Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

quyển 7 chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi chọn lựa duy nhất của hội Tứ Phương Đài dường như không định được ai là kẻ chiến thắng.

Trận chiến cá nhân đã lên đến cao trào, ai ngờ lại xảy ra trận kinh thiên giữa Đường Thời và Hạ Vọng cơ chứ?

Vậy người mạnh nhất là ai

Đường Thời hay là Hạ Vọng?

Không ai biết, nhiều người trên đại lục Linh Xu tanh luận không thôi về chuyện này, nhưng chẳng ra nổi kết quả.

Mặc dù Đường Thời mất tích, nhưng hội Tứ Phương Đài vẫn đang diễn ra.

Hạ Vọng nhìn thì như bại trận, nhưng Đường Thời mất tích, dựa theo quy định của hội Tứ Phương Đài, thì lẽ ra Hạ Vọng là người cuối cùng, nhưng Hạ Vọng chẳng nói lời nào, cũng không giải thích gì.

Thực ra ai cũng có câu trả lời trong lòng, người mạnh nhất là ai, nhưng mỗi người đều ẩn náu suy nghĩ khác nhau.

Người mạnh nhất hiển nhiên là Đường Thời, kẻ dám ra tay với cả Đài Tứ Phương, ai dám nói đây là Đạo tu ở đại lục Linh Xu?

Tên này từ trong ra ngoài tỏa mùi yêu ma, chẳng khác mấy so với Ma tu cả.

Dù sao cũng có rất nhiều người âm thầm ủng hộ Đường Thời, nhưng hành vi công khai điên rồ của hắn hôm đấy, ai ai cũng lên án.

Hội Tứ Phương Đài dường như đã sụp xuống, nhung sau khi tu sĩ trong Đại Hoang hạ hỏa, vài ngày sau đã thông báo chiến đấu theo nhóm vẫn tiếp tục như bình thường,

Trong tình huống các bên còn chưa kịp chuẩn bị, trận chiếm nhóm bắt đầu,

Tẩy Mặc Các ở Nam sơn vì thiếu mất Đường Thời, cho nên chỉ có thể Đỗ Thiên Sương lên lấp chỗ trống, thiếu đi sức chiến đấu của Đường Thời, cả đám dường như bớt nhuệ khí, ngay cả Ứng Vũ cũng thế, chẳng còn tinh thần.

Bắc Sơn bên kia, Hạ Vọng không biết tại sao lại muốn rút lui khỏi chiến đấu theo nhóm, nhưng trưởng bối ở sư môn sau một hồi khuyên nhủ, cuối cùng cũng tham gia lại trận chiến nhóm.

Hội Tứ Phương Đài năm nay, vận khí của Nam sơn có vẻ không tốt, lần rút thăm đầu tiên đã trúng phải Bắc Sơn.

Vì vậy vòng đầu tiên, là Nam Sơn đối chiến Bắc Sơn, Đông Sơn đối chiến Tây Sơn.

Nam Sơn Bắc Sơn trước kia luôn giữ vững hạng nhất hạng hai ở trong bốn vùng núi Tiểu Hoang, mới trận đầu đã đụng độ, đã khiến mọi người chú ý.

Vốn dị mọi người cho rằng nếu chiến đội mà thiếu mất Đường Thời thì chẳng còn đặc sắc, dựa vào bản lĩnh của Hạ Vọng, diệt Nam Sơn dễ như trở bàn tay, ai ngờ Ứng Vũ lúc trước bại dưới tay Hạ Vọng lại có biểu hiện kinh ngạc đến thế.

Cô vốn là hiện thân của núi Hạo Nhiên ở Đông Sơn. Lúc Nam Sơn sắp thất bại, lập tức hóa thân thành bản thể trên đài Độc Tôn, hư ảnh của núi lớn còn cường đại gấp mấy lần lúc ở Đài Tứ Phương, đập người Bắc Sơn đến chóng mặt, làm cho họ chẳng biết mình đang ở nơi nào.

Ngay cả người mạnh mẽ như Hạ Vọng cũng chẳng hiểu sao lại xuất thần, bị ngọn núi của Ứng Vũ vút tới, hoa mắt phun máu, vậy là thua trận mà chẳng rõ lý do.

Hầu hết mọi người cho rằng chạm trán giữ Nam sơn và Bắc sơn là giao đấu khá sớm. Nào ngờ hội Tứ Phương Đài này đúng là nhiều biến số, chuyện ngoài ý muốn xảy ra liên miên. Không bàn tới Đường Thời, Đông sơn lại đào ra ba con ngựa đen, Lạc Viễn Thương lại là mMa tu, còn thêm Ứng Vũ quái dị lạc đàn, vốn khiến người ta kinh hãi không thôi. Không ngờ chiến đấu nhóm còn xảy ra đủ thứ tình huống điên đảo.

Nam Sơn hạng hai vạn năm chiến thắng Bắc sơn, tiến vào vòng cuối cùng.

Trận chiến giữa hai núi Đông và Tây, hiển nhiên phần thắng thuốc về Đông sơn. Chỉ là trận chiến cuối cùng là Nam sơn đối chiến với Đông sơn, đám người tự động xem nhẹ trận này. Ứng Vũ đã đánh bại Hạ Vọng, mà Doãn Xuy Tuyết hình như cũng chả mạnh gì cho cam. Nên Ứng Vũ giải quyết Doãn Xuy Tuyết hẳn là chuyện rất đơn giản. Nào biết Ứng Vũ không có năng lực phản kháng trước mặt Doãn Xuy Tuyết, huống chi còn có Tần Khê bên cạnh. Sau khi hai người ngăn cản Ứng Vũ, thì người ra tay chỉ có một mình Lạc Viễn Thương.

Một mình Lạc Viễn Thương chiến với một đám người, người khác ở bên cạnh hỗ trợ, dĩ nhiên không hề rơi vào thế yếu.

