Dị Thú - Tình Nam

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Từ từ, về trước đi.” Mèo nói.

“Nga.” Sử dụng bùa truyền tống trở về, Băng Băng lập tức la lên quang quác, “A a, tôi nhìn thấy thần tiên rồi!”

“Không phải thần tiên, là đồng bọn mới của chúng ta.” Mèo cho hắn một cái thúc bằng khuỷa tay, “Đây là Song Sinh, Song của có đôi có cặp, rất đẹp rất đáng yêu đi. Song Song, đây là Băng Băng, kỵ sĩ không ngựa trong đoàn chúng ta.”

“Xin chào, anh là Băng Băng, em thật xinh đẹp, so với Sinh Sinh còn đáng yêu hơn, em có đối tượng chưa, chính là… cái kia, em có người yêu chưa? Làm sao bây giờ, hình như anh nhất kiến chung tình rồi.” Nói năng lộn xộn, một bên còn kích động cầm tay Sinh Sinh, nhu a nhu, mở to mắt sỗ sàng.”Trời ạ, tay em mềm quá đi.”

||| Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Băng Băng lại háo sắc như thế.

Lão đại đem cái tay đang sỗ sàng của Băng Băng đẩy ra, thản nhiên nói: “Đi xem Sinh Sinh đang làm gì đi, không có việc gì thì cùng Song Song làm quen một chút.”

“A…” Còn chưa kịp nói hết, trơ mắt nhìn người Băng Băng nhạt dần nhạt dần cho đến khi biến mất.

“Làm sao vậy?” Mặc Điện phát hiện phản ứng của cậu có chút kỳ lạ, Sinh Sinh vội vàng xua tay.

“Aha, không có việc gì. Không! Có việc, ngoài hiện thực có người đang gọi em, em phải ra một chút!” Nhanh chóng logout, biến trở về bộ dáng nhóc tỳ, vừa vặn nghe được tiếng đập cửa, “Đến đây đến đây.” Thật là, hại cậu chơi chưa đã…. A, hơi thở ngoài cửa không phải của Băng Băng, trong nhà có khách à?

Mở cửa, ngoài cửa là một nam nhân trung niên cao tráng, trước kia chưa từng thấy qua.

“Xin chào, là khách nhân sao?” Sương Sinh lễ phép cười chào hỏi, bỗng nhiên biến sắc, chợt trốn sang một bên tránh lưỡi dao bỗng nhiên xuất hiện, người nọ ám sát không thành, tay vừa chuyển lại đâm tới. Ngón tay nhanh chóng vẽ một đường, dựng thẳng lá chắn phòng ngự lên, chủy thủ đâm vào trên lá chắn thoáng chốc vỡ nát, ngay sau đó Sương Sinh đá một cước đem người nọ gạt ngã, nhảy lên trên người hắn hung hăng giẫm mấy cước, tiếp đến chạy ra tìm Băng Băng, may mắn là Băng Băng không bị thương gì, chỉ là bị ngất xỉu trên mặt đất. Hai tay Sương Sinh vuốt thái dương Băng Băng, lòng bàn tay ẩn ẩn lóe nhũ bạch quang, chữa trị cho hắn.

“Oa a, sao lại thế này?” Băng Băng ôm đầu cau mày tỉnh lại.

“Không biết, cậu có quen biết người này không?” Sương Sinh đem nam nhân đánh lén kia kéo lại.

“Đương nhiên quen, lão tử vừa mới out game ra khỏi cửa phòng, chính là hắn đem tôi đánh ngất xỉu!!” Thần sắc Băng Băng dữ tợn.

“Trước kia có quen không? Cậu là không phải làm chuyện gì có lỗi với người ta chứ? Hắn tìm tới cửa trả thù?”

“Không thù không oán. Tôi cũng không phải phần tử hiếu chiến cũng không phải người có năng lực đặc thù gì, sao có thể làm chuyện có lỗi với người khác?” Băng Băng bỗng nhiên vỗ đầu một cái, oán hận kêu to, “Tôi biết, fuck, cái con rùa dê kia để lộ bí mật, đem chuyện tôi có ích cốc hoàn lộ ra ngoài!”

“A?”

“Người bình thường không nên có thứ như ích cốc hoàn này, tôi chẳng những có, còn bán vài viên, chỉ cần là người đều sẽ cảm nhận được có vấn đề, nhất định là người trung gian kia tiết lộ bí mật nên mới khiến người kia tới, tao fuck!” Nói xong lại oán hận đá người nằm trên mặt đất.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Chuyển nhà, trốn, trốn càng xa càng tốt, không thể để bọn họ phát hiện ra cậu.”

“Vì cái gì? Bọn họ không thể tổn hại đến tôi được.”

“Cậu không biết đánh, năng lực của cậu rất cao, nhưng chỉ giới hạn trong khôi phục cùng phòng ngự, dù thế nào, cũng không chịu nổi nhiều người, vạn nhất hắn có rất nhiều đồng lõa thì làm sao bây giờ? Chỉ có thể trốn!” Băng Băng vèo một cái đứng lên, kéo tay Sương Sinh vào phòng ngủ, “Mau thu dọn đồ đạc.”

“Nga…” Có chút không rõ, nhưng cũng biết hiện tại rất nguy hiểm, phải lập tức rời đi.”A, khoang thuyền trò chơi không mang theo sao?” Băng Băng chỉ lấy chút quần áo tiền tài cùng đồ ăn.

“Đã là khi nào rồi còn muốn chơi.” Băng Băng tức giận đến nổi mắt trợn trắng, “Khoang thuyền trò chơi bỏ đi, không dễ mang, về sau yên ổn xuống mua lại là được. Cậu có thể ẩn thân hay không? Hoặc là nháy mắt di động và vân vân, mang bọn mình lập tức rời khỏi nơi này?”

“Tôi có thủ thuật che mắt, so với ẩn thân cũng kém không nhiều lắm, chỉ cần không đụng tới sinh vật sẽ không sẽ bị phát hiện, nháy mắt di động thì không có.”

“Hảo, thủ thuật che mắt cũng được, chúng ta đi cẩn thận một chút hẳn là không có việc gì. Nhanh nhanh!” Băng Băng có vẻ rất rối ren, đi tới đi lui.

“Ác…” Thi triển thủ thuật che mắt, đi ra khỏi phòng, thực lưu luyến mà quay đầu lại nhìn khoang thuyền trò chơi một cái.

Cậu còn chưa chơi đã đã không thể không rời đi, thật luyến tiếc, luyến tiếc lão đại, luyến tiếc tiếng huyên náo của Mèo cùng đồ ăn của Gia Lam, còn có luôn không nói lời nào Thập Ngạn đầu chổi cùng Ngân Tích tóc lửa đỏ.

Còn có con đại lang không lễ phép kia.

Bị lôi kéo chạy, bỉu môi trong tâm nhớ kỹ mọi người trong trò chơi, ai thán mình mới ra lại Tân Thủ Thôn không bao lâu, mới nhận thức vài vị mỹ nam tử, đã bị bắt chia lìa. Băng Băng quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt Sương Sinh nhăn đến giống như bị bắt uống nước đắng.

“Đừng như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt vĩnh viễn không gặp, khổ cái gì.”

“Hừ…”

“Ngoan a, chờ rời khỏi nơi này, không ai tìm được, tôi lập tức mua khoang thuyền trò chơi cho cậu được không?” Hống đứa bé hống đến không chú ý trái phải bên cạnh, thiếu chút nữa đụng phải người, “Oa a, hô ── thiếu chút nữa.” Chỉ thấy người thiếu chút nữa bị đụng nhìn trái nhìn phải, sờ sờ đầu, tựa hồ cảm giác được cái gì đó.

“Suỵt… Nói chuyện nhỏ giọng chút, bằng không sẽ bị người khác nghe được.”

“Ác. Cậu cũng thiệt là, sao chỉ biết chút pháp thuật phụ trợ khôi phục, cũng không có thích hợp để trốn chạy, đánh nhau sao?”

“Có a, có thể thích hợp trốn chạy hơn, nhưng nói sẽ có tiếng động.”

“Dùng chạy trốn nhanh không?”

“Không mau, nhưng là tuyệt đối không tính chậm, cưỡi mây đạp gió.”

“Bay lên trời?”

“Ân.”

“Hảo, dùng cái này đi!” Dù sao so với việc trên đường có người đến người đi, cũng nguy hiểm.

Vừa mới nói xong, một trận sương trắng từ đất bằng phẳng dâng lên, vây quanh lấy hai người, Nhan Thế Băng cảm thấy mình đang bay vút lên, tóc bị gió thổi làm lay động, trong mắt đều là sương trắng mờ mịt.

“Sinh Sinh, cậu ở đâu?”

“Ngay tại phía sau cậu.”

Nhan Thế Băng vừa quay đầu, nhìn đến gương mặt nhỏ xinh của Sinh Sôi, cười nói: “Cảm giác còn rất thích, giống như đang dẫm trên bông, sẽ không giẫm bẩn đi?” Nâng một chân lên nhìn xem có dâu hài mình để lại không, lại chỉ thấy được mây trắng trắng noãn.

Là mây sao? Mây không phải như thế mà?

“Sẽ không. Đây không phải là mây, là pháp khí của tôi huyễn hóa ra tới.” Sương Sinh ngả người ra sau, nằm xuống pháp khí do cậu biến ảo ra, lăn vài dòng, “Tôi cho nó gọi là ‘Vụ’.”

“…”

Sương Sinh lại lăn vài cái, thở dài một hơi, “Khi nào thì mới yên ổn a ──” Cậu đã bắt đầu tưởng niệm con suất lang cùng lão đại khốc khốc kia rồi.

“Vừa mới chạy ra cậu đã nghĩ yên ổn rồi a.” Nhan Thế Băng trợn trắng mắt.

“Ô…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio