Tào Hướng Nam nhìn Kỳ Vãn Phong làm những việc này thuần thục như vậy, mũi y có chút lên men, y lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người tốt với y như vậy, y duỗi tay bắt lấy tay Kỳ Vãn Phong, cứ như vậy mà nhìn nam nhân này.
Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai họa đến nơi đều có thể mỗi người một nơi, người ở bên cạnh bạn khi hoạn nạn mới biết ai là người tốt ai là người xấu, Kỳ Vãn Phong có thể thủ lại bên người một người nằm liệt giường cũng không biết tương lai về sau ra sao, Tào Hướng Nam trong lòng cảm động lại càng đau lòng Kỳ Vãn Phong có thể vì nguyên thân làm đến mức này, y sợ dù là a cha a mỗ thân sinh cũng không làm được như vậy.
"Tứ lang, làm sao vậy? Kỳ Vãn Phong nhìn về cái tay bắt lấy cái tay mình, lại nhìn đôi mắt Tứ Lang nhìn mình, không biết đôi mắt đó đỏ từ khi nào, trong lòng cậu cũng có chút xúc động, còn tưởng y lo lắng cho hài tử trong bụng liền nói:"Tứ lang, không có gì, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ đem hài tử bình an mà sinh ra, ngươi phải mau khỏe lên, con chúng ta cần phải có cha."
Biết chính mình lại hoài thai, Kỳ Vãn Phong vốn dĩ định chờ phu lang trở về liền nói cho y, không nghĩ tới phu lang đã trở lại nhưng lại là do người ta khiêng trở về, nằm ở trên giường sinh tử không rõ.
Đại phu tới xem qua cũng nói là không có hi vọng, cậu cũng không có từ bỏ.
Mấy ngày trời ngắn ngủi Kỳ Vãn Phong cảm thấy như qua mười mấy năm, a mỗ không cho cậu tiền đi thỉnh đại phu mua thuốc, từ ngày bước vào Ta gia cậu tích cóp được chút tiền, chỉ có thể đi mua thuốc.
Mỗi ngày đều ngao dược cho đến bây giờ, trên tay cậu không có dược chẳng khác nào mệnh phu lang cũng không còn.
Kỳ Vãn Phong đặc biệt sợ hãi, cũng đặc biệt bất lực, mỗi ngày làm không có thời gian thở, khi về nhà cũng không có bao nhiêu thời gian chiếu cố phu lang.
Mấy ngày nay mặc kệ a mỗ ở nơi đó mắng cậu, cậu cũng không buông lòng được, mỗi ngày đều phải tranh thủ chạy về chăm sóc phu lang một chút mới yên tâm.
Cũng may hiện tại người rốt cuộc cũng đã tỉnh, mặc kệ về sau là tốt hay xấu, cũng không thể để hài tử vừa sinh ra đã không có cha.
Chỉ cần phu lang còn sống, hài tử sinh ra có cha, mặc kệ là làm cái gì, Kỳ Vãn Phong cậu đều nguyện ý làm.
"Thực xin lỗi..." Tào Hướng Nam đôi mắt nóng lên men, hít hít cái mũi, mới đem những khó chịu trong người áp xuống, không làm cho chính mình rơi lệ.
Đời trước từ khi y có ý thức đã không còn rơi nước mắt, không có cha mẹ ở bên người, đi theo nãi nãi đối với y cũng không tốt, các hài tử xung quanh đều mắng y là dã hài tử, không có ai nguyện ý tới gần y.
Sau y dựa vào chính mình trưởng thành, còn có thể thi vào đại học.
Chính là khi nãi nãi khắc nghiệt đi rồi, người thân duy nhất cũng mất, nhưng y cũng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng hôm nay y lại có xúc động muốn rơi lệ.
Tào Hướng Nam lôi kéo tay Kỳ Vãn Phong, nhìn thoáng qua hài tử vẫn đang ghé vài mép giường nhìn y, đối với Kỳ Vãn Phong nói:"Vãn Phong, ta về sau sẽ đối tốt với ngươi cùng hài tử, ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ khá lên.
Ngươi cũng phải hảo hảo chiếu cố bản thân cùng hài tử trong bụng, ngày tháng sinh hoạt của chúng ta nhất định sẽ khá lên."
Kỳ Vãn Phong ngơ ngác mà nhìn phu lang của mình, cậu đã gả cho phu lang nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên phu lang nhìn cậu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy y nói như vậy, có chút ngốc lăng, cậu giật mình nặng nề mà "Ân" một tiếng.
Cậu biết tiền công của phu lang mỗi tháng không ít đều giao cho a mỗ, tiền trong nhà là a mỗ quản, Kỳ Vãn Phong cũng không thể nói được gì, một khi nói ra chính là bất hiếu.
Thẳng đến hôm nay phu lang nằm ở trên giường bệnh chờ tiền đi tìm đại phu, Kỳ Vãn Phong mới biết mượn tiền từ chỗ a mỗ là cỡ nào khó khăn.
Phu lang nhà cậu đối với a mỗ a cha cỡ nào hiếu thuận, đối với cậu cùng nhi tử nhiều năm như vậy đều là thái độ không nóng không lạnh, không nghĩ tới hôm nay phu lang lại nói với cậu những câu như vậy.
"Tứ lang, ta cùng bọn nhỏ chờ ngươi khỏe lên, ngày tháng sinh hoạt của chúng ta cũng sẽ tốt lên." Kỳ Vãn Phong duỗi tay xoa nhẹ đầu hài tử, đem hài tử kéo vài trong ngực ôm, cũng không có so đo khổ sở mấy ngày nay.
Sinh hoạt về sau có phu lang, có hài tử, tất cả mọi người đều hảo, so với bất cứ cái gì đều hảo..