Sau một chiến đấu gay go, cuối cùng Đông Sơn đánh bại Nam Sơn!

Một hồi tứ phương đài hội, bao nhiêu thần chuyển biến?

Bắc Sơn vốn đang đứng trên đỉnh vinh quang bỗng chốc rớt bẹp xuống, Đông Sơn xếp chót sau một đêm lại leo tới đỉnh cao, khiến người khác bất ngờ không thôi?

Bao nhiêu người tiếc hận trận chiến này chẳng kéo dài thêm chút ít mà đã sớm kết thúc rồi?

Đông Sơn nhảy lên vị trí thứ nhất, Bắc Sơn nếu muốn giành lại vị trí đầu bảng đành phải chờ thêm một con giáp nữa.

Hội Tứ Phương Đài này bỗng nhiên mở ra cục diện hoàn toàn mới.

Đối với rất nhiều người mà nói, chuyện quan trọng hơn là danh sách người vào Đại Hoang.

Gần đây Thang Nhai rất muộn phiền.

Nghịch Các bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với Hạ Vọng, nói không chừng Thang Nhai không cách nào tuyển người.

Hội Tứ Phương Đài lần này, giữa chừng đang xem Đường Thời chiến đấu thì hắn lại mất tăm. Đường Thời vứt một đám loạn xà ngầu không ai thu dọn. du sao sau khi đài Tứ Phương sụp đổ sẽ không dựng nổi nữa. Chẳng biết sẽ mang tới thay đổi nào cho toàn bộ đại lục, còn phải đợi các trưởng lão trong tổng các mở cuộc họp mới biết được.

Hiện tại Thang Nhai phải đối mặt với vấn đề —— chọn người.

Kỳ thật nếu Đường Thời vẫn còn ở đây, cũng chẳng ai dám chọn hắn.

Giữ Đường Thời là một tai họa lớn.

Số lượng người vào Đại Hoang, Tàng Các có hai, Nghịch Các có một, Đạo Các có ba, Âm Các có một.

Tổng cộng có bảy chỗ, là số lượng nhiều nhất từ trước đến nay, chỉ người mà Thang Nhai hài lòng nhất muốn tuyển chọn nhất thì không còn.

Mọi người lén lút liên lạc,vào cuối trận chiến nhóm ngày hôm sau, đài Độc Tôn đã thông báo người được lựa chọn.

Thang Nhai suy đi tính lại, sau khi tiếp xúc và thăm dò, cuối cùng đã chọn Tần Khê của Thiên Hải sơn ở Đông Sơn và Thành Thư của Hoành Kiếm Phái ở Bắc Sơn Hoành; Nghịch Các thì chọn Hạ Vọng của Vô Cực Môn ở Bắc Sơn; số lượng ở Đạo Các là nhiều nhất, chọn Doãn Xuy Tuyết của Xuy Tuyết Lâu ở Đông sơn, Hoằng Giác của Tiểu Phạm Tông ở Tây sơn và Đỗ Sương Thiên của Tẩy Mặc các ở Nam sơn.

Về phần Âm Các là Ma các trong Đại Hoang, không nghi ngờ là chọn Ma tu duy nhất trong đám người, Lạc Viễn Thương.

Lần này Hội Tứ Phương Đài mới hoàn toàn hạ màn —— mặc dù kỳ thật có rất nhiều chỗ không trọn vẹn.

Biểu hiện tuyệt vời của Ứng Vũ trong hội Tứ Phương Đài, thực ra đã nhận được lời mời từ nhiều bên, nhưng không rõ vì sao cô không đồng ý ai cả, từ chối từng người một.

Trong số người ở Đại Hoang, tổng cộng có ba người ở Đông Sơn, một người ở Nam Sơn, một người ở Tây Sơn một người, hai người ở Bắc Sơn.

Theo quy định của Đại Hoang, những tu sĩ nhận được lời mời phải giải quyết chuyện nội môn trong vòng mọt năm rồi chạy tới Đại Hoang, sau đó coi như là tu sĩ tầng dưới cùng của Đại Hoang.

Sau khi công bố danh sách, nhiều người đều than thở, Đường Thời giờ đang ở đâu đã trở thành bí ẩn.

Tuy nhiên, nhiều người nhìn từ biểu tình của đám người Nam Sơn biết được, Đường Thời bây giờ vẫn bình an vô sự.

Lúc mọi người chuẩn bị thu dọn để chạy về tông môn, thì bên Nam sơn cũng đang sắp xếp.

Đường Thời để mệnh bài của mình ở Tẩy Mặc Các, sau khi hắn mất tích thì chưởng môn Tô Hàng Đạo mượn thông tin trận của Vô Cực Môn ở Bắc sơn liên hệ với một trong ba vị trưởng lão là Chu Mặc Vấn không tới xem hội Tứ Phương Đài, hỏi tin tức của Tẩy Mặc Các, Chu Mạc Vấn nói mệnh bài còn sáng, không bị hao tổn gì, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hàng Đạo nghĩ tới Thị Phi cũng biến mất, nên thoải mái hơn.

Chỉ là Ứng Vũ càng ngày càng bồn chồn, cô lo lắng tinh phách mình lưu lại trên người Đường Thời, hiện tại Đường Thời đi rồi, giờ cô phải làm sao đây? Ứng Vũ lập tức trở nên buồn phiền, nhưng chẳng còn cách nào, cái tên xui xẻo Đường Thời kia chẳng biết lạc tới nơi nào? Chỉ có thể cầu trời khấn Phật mong tên này còn nhớ đường mà về môn phái.

Đoàn người Nam Sơn định men theo đường cũ trở về, không ngờ vừa ra khỏi ranh giới Bắc sơn thì đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng trên đỉnh núi phía trước.

Người nọ mặc áo choàng màu vàng sẫm, đeo kính tròn, hai tay chắp sau lưng, không nhúc nhích, dường như đã đợi họ ở đây rất lâu.

Tô Hàng Đạo từ xa đã nhìn thấy người này, Thang Nhai có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, không biết so với Tô Hàng Đạo cao hơn bao nhiêu. Người này đứng đây chắc hẳn không hề có ác ý, cho dù có thì cũng chạy đằng trời. Cho nên Tô Hàng Đạo rất an tâm cùng mọi người đi qua.

Thang Nhai nhìn ông tới, liền cười: “Tô chưởng môn, hân hạnh.”

“Thang tiên sinh khách khí.” Tô Hàng Đạo vẫn lo lắng cho Đường Thời, còn chưa biết Thai Nhai đứng đây chờ bọn họ làm gì? Tô Hàng Đạo không hề che giấu nghi vấn trong lòng, liền hỏi, “Không biết Thang tiên sinh cố ý chờ ở đây,có chuyện gì quan trọng chăng?”

Thang Nhai thở dài một hơi, nói: “Nghe nói Đường Thời ở quý môn vẫn không gặp nguy hiểm đúng không?”

Tô Hàng Đạo không ngờ Thang Nhai lại ở đây hỏi chuyện Đường Thời, nên sững sờ một hồi, sau đó thở dài nói: “Tánh mạng hẳn là không lo, mệnh bài vẫn còn, chỉ là vẫn biệt tăm vô tích. Liệu có liên quan gì tới đài Tứ Phương——”

Lời còn chưa nói hết. Thang Nhai đã dựng thẳng ngón tay lên, muốn ông chú ý.

Đứng trong gió núi buốt giá, Thang Nhai thản nhiên bố trí kết giới để người ngoài không nghe được giọng nói của hắn, cũng như không phát hiện ra thứ khác. Hắn nói: “Các chủ Tàng Các ta từng muốn mời Đường Thời nhập các, vốn dĩ lúc đầu đã đồng ý, sau hội Tứ Phương Đài có thể tiến vào, chúng ta sẽ chiêu mộ hắn. cho dù không thể nhưng vẫn còn chừa chỗ đặc biệt cho hắn, nhưng chẳng nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.”

Mọi người ở Tẩy Mặc Các cũng không ngờ còn có chuyện này, vừa lo lắng cho tên Đường Thời, vừa mắng tên nhóc này chẳng qua chỉ giả heo ăn hổ. Vốn đã lấy một vé vào Đại Hoang, mà còn muốn tham giao hội Tứ Phương Đài chung với họ, chả biết đang ôm bụng gì đây.

Thang Nhai lại nói: “Nếu có một ngày Đường Thời có thể trở về, kính xin Tô chưởng môn chuyển lời cho hắn, các chủ Tàng Các ta có lời, ước định lúc đó vẫn tính. Hắn có thể trở lại, chuyện đã bàn vẫn còn hiệu lực.”

Lời đã nói tới mức này, Tô Hàng Đạo hiểu rõ ý của Thang Nhai.

Đường Thời được coi là nhân tài, ngay cả Tàng Các cũng rất muốn mượn sức.

Chuyện Đài Tứ Phương đương nhiên là cấm kỵ, nhưng bây giờ Đài Tứ Phương đãi biến mất nên trong Đại Hoang còn phải thảo luận một chút.

Ban đầu ngày đó coi như trưởng lão giận dữ quở trách Đường Thời thì giờ cũng chưa rõ mô tê gì. Chuyện trong Đại Hoang không đơn giản, không thể cứ thế mà phỏng đoán được.

Tô Hàng Đạo đồng ý Thang Nhai, nếu là có một ngày Đường Thời trở về tất nhiên sẽ chuyển lời. Lần này, Thang Nhai mới cười, lại nhìn Ứng Vũ, bỗng nhiên cười nói: “Nếu cô nương Ứng Vũ muốn tiến vào Đại Hoang, lúc nào cũng có thể thấy Tỳ Hưu Lâu”

Biểu tình của Ứng Vũ hơi đờ đẫn, lắc đầu rồi lại gật đầu.

Âu Dương Tuấn tự động phiên dịch nói: “Ý của muội ấy là giờ còn chưa muốn đi, nhưng sau này muốn sẽ tới tìm Tỳ Hưu Lâu.”

Nghe Âu Dương Tuấn phiên dịch chính xác, vì thế Ứng Vũ gật đầu, tỏ vẻ ý mình muốn nói là điều này.

Thang Nhai cũng cũng chỉ thử thăm dò một chút, có thể kéo được Ứng Vũ chắc chắn là chuyện tốt, kéo không được cũng có thể để lại ít ấn tượng.

Hắn ôm quyền tạm biệt rời đi, nháy mắt đã đến lãnh địa ở Đại Hoang.

Hội Tứ Phương Đài này điều đáng tiếc quá nhiều, nhưng Đường Thời đã đi đâu? Còn có cả Thị Phi biến mất chung với hắn, có lẽ hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên này có bí pháp cứu Đường Thời?

Mơ hồ quá… Mọi thứ đều là bí ẩn…

Ai cũng không ngờ rằng, trong một khoảng không rất xa lạ, Đường Thời đang ngủ say như chết.

Hắn ngủ rất ngon, tựa hồ vẫn rất thèm ngủ.

Mộng cảnh bên trong đài Tứ phương dường như biến thành biển nước, Đường Thời đạp nát mặt hồ tựa gương kia, vô số bọt biển rơi xuống, trong biển trào lên gió lớn.

Đáy biển? Tại sao… Không phải núi, mà là biển?

Đây là một liên tưởng rất kì lạ.

Nghĩ như vậy, Đường Thời bỗng nhiên ngồi dậy.

