Di Thu

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Đổng Quang đế vừa đi, Tiểu Đông Tử liền vội vàng chạy tới bên người Thu Nhi, sau tấm màn trướng là cảnh Thu Nhi tóc tai tán loạn nằm nghiêng trên sàng đan hoa lệ. Tiểu Đông Tử nhẹ nhàng lay động chủ tử, chỉ thấy Thu Nhi thấp giọng khẽ nhăn mi: “Đừng bính ta, đau!”.

Tình trạng này Tiểu Đông Tử dù đã quen từ lâu vẫn không khỏi đau xót, lập tức thật cẩn thận đắp lại chăn cho Thu Nhi. Giữ nguyên một loại tư thế, đợi cho thân mình chết lặng tự nhiên sẽ không cảm nhận được đau đớn. Tuy rằng ngày hôm sau khẳng định càng thêm khó chịu, thế nhưng nếu hiện tại tiếp tục ép buộc, thân mình Thu Nhi chắc chắn không thể chống đỡ.

Tờ mờ sáng hôm sau, Tiểu Đông Tử đã thức dậy chuẩn bị nấu nước cùng tiên dược. Mỗi lần Thu Nhi bị lâm hạnh đều là hắn chăm sóc Thu Nhi, nấu tiên dược đổ vào bồn, giúp Thu Nhi phao dược tắm.

Hôm nay Yến thái y cũng tới xem mạch từ sớm, lại bỏ thêm vào nước tắm vài vị dược. Tất cả đã chuẩn bị xong, Yến thái y và Tiểu Đông Tử cùng nhau hợp sức cẩn thận nâng Thu Nhi tiến vào thủy bồn.

Vết thương bị cọ sát, cảm giác đau trên cơ thể bắt đầu tán loạn lan truyền khắp toàn thân. Thu Nhi thống khổ, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhúm, làm sao còn nhìn ra biểu hiện ngọt ngào khi phục vụ bệ hạ tối hôm qua.

Bồn tắm đem hắn ngập trong dược thủy ấm áp, cũng không thể rửa trôi hết mọi bệnh trạng trên người hắn. Hắn chỉ cảm thấy bụng mình trụy trướng vô cùng, phía dưới ngoài đau đớn cũng chỉ còn lại đau đớn bất tận.

Yến thái y sắn cao tay áo, đưa tay với vào trong bồn nước, từng vòng từng vòng vuốt ve cực đại bụng, chỉ khi đứa nhỏ im lặng Thu Nhi mới có thể thoải mái.

Trước đây Thu Nhi đã từng có dấu hiệu sinh non, chính là đứa nhỏ làm ầm ĩ một hồi cũng không thấy thai vị xuống phía dưới.

Yến thái y cố gắng tập trung vào công việc mà không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Thu Nhi, bộ dáng khó chịu thật sự làm cho lão vừa đau xót vừa lo lắng.

Trước đây Thu Nhi vốn tiến cung làm thái giám. Nếu như lúc ấy thuận lợi tịnh thân, đứa nhỏ này không chừng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều!

Thời điểm mới gặp Thu Nhi, Yến thái y cảm thấy đứa nhỏ đáng yêu này thực may mắn, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất có thể bảo trì được bộ dáng nam nhân. Còn bây giờ, hắn tuyệt đối không bao giờ suy nghĩ như thế nữa. Làm thái giám chí ít cũng được tự do làm những gì mình muốn, còn như Thu Nhi lại bị tra tấn thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, cả ngày không khác gì chịu tội.

“Thu Nhi, bệ hạ không ở đây, không thoải mái thì cứ hô lên!” Yến thái y hiền từ ôn hòa nói.

Thanh âm mỏng manh của Thu Nhi vang lên đáp lại, Yến thái y nghe xong thiếu chút nữa liền bật khóc: “Thái y, ta đến khí lực để hô lên cũng không còn!”.

“Nhẫn nhẫn! Một lát nữa là ổn thôi!” Yến thái y tâm nhuyễn thành ma hoa, những lời nói quen thuộc này như một loại chú niệm hắn nói với Thu Nhi, cũng là lời cầu mong tự trong tâm hắn nói với chính mình.

Sau khi phao dược khá lâu Thu Nhi mới được nâng trở về giường. Thân mình hắn thoải mái hơn chút ít liền chủ động nhờ Tiểu Đông Tử tới Ngự thiện phòng lấy chút cháo mạch nha.

Tiểu Đông Tử đi, trong phòng còn lại hai người, Yến thái y và Thu Nhi. Yến thái y cảm thấy hôm nay Thu Nhi đặc biệt có tinh thần, lại hỏi: “Thu Nhi, ngươi có chuyện gì tốt phải không?”.

Thu Nhi ngượng ngùng, cúi đầu cười thẹn: “Tôi hôm qua Thu Nhi lớn mật hỏi bệ hạ, ta hỏi người có thích Thu Nhi không, bệ hạ trả lời thích. Thu Nhi không cầu bệ hạ trân trọng Thu Nhi giống như các nương nương, chỉ cần người hơi chút thích thích là tốt rồi!”. Thu Nhi quay đầu về phía Thái y, tiếp tục nói: “Thái y, Thu Nhi tuy là đồ chơi, nhưng không phải đồ đầu gỗ, mấy năm nay đã chịu bao nhiêu hành hạ Thái y là người rõ ràng nhất. Án tử hình của một nam sủng bị người đời phỉ nhổ là khi tuổi. Tới nay Thu Nhi chưa từng gặp nam sủng nào vượt quá tuổi mà chưa bị bệ hạ vứt đi. Hiện tại thân mình Thu Nhi tuy rằng thống khổ, nhưng nếu nhờ đứa nhỏ này mà Thu Nhi vẫn có thể sống sót, kia chứng minh rằng trong lòng bệ hạ có Thu Nhi. Bởi vậy, Thu Nhi dù có phải chịu bao nhiêu hành hạ cũng đều đáng giá!”.

“Vậy là tốt rồi! Quá tốt rồi, Thu Nhi! Bệ hạ không phải hôn quân!” Thu Nhi tâm như gương sáng, Yến thái y đã sớm biết, đây cũng chính là lí do hắn có thể ở bên bệ hạ năm mà những người khác không thể. Nhóm nam sủng vừa khóc vừa nháo không chịu nhận dạy dỗ trước kia, không một người nào có kết cục tốt. Những điều này Thu Nhi đều biết, cho nên vô luận thống khổ như thế nào hắn đều cắn răng chịu đựng. Thu Nhi hiểu lối ra duy nhất dành cho bản thân chính là làm cho tâm bệ hạ thật sự mê luyến chính mình, dù chỉ có một tia hi vọng cũng phải cố gắng hết sức.

Thực may mắn rằng đêm sau đó Hoàng Thượng không tới, nhưng sau nhiều đêm mà Hoàng Thượng vẫn không tới lại là bất hạnh.

Tuy rằng chưa từng ra khỏi Thanh Tú cư, nhưng từ những gì lóe lên trong ánh mắt Thu Nhi cũng đủ để Tiểu Đông Tử hiểu, Hoàng Thượng có tân nam sủng, hơn nữa thực sủng ái hắn. Thu Nhi cũng không quá lo lắng. Mười năm qua bệ hạ cũng từng có vô số nam sủng, nhưng cuối cùng rồi cũng đều về bên hắn.

Dù cho thực sự phải lo lắng, Thu Nhi cũng sẽ không rảnh đi lo. Hoàng ân khó dò, vận mệnh của hắn ngay từ đầu đã nằm trong tay bệ hạ.

Nội tâm dày vò càng làm cho thân thể sắp sanh thêm thống khổ, bụng hắn mỗi ngày đều đau thượng vài canh giờ. Mới đầu Yến thái y nghĩ hắn sẽ sinh, thế nhưng chờ qua vài ngày chỉ thấy bụng hắn trướng đau, ngoài ra không có gì thay đổi.

End ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio