CHƯƠNG
Hu hu…đã cố để post kịp vào ngày //
T^T…………………………..
.
.
Công chúa không để Tống Bảo truyền lời, cũng không cự tuyệt đồng sàng với tướng quân, chỉ là mỗi lần lên giường đều giả bộ ngủ, không cùng tướng quân sinh hoạt vợ chồng. Nàng cảm thấy phải cùng một ả nữ nhân nào đó chia sẻ một người nam nhân là một chuyện cực kì ghê tởm. Qua mấy ngày, trong lòng công chúa dần nguôi giận, thân thể cũng bắt đầu khát vọng tướng quân, thế nên nàng tính đến chuyện cải biến chủ ý, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần tướng quân chủ động gọi nàng ta tới nói vài lời xin lỗi với nàng, nàng cũng đành nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.
Mỗi ngày công chúa đều trông mong, thế nhưng thời gian tướng quân về nhà lại càng ngày càng ít, đỉnh điểm còn có ngày tướng quân trắng đêm không về. Công chúa lửa giận cháy bừng bừng, nàng quyết định thông qua phụ hoàng tạo áp lực.
Công chúa khóc lóc trở về cung, vốn nghĩ Đổng Quang đế sẽ làm chủ cho nàng, thế nhưng ai ngờ Đổng Quang đế lại khẽ xoa đầu nữ nhi nhà mình, nói: “Đứa nhỏ, phụ hoàng của ngươi có thể quản trời quản đất, thế nhưng không quản được nam nhân ngoại tình. Cho dù trẫm đi tìm Tống Di, lần này qua đi vẫn có thể có những lần kế. Ngươi tốt hơn hết nên ngẫm lại cho kĩ làm thế nào mới có thể giữ được trái tim nam nhân của chính mình đi!”.
Công chúa nhất thời á khẩu, tức giận rời đi, sau đó quay lại tìm mẫu hậu mình phân rõ phải trái. Công chúa tức giận kể lể thật nhiều, nghe xong hoàng đậu chỉ mỉm cười lắc đầu, nắm lấy bàn tay công chúa, nói: “Đừng buồn, cũng đừng tức giận, ngay cả phụ hoàng cũng không thể giúp ngươi. Những gì mẫu hậu nói với ngươi ngày hôm nay đều là mấy lời thật tâm, ngươi chính là lễ vật mà Hoàng Thượng ban tặng cho tả tướng quân, gả cho người Tống gia thì chính là người Tống gia, loại chuyện này chúng ta sao có thể can thiệp.”.
Công chúa lệ rơi đầy mặt, tuyệt vọng nhìn hoàng hậu. Hoàng hậu vỗ vỗ tay công chúa, an ủi nàng: “Đừng như vậy, nghĩ thoáng chút đi! Mẫu hậu ngươi đều không phải chỉ là một lễ vật nhà mẹ đẻ tặng cho Hoàng Thượng hay sao. Ai gia tiến cung đã bao nhiêu năm, bên người Hoàng Thượng lại có bao nhiêu nam nhân nữ tử! Đứa nhỏ, mẫu hậu khuyên ngươi, để cho tả tướng quân đem kẻ bên ngoài kia về nhà đi, giữ hắn ở nơi mà ngươi có thể để mắt cũng là tiện cho ngươi trông chừng hắn!”.
Công chúa cứ thế thất hồn lạc phách trở lại tướng quân phủ, đóng cửa phòng không cho bất luận kẻ nào vào. Vài ngày nay tướng quân đều nửa đêm nửa hôm mới về, thế nên cơ bản không hề biết trong nhà có chuyện gì xảy ra. Thu Nhi đã tỉnh lại, hắn vẫn trắng đêm chưa về từ ngày đó.
Ngày ấy, tướng quân vừa đến Thái y gia, thấy Xa Xa cùng Phó Lâm hưng phấn chạy tới phía hắn hô lớn: “Tướng quân, Thu Nhi tỉnh, Thu Nhi tỉnh!”. Tướng quân kích động lao như tên bắn vào phòng Thu Nhi. Trên giường, Thu Nhi vẫn đang im lặng ngủ, chỉ là nét mặt có phần tươi tắn hơn hôm qua một chút.
Thái y từng nói với tướng quân, người tỉnh tức là tính mạng được bảo vệ. Thu Nhi mới vừa rồi còn ngắm bé con, hiện tại đã lại tiếp tục lâm vào hôn mê. Bất quá việc này cũng là chuyện bình thường, lượng thời gian thanh tỉnh cũng phải có tuần tự. Tướng quân vì muốn thời khắc Thu Nhi tỉnh lại có thể nhìn thấy mình đầu tiên nên vẫn canh giữ trước giường không dám rời, cứ như vậy chờ đợi, hết một buổi chiều rồi trọn một buổi đêm, đến tận ban mai ngày hôm sau Thu Nhi cuối cùng cũng mở mắt tỉnh.
Tướng quân hưng phấn cười rạng rỡ, Thái y tiến vào bắt mạch một lượt cho Thu Nhi, cao hứng gật gật đầu. Phó Lâm bưng tới một bát cháo hoa, thừa dịp Thu Nhi tỉnh lại mà tận lực uy hắn ăn nhiều hơn một chút. Kể từ bữa đó, thời gian Thu Nhi thanh tỉnh càng ngày càng dài, Yến phu nhân cũng bắt đầu thu xếp tiệc đầy tháng cho bọn nhỏ, cả tiểu viện đều ngập tràn tiếng cười, tướng quân cũng rất thích ở lại góp vui.
Tiệc đầy tháng được tổ chức ngoài trời, tướng quân bế Thu Nhi rời giường, ôm hắn cùng ngồi trên sạp. Toàn thân Thu Nhi không có chút khí lực, yếu ớt tựa trong lòng tướng quân. Bọn nhỏ được đủn tới bên cạnh Thu Nhi trên chiếc xe đẩy nhỏ. Những người khác ngôi vây quanh bàn ăn, cùng nhau nâng chén chúc bọn nhỏ trường mệnh bách tuế, Thu Nhi thân thể khỏe mạnh. Thu Nhi đầu óc bắt đầu choáng váng, trước mắt dần mơ hồ, vất vả lắng nghe âm thanh câu được câu mất mà gật đầu mỉm cười.
Sạp: là cái lai giữa cái giường với cái ghế ý =.=
Trường mệnh bách tuế: sống lâu trăm tuổi O.O (ai lại đi chúc trẻ con như thế bao giờ nhỉ?)
Khi hai hài tử vừa được Yến phu nhân và Thái y ẵm lên trên bàn thì hai mắt đã hấp háy trừng lớn, nóng lòng muốn thử đồ ăn trước mặt. Mọi người đều bị hai đứa nhóc làm cho phì cười, thế nhưng trước mắt Thu Nhi mọi thứ cứ mờ mịt, ngay cả tiếng cười huyên náo là thế cũng xa dần xa, liền tiếp đó cái gì cũng không biết.
Tướng quân múc chút canh chuẩn bị bón cho Thu Nhi, thế nhưng khi nhìn lại đã thấy Thu Nhi thiếp đi trong lòng mình. Một loại thỏa mãn ngòn ngọt dâng lên trong lòng hắn, tướng quân dịu dàng nhìn Thu Nhi, lần đầu tiên cảm thấy mọi thứ cứ như vậy mà trôi đi thôi cũng không quá tồi.
.