Giờ phút này, thật sự như đã quay về thời điểm ở mười tám cảnh Tiểu Hoang, từ cảnh Băng Thiên Tuyết Địa đến cảnh Khổ Hải Vô Biên, tầng tầng lớp lớp trống rỗng, chỉ không thấy những mảnh vụn trôi nổi cũng không thấy phiến đá, càng không thấy vòng sán khổng lồ ở cuối tầm mắt.

Đường Thời nhấc mắt, thấy Thị Phi ngồi trước hắn cách đó không xa.

Thị Phi nâng mắt, nhìn về một điểm trong khoảng không, biết hắn tỉnh nhưng cũng không quay đầu.

Cả người Đường Thời đau nhức, chỉ xem như chẳng xảy ra chuyện gì: “Ngươi cứu ta?”

Hắn tựa như làm chuyện kỳ lạ, Đường thười lấy tay gõ nhẹ lên trán mình, cảm thấy hơi đau đầu

Chữ viết tay “giết không tha” hình như có vấn đề.

Ngày thường chiến đấu, không hề có cảm giác mạnh mẽ như vậy, trong lúc đó có cảm giác khẩn trương rất kỳ quái —— nếu không đẩy ngã đài tứ Phương kia, hắn sẽ có chuyện.

Ý niệm đó rất mạnh mẽ- chính là cảm giác khủng hoảng.

Khi câu đó xuất hiện trong đầu Đường Thời, da đầu hắn hơi tê rần.

Thị Phi lắc đầu, nói: “Chưa từng.”

Ồ, vậy thì hắn chẳng mắc nợ tên hòa thượng này gì cả.

Hắn cảm giác mình đang ngồi trong hư không, dưới thân mềm nhũn tựa không thể dựa vào đâu cả, đứng lên dậm chân, cảm nhận trọng lực ở nơi này rất quái dị. Bước đi lơ lơ lửng lửng, mà Thị Phi vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, đúng là kỳ tích.

Khi đó một cước đá văng đài tứ Phương kia, sau đó nó ngã xuống thì đã bị thế giới đầy sắc xanh bao quanh, lúc này đã kiệt sức, cứ thế ngất đi như tên đần, mơ một giấc thật dài, sau khi tỉnh lạnh đã quên hết thảy, rồi ở chỗ này.

Hắn lại hỏi, “Sao ngươi ở đây?”

Thị Phi rốt cục quay đầu lại, nhìn hắn, “Tự mình vào,”

“…”Đột nhiên cạn lời, hòa thượng này không biết mình trả lời sai rồi à?

Đường Thời nhìn chung quanh một hồi, bóng tối bao phủ, ngoại từ Thị Phi ra thì hắn chẳng thấy gì cả, nên hắn lại hỏi: “Sao ngươi vào được?”

Ánh mắt Thị Phi kỳ lại hẳn, trong nháy mắt đã trở lại bình tĩnh, y nói: “Đài Tứ Phương tự có tuyệt chiêu mở ra đài Tứ Phương, không cần nói thêm.”

Cái người này chứa đầy bí mật, Đường Thời rất tò mò muốn biết nhưng chẳng thể moi được từ đâu.

Nếu không phải vì tu vi Thị Phi cao hơn hắn, chắc hắn đã lập tức cạy hộp sọ của y xem thức hải y chứa cái gì.

Nhưng giờ không thể đánh chết Thị Phi được, lại ở nơi xa lạ này thi không thích hợp để đánh đấm, những lúc này Đường Thời trở nên kiên nhẫn đến lại.

“Đây là nơi nào?” Đường Thời mở miệng lại hỏi, nhưng hỏi xong cảm thấy vô ích, Thị Phi sẽ không trả lời hắn.

Chỉ là lúc này đây, có vẻ khang khác.

Thị Phi giơ tay trái ra, mở bàn tay như ngọc của mình, một ngọn đèn xuất hiện trong tay y, Ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt lên bấc đèn, tia vàng sáng mang theo tia lửa trắng sáng lên.

Đường Thời nhìn y đứng dậy, lại đi về phía trước nên tự động đuổi theo.

Xung quanh vẫn là bóng tối, cảnh tượng này rất xa lạ với Đường Thời nhưng Thị Phi thì thấy hơi quen thuộc.

Sau khi nương theo ánh đèn cũng không thấy rõ tình hình chung quanh, Đường Thời biết bọn họ bây giờ đã đến một cảnh giới khá kỳ dị.

Hắn không nói lời nào, chỉ đi theo Thị Phi.

Không biết mình hôn mê bao nhiêu ngày, hoặc mơ bao nhiêu ngày, ngoại trừ linh lực trong thân thể hơi hụt và bị thương nhẹ thì không còn gì nữa.

Đường Thời đi mãi, ánh mắt tự nhiên đặt vào bóng lưng Thị Phi.

Nhìn kỹ hòa thượng này khoác áo cà sa này, mang lại cảm giác đang tin cậy đến lạ. Có lẽ các tăng nhân mặc cà sa đều mang cảm giác thế chăng?

Đường Thời đi ở phía sau anh, sau đó liền đem ánh mắt chuyển một chút, rơi xuống trên tay trái thị phi.

Một ngọn đèn vàng ấm áp.

Hình dáng cổ kính, thậm chỉ có thể nói là ngọn đèn cổ xưa.

Bệ đèn bằng đá, phía trên mơ hồ đung đưa theo từng bước chân của Thị phi, Đường Thơi không biết bấc đèn làm bằng gì, nhưng ngọn lửa kia rõ là lạ, ánh vàng ấm áp, nhưng bên trong lại lẫn sắc trắng âm u dị thường.

“Cái đèn này… sao giống ngọn đèn của Nhiên Đăng Cổ Phật quá vậy?”

Đường Thời lẩm bẩm

Thị Phi dừng bước, chỉ nói: “Hoặc có thể coi đó là nó.”

Nói cách khác nó không phải là đèn của Nhiên Đăng Cổ Phật —— Đường Thời trợn trắng mắt, không nhịn được, chọc ngoáy y: “Ta nói ngươi thật chẳng biết đùa tí nào, chơi trò đuổi hình đoán chữ vui lắm à?”

Lần này, bước chân Thị Phi hoàn toàn dừng lại, y thắp đèn, quay người lại, bình tĩnh nhìn hắn, “Thôi, hỏi ngươi ba câu.”

Đường Thời nhướng mày, Thị Phi hiếm khi nói chuyện trực tiếp như vậy, nếu không ngại quan hệ kỳ lại giữa hai người, có lẽ hắn đã cương tay sờ đầu đối phương xem y có phải bị ấm đầu rồi hay không.

Nhưng sau tất cả thì hắn không thể nói, “Ngươi hỏi đi.”

Chợt tò mò coi y muốn biết gì, muốn hỏi gì.

Chỉ cần Thị Phi mở miệng thì mọi thứ đều ổn. Hỏi qua hỏi lại pháp lịch sự, Thị Phi hỏi hắn, thì hồi sau hắn cũng có thể hỏi y.

Bây giờ Đường Thời hoàn toàn không lo lắng mình đang ở nơi nào, cực kỳ bình tĩnh —— có lẽ kẻ xui chẳng phải chỉ có mình hắn.

Thị Phi nhìn y chong chong,, đặt câu hỏi đầu tiên: “Tại sao phải phá đổ đài Tứ Phương?”

Câu hỏi này thực sự hơi khó trả lời.

Đường Thời vòng hai tay theo bản năng, dùng móng tay chạm vào môi, đầu tiên là rũ mắt, tựa hồ cũng đang ngẫm nghĩ, nhưng khi giương mắt lên đã không còn vẻ nghi hoặc: “Ta là người không thích trên đầu mình treo vật nào cả, người ngoài càng phản đối, ta càng muốn làm, chắc là do cố chấp.”

“……”

Thị Phi hơi nhếch khóe môi, thế mà Đường Thời nhìn ra cái vẻ châm chọc của y.

Y chẳng nói lời nào nữa, nỏi hỏi ba câu mà chỉ hỏi một câu rồi thôi.

Xoay người tiếp tục tiến về phía trước, Đường Thời đứng tại chỗ, ánh mắt chợt lạnh xuống: “Ngươi có ý gì? ”

Thị Phi lại dừng lại, qua hồi lâu nói: “Không có.”

Không có ý gì khác.

Nói xong tiếp tục đi về phía trước.

Người này đúng là khó hiểu, Đường Thời hơi nổi nóng, đi theo vài bước bắt kịp y muốn ngăn lại, nhưng rồi suy nghĩ cẩn thận “vì sao phải đá ngã đài Tứ Phương”, thật sự chính hắn còn chẳng rõ đáp án.

Chỉ là có dự cảm vậy thôi, hỏi hắn à? Nếu hắn biết thì chẳng còn là Đường Thời rồi, mà thành nhà tiên tri luôn.

Câu trả lời thẳng thắn nhất là mình không thích thì mình đạp thôi.

Cái giá phải trả khi đạp ngã đài Tứ Phương là quá lớn, rất ít người dám thừa nhận rằng kẻ như Đường Thời mà dám đẩy ngã đài Tứ Phương là chuyện trùng hợp. Đường Thời không thể thừa nhận hậu quả, tu vi hắn không thể sánh bằng các tu sĩ trong Đại Hoang, dựa vào gì mà dám đẩy đài Tứ Phương? Thậm chí bây giờ vào cảnh tượng vi diệu đến vậy…

Đầu Đường Thơi giăng đầy sương, suy nghĩ một chút cảm thấy trong đầu mình héo queo, cả người muốn phát nổ.

Vô tình đã đi hết cả một quãng đường dài.

Đường Thời nói: “Ngươi biết đây là chỗ nào, ngươi cố tình vào, ngươi cứu Hạ Vọng.”

Ngươi còn cứu cả ta

Nhưng hắn không nói câu này—— Đường Thời không thay đổi kiểu nói năng thường ngày của mình.

Hắn đưa tay, túm lấy chuỗi hạt trên cổ Thị Phi, làm Thị Phi dừng lại.

Thị Phi quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt: “Biết, cố ý, cứu.”

Đệt mịe- Địu mớ- Đậu phụng….

Đường Thời nắm chặt chuỗi tràng hạt của y, nghiến răng: “Ngươi nói thêm hai câu nữa thì chết à?”

Thị Phi không để ý tới hắn nữa, tiếp tục tiến về phía trước.

Đường Thời cảm thấy bất lực luôn, hắn chẳng thể cạy nổi lời nào từ miệng Thị Phi, đành câm họng, biết mình thành kẻ câm luôn. Thi Phi không nói lời nào, hắn cũng chỉ im theo, tóm lại là hòa thượng này muốn ra ngoài, vậy hắn đi theo hòa thượng này, y đi đâu hắn theo đó thì chẳng gặp việc chi khó khăn cả.

Người của Tiểu Tự Tại Thiên chỗ nào cũng giỏi, cái gì cũng biết.

Đường Thời đi theo Thị Phi, như cam chịu số phận, nhún vai, im lặng hừ hừ.

Cũng không biết đã đi về phía trước bao lâu, hắn thấy màu đèn có vẻ đâhm hơn chút, thậm chí còn xẹt qua một ít máu đỏ, ánh mắt hắn đã hoàn toàn bị ngọn đèn này thu hút, càng nhìn càng thấy màu sắc ngọn đèn này hơi sai.

Sao càng nhìn càng thấy đỏ?

Đường Thời nhíu mày, xem Thị Phi không quay đầu lại, lại tiến một bước, đến gần ngọn đèn, lẳng lặng nhìn xuống, lập tức ngửi được mùi máu nhàn nhạt.

Màu của dầu đèn – máu đỏ …

Từ thân đèn nhỏ nhắn lộ ra vết máu, từ chỗ ngón tay không cầm đèn hơi cong, đến ngọn đèn tràn đầy dầu kia.

Mắt hắn lạnh đi, lúc đầu còn chưa chắc lắm.

Tiếp tục đi về phía trước, một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở …

Đường Thời đếm, đồng thời dùng linh thức âm thầm dò xét, cảm giác được dù đi bao lâu thì dầu trong đèn này luôn đầy.

Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, túm lấy tràng hạt sau gáy Thị Phi, giọng điệu tuy rằng lạnh lùng nhưng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Trong cửa Phật, mà cũng có người dùng dùng máu đốt đèn sao?”

Lúc trước mắt hắn kèm nhèm, cho rằng đây là đèn dưới tòa sen của Nhiên Đăng Cổ Phật!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì hắn tự giễu cười, khóe môi cong được nửa rồi cứng đờ.

Ai nói đèn trước tòa sen của Nhiên Đăng Cổ Phật thì không thể thắp bằng máu người đây?

Ý niệm này trong đầu giống như yêu ma, một khi đã bén rễ trong lòng Đường Thời, thì không cách này dứt ra được.

Không cần đợi Thị Phi nói, hắn đã buông tay, Thị Phi nói: “Đến rồi.”

Lúc này hắn mới biết, sau khi đi hết khoảng không, hắn thực sự đã đến một nơi vô cùng xa lạ.

Hắn đảo mắt một vòng, cả không gian dần dần sáng lên.

Sự thay đổi màu sắc vô cùng đẹp mắt, từ màu xanh sẫm gần như đen đến màu xanh biển sâu rồi từ từ nhạt bớt, sau đó màu xanh nhòa dần như một dòng nước, Đường Thời đang đứng ở giữa dòng nước biển này.

Cảm giác này, đột nhiên quen thuộc vô cùng!

Đây là…

“Đài Tứ Phương”!

Biểu tình của hắn vặn vẹo ngay tức khắc

Thị phi gật đầu, y cũng biết,

“Lúc ngươi mê man, ta đã xem qua, đúng là đài Tứ Phương.”

“Đừng nói với ta là giờ ta đang ở bên trong Đài Tứ Phương này đấy.” Khi đó hắn sẽ còn cảm thấy nản hơn.

Sau khi phá hủy đài Tứ Phương giờ còn nói mình đang ở trong đài Tứ Phương, đầu Đường Thời rối thành một nùi chẳng biết mình đang trong tình hướng gì. Rối rắm trước sau, giờ lại còn đang ở trong đài Tứ Phương?

Hắn giương mắt, chỉ cảm thấy hai mắt đẫm sắc xanh, buồn bực xoa xoa thái dương, rồi dùng khớp ngón tay ấn ấn, ép mình bình tĩnh một chút, đột nhiên phát hiện thấy điều khác lạ.

Màu lam kia dần dần đã ngưng ở trạng thái màu xanh của biển sâu, chỉ thay đổi khi ánh sáng từ ngọn đèn Thị Phi chiếu qua, rồi từ từ thay biến đổi.

Nếu thật sự bọn họ ở trong đài Tứ Phương thì bốn phương hướng họ thấy chẳng khác gì nhau,

Trên bốn bức tường xuất hiện vô số lỗ hổng kỳ lạ, rồi lại có dấu vết khóa, trên mỗi một cái lỗ lại có một tên gọi khác nhau, mỗi ổ khóa khác nhau.

Sau đó, Thị Phi bỗng lật tay phải, sau đó ấn trên một khóa ở đỉnh đầu họ.

Dưới ánh kim quang chiếu rọi, hiện lên câu chân ngôn nhà Phật, sau đó thế giới từ trên xuống dưới đều thay đổi.

Màu xanh nước biển sâu thẳm biến mất, môi trường xung quanh họ chợt biến thành hang động, dưới chân là trận pháp đã bố trí sẵn từ lâu, mà trên đỉnh đầu thì lại có hình vẽ kỳ lạ,

Hình này rất quen thuộc, “Đây không phải là bản đồ sao?”

Bản đồ đại lục Linh Xu, Đường Thời nhận ra, bốn hình thoi, một lớn ba nhỏ, theo thứ tự là chủ thể là đại lục Linh Khu, Bồng Lai tiên đảo ở phía tây, Thiên Chuẩn Phù Đảo ở phía đông hơi chếch về phía bắc, Tiểu Tự Tại Thiên dựa vào phía đông, chung quanh là mười tám cảnh Tiểu Hoang bao quanh, chính là mười tám vòng tròn.

Hắn đã xem bản đồ này vô số lần từ đủ loại tư liệu, nhưng rất ít người có thể vẽ được chuẩn xác vị trí của mười tám cảnh Tiểu Hoang.

Tuy nhiên, bản đồ này, còn có một nơi khác.

Trong sơ đồ, nơi giao nhau giữa Bắc sơn và Đại Hoang dường như có một cây cột xuyên thằng bầu trời, như thanh kiếm sắc bén, từ toàn bộ đại lục chạy xuống phía bắc, xuyên thủng lớp vỏ của cả đại lục.

Cảm giác này giống như Đường Thời dùng một cây bút đâm thủng tờ giấy, lại giống như một hạt giống kẹt ở vị trí kia.

Đầu tiên hắn còn chả hiểu ra sau, nhưng vừa nhìn thấy vị trí đó, hắn hoảng sợ hít một hơi khí lạnh: “Vị trí này là đài Tứ Phương sao?”

Thị Phi ngẩng đầu nhìn bản đồ kia, ánh mắt động đậy tợ như đã ngộ ra vấn đề.

