“Bát đệ, tốt nhất chúng ta nên tìm một chỗ trụ lại thôi.” Xuất môn rồi cũng không thể gọi Bát hoàng đệ được, hiện tại vẫn nên giải quyết vấn đề chỗ ở trước đã.
“Ừm, chỉ là bây giờ sẽ còn khách điếm nhận chúng ta sao?” Hiện nạn hạn hán nghiêm trọng như thế, khách điếm phần lớn cũng sẽ không thể tiếp đãi khách nhân đi, đến cuối cùng bản thân còn không có đường sống, còn thời gian mà quản người khác sao.
“A, ta biết có một khách điếm, chưởng quỹ rất tốt có lẽ các ngươi có thể đi thử một lần xem sao, bất quá bởi vì hạn hán nghiêm trọng, vấn đề lương thực chỉ sợ cũng chỉ có thể các ngươi tự mình giải quyết.” Nữ nhân vừa rồi vì báo đáp ân tình của Bắc Ly Nguyệt liền nói cho bọn hắn biết chỗ của khách sạn kia.
“Ừm, đa tạ ngươi, đại ca chúng ta đi thôi. ” Tổng so không có chỗ ở thì tốt hơn nha.
Thật may là khách sạn kia cách nơi này không xa, nếu không sao có thể chịu nổi sức nóng này chứ.
Khách sạn này tên là “Tề Phúc khách điếm”, người trụ lại thưa thớt, có thể nói là không có người khách nào, sinh kế cũng không thể tiếp tục được bao lâu, đều do hạn hán gây nên.
Tiểu nhị vừa nhìn ở cửa có hai quý nhân, vội vàng ra nghênh đón:“Khách quan là từ nơi khác tới sao, đến đến vô trong ngồi, khách quan là đến ở trọ đi, xin lỗi a, vì hạn hán nên vấn đề ăn uống khách quan chỉ có thể tự mình giải quyết.”
“Không sao, thỉnh chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng.”
“Dạ vâng.”
“Đại ca, lương thực chúng ta mang theo nhiều nhất chỉ đủ chúng ta ăn một tháng làm sao bây giờ?” Đúng vậy, hạn hán vẫn chưa ngừng, lương thực cùng nước uống cũng có hạn.
Bắc Ly Tê nhíu chặt chân mày, cũng không có biện pháp.
Lúc này ngoài cửa lại tới một vị khách nhân, đúng lúc nghe được lời của Bắc Ly Nguyệt, liền thuận tiện đi tới:“Nếu hai vị không chê, có thể tới nhà ta, ta có thể bảo đảm các ngươi áo cơm không lo.”
Người này tuấn mỹ tuyệt luân, mặt như được tạc ra ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt có góc có cạnh tuấn mỹ dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn toát lên vẻ phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng lại toát ra tinh quang khiến người không dám xem thường. Mái tóc dày đen nhánh, dưới đôi mày kiếm lại là một đôi mắt hoa đào hẹp dài, đong đầy tình ý, khiến người không cẩn thận sẽ bị luân hãm trong đó. Cái mũi cao ngay thẳng, đôi môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải lúc này lại tràn ra nụ cười làm người choáng váng.
Lại tới một mỹ nam a.
“Vì sao chúng ta phải tin lời ngươi?” Bắc Ly Tê lập tức cảnh giác, người này võ công cao cường cũng không thể xem thường.
“Không bằng các ngươi cùng ta đi xem một chút như thế nào? Lại nói nếu như ta có ác ý cần gì phải hao tổn tâm cơ như thế chứ? ”
Bắc Ly Tê bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng người trước mắt rời đi, dù sao vẫn là có chút hy vọng.
Đi tới “nhà” của nam tử, Bắc Ly Tê rốt cuộc biết thân phận của nam tử này.
“Ngươi là bang chủ Yến Ngọc bang, Yến Ngọc Hàn.” Bắc Ly Tê có chút không dám tin, mình rõ ràng cùng hắn không quen không biết vì sao hắn lại muốn trợ giúp mình?
