiếng cười to vang từ sau lưng, “Ta còn tưởng là ai? Đạo Các đúng là có bản lĩnh, ngay cả đại đệ tử Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên mà còn dám bỏ tù, quả là giỏi, haha, đúng là muốn về trời Tây sớm mà!”
Giọng nói kiêu ngạo này, giọng điệu chế nhạo này, quay đầu lại nhìn, ngoài bộ quần áo màu đỏ tung bay của Chương Huyết Trần của Nghịch Các ra, thì còn ai trông khoai đất này?