Nam tử thừa dịp lúc Hối không hề phòng bị, tiến công!!!!
“Ân.. Ân... Buông.. Chủ tử.” Hối bị hôn đến không thở nổi, muốn đẩy ra nam tử nhưng mình bây giờ căn bản chính là tay trói gà không chặt.
Thời gian từng chút một trôi qua, vì vậy nam tử rất ‘Hảo tâm’ mà thả Hối ra, “Đồ ngốc, không biết lúc hôn môi phải thở sao? Không biết mà nói không sao, ta chậm rãi dạy ngươi.” ( Tiểu Tuyết: Muốn viết tiếp nhưng lại rất e ngại.... Cắn khăn..)
Hối xấu hổ đỏ mặt, hắn cảm giác được XX của nam tử dán chặt hạ thân của hắn, lúc hắn muốn cùng nam tử kéo ra chút khoảng cách, nhưng làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho nam tử muốn XX…
“Ha ha, xem ra Hối rất nóng vội nha.” Nam tử trông thấy Hối ‘Nhiệt tình’ như thế liền tùy tiện trên người Hối gặm mấy ngụm, bắt đầu khai mở món ăn này.
Ngón tay của nam tử tiến vào XXXXXX ( Tiểu Tuyết: Không ghi được, mọi người tự hiểu được rồi.), “Ân... A…... Đừng.. Nhanh.. Rút.”
“Xem ra đã có thể rồi nha, ta đây liền không khách khí.” Nam tử đem XX… ( Tiểu Tuyết: Có thể sẽ có chút nhanh, quá trình mọi người từ từ suy diễn a, ta rất sợ hãi....)
“Đừng, a!!!!” Hối kêu to.
Không lâu trong phòng tiếng rên rỉ thống khổ biến thành tiếng rên rỉ đầy khoái hoạt…
( Tiểu Tuyết: Rất sợ đó, về sau vẫn là viết H ít cho đỡ sợ.)
Màn ảnh chuyển đổi…...
Đoàn người Bắc Ly Nguyệt lúc này đã trên đường hồi trở lại Hoàng Cung rồi.
“Không nghĩ tới, Nguyệt, ngươi lại là hoàng tử, mà…” Liễu Tổ Huy vừa nghĩ tới chính mình đắc tội Hoàng đế, trong lòng vẫn là có chút sợ, vậy mà cùng Hoàng Thượng cướp người cũng thật sự là mật đủ lớn. ( Liễu Tổ Huy: Bởi vì, bởi vì, người ta không biết hắn là Hoàng Thượng nha. Tiểu Tuyết: bán manh cái gì a.)
Bắc Ly Mạc cũng khinh thường cùng hắn so đo, tuy nhiên người chọc hắn dù sao vẫn là con dân của hắn, hắn phải hảo hảo đối đãi.
“Cảm ơn Phụ hoàng.”
“Cám ơn ta cái gì, ta lại làm cái gì sao?” Bắc Ly Mạc biết rõ còn cố hỏi.
“Không nghĩ tới Phụ hoàng vậy mà sẽ đáp ứng để cho hắn đồng hành.” ( Tiểu Tuyết: Cái này dường như nói.... Bắc Ly Mạc: Ta là hạng người như vậy sao? Đối với con dân của ta đương nhiên là phải hảo hảo đối đãi, bằng không thì uy vọng như thế nào thành lập được. Liễu Tổ Huy: Đáng ghét, gia đây mới không muốn làm con dân của ngươi, gia muốn làm ngươi đấy… Bắc Ly Nguyệt: Liễu Tổ Huy ngươi chán sống đúng không? Tiểu Tuyết: Người đàn bà chanh chua, sớm có một ngày ngươi Mạc Mạc sẽ rời đi ngươi đấy. Bắc Ly Nguyệt: Mạc Mạc là ngươi có thể gọi đấy sao? Khiêu mi)
Bắc Ly Mạc tiếp tục xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bắc Ly Nguyệt cùng với Liễu Tổ Huy hàn huyên, “Huy, nhà ngươi rất có tiền sao?” Tựa hồ như là con nhà giàu.
“Cũng không tính là gì, gia phụ là một gã thương nhân, chỉ là so với dân chúng bình thường trong nhà giàu có hơn thôi.” Cái kia so ra mà vượt ngươi cái này hoàng tử a, đương nhiên những lời này vẫn là không nói ra.
“Không được cùng hắn nói chuyện.” Không phải rất khoan dung sao? ( Bắc Ly Mạc: Nha, ngẫu nhiên ngoại lệ một lần.)
Bắc Ly Nguyệt đáp lại Bắc Ly Mạc một cái trợn mắt, tại sao? Chỉ nói thôi mà.
“Nương tử, hôn một cái.” Ngoài xe ngựa, Dạ Vệ Khiêm lại cùng tiểu nương tử của hắn chơi trò hôn môi rồi.
“Cút ngay.” Dạ vẫn đáp lại như thế.
“Không việc gì đâu, đến một cái nha.” Nói xong muốn thân lên rồi.
Kết quả đầu bị nện, quay người nhìn xem là ai, liền nhìn thấy vẻ mặt ‘Người vô tội’ của Yến Ngọc Hàn.
“Ai nha, không cẩn thận trượt một cái, ngươi không sao chớ?” Yến Ngọc Hàn đã sớm xem đến không thoải mái rồi, vẻ mặt nhìn như heo.
Dạ Vệ Khiêm lập tức hỏa khí bốc lên, nhưng vẫn là bị ngăn trở, “Đại ca, xin thương xót, đây là chủ tử của ta, ngài bớt giận, ngài bớt giận.” Thiên Giai Tuệ hộ chủ rất tốt, Yến Ngọc Hàn thật cao hứng, xem ra cái thùng cơm này không có nuôi không.
“Hừ, lần này nể mặt mũi tiểu muội tha cho ngươi, lần sau, hừ hừ.”
Vì vậy mọi người cứ như vậy thật vui vẻ về tới Hoàng Cung, nha, khả năng có chút không vui a.