“A a, Đại hoàng tử không cần nghi ngờ nha, ta chẳng qua là tiện tay giúp ngươi thôi, lại nói đường đường là Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử của Bắc Ly vương triều lại chết đói nơi này, truyền đi cũng không dễ nghe chút nào nha. ” Yến Ngọc Hàn cười cười, quả nhiên là yêu nghiệt cười lên có thể đem hồn người cũng câu đi rồi.
“Hừ, coi như ta thiếu một cái nhân tình.” Tình huống bây giờ cấp bách, không có thời gian cùng hắn so đo, xem ra tình báo của Yến Ngọc Bang cũng không thể xem nhẹ rồi, ngay cả hoàng tử xuất cung giúp giải quyết thiên tai cũng biết nhất thanh nhị sở như thế.(Tác giả:Đột nhiên phát hiện một chuyện, chính là có một vị đại nhân cũng muốn theo tới, tiểu Tuyết trí nhớ không tốt vô tình quên mất hắn, ô ô, mọi người cứ coi như người ta đang ở viện dưỡng lão nghỉ dưỡng nha)
“Ha ha, Đại hoàng tử Bát hoàng tử mời.” Yến Ngọc Hàn thủ thế mời.
Lại nói du ngoạn đến cổ đại một chuyến thật là tốt, lại gặp được nhiều võ lâm cao thủ như vậy. ( Tác giả: tha thứ đứa bé này a, hắn kiếp trước hắn là một đứa nhỏ cuồng tiểu thuyết võ hiệp a)
Xuyên qua bình phong nơi song cửa sổ;ốc đỉnh là những đường cong nhu hòa tao nhã, được trang trí bởi ngói lưu ly cùng tượng đá. Toàn bộ mái nhà như một vương miện xinh đẹp mà nhẹ nhàng linh hoạt. Một chút cũng không giống như nơi gặo hạn.
Ốc đỉnh: nóc, mái nhà lợp ngói.
“Xem ra Yến Ngọc Hàn ngươi cũng rất có mắt thẩm mỹ đấy nhỉ.” Không tệ không tệ, Bắc Ly Nguyệt tán thưởng nói.
“Nơi nào nơi nào, những thứ này đều do thủ hạ của ta sắo xếp cả, Huệ nhi đến đây.”
Chính diện đi tới một nữ tử, nhìn nàng eo nhỏ nhắn như có thể bẻ gãy bước từng bước ngắn, cổ tay trắng tựa lụa mỏng lộ ra. Mắt ngậm xuân thủy đảo mắt gợn sóng, trên đầu tóc búi nghiêng cắm một cây trâm bích ngọc long phượng. Hương kiều ngọc nộn má lúm đồng tiền thanh tú mềm mại tựa đóa hoa, ngón tay như được vót gọt tinh tế đôi môi đỏ thắm, một cái nhăn mày một tiếng cười đủ khiến người tâm động.
Thơm tho trắng mềm (như bánh bao, sẵn sàng bị xé ra ăn)
“Đại hoàng tử Bát hoàng tử hảo, ta gọi Thiên Giai Tuệ, là người thiết kế nơi này, các ngươi cũng có thể gọi ta Huệ nhi nga.” Thiên Giai Tuệ thoạt nhìn hết sức bướng bỉnh, làm người tưởng tượng không ra nàng là một kiến trúc sư.
“Ngươi khỏe, ngạch, Huệ nhi.” Bắc Ly Nguyệt dẫn đầu chào hỏi Thiên Giai Tuệ.
“Ngươi khỏe.” Bắc Ly Tê trái ngược, cũng tương đối lãnh đạm hơn.
“Đại hoàng tử quá lạnh lùng mà, không thể cười một cái được sao chứ? Tới cười một cái.” Thiên Giai Tuệ vừa nói ra liền chọc giận Bắc Ly Tê.
Yến Ngọc Hàn thấy Bắc Ly Tê tức giận, vội vàng dập lửa:”Huệ nhi lui ra, Đại hoàng tử, thật sự ngượng ngùng, Huệ nhi nàng trời sinh tính tình bất hảo, thỉnh không cần để ý.”
“Được rồi, vậy ta trước hết lui xuống, có chuyện gì cứ hỏi ta nga. ” Thiên Giai Tuệ vừa chạy nhảy vừa rời đi.