CHƯƠNG
.
.
Tướng quân vẫn phục kích bên cạnh Thu Nhi chờ đợi thời cơ hành động, rốt cục cũng chờ được một cơ hội trời cho.
Ngày đó Tiểu Xa vừa mới sinh em bé, toàn bộ chú ý của mọi người đều dồn cả vào nàng. Thu Nhi một mình phải chăm sóc ba đứa nhỏ, tướng quân liền sắp xếp công việc để ở lại giúp đỡ. Thu Nhi tắm rửa cho ba đứa nhỏ, còn tướng quân giúp hắn chuẩn bị nước ấm. Tụi nhỏ bình thường đều rất tinh nghịch, ở bồn tắm không chịu nghe lời người lớn, hết cãi nhau chí chóe ầm ĩ lại còn nghịch nước tung tóe. Tướng quân thấy vậy cũng không lại giúp Thu Nhi một tay, chỉ ngồi một bên vui tươi hớn hở nhìn.
Sau khi tắm sạch cho ba nhóc tiểu quỷ thì cả người Thu Nhi cũng ướt sũng. Tướng quân hí hửng nói: “Ngươi tắm rửa cho bọn nó, cũng chẳng khác gì giũ nước lên giặt quần áo mình!”. Thu Nhi im lặng vắt chỗ quần áo ướt, nghĩ tướng quân sao còn chưa đi, bọn nhóc cũng đã buồn ngủ rồi.
Tướng quân thấy Thu Nhi không nói gì, liền trực tiếp đề nghị: “Ta đun chút nước ấm, ngươi cũng tắm rửa đi!”.
“Không cần phiền phức. Chúng ta cũng sắp đi ngủ rồi!” Ý Thu Nhi là sao ngươi còn không mau về đi!.
“Phiền gì đâu! Tắm rửa sạch sẽ thì đi ngủ mới thoải mái được. Ta đi múc nước đây!” Tướng quân hưng phấn xách thùng nước, miệng còn ngân nga đoạn nhạc. Thu Nhi nhìn bóng tướng quân đi xa, trong lòng thầm oán, người này cũng quá am hiểu ý người đi!
Chỉ chốc lát sau tướng quân liền xách theo nước ấm trở về, nói với Thu Nhi: “Ta giúp ngươi dỗ bọn trẻ ngủ, chờ ngươi tắm rửa xong ta sẽ trở về phủ!”.
Trước mắt là thùng nước nóng trong vắt, Thu Nhi trong lòng dao động, sau một ngày mệt mỏi có thể tắm rửa cũng là một loại hưởng thụ, huống hồ lại có tướng quân giúp hắn trông hộ tụi nhỏ. Thu Nhi cười cười cám ơn tướng quân rồi hạnh phúc ôm quần áo đi tắm. Tướng quân ngồi ở bên giường nhanh nhanh dỗ tụi nhỏ ngủ, tuyệt không thể bởi vì tụi tiểu quỷ này mà làm lỡ chuyện tốt của phụ thân bọn chúng.
Bọn nhỏ quậy một ngày cũng mệt lừ, chẳng cần tướng quân làm gì cũng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Tướng quân đắp chăn cho tụi nó, lặng lẽ lấy tấm chăn của Thu Nhi tạo thành một tấm rèm che quanh giường, sau đó ngồi một bên chờ Thu Nhi. Thu Nhi tắm rửa sạch sẽ xong liền cảm thấy vô cùng thoải mái, tùy tiện khoác chiếc áo choàng rồi bước ra ngoài.
Tướng quân tiến ra đón, Thu Nhi không kịp phản ứng đã bị kéo vào ngực tướng quân. Thu Nhi đầu tiên là kinh ngạc giãy dụa, tướng quân thấy vậy càng dùng sức ôm chặt hắn, giỏ giọng thì thầm bên tai: “Chuyện ân ái vốn là việc vui mừng của con người, không nên vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ việc lớn, chúng ta không phải từng rất vui vẻ sao?”.
Thu Nhi không thèm để ý lời nói tướng quân, còn không biết tự lượng sức mình mà giãy dụa hòng thoát khỏi kìm kẹp của hắn. Tướng quân càng thêm siết chặt vòng tay, nói: “Ta sẽ khiến ngươi thoải mái. Di Thu, đừng coi chính mình là nam sủng, ngươi cũng là một người bình thường, cũng nên hưởng thụ cảm giác vui sướng!”.
“Đứa nhỏ! Đứa nhỏ!” Thu Nhi biết đã vô vọng, chỉ có thể yêu cầu đừng để cho lũ trẻ nhìn thấy.
“Bọn nhỏ đã ngủ cả rồi, rèm ta cũng đã buông, ta sẽ cẩn thận, sẽ không khiến ngươi lại phải chịu cảnh mang thai cực khổ!” Thu Nhi giãy dụa, thân thể ma sát sớm đã kích thích tới dục vọng của tướng quân. Hắn hiện tại như núi lửa trực phun trào, tên đã lên dây không thể không bắn. Tướng quân giống như nhổ củ cải mà bế bổng Thu Nhi từ dưới mặt đất lên, đi nhanh về phòng ngủ, ôm Thu Nhi ngã nhào xuống giường.
Tướng quân như núi lửa sắp phun trào, Thu Nhi không dám lớn tiếng sợ đánh thức lũ nhỏ. Dù đã từ bỏ chống cự, Thu Nhi vẫn đóng chặt khớp hàm cự tuyệt tướng quân. Tướng quân quanh quẩn trước đôi môi kia cũng không cách nào xâm nhập, hết kiên nhẫn bèn trực tiếp cởi quần, cầm phân thân cương cứng của mình nhắm thẳng mục tiêu mà tới.
Thân mình bất ngờ bị xâm phạm, Thu Nhi mẫn cảm không khỏi toàn thân run rẩy, khớp hàm đang ngậm chặt cũng tự nhiên hé mở. Tướng quân chớp đúng cơ hội liền đem đầu lưỡi mình len vào khoang miệng Thu Nhi, ở bên trong tự do khuấy đảo. Phản ứng đối với tình trạng này đã trở thành một loại bản năng nơi Thu Nhi, theo bản năng tiếng rên rỉ liền vô thức bật thốt.
Nghe thấy tiếng ưm như tiếng mèo con rên rỉ, tướng quân đắc ý nói: “Như thế nào? Rất thoải mái đúng không? Ta cũng không lừa ngươi nga!” Thu Nhi trong lòng vừa tức vừa thẹn, thế nhưng thứ đang khít chặt kia cũng không chịu nghe sai khiến của chủ nhân mà bất giác nới lỏng nghênh đón tướng quân. Tướng quân không rõ nên cho rằng Thu Nhi đã tiếp nhận mình, hắn vui vẻ rời khỏi miệng Thu Nhi, hai tay giữ chặt hai chân Thu Nhi, đem chăn đệm dưới thắt lưng hắn, tìm một vị trí thoải mái nhất đối với mình rồi bắt đầu vui sướng trừu sáp (rút ra cắm vào).
.
.