CHƯƠNG
Đi tới chợ phụ cận Thu Nhi liền mang đứa nhỏ xuống xe, hắn muốn mua một ít đồ chơi dỗ trẻ. Đi vào chợ quả nhiên Hoan Nhi không khóc nữa. Từ khi nó chào đời tới nay chưa từng tới một nơi náo nhiệt như thế, một nơi đầy đầy những đồ chơi mới mẻ! Tiểu Hoan Nhi hưng phấn chạy qua chạy lại, ba tuổi nó đi đứng còn chưa linh hoạt, bùm một cái ngã sấp xuống cũng không để ý, lại đứng lên chạy tiếp!
Thu Nhi mua cho đứa nhỏ nào là mứt quả, nào là điểm tâm, mặt nhân, bất đảo ông, trống bỏi, chong chóng…Đứa nhỏ thích gì hắn đều mua, cơ hồ dùng hết tiền tiêu vặt hàng tháng. Thu Nhi xách theo bao lớn bao nhỏ trở về Tướng quân phủ. Người trong phủ đều kì quái nhìn hai người thầm nghị luận.
Trở lại phòng ngủ chính mình, Thu Nhi dặn Hoan Nhi gọi lão làm vườn là gia gia, lão làm vườn hỏi đứa nhỏ này làm sao đến, Thu Nhi nói đứa nhỏ này là của mình. Lão làm vườn kì quái đánh giá một chút Thu Nhi, không nói tiếng nào liền đi mất.
Đến buổi tối, các loại hiếm lạ tiểu ngoạn ý cũng hống không được Hoan Nhi, nó khóc lóc liên hồi, muốn về nhà, muốn đi tìm Tiểu Đông Tử.
Thu Nhi kiên nhẫn dỗ nó, nói sau này, đây chính là tân gia, còn hắn chính là phụ thân, sẽ đối nó tốt hơn cả Tiểu Đông Tử. Hoan Nhi chỉ có ba tuổi, làm sao hiểu được nhiều như thế. Hoàn cảnh lạ lẫm khiến nó thực sợ hãi, nó thầm nghĩ muốn trở lại chỗ quen thuộc của chính mình.
Đứa nhỏ không ngừng khóc nháo khiến Thu Nhi cảm thấy vừa lo lắng lại thực có lỗi, đứa nhỏ chắc chắn đã quấy rầy tới lão làm vườn nghỉ ngơi. Thu Nhi tới bên lão làm vườn giải thích, lão liền thu hồi ánh mắt đang ngắm nghía trăng rằm, không sao cả ừ một tiếng, ánh mắt lại sâu kín thả rong tới chốn nào.
Đêm đã khuya, đứa nhỏ khóc mệt liền ngủ. Toàn bộ căn phòng lại khôi phục im lặng như xưa, Thu Nhi cũng tĩnh lòng lại ngắm nhìn đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu của chính mình.
Buổi sáng hắn mang đứa nhỏ xuất cung, rồi sau đó lại dỗ đứa nhỏ cao hứng, tròn một ngày hắn cũng chưa hảo hảo nhìn kĩ Hoan Nhi. Đứa nhỏ này khi sinh ra liền có vẻ giống bệ hạ, hiện tại trưởng thành, đường nét rõ rệt lại càng giống hơn. Thu Nhi vạn phần tiếc nuối, nếu Hoan Nhi có thể giống hắn một chút thật là tốt biết mấy!.
Xem đủ khuôn mặt, Thu Nhi lại sờ sờ tới cánh tay cùng đôi chân Hoan Nhi. Trên người đứa nhỏ tuy rằng đơn bạc nhưng cũng coi như cứng cáp, chỉ cần không giống mình điểm này Thu Nhi liền vừa lòng. Tóc đứa nhỏ cũng thực đen bóng, này giống chính mình, cứ nhìn hắn thường xuyên không thể ăn cơm, thế nhưng tóc vẫn vừa dài vừa bóng.
Bất tri bất giác đêm dài đã sáng, Thu Nhi mất ngủ một đêm, đứa nhỏ của mình xem bao nhiêu cũng không đủ, tay đứa nhỏ vì cái gì đáng yêu như vậy, miệng đứa nhỏ vì cái gì bé xíu lại chọc người yêu thích như thế…
Ban ngày, Thu Nhi phải mang theo Hoan Nhi làm việc. Lão làm vườn đối đứa nhỏ rất tốt, còn hái trái trên cây cấp Hoan Nhi ăn. Người trong phủ không thích Thu Nhi, nhưng đối với đứa nhỏ đáng yêu vẫn không cách nào chống cự, chốc lát lại đưa nó quả táo, chốc lát lại nhét nó quả lên.
Cuộc sống nơi tướng quân phủ náo nhiệt hơn nhiều so với trong cung, Hoan Nhi rất nhanh liền thích nơi này, cả ngày đi phía sau Thu Nhi, phụ thân ơi phụ thân ời. Tiểu hài tử tâm tư thực đơn thuần, chỉ cần ngươi đối xử với nó tốt, nó tự nhiên sẽ yêu mến ngươi.
Tướng quân phủ gần đây luôn ở trong cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt. Hoàng đế đã chính thức ban chỉ, thất công chúa hai tháng sau sẽ trở thành tướng quân phu nhân. Toàn bộ tướng quân phủ đều vì nghênh đón vị kim chi ngọc diệp này mà cố gắng. Phòng ốc một lần nữa được sơn tước, dụng cụ gia đình cũng được thay mới, hoa viên cũng được để ý chăm tỉa, mọi người đều chạy đôn chạy đáo vắt chân lên trời.
Chuyện thú vị nhiều hơn, Hoan Nhi mỗi ngày đều nơi nơi chạy tán loạn. Thu Nhi mới đầu đều sợ nó gặp rắc rối, sau thấy đại gia đều đối với Hoan Nhi rất tốt nên cũng mang nó theo, dù sao chính mình cũng bộn bề nhiều việc! Hôn lễ tướng quân cần chậu hồng mẫu đơn kiều diễm, mỗi ngày hắn đều phải theo lão làm vườn điều chỉnh hoa kỳ, hơn nữa, cũng có một vài chỗ trong hoa viên cần sửa sang lại.
Hết đứa nhỏ lại đến công việc, Thu Nhi dần dần lực bất tòng tâm, thường thường đến giữa trưa liền mệt mỏi, thắt lưng cùng xương sống cũng đau nhừ, đôi khi còn suyễn khí khó thở. Hiện tại mọi người đều đang huy động mọi nguồn nhân lực, Thu Nhi lo lắng cho mình thể lực không đủ duy trì, liền tới chỗ Yến thái y cắt chút bổ dược kiện thân.
Yến thái y bắt mạch cho Thu Nhi, thế nào lại bắt ra hỉ mạch!.
.