Tiếng gà gáy vang lên, tiếng mở cửa e a, người trong phòng tỉnh lại rời giường.
Thôn xóm nhỏ khói bếp lượn lờ, từng nhà mọi người đều dậy, chỉ có ngườ làm biếng còn nằm ở trên giường không rời, các hán tử dậy sớm mang cuốc ra đồng, có người vội vàng lùa con lừa đánh xe đi lên trấn trên.
Tiểu hài tử Tào gia cũng lục tục rời giường, trong viện một mảnh ồn ào.
Hôm nay Kỳ Vãn Phong đến giờ này vẫn còn ngủ, người sau khi mang thai có chút thích ngủ.
Thời điểm sân bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cậu mới tỉnh lại, trong ngực còn ôm hài tử đang ngủ, An An trong phòng bọn họ ngủ thật an tĩnh, phu lang cũng còn ngủ say chưa tỉnh.
"Rầm rầm___" Bên ngoài có người gõ cửa rầm rầm không ngừng.
Kỳ Vãn Phong cũng là vừa mới tỉnh lại, nhẹ nhàng đem hài tử ngủ trong ngực mình thả ra, tay chân nhẹ nhàng mà xuống giường, sửa sang lại tốt quần áo trên người liền đi mở cửa, ngoài cửa là a mỗ cậu, cậu hô một tiếng "a mỗ".
"Ngươi có biết hiện tại là giờ nào sao? A, ngươi còn không biết, tất cả mọi người chúng ta đều đang chờ ăn cơm sáng, ngươi liền cơm sáng cũng chưa làm.
Ngươi thế nhưng thật tốt, cũng dám ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy..." Trần Châu mở miệng chính là chửi ầm lên, câu sau so với câu trước càng khó nghe.
Ngày thường vào lúc này trong phòng bếp cháo đều đã được nấu tốt, bọn họ liền có thể sẵn ăn, hôm nay gã vừa sốc nồi lên, vẫn là nồi lạnh bếp lạnh, đem gã thêm sinh khí.
Đã như vậy, cả nhà còn tránh ở trong phòng ngủ.
Trần Châu đang mắng Kỳ Vãn Phong, đại ca sao Trần Lệ cùng nhị ca sao Vương Yến cũng không làm việc mà đứng ở đó xem diễn.
Vương Yến tối hôm qua từ hán tử nhà hắn nghe được tin tức lớn, sáng nay thức dậy thật sớm chính là muốn xem kịch vui, không nghĩ tới lúc này văn rời giường liền nghe thấy a mỗ đang mắng Kỳ Vãn Phong, hắn nghe mà thấy thật cao hứng.
Trong viện bọn nhỏ đều vây quanh lại đây, cười ha ha cũng có, cãi cọ ầm ĩ.
Tào Hướng Nam là trong một mảnh mắng chửi bén nhọn mà tỉnh lại, bảo bảo cũng đang ngủ yên trên giường mà bị dọa tỉnh, đang ngồi ở nơi đó khóc, ót y từng đợt đau đớn mà co rút.
Đặc biệt là nghe thấy âm thanh bên ngoài là của a mỗ y, mắng quả thật là rất khó nghe.
"An An không khóc, tới đây với a cha." Tào Hướng Nam nghe thấy tiếng khóc của hài tử, khóc cực kỳ thê thảm, y liền nói với hài tử.
Tiểu hài tử oa oa mà khóc lớn, ai cũng không để ý tới.
Kỳ Vãn Phong cúi đầu nghe mắng, nghe tiếng hài tử khóc cảm thấy thực khó chịu, nghĩ muốn quay vào dỗ hài tử lại có chút do dự.
Cửa phòng bọn họ vây tới cả gia đình, tất cả mọi người đều xem náo nhiệt.
Tào a cha ngay cả thuốc lá sợi cũng không hút, sắc mặt không tốt lắm mà đi tới, âm thanh vững vàng mà nói:"Hảo, nói hai câu là đủ rồi." Trong lòng ông cảm thấy thật áy náy với tứ nhi tử cho nên hôm nay nói đỡ một câu.
Thường ngày tức phụ giáo huấn người nhà hắn rất ít khi mở miệng, hắn quen thói trầm mặt mà đi ra ngoài làm việc, sự tình trong nhà từ trước đến nay hắn đều không quản.
"Còn không chạy nhanh đi nấu cơm." Trần Lệ thấy đương gia cũng đã mở miệng, dù trong lòng không hài lòng nhưng cũng không dám trút giận lên đương gia, chỉ là một chút thái độ cũng không cho Kỳ Vãn Phong, càng không cố kỵ tứ nhi tử trong phòng, gã hiện tại ước gì toàn gia bọn họ bây giờ có thể nhanh mà cút đi, miễn cho gã còn phải động thủ.
Ở cái xã hội lấy chồng là trời này, tính cách Trần Châu ương ngạnh khắc nghiệt, gã ở trước mặt đương gia đều thành thành thật thật, sau khi giáo huấn xong tứ ca sao gã quay mặt lại thấy tất cả mọi người đều vây quanh đây không đi làm việc lại bắt đầu mắng, chúng tiểu nhân lập tức giải tán..