CHƯƠNG
.
.
Tướng quân cầm theo số dược, lại nghênh ngang tiêu sái rời đi. Thu Nhi cầm lấy thỏi bạc lớn vội vàng hỏi Thái y: “Cha nuôi, ngài nói xem đây là chuyện gì? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”.
Thái y lơ đễnh nói: “Chúng ta nếu đã mở tiểu đều phải tiếp xúc với đủ mọi loại người. Sau này dạng khách nhân như thế nào cũng đều gặp phải. Dù sao cũng phải tùy cơ ứng biến! Ngày mai nếu hắn lại tới ngươi cứ làm việc như bình thường!” Thái y biết mục đích của tướng quân, âm thầm trách cứ hắn diễn sao lại giả như thế.
Ngày hôm sau quả nhiên tướng quân lại tới, đem tám chỉ bạc trả cho Thu Nhi, còn cười cười nói thuốc hôm qua dùng tốt lắm. Thu Nhi cảnh giác nhìn hắn, đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra. Không ngoài dự đoán của Thu Nhi, quả nhiên tướng quân đã có bước hành động tiếp theo. Tướng quân hỏi hắn: “Ta có thể tới kho hàng chỗ các ngươi xem dược được không? Ta tính sau này sẽ cho người trong phủ đến nơi này mua dược. Thế nhưng ta có yêu cầu!”.
Thu Nhi bất giác lùi về phía sau, nhướng mắt hỏi: “Yêu cầu gì?”.
“Nếu trong phủ ta có người bị bệnh, hy vọng Yến thái y có thể ưu tiên tới chẩn bệnh cho ta. Yến thái y là một đại phu tốt, chúng ta lại mua thuốc ở chỗ các ngươi, các ngươi dù thế nào cũng phải có chút quan tâm chứ!”.
Điều kiện này thực hợp lý, Thu Nhi có chút buông lỏng phòng bị, hỏi: “Vậy sao ngài không nói từ hôm qua?”.
“Ta muốn xem bình thường dược các ngươi bán là đồ tốt hay không tốt. Nếu ta nói trước với các ngươi, ngươi lại lấy hàng tốt đổi hàng kém chất lượng, chúng ta sau này chẳng phải sẽ chịu thiệt hay sao!”.
Mặc dù Thu Nhi không thể hoàn toàn tin tưởng tướng quân, thế nhưng chỉ nhìn vào sinh ý của tướng quân phủ, dược cục nhà bọn họ khẳng định không cần phải lo chuyện lỗ vốn. Thu Nhi tích cực hỏi tướng quân: “Quý phủ cần loại dược phẩm gì cứ nói trước để chúng ta chuẩn bị, tiện thể kiểm tra xem còn hàng tồn hay không!”.
Tướng quân chống cằm làm ra vẻ tự hỏi, một lát sau liền nói: “Ta đây cũng phải xem nhà kho chỗ các ngươi có bị dột mưa hay có vấn đề gì về phơi nắng hay không.”.
Thu Nhi thấy yêu cầu này rất hợp tình hợp lý, bèn dẫn tướng quân tới hậu viện. Tướng quân tới hậu viện nhưng lại không hướng chỗ nhà kho mà làm như vô tình tới phòng Yến phu nhân, nơi mà bọn nhỏ bình thường hay ở. Vừa đẩy cửa vào, tướng quân nhìn thấy ngay hai đứa nhỏ, một đứa đang nằm trên giường, một đứa đang ngồi trên tháp thượng chơi đồ chơi.
Tướng quân vội ôm lấy đứa nhỏ trên giường, kinh ngạc nói: “Mới vài ngày không thấy đã lớn bằng từng này!”. Phu nhân nhìn tướng quân, rồi lại nhìn sang Thu Nhi, cũng không biết nên nói gì. Thu Nhi vừa sợ vừa tức, kêu to: “Nhà kho không phải là nơi này. Đó là hài tử của ta!”.
Tướng quân hiểu lời nói của Thu Nhi có ý nghĩa gì, hắn đây chính là không muốn để đứa bé có bất cứ quan hệ gì với mình. Tướng quân đặt đứa nhỏ trở về vị trí cũ, nói với Thu Nhi: “Chỉ là ta thích tiểu hài tử mà thôi, không phải muốn đoạt con từ tay ngươi. Tương lai trong bụng công chúa cũng sẽ có đứa nhỏ!” Tướng quân nói xong, từ trong ngực lấy ra một thứ đồ chơi trẻ con đặt vào tay đứa bé.
Đồ chơi đủ mọi màu sắc thật đẹp mắt, một bên Tiểu Du Nhi thích chí cắn cắn gặm gặm, một bên Tiểu Nhạc Nhi mắt to chớp chớp nhìn nhìn. Tướng quân buông Tiểu Du Nhi lại ôm lấy Tiểu Nhạc Nhi, sau đó lấy ra một cái giống y hệt đưa cho nó. Tiểu Nhạc Nhi vui vẻ ra mặt, khanh khách ê a cười.
Tướng quân bế Tiểu Nhạc Nhi cao hứng chao nghiêng chao lại, đứa nhỏ cũng vui vẻ, miệng cười ngậm đầy nước miếng. Tướng quân ôm đủ liền đặt Tiểu Nhạc Nhi trở về giường, chuyển tới bên Tiểu Hoan Nhi, ngồi xổm xuống nói với nó: “Không lo nha! Bé cũng có quà!”. Nói xong liền lấy một bao kẹo từ ống tay áo đưa cho nó.
Thu Nhi đứng một bên, vừa nhìn vừa tức, muốn đem mấy thứ bọn nhỏ đang cầm trên tay đoạt lại trả cho tướng quân, thế nhưng khi nhìn thấy bọn nhỏ thật cao hứng lại không đành lòng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng bên cạnh giả làm bù nhìn rơm. Tướng quân cứ như vậy dễ dàng dụ dỗ bọn nhỏ, ý bảo Thu Nhi cứ đến kho hàng xem trước đi.
Thu Nhi buồn bực bước phía trước, tướng quân ở đằng sau gọi với theo: “Ngươi đi nhanh như thế làm cái gì! Bọn nhỏ đều thực đáng yêu! Lần sau ta sẽ lại đem đồ chơi tớ cho bọn chúng!”.
Thu Nhi quay người, cả giận nói: “Không cần tướng quân phải tốn kém! Ta vẫn chưa thiếu tiền mua mấy món đồ chơi cho bọn nó!”.
Tướng quân buông tay, coi như không vấn đề gì cả mà nói: “Một chút cũng không tốn kém. Sau này chúng ta còn làm ăn dài dài, cứ coi như cái này là quà gặp mặt đi!”. Thủ đoạn này chính là đòn tiến công dài hạn cực kì có hiệu quả, điều này tướng quân hiểu.
Thu Nhi nghĩ không ra tướng quân đang đang tính toán điều gì, nhưng lại không muốn bỏ một mối làm ăn hấp dẫn nên chỉ có thể nén lòng dẫn tướng quân đi xem kho hàng. Buổi tối đến, chờ sau khi ăn cơm xong Thu Nhi liền thương lượng với Thái y chuyện tướng quân.
.
.