CHƯƠNG
Tướng quân thở hắt. Thật may mắn Thu Nhi không xảy ra chuyện gì. Hiện tại hắn không muốn nói tiếp, liền đánh gãy lời lải nhải của Tống Bảo, nói rằng bản thân muốn yên lặng một lúc. Tống Bảo vừa ta khỏi phòng tướng quân liền trực tiếp tới chỗ công chúa. Hắn cũng không rõ tướng quân đến tột cùng đã đi nơi nào, cũng không biết rốt cuộc chuyện này với Tống Lâm có quan hệ ra sao, điều duy nhất hắn có thể xác định là, hắn cần dùng Tống Lâm để xua tan bất mãn trong lòng công chúa.
Tống Bảo gõ cửa phòng công chúa, làm lễ một lượt rồi nói: “Công chúa điện hạ, lão nô có việc cần bẩm báo với người”. Công chúa ý bảo hắn nói tiếp. “Lão nô vừa tìm hiểu xem thiếu gia nhiều ngày nay đã đi đâu. Quả nhiên sự tình không hề nghiêm trọng như công chúa đã tưởng tượng!”.
Công chúa lập tức hưng phấn, ngồi thẳng lưng, nói: “Vậy ư? Bản cung muốn nghe tường tận!”.
“Người còn nhớ mấy ngày trước tướng quân đã nhận một phong thư xin giúp đỡ hay không, là của một hạ nhân từng làm trong phủ viết!” Công chúa gật đầu, Tống Bảo tiếp tục nói: “Người này tên là Tống Lâm, vốn là thị đồng, từ nhỏ đã theo hầu hạ thiếu gia, ở trên chiến trường còn từng cứu thiếu gia một lần. Lần này hắn muốn thoát ly để lập gia, thiếu gia không nói nhiều liền lập tức đồng ý, ngay cả phí chuộc thân cũng không cần. Trước đó vài ngày vợ hắn nhiễm phải bệnh lạ không có tiền chữa trị, đành phải nhờ tướng quân giúp đỡ!”.
Tống Bảo đánh mắt nhìn công chúa, nói tiếp: “Lời nói mà người muốn lão nô thông tri lão nô vẫn chưa nói, lão nô nghĩ qua mấy ngày nữa, chờ thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt mới bẩm báo với ngài!”.
“Không cần nói với chàng, cũng là do bản cung hiểu lầm, quản gia ngươi lui xuống đi!” Công chúa đôi môi khẽ mở, nói ra lời nói Tống Bảo muốn nghe nhất. Tống Bảo cảm thấy mỹ mãn, chắp tay thi lễ xong liền xuất môn. Thế nhưng, hắn còn chưa đi được hai bước đã có một gã tiểu tư chạy tới thông báo, tướng quân không nói hai lời đã lại xuất môn. Tống Bảo gấp đến độ dậm chân vỗ ngực, thầm nghĩ không biết phen này hắn phải xử lí như thế nào mới phải.
Thời điểm tướng quân mở cửa đột nhiên hắt xì một cái. Hắn nghĩ thầm, Thái y ngài đừng mắng, không phải ta đã trở lại rồi sao! Thế nhưng khi vào phòng, hắn không thấy Thái y, Thu Nhi thì vẫn đang nằm trong bồn tắm, chỉ có Vũ Thư đang ghé vào cạnh bàn ngủ. Tướng quân kề sát lại nhìn người trước mặt. Sắc mặt Thu Nhi vẫn trắng bệch như trước, thật không hiểu bao nhiêu thứ dược liệu trân quý đã thấm đi nơi nào.
Tướng quân thật cẩn thận ngắm nhìn từng đường nét của Thu Nhi. Bộ dáng người này thực sự là đẹp lắm, cái mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng, nếu đôi mắt này có thể mở to, lại thêm chút thần thái say lòng…Tướng quân thật không thể không bội phục nhãn lực hiếm có của vị công công đã từng tuyển Thu Nhi làm nam sủng trước kia!
Trong khi tướng quân vẫn còn đang hoài tưởng hết lần này tới lần khác thì Thu Nhi bắt đầu run rẩy, dược dục bồn khe khẽ rung động. Tướng quân vội nhấc nắp bồn tắm lên, giữ chặt thân thể Thu Nhi, hô lớn gọi Vũ Thư.
Vũ Thư lập tức tỉnh táo lại, dùng bố khắn nhét vào miệng Thu Nhi, sau đó cùng tướng quân đè lại thân thể hắn. Thân thể Thu Nhi như đèn lay trước gió, thân mình mảnh khảnh giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào, sắc mặt cũng bắt đầu xám ngoét. Tướng quân không đành lòng nên định cầm lấy bố khăn trong miệng hắn lấy ra. Thấy thế, Vũ Thư lập tức ngăn cản tướng quân và giải thích, họa may Thu Nhi cắn phải đầu lưỡi, vậy hết thảy cố gắng cứu về một mạng cho hắn sẽ đều vô nghĩa.
Giằng co trong nhiều ngày, dược nghiện trong người Thu Nhi cuối cùng cũng giảm đi không ít, lần này chưa hết bao lâu đã bình ổn trở lại. Vũ Thư cho Thu Nhi ăn chút dưỡng thân dược, sau đó chậm rãi xoa bóp thân thể Thu Nhi. Tướng quân ôm Thu Nhi, bị thân mình trơ xương của người kia chạm vào khiến hắn đau lòng, hắn vội hỏi Vũ Thư: “Vũ thái y, Di Thu gầy như thế sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”.
“Sao có thể không có vấn đề gì! Nếu như Thu Nhi không tỉnh dậy sau vài ngày nữa, chỉ sợ cũng dầu hết đèn tắt. Tính ra Thu Nhi mới hơn tuổi, thế nhưng mạch tượng lại tựa như người ngoài . Một con người bị ép buộc ra sao mới có thể biến thành như vậy! Cũng khó trách lúc trước sư phó không tính cứu hắn. Cho dù ngài có dùng những dược liệu trân quý nhất, hiện tại cũng chưa dám chắc sinh tử thế nào. Tương lai cho dù hắn tỉnh lại đi nữa, có thể khôi phục được đến đâu cũng đều như muối bỏ biển.”
Khiến sinh mệnh một con người từ mãnh liệt sức sống của tuổi trẻ tra tấn thành một lão già bỏ đi, kẻ đầu sỏ gây ra tất thảy chính là hắn và Hoàng thượng, hãm hại Thu Nhi ra nông nỗi này có một nửa của hắn, nửa kia chính là phần của bậc cửu ngũ chí tôn. Lúc này, trong lòng tướng quân chợt có chút hâm mộ Hoàng thượng. Hoàng thượng có thể đóng băng trái tim mình, bất chấp mười năm tình cảm mà buông bỏ Di Thu, lãng quên một đoạn tình, thế nhưng chính mình lại không thể. Tướng quân thậm chí tự giễu suy nghĩ này, có lẽ sở dĩ nhờ điều đó mà Hoàng Thượng trở thành bậc đế vương, còn hắn chỉ có thể mãi mãi làm thần tử.
.