Y cúi đầu, dường như không nghe thấy lời của Đường Thời, kiểm tra các lỗ hổng lớn xung quanh bốn phía, đa số cửa động đều bị khóa chặt.

Đài Tứ Phương cao một vạn tám ngàn trượng, như một thanh kiếm cắm xuyên qua toàn bộ đại lục Linh Xu, nhưng nó tồn tại vì cái gì? Nếu là bản thân hắn thật sự đã phá hủy đài Tứ Phương vậy tại sao giờ còn đang ở trong đài Tứ Phương?

Cái tên hòa thượng Thị Phi đáng chết này, biết nhiều mà chẳng nói chẳng rằng gì cả, má!

Hắn đi theo nhìn những cửa động kia, phát hiện toàn bộ nơi này đã bị phiến đá phong ấn, không cách nào đẩy nổi,

Mỗi một cửa động, khi hắn đưa tay lướt qua, sẽ tự động hiện ra tên: Tiểu Hoang Bắc Sơn, Tiểu Hoang Tây Sơn, Tiểu Hoang Nam Sơn, Tiểu Hoang Đông Sơn… Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù Đảo, cảnh Khổ Hải Vô Biên, cảnh, cảnh Lạc Mộc Tiêu Tiêu, cảnh Băng Thiên Tuyết Địa…

Những cửa động này hình như là con đường trực tiếp thông tới những nơi này, chẳng qua đa phần đã bị phong tỏa.

Cửa duy nhất mở ra là Bồng Lai Tiên Đảo.

Đường Thời ngồi xổm xuống nhặt phiến đá vỡ dưới chân lên nhìn nhìn.

Ngón tay hắn thon dài, lật xem tảng đá như phiến ngọc, ánh mắt Thị Phi dừng lại thật lâu trên mấy chữ “Tiểu Tự Tại Thiên”.

Đường Thời lúc này bỗng nhiên cười, “Chúng ta bây giờ đang ở đài Tứ Phương, mà trong này lại có đường dẫn đến toàn bộ Khu Ẩn Tinh, chẳng qua đã bị phong ấn một cách bất thường. Tinh này tên là Khu Ẩn Tinh, nơi này tên là đại lục Linh Xu–như trường kiếm chạy dài về phía bắc, xuyên thẳng phần chính của đại lục Linh Xu từ trên xuống dưới, trường kiếm nghiêng bắc xuyên thẳng chủ thể Linh Khu đại lục trên dưới, nói nó là kiếm, không bằng gọi là ‘Trụ’ đi”

Từng câu đã phá hết thiên cơ,

Thị Phi không hề nghĩ Đường Thời suy ra nhanh như vậy.

Trong mắt y bất giác lộ ra vài phần tán thưởng nói: “Đúng là vậy.”

Nhưng mà y vừa dứt lời, một cơn gió mãnh liệt sượt qua khóe mắt y —— cũng là một mẩu đá vụn mà Đường Thời vừa nghịch, thoắt cái lướt qua má y rồi đụng phải tường đá sau lưng vỡ tan tành, vô số khói bụi mờ mịt tản ra.

Thị Phi đứng vững như bàn thạch.

“Hòa thượng chết tiệt, ngươi không thành thật.”

Đường Thời híp mắt, cười vô cùng thuần hậu, giọng nói lạnh lùng.

Thị Phi mỉm cười, như băng đã dần tan, chỉ nói: “Ngẫu nhiên phát hiện ra thôi.”

“Lừa ai vậy.” Đường Thời lạnh lẽo đâm y câu,”Còn tưởng ta không biết chỗ phong ấn này không phải là thủ pháp của Tiểu Tự Tại Thiên ngươi à, mà khí tức sót lại không phải là Phật lực của Tiểu Tự Tại Thiên.”

Hắn ngồi xổm xuống xem phiến đá bị vỡ vụn này, phong ấn bị nghiền nát, sau đó từ cảm nhận một chút Phật lực, sau đó nhìn kỹ những mảnh đá trên mặt đất, rồi ghép lại trong đầu, vừa nghĩ đến vết nứt kia, đã thi triển Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ của Tiểu Tự Tại Thiên.

Phong ấn này hẳn là bị người của Tiểu Tự Tại Thiên phá vỡ. Không biết là…do Thị Phi phá hay do người khác…

Đường Thời dừng một chút, vẫn là hỏi câu này: “Ngươi phá?”

Thị Phi lắc đầu: “Pháp sư Minh Luân phá.”

Pháp sư Minh Luân là ai? Đường Thời nhìn y chờ giải thích.

Nhưng mà Thị Phi ngẫm nghĩ một lát, chung quy không thể nói quá nhiều về người này. Y chỉ nói: “Lúc trước là người của Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng bây giờ là tán tu Bồng Lai. Chỉ nắm một ít bí mật của đại lục Linh Xu.”

Đường Thời vỗ trán mình, bỗng nhiên nói: “Nhớ ra rồi là tán tu năm kiếp kia, nói muốn khiêu chiến Phật pháp với ngươi, Minh Luân.”

Vừa nghĩ tới đã đáng sợ.

Ba ngày trước, hắn từng nói với Thị Phi khá nhiều chuyện, cũng hỏi Thị phi một số tình hình hình, nhưng sau đó mấy lời này cũng không hợp lắm nên không nói nữa.

Hôm nay đến trong tình cảnh như vậy, Đường Thời ngược lại có thể tỉnh táo lại.

Hắn nhìn quanh vô số lối đi ở nơi này, ghi nhớ tên của mười tám cảnh Tiểu Hoang, sau đó chợt nhíu mày, đếm lại số lối đi ở đây, hình như không chỉ có mỗi mười tám cảnh Tiểu Hoang… Nhìn kỹ lại, còn óc bốn góc Thiên Địa Huyền Hoàng, địa bàn của các Ma tu.

Đài Tứ Phương Đài này chính là trục của đại lục Linh Xu- chìa khóa, trung tâm?

Đường Thời không biết đoán như thế nào mới đúng, vì không thể định trước được nên không nghĩ nữa, hơn nữa xóa sạch phỏng đoán của mình khỏi tâm trí, để tránh ảnh hưởng đến phán đoán sau này của mình.

Hắn bỗng nhiên bắt đầu gặp khó khăn, rồi giờ sao ra ngoài?

Thị Phi nhìn hắn nhớ tới Pháp sư Minh Luân, lúc này không nói nhiều, “Quả nhiên là người này.”

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Đường Thời không chút kiêng dè nhìn về y, Đường Thời chẳng biết gì hết, cảm thấy mình đá ngã đài Tứ Phương là có người âm thầm chỉ dẫn, cho nên như hộp pandora được mở khóa, rồi bọn họ trôi đến đây.

Nhưng chuyện đài Tứ Phương đổ xuống là ngoài khả năng của hắn, huống chi hắn vừa mới hỏi một câu như thế, Thị Phi chẳng hề ngạc nhiên khi hắn xuất hiện ở đây, có thể đã sớm biết cách tiến vào đài Tứ Phương, huống chi —— một tu sĩ đến từ Tiểu Tự Tại Thiên, vô duyên vô cớ đến xem hội Tứ Phương Đài làm gì?

Ra tay cứu Hạ Vọng, còn có thể giải thích Thị Phi không đành lòng nhìn Đường Thời giết người, tiến vào đài Tứ Phương thì đúng là khó hiểu.

Đừng nói với hắn tất cả là trùng hợp, Đường Thời cóc tin.

Bây giờ cái gì cũng không biết, thì hỏi Thị Phi là đương nhiên rồi.

Thị Phi nói: “Phương pháp Minh Luân mở lối đi chưa từng nói với ta, cho nên không cách nào phá mấy chỗ các. Tu vi của hắn đã ở Đại Thừa trung kỳ, hai người chúng ta gộp lại không bằng hắn.”

Ý là, bọn họ không có cách mở phong ấn à?

Đường Thời không tin tà, đi lên, tìm được phong ấn Nam Sơn kia, dùng Phật lực thi triển Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ, phong ấn kia hoàn hảo không sứt mẻ gì, chữ viết lóe lên tia sáng rồi biến mất, hết cách rồi.

Dưới ánh đèn trong tay Thị Phi, xung quanh đều sáng lên.

Đường Thời liếc Thị phi, rồi nhìn qua ngọn đèn kia hỏi: “Ngươi đi đâu?”

“Pháp sư Minh Luân và ta ước chiên vào tháng ba, giờ đã qua phân nửa thời gian, đi theo đường này đến thẳng Bồng Lai tiên đảo.” Thị Phi chỉ vào lối đi Bồng Lai Tiên Đảo, một luồng kim quang từ đầu ngón tay y chiếu vào lối đi đen kịt kia, sau đó cảm ứng rồi chợt lóe, bóng tối này sáng lên một tia sáng xanh, trong lối đi kia cũng là ánh xanh nước biển.

Đường Thời ngẫm nghĩ một hồi rồi nói “Ta đi với ngươi, sau khi đến Bồng Lai tiên đảo, thì vượt biển trở về, trong sư môn có mệnh bài của ta biết ta không sao sẽ không lo nhưng lâu quá chắc sẽ sinh lòng lo lắng. Ta vượt biển Tây về đại lục Linh Xu, từ Tây Sơn trở về Nam Sơn.”

Mặc dù là đường đi quanh co nhưng bây giờ không còn cách nào khác.

Đường Thời lại nhìn đèn trong tay Thị Phi nói: “Ngươi tắt đèn đi.”

Thị Phi do dự một lát, nhìn Đường Thời tựa hồ còn có việc phải làm, vung tay lên ngọn đèn kia biến mất, nơi này đột nhiên chìm vào bóng tối.

Đứng ở trong bóng tối này, chỉ có lối đi thông qua Bồng Lai tiên đảo lóe ra ánh sáng xanh, mềm mại lại ẩn sóng dữ, ánh sáng này chiếu rọi trên người Đường Thời và Thị Phi, mạ sắc xanh lên thân hình cả hai người.

Đường Thời xoay người, bỗng nhiên nâng tay lên, rót linh lực vào lòng bàn tay đẩy ra.

Một lần nữa đảo qua, đám mây đen trong lòng Đường Thời lại giăng kín.

Chữ viết này, quả nhiên giống nhau như đúc.

Hắn thu chưởng lực lại, đứng tại chỗ trầm mặc một hồi, hỏi Thị Phi: “Ngươi có cảm thấy chữ khắc trên phiến đá này hình như hơi quen không?”

Thị Phi liếc hắn một cái, mím môi không nói gì.

Đường Thời bỗng nhiên bật nhớ, Thị Phi chưa từng xem qua mấy phiến đá lối vào chín núi, nên không biết, hắn lắc đầu lại nói; “Không đúng, không đúng, ngươi không biết được,”

Thị Phi đi tới trước lối đi kia, vươn tay thăm dò, xác định không có nguy hiểm, lại nói: “Xem rồi, rất quen.”

“…” Đường Thời nhất thời lạc giọng, “Ở đâu?”

Thị Phi nói: “Sau núi Thương.Thôi, giờ không phải là lúc nói chuyện này, đi trước đã.”

Y bước vào trong lối đi, Đường Thời đuổi theo, trong nháy mắt hai người đã biến mất trong không gian kỳ quái này.

Toàn bộ vách đá đột nhiên biết thành màu xanh nhạt, sau đó trở về bình thường, rồi hư không xuất hiệu, ánh xanh của lối đi chậm rãi tiêu